Ở Liên Thành nghỉ ngơi suốt một đêm, nằm trên tháp, Liên Kiều gối đầu lên bộ ngực cường tráng của Mục Sa Tu Hạ cùng hắn nói chuyện phiếm. "Thật sự không ngờ rằng Long Ứng lại là hoàng đế giả mạo, chẳng trách Long Tiêu để mặc ta tùy ý hạ độc hắn! Lúc đầu ta còn cho rằng hắn là vì ham muốn đế vị mà ngầm đồng ý cho hành vi của ta. Giờ nghĩ lại hắn có lẽ đã sớm biết được Long Ứng là hoàng đế giả rồi." Liên Kiều chợt tỉnh ngộ. Mục Sa Tu Hạ khẽ nhếch môi: "Bằng không thì nàng cho rằng tại sao chúng ta có thể rời khỏi hoàng cung mà chẳng gặp chút cản trở nào." Nàng đích thực là có đủ tư cách để làm nữ nhân của hắn, với địch nhân hạ thủ quyết không lưu tình, với dã tâm xưng bá thiên hạ của hắn, tuyệt đối không muốn lấy một cô gái được nuông chiều cả ngày chỉ biết nũng nịu khóc lóc, chuyện gì cũng cần được bảo vệ ở mọi lúc mọi nơi làm vợ, Liên Kiều thật hợp với tính khí của hắn. Nghiêng đầu qua, Liên Kiều rầu rĩ hỏi: "Tại sao?" Haiz, thứ cho cái tính lười biếng của nàng đi, có người thay nàng giải đáp, nàng bèn lười động não. "Hoàng đế thật thì bị giết, hoàng đế giả lại nắm giữ triều chính đã nhiều năm, đây là một vụ tai tiếng kinh thiên động địa đến cỡ nào, Long Tiêu dĩ nhiên sẽ không động thủ trong cung." "Cho nên, hắn muốn chặn chúng ta ở ngoài cung." Liên Kiều tiếp lời, nghĩ một hồi lại cảm thấy kì quái, "Nhưng với tính cách của Long Tiêu quyết không thể một đòn đánh không trúng đã vội buông tha, tại sao hắn chỉ ngăn cản chúng ta có một lần, rồi không tiếp tục truy đuổi nữa?" Đôi mắt xanh thẳm phóng tầm nhìn ra ngoài tấm rèm, lộ ra ý khinh miệt: "Đó là bởi vì hắn không còn cơ hội nào nữa?" "Ơ?" Liên Kiều hiếu kì ngẩng đầu nhìn hắn, "Tại sao?" Xoa xoa lên tấm lưng trơn láng của nàng, hôn trộm lên môi nàng một cái, hắn mỉm cười tà mị: "Bí mật!" Xí, không nói thì không nói, có gì to tát đâu! Nghĩ ngợi một lúc, nàng bèn chuyển chủ đề. "Kì Lân là thứ gì vậy?" Ngắm nghía mái tóc đen suôn mượt của nàng, Mục Sa Tu Hạ vừa tận hưởng mùi hương trên cơ thể nàng, vừa suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. "Ngàn năm trước, Cách Tát quốc mới thật sự là bá chủ thống nhất thiên hạ, chỉ là sau này ngoại tộc xâm lược, đế nghiệp sụp đổ. Để bảo trụ được ngọc tỷ khai quốc tượng trưng cho cơ nghiệp ngàn năm của Cách Tát quốc ta không lọt vào tay người ngoài, đại đế lúc đó đã đem ngọc tỷ giấu đi. Sau đó đem bản đồ vẽ nơi cất ngọc tỷ phân ra giấu trong Thiên Lang Nha, Kỳ Lân Chỉ, Phụng Hoàng Nhãn và Thanh Long Đảm. Đem bốn bảo vật này giao cho bốn đại thần tin cẩn nhất bảo quản. Trong bốn người này lại có ba người lần lượt phản bội, một người trong đó đã cấu kết với ngoại tộc sát hại đại đế. Họ tự xưng vương, đều muốn đánh đổ địch thủ, nhưng do không có ngọc tỷ nên danh bất chính ngôn bất thuận, chỉ có tập hợp đủ bốn bảo vật này mới có thể tìm ra, thế là dẫn đến những cuộc chiến tranh liên miên suốt ngàn năm sau." "Ồ!" Liên Kiều gật đầu sáng tỏ, "Ta hiểu rồi, ba vị đại thần đó tự mình xưng vương, một người lập ra Phiên quốc, một người lập ra Lương quốc, thế còn một nước nữa đâu?" "Còn một nước là Khánh Liễn quốc, chẳng qua là đã sớm bị phụ hoàng tiêu diệt từ mười năm trước rồi." "Thế thì có thêm Kì Lân Chỉ, ngươi chẳng phải đã tập hợp được ba bảo vật rồi sao?" "Không, chỉ có hai cái. Lúc đến Khánh Liễn quốc, Phụng Hoàng Nhãn vẫn không rõ tung tích, nghe nói là đang ở trong tay đại công chúa của Khánh Liễn quốc, có điều ta thủy chung cũng không biết tung tích của vị công chúa Khánh Liễn quốc này." Nói đến đây, Mục Sa Tu Hạ lại nhíu mày. Liếc nhìn hắn, Liên Kiều cố ý chọc tức: "Hiểu rồi, ngươi chuẩn bị lấy người ta về làm vợ có phải không?" Trong câu hỏi tựa như vô tâm lại mang theo đầy mùi vị ghen tuông. Mục Sa Tu Hạ cười khổ: "Cô công chúa đó chí ít cũng lớn hơn ta mười mấy, hai mươi tuổi, cứ cho là ta muốn, cũng phải hỏi xem người ta có đồng ý không đã." "Xí..." Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ khinh thường, "Ai biết được ngươi có sở thích đặc biệt hay không?" Hắn mỉm cười không đứng đắn: "Ta có sở thích gì, thái tử phi của ta là người rõ nhất." Đột nhiên xoay người đè nàng, ánh mắt tối lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mang ý đồ xấu xa, tay cũng bắt đầu tùy ý không theo phép tắc, hành động càn rỡ trên thân người đầy vết tích ân ái của nàng. Liên Kiều hít một hơi, thầm mắng bản thân đang yên đang lành lại đi trêu chọc cái tên tinh lực dồi dào này làm gì cơ chứ, ban nãy vừa mới một phen mây mưa bản thân còn chưa khôi phục lại hết, tên này lại muốn... Vội vội vàng vàng chống đỡ bộ ngực áp sát của hắn, nàng định dùng một đề tài khác làm hắn phân tâm. "Thế Vi Nhi công chúa đâu rồi? Sao không thấy cô ấy?" Mục Sa Tu Hạ quả nhiên ngừng lại, mắt híp lại, rõ ràng là không vui. Có thể thấy rõ hắn vẫn vì chuyện ngày đó bị đem đẩy cho Vi Nhi công chúa mà canh cánh trong lòng, cái tên lòng dạ hẹp hòi này. Nàng đã không tính toán chuyện hắn lấy về bao nhiêu là vợ thì thôi, hắn lại còn so đo thế làm gì. "Đang yên đang lành nhắc đến nàng ta làm gì?" Nặng nề hừ mũi, Mục Sa Tu Hạ cảm thấy mất hứng. Tuy nói ra chuyện của Vi Nhi công chúa và Trát Ca vương, họ có thể sẽ chết rất thê thảm, nhưng để cho hai tên gian tế này trà trộn trong nội bộ Cách Tát sẽ bất lợi cho bản thân. Nàng không phải là kiểu ngươi lương thiện coi địch nhân là bạn bè, có thù tất báo là nguyên tắc xử lý mọi việc của nàng. "Hắn là gian tế, chính bọn họ đã thông đồng với Long Tiêu bắt cóc ta." Liên Kiều bình tĩnh nói với hắn sự thực. Mục Sa Tu Hạ toàn thân chấn động, đôi mắt xanh lạnh lẽo dần dần bốc hỏa. Chết tiệt, lại là do bọn chúng làm loạn, hắn lại hoàn toàn chẳng biết gì. Mục Sa Tu Hạ thẹn quá hóa giận đấm vào cột giường, cột giường vang lên tiếng rạn nứt, may mà còn có ba cây cột khác chống đỡ, nếu không thì ắt hẳn đã bị sập xuống. Hắn giận dữ không phải là chuyện bản thân mình bị thiệt thòi, mà là giận bản thân bị hai tên chẳng bằng heo chó ấy lừa phỉnh, đùa giỡn xoay vòng vòng. Càng giận hơn là vì thế mà khiến Liên Kiều phải chịu nhiều khổ cực như vậy, thiếu chút nữa còn bị tên hoàng đế giả mạo kia làm nhục. Hắn nhất định sẽ khiến bọn chúng phải trả một cái giá tàn khốc, cái chết dường như là quá dễ dàng cho chúng, cơn phẫn nộ khiến mắt hắn đỏ lên như bị thiêu đốt. Liên Kiều nhìn ba cây cột giường còn lại có chút lo lắng, lo lắng con sư tử kia trong lúc nóng giận sẽ đem mấy cột còn lại đánh gẫy hết cả. Để phòng ngừa lúc giường sập mình cũng bị ngã xuống, Liên Kiều giãy dụa, muốn thoát khỏi hắn. "Ôi! Chết tiệt..." Liên Kiều giãy dụa bất an, khiến Mục Sa Tu Hạ lập tức có phản ứng. Ánh mắt phát hỏa nhìn trừng trừng tiểu nữ nhân vừa châm ngòi lửa lại vừa muốn trốn đi kia, bắt lấy bàn chân trần trụi mịn màng của nàng kéo về phía mình. "A----" Liên Kiều cả kinh thét lên, "Thả ta ra-----" Vừa nói vừa không quên dùng chân đạp hắn. Chế trụ đôi chân mềm mại đang đạp loạn lên của nàng, đè xuống, hắn giận giữ nhìn nàng: "Lá gan càng ngày càng lớn rồi, lại có thể đến chạm cũng không cho ta chạm vào!" Hắn tức giận, tại sao mỗi lần hắn muốn yêu nàng, nàng đều bày ra vẻ mặt bị ngược đãi, lẽ nào kỹ thuật của hắn thật sự tệ đến mức nàng chịu không nổi? Ý nghĩ này khiến hắn bị đả kích nặng nề. "Chuyện đó..." Tròng mắt khẽ chuyển động, Liên Kiều vô cùng oan ức nhỏ giọng nói: "Nơi này sắp sập rồi!" Hắn tà mị nhếch môi, ôm nàng và chăn lên, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cổ họng khàn đặc: "Đêm nay chúng ta đổi địa điểm." Không để nàng kịp cự tuyệt, hắn mạnh mẽ ngậm lấy môi nàng, nuốt lấy tất cả những kháng nghị cùng tiếng rên rỉ của nàng, vì lần mây mưa trước mà thân thể vẫn mẫn cảm như cũ, chống không lại sự khiêu khích càn rỡ của hắn, toàn thân nàng chỉ biết run rẩy không ngừng. Động thân người, hắn tiến vào trong cơ thể nàng mà không có chút cản trở nào, độ cao thích hợp của chiếc bàn càng khiến hắn thêm dễ dàng thâm nhập công kích vào nơi mềm mại của nàng, đoạt lấy những gì đẹp đẽ nhất của nàng, đêm nay hắn phải đòi lại trên cơ thể nàng tất cả nhung nhớ bấy lâu nay... Ngày thứ hai, Mục Sa Tu Hạ vẫn chưa dẫn Liên Kiều về Thượng Kinh, mà trực tiếp đi đến đô thành Phiên quốc - Lạc Thành. "Tại sao phải đi đến đó?" Ngồi trong xe ngựa, Liên Kiều vừa cầm quả trứng luộc đã lột vỏ không ngừng xoa xoa lên những vết bầm mà Mục Sa Tu Hạ đã lưu lại trên thân thể nàng đêm qua, thậm chí còn có cả dấu răng, cái tên này thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Vừa thắc mắc hỏi tên đầu sỏ gây nên tội lỗi đang ngồi trong xe, thật kì lạ, tên này trước đây không phải đặc biệt yêu thích việc khoe khoang dẫn đầu đoàn quân sao? Lúc này sao lại vẫn cứ ngồi trong xe ngựa vậy? "Có việc!" Nói thừa, không có việc chẳng lẽ lại đến đó du ngoạn chắc! Bất mãn trừng mắt nhìn hắn, cái tên này trời vừa sáng liền biến thành bộ dạng chết tiệt này, lạnh lùng kiêu ngạo, bá đạo, không hợp tình người, trên mặt hận không thể viết mấy chữ - người lạ chớ đến gần! Muốn gìn giữ uy nghiêm của Huyết thái tử cao cao tại thượng, tiếc chữ như vàng, nói nhiều một chữ cũng không muốn. "Ta muốn cưỡi ngựa!" Ngồi trong xe ngựa buồn đến phát hoảng, Liên Kiều bỗng nhiên đề ra yêu cầu, kì thực là không muốn ngồi cùng với cái khối băng này! Thản nhiên quét mắt nhìn nàng, lại thu ánh mắt về quyển sách trong tay, khẽ thốt ra hai chữ: "Không được!" Hứ... Ánh mắt oán hận dán vào quyển sách trên tay hắn, xem, xem, xem đến mù mắt luôn đi! Tên đáng chết, yêu thích việc học từ lúc nào vậy? Bực mình! Hắn nói không được thì không được sao? Nàng tốt xấu gì cũng là thái tử phi, cởi ngựa nào có ai dám phản đối! Mặc kệ, nhỏm người lên định đi ra ngoài xe, phía sau lưng một giọng nói nhàn nhạt vang lên. "Nếu nàng không muốn những vết bầm tím trên người bị người ta nhìn thấy, khiến người ta suy nghĩ bậy bạ thì cứ đi ra ngoài đi, dù sao ta cũng không để ý đâu!" Ớ... Chỉ một câu đã khiến Liên Kiều dừng lại. Sau đó quay đầu lại oán hận nhìn hắn, giận giữ nhìn hầm hầm! Hắn cố ý! Thể hiện rõ là khi dễ nàng, được, ở đây hắn là to nhất, nàng nhịn! Kì thực quang cảnh bên đường thật sự không tồi, ngồi trong xe gặm dưa kim, ung dung tự đắc thưởng thức đại thảo nguyên mênh mông bát ngát, thực là thoải mái dễ chịu! Có lẽ như thế này mới gọi là nhân sinh! Ngoài trừ việc Mục Sa Tu Hạ đã khôi phục lại vẻ bình lặng, chẳng chút đáng yêu nào. Còn thì mấy ngày sau đó vì gấp rút lên đường, Mục Sa Tu Hạ và nàng đều phải ngủ trong xe, có thể do bận tâm đến bao nhiêu là tướng sĩ ở bên ngoài, nên không có chạm vào nàng. Cũng khiến Liên Kiều thoải mái không ít, đi một mạch, sau nửa tháng đại đội nhân mã đã đến được Lạc Thành. Lính trấn giữ Lạc Thành mở cổng nghênh đón Huyết thái tử, có điều ngẩng đầu nhìn lại, hai bên đường, những người hoan ngênh bọn họ chỉ có Cách Tát quân đóng tại đây, bá tánh Phiên Quốc đối với bọn họ bộ dạng dường như không quá quan tâm, cũng phải, chiếm cứ đất nước của người ta, không lấy đao ra chém ngươi đã là tốt lắm rồi, còn hy vọng họ tỏ ra vui vẻ với ngươi hay sao? Cũng giống như những đô thành khác, Lạc Thành cũng là một khu thành thị phồn hoa. Cách ăn mặc của dân chúng có phần giống người Mông Cổ, chắc là, những dân tộc du mục, đều không khác nhau là mấy. "Đừng chạy... Đứng lại cho ta... Còn chạy nữa lão tử sẽ phế ngươi..." Trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng quát to. Một bóng dáng nhỏ xinh từ trong đám đông lao ra, hoảng loạn đến mức chẳng kịp chọn lựa đường, lại chạy về hướng xe ngựa của bọn họ. Thị vệ bên cạnh sớm đã giương vũ khí lên, chỉ đợi đứa trẻ thiếu chú ý kia chạy lại là sẽ một đao hất ra. Đứa trẻ đó không ngừng ngoái đầu nhìn lại, sợ người phía sau đuổi kịp, lại quay đầu tiếp tục chạy về phía trước, mắt thấy sắp đâm vào thanh đại đao do tên thị vệ rút ra. Liên Kiều bỗng động lòng trắc ẩn, la vọng ra bên ngoài: "Đừng làm bị thương nó!" Các thị vệ nghe lệnh thu đao lại, nhưng vẫn như cũ cảnh giác cao độ với tiểu nha đầu lao đến trước mặt. "Mang cô bé lên đây." Liên Kiều hạ lệnh, thị vệ không dám không tuân theo. Tóm lấy nha đầu bẩn thỉu đang cuống cuồng lao đến, đại hán đang truy đuổi phía sau trông thấy hàng hóa của mình bị binh Cách Tát bắt được, tuy không dám tiến lên đòi, nhưng cũng không cam tâm đứng một bên, chỉ đành mong các ngài trong Cách Tát binh phát hiện ra đây là món hàng bồi thường chẳng có mấy lạng thịt, có thể trả nó về cho hắn. Nha đầu bẩn thỉu bị nhét vào trong khoang xe, Mục Sa Tu Hạ chẳng qua là muốn dung túng để mặc ý Liên Kiều miễn nàng vui là được, haiz, từ Lương quốc đến Phiên Quốc họ gần như mỗi ngày đều gấp rút lên đường, nhất định là khiến nàng buồn đến phát chán lên rồi. "Ngươi tên gì?" Liên Kiều vẻ mặt ôn hòa hỏi cô bé mặt mũi nhem nhuốc, chỉ lộ ra đôi mắt to giống như một chú thỏ nhỏ đang nơm nớp lo sợ trước mặt. “A Cổ” cô bé nhỏ giọng trả lời, tuy rằng là sợ muốn chết, nhưng lại bị cô gái đẹp nhưng thiên tiên trước mặt mê hoặc, trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Liếc mắt ra ngoài cửa sổ, Liên Kiều nhàn nhàn nói: “Bọn họ tại sao lại bắt ngươi?” Nhắc đến điều này, cô bé lộ ra vẻ kinh hoảng, ánh mắt sợ hãi: “Bọn họ muốn bán ta, bán vào trong cung, ta không muốn…” Liên Kiều mỉm cười: “Bán vào trong cung không phải là rất tốt sao, có đồ ăn, có chỗ ở.” Cô bé liên tiếp lắc đầu, vôi vàng khóc lên: “Không tốt, không tốt chút nào, hoàng đế trong cung sẽ ăn thịt người!” Ha ha, cô bé này thật sự là đơn thuần nha, nhưng mà có lẽ Hoàng đế sẽ không ăn thịt người, nhưng hoàn cảnh trong cung đình chắc chắn sẽ ăn thịt người, nó nói cũng không sai. Nhìn thấy bộ dạng vừa đáng yêu lại đáng thương của nó, Liên Kiều quay đầu nhìn về phía Mục Sa Tu Hạ tuyên bố: “Ta muốn cô bé làm thị nữ cho ta.” Y Mã và Đức Đức đều trở về Thượng Kinh hết rồi, vừa đúng lúc tìm được một nha đầu hầu hạ cho nàng, aiz, nói trắng ra là, nàng cũng lười quá rồi. “Đây là ngươi đang trưng cầu ý kiến của ta sao?” Mục Sa Tu Hạ không cho rằng Liên Kiều lại coi trọng ý kiến của hắn. Quả nhiên: “Không phải, ta chỉ là đang thông báo cho ngươi một tiếng thôi.” |