Y Nữ Xuân Thu

Chương 5: Huyết thái tử



t đại hán khiêng từ trên xe ngựa xuống, lọt vào tầm mắt là một tòa thành cao lớn hùng vĩ, cùng loại với kiến trúc cổ xưa ở thế giới của nàng. Tường thành thật dày, dưới chân thành có một loại cỏ có niêm tính rất mạnh, mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm cũng sẽ không bị ăn mòn, phong hoá. Lần đi Tân Cương giảng bài từng thấy qua một vài di tích thành cổ có cùng loại kiến trúc như vậy, giản dị tự nhiên lại làm cho người ta có cảm giác yên tĩnh, mà thành này so với thành cổ ở Tân Cương càng thêm chắc chắn hùng vĩ hơn.

Đầu óc tuy đã tỉnh táo đôi chút nhưng tay chân vẫn vô lực, chỉ có thể như con gà con tùy ý cho người kia mang vào một gian phòng nhỏ. Nghe cánh cửa nặng nề đóng lại, từ đầu tới giờ nàng chưa từng hoảng sợ nhưng những người này mang nàng đến nơi này sẽ không chỉ để nhìn nàng chứ, haiz, trước mắt việc duy nhất là chờ đợi thôi.

Phòng ở coi như sạch sẽ, có giường có bàn, không giống với thứ phạm nhân dùng. Theo hướng cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy năm sáu trượng tường thành ở trước mắt, dọc theo tường thành cách một khoảng đều có thành lâu, rất xa cũng có thể trông thấy có người đứng trên thành lâu canh gác. Xem ra thành trì này còn kiêm chức năng quân sự.

Aiz dược tính lại nổi lên, cảm giác có chút mệt mỏi Liên Kiều tự động lên giường ngã đầu liền ngủ. Cũng không biết qua bao lâu, mông mông lung lung giống như nghe thấy có người khóc, nàng mệt mỏi cố gắng mở hai mắt, dưới bóng đèn lay động hai bóng người, trong lòng nàng chợt trầm xuống, da đầu lập tức có cảm giác run lên. Hai cái bóng này không biết là ngưới hay là quỷ lại vào đây khi nào. Mở to hai mắt buộc mình mau chóng nhìn lại, đèn thì quá mờ, ngoài phòng lại tối, hai người kia lại đưa lưng về phía nàng khiến nàng như thế nào cũng không thể thấy rõ khuôn mặt đối phương.

Sau một lúc lâu, nàng cố lấy dũng khí nhẹ giọng hỏi: “Là ai?”

“Liên Kiều tỷ tỷ, ngươi đã tỉnh lại rồi”

“Tô Lạp?” nàng vui vẻ, vốn tưởng rằng Tô Lạp đã sớm chết không nghĩ giờ cư nhiên lại thấy nàng ở đây.

Nàng có cảm giác như đã lâu lắm mới gặp lại, Liên Kiều xuống giường đi lại gần Tô Lạp muốn hảo hảo nhìn xem nàng không ngờ cảnh tượng trước mắt làm cho nàng hớp một ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng trước đây của Tô Lạp giờ vết máu giăng kín mặt, hơn nữa lại chưa khô làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đáng sợ. Trên người, y phục lam lũ hiện lên vết máu đỏ tươi, cũng có vết đã nhạt đi lại có vết sậm đen như đã khô. Những vết máu này đã có từ trước không phải vết mới, ánh mắt nàng rời đi không dám nhìn Tô Lạp giờ đây huyết nhục mơ hồ.

“Đằng Triệt…” nàng thở cũng không dám thở mạnh, cả người không ngừng run rẩy. Những người đó rốt cục đã làm gì hai mẹ con này? Tàn nhẫn tra tấn các nàng thành bộ dạng như vậy, sao không cho các nàng một đao giải tỏa thống khoái.

Nàng thanh âm run run hỏi: “Này…rốt cục…sao lại thế này?” Sao lại tàn nhẫn như vậy a, chẳng lẽ thời này không có vương pháp sao? Xem mạng người như cỏ rác.

Đằng Triệt miễn cưỡng há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra được. Tô Lạp nhào vào trong lòng Liên Kiều khóc không thành tiếng, nước mắt rơi như thác đổ, hỗn hợp máu và nước mắt dính trên vạt áo nàng biến thành màu đỏ nhạt. Vỗ nhẹ Tô Lạp, mũi nàng cũng bắt đầu đỏ lên nong nóng. Một khắc trước nàng vẫn ngây thơ khờ dại, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai còn nấp trong lòng cha làm nũng, giờ khắc này lại phải đối mặt với sinh ly tử biệt, trơ mắt nhìn phụ thân mình bị chặt đầu, tộc nhân bị giết hầu như không còn ai, biến đổi lớn như vậy thì một cô nương mười bốn mười lăm tuổi sao chấp nhận được đây?.

“Bọn họ là ai? Là ai? Rốt cuộc là vì cái gì?” Từ khi đi vào thời đại này, nàng luôn dùng sự lạnh nhạt để nhìn hết thảy quanh mình, giống như mọi sự đối với nàng đều là hư ảo, nhưng khi nhìn thấy Tô Lạp và Đằng Triệt như vậy, từ tận đáy lòng nàng lần đầu tiên sinh ra tâm trạng phẫn nộ, phẫn nộ đối với những tên hung đồ này, phẫn nộ với thời đại này, thậm chí với tên tử thần bỏ rơi nhiệm vụ kia. Không ai, không một ai có thể giẫm lên sinh mệnh của người khác như vậy.

“Là Huyết Thái Tử” Tô Lạp vùi đầu trong ngực nàng nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.

“Huyết Thái Tử?” Nàng thì thào lặp lại tên này, trong đầu đối với ba chữ này không hề có khái niệm.

“n” Tô Lạp ngẩng đầu lên, hai mắt trợn lên đầy phẫn nộ nhưng lại nặng nề mà gật đầu, “Là hắn, chính là hắn, hắn giết phụ thân, giết đệ đệ, giết mọi người, tất cả mọi người …” Nói xong lời cuối cũng đã khóc không thành tiếng.

Nàng ôm Tô Lạp vào lòng nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, khóc cũng không hết đau, cừu hận cũng không hết. Nước mắt của ngươi đối với tên Huyết Thái tử kia chẳng là gì.” Nếu đau xót không thể tiêu trừ, vậy thì cừu hận chính là thứ duy nhất làm cho người ta có lý do để kiên cường sống.

Trong chốc lát, Tô Lạp quả nhiên nín khóc, mắt sáng như đuốc, tất cả nước mắt tựa hồ như đều đã bốc hơi hết.

Thấy nàng đã bình tỉnh lại, Liên Kiều tiếp tục nói: “Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.”

Hít một hơi thật sâu, Tô Lạp đem ánh mắt u ám hướng ra ngoài cửa sổ, lời nói có vẻ mờ ảo vô định: “Huyết thái tử là thái tử của Cách Tát quốc, hai năm trước vì phụ thân không muốn thần phục hắn nên chuẩn bị mang theo tộc nhân rời đi, sau đó đêm đến Huyết thái tử liền xuất lĩnh Huyết kỵ binh đánh vào bộ tộc chúng ta. Suốt một đêm, phụ thân mang ta cùng một nhóm tộc nhân phá tan vòng vây trốn thoát, muốn là từ nay về sau mai danh ẩn tích, không dám tự xưng là người của Ngạc Lỗ tộc nữa, chỉ vì tránh né Huyết thái tử đuổi giết, ta còn nhớ rõ đêm đó trong gió phiêu tán một mùi máu tươi rất nồng đậm. Vốn tưởng rằng dưới sự bảo vệ của Phiên quốc có thể ở lại nơi đó, không cần vừa chạy trốn vừa lo lắng nữa, không nghĩ tới hắn lại như âm hồn không tan, rốt cục vẫn bị hắn bắt được rồi đem chúng ta đến nơi này, Ngạc Lỗ tộc vẫn không thoát được kiếp diệt tộc.”

“Nếu Huyết thái tử kia mục đích là đem mọi người một lưới bắt hết vậy vì sao không giết các ngươi?” Không phải nàng vô tình nhưng đây chỉ là nghi vấn trong lòng, giết Đạt Cách Lỗ cùng tộc nhân nhưng cố tình để lại mẹ con Tô Lạp, nếu Huyết thái tử không phải ngu ngốc nhất định là hiểu đạo lý diệt cỏ phải diệt tận gốc. Bất luận nhìn mẹ con này nhỏ bé nhu nhược cỡ nào chắc chắn sẽ không chịu được đả kích. Lưu lại mạng sống của các nàng, việc này không hợp lý.

Lắc đầu, Tô Lạp cũng không rõ: “Không biết, bọn họ đem ta cùng mẹ dùng dây thừng buộc lại sau xe ngựa kéo đi.”

“Cái gì?” Nàng hét lên đầy khiếp sợ, trách không được nhìn hai mẹ con họ rất thảm người đầy thương tích, toàn thân huyết nhục mơ hồ. Những người đó thiệt là biến thái…

Phát hiện Đằng Triệt bên kia có chút lay động, Liên Kiều chạy nhanh qua đặt nàng nằm xuống, thuận thế cũng để Tô Lạp nằm xuống, tuy rằng trên giường hai người nằm thì hơi chật nhưng so với ngủ mặt đất thì tốt hơn nhiều.

Nhìn Tô Lạp mơ mơ màng màng dần ngủ say, nhìn ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên hai gương mặt này Liên Kiều khẽ thở dài, không biết vận mệnh của mình sẽ như thế nào đây nữa. Ở thời đại không biết là đâu này, nàng không có hi vọng gì, chỉ sợ là tự bảo vệ mình còn không xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.