Y Nữ Xuân Thu

Chương 51: Giả chết (1)





Một vòng mặt trời đỏ rực từ phía chân trời chậm rãi nhô lên, ánh bình minh đầy trời nhuộm hồng cả mặt đất, ánh sáng khúc xạ xuống sơn cốc thâm sâu, thấp thoáng sắc hồng quỷ dị.
Một thân người trắng từ trong con đường núi nhảy vọt xuống, sau đó dừng lại ở một bụi cỏ cao chừng nửa thân người, ánh mắt chăm chú về một điểm, chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong cây cỏ thấp thoáng lấy ra một cành cây khô, lộ ra một miếng vải rách
Nhặt lên mấy miếng vải rách, một mảnh vải bố màu xám thu hút sự chú ý của hắn, đặt ngay chóp mũi ngửi ngửi, một tia cười lạnh tràn ra khóe miệng, đường nét gương mặt vốn dịu dàng, trong nháy mắt trở nên lạnh băng.
Cũng tốt, có thể hắn sẽ tìm được nàng trước một bước so với Mục Sa Tu Hạ. Từ trong ánh mắt xinh đẹp toát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, đến lúc đó, sự xinh đẹp của nàng thuộc về hắn rồi, chỉ đơn thuần thuộc về một mình hắn, cho dù là phải nhốt nàng lại. Gió thổi tung mái tóc hắn, chiếc trâm vàng nghiêng nghiêng giữ lại búi tóc, giơ một tay lên, mảnh vải rách trong phút chốc biến thành tro bụi, phiêu tán trong gió.
Đừng oán trách sao nàng chỉnh người khác, đối mặt với ác nhân không chút lưu tình. Vì để tự bảo vệ mình chỉ có thể đề ra hạ sách này, bất quá Tang Kỳ không có lá gan lớn như vậy đưa người đến bắt nàng, chắc chắn là do người nào đó bày mưu tính kế, mà người đứng phía sau màn diễn này hẳn là quốc chủ Lạc Đan. Trước mắt cần phải xác định là nàng đang bị trói ở nơi nào, chiếu theo sự bố trí phòng ốc ở nơi này xem ra cũng không giống hoàng cung, Tang Kỳ cũng sẽ không ngốc đến nỗi đem nàng mang vào cung. Như vậy nếu là ở ngoài cung, Mục Sa Tu Hạ muốn tìm được nàng hẳn sẽ rất khó khăn. Aiz, tại cái thời điểm đối mặt với sống chết thế này lại nhớ đến hắn rồi, vì sao mỗi lần gặp nguy hiểm nàng lại hy vọng hắn sẽ đến cứu nàng? Ở sâu trong thâm tâm, nàng cũng là ỷ lại hắn nha!
Vì cứu mạng nhỏ, Tang Kỳ tự mình đi bốc thuốc, chỉ để lại hai thị vệ trông coi, A Cổ cũng bị điều đi, nha đầu này phỏng chừng cũng không còn sống được lâu, lúc trước không nên mang nàng tiến cung, nơi này quả là chốn ăn thịt người.
Tang Kỳ cũng không ngốc, cho nên ngay cả toa thuốc vẫn là dựa theo đúng bệnh mà hốt thuốc uống, chẳng qua thoáng động tay động chân, hơn nữa phải nói trước cũng không sợ hắn không mắc lừa, cho dù hắn mời đại phu đến kiểm tra, dựa theo trình độ chữa trị lạc hậu ở đây, những đại phu Mông Cổ này cũng sẽ không nhìn ra được manh mối nào. Chỉ chờ bọn họ uống thuốc của nàng rồi, chỉ còn có nửa cái mạng, nàng liền có cơ hội chạy trốn rồi.
Không dám quan sát hoàn cảnh xung quanh quá lộ liễu, chỉ có thể dựa vào cảnh vật ở khóe mắt nhìn một chút xung quanh bốn phía, phòng này không có cửa sổ, chỉ có một hành lang dài để ra vào, trong phòng không có lò sưởi, chỉ đốt mấy ngọn nến chiếu sáng nhưng lại có cảm giác ấm áp dễ chịu, nếu nàng đoán không sai, nơi này hẳn là tầng hầm.
Thực nặng nề, Liên Kiều bắt đầu thấy buồn ngủ, hôm nay nàng đã trải qua một ngày thực mệt mỏi, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp làm nàng trở tay không kịp, đành vô lực chống đỡ. Vì thế mi mắt liền hạ xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ cảm thấy chính mình đang ở trong một vòng tay vô cùng ấm áp, một cánh tay rắn chắc, bờ ngực kiên cố, thật ấm áp, cách một lớp áo đang bao bọc nàng. Chóp mũi tràn đầy khí tức nam tính dễ chịu. Mùi này không gay gắt, vô cùng dịu nhẹ, làm cho người ta thư thái, tay liền không chịu được đặt lên cổ đối phương, cựa quậy thân mình, chọn cái tư thế thoải mái nhất chui vào ngực đối phương.
Một trận gió lạnh thổi tốc trên mặt nàng, Liên Kiều có chút tỉnh táo. Mơ hồ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một cặp mắt hẹp dài chứa đầy lo lắng.
"Lạc Phong?" Nàng vẫn chưa tỉnh táo nói mớ, cảm thấy cánh tay hắn đang dùng sức sít chặt nàng.
Thừa dịp nàng đang mơ hồ, liền ấn xuống trán nàng một nụ hôn, Lạc Phong cười thật ôn nhu: "Xem ra không cần ta ra tay, ngươi cũng có thể bảo vệ mình rất tốt."
Trong sơn cốc nhặt được vụn vải bố, hắn đã biết chính là Tang Kỳ, chỉ có tên đó mới mặc loại vải dệt từ cây đay màu xám này, nhưng hắn cũng không có đem phát hiện này nói cho Mục Sa Tu Hạ, để mặc hắn mang theo một đội nhân mã tìm kiếm khắp nơi không có bờ bến, lại tự một mình đến chỗ sơn cốc này, hắn biết nơi này chính là hang ổ của Tang Kỳ, sớm đã muốn tìm cơ hội trừ khử tên này luôn, hắn đối với cái tên gây họa này có thể nói là căm thù đến xương tủy, cũng phải mất một chút công sức mà âm thầm quan sát.
Chỉ là không ngờ đi đến cửa động lại phát hiện cảnh vệ rất lơi lỏng, cứ như là không ai trông giữ nơi này, sợ có mai phục ở trong, hắn cẩn thận thăm dò, bình tĩnh xem biến động, cư nhiên phát hiện ra người ở nơi này từ trên xuống dưới, bao gồm cả tên Tang Kỳ đều ôm bụng đi ngoài trong nhà xí, chân tay mềm nhũn, mà khoa trương nhất chính là Tang Kỳ cư nhiên ở trong tình trạng đi tiêu chảy đến chỉ còn có nữa cái mạng, liên tục lăn lộn kêu la oai oái, đến cuối cùng chỉ có thể gục xuống trên mặt đất rên rỉ.
Không cần nghĩ thêm nữa, đây nhất định là do Liên Kiều gây nên, đối với những người bắt nạt nàng, nàng quyết không nhân từ nương tay, bất quá Lạc Phong thật sự không rõ, làm sao mà nàng làm được tất cả những điều này. Thật sự là càng ngày càng bội phục nàng, người con gái như vậy, được trời ưu đãi, chói mắt làm người ta không thể mở mắt được. Mục Sa Tu Hạ không xứng có được người con gái thông minh tài trí như vậy, tên đó quá bá đạo, quá thế tục, quá cố chấp với thiên hạ của mình. Cho nên hắn phải mang nàng rời đi, rời khỏi phạm vi thế lực của Mục Sa Tu Hạ, hắn sẽ để cho nàng biết, có nàng rồi, sẽ không có người phụ nữ nào có thể tiến vào chiếm giữ trái tim hắn được, bởi vì trái tim hắn chỉ vì nàng mà đập.
"Làm thế nào ngươi tìm được ta?" Liên Kiều vẫn có chút mơ hồ.
Lạc Phong nhìn mắt nàng nhu tình như nước, ôn nhu nói: "Không cần biết ngươi ở nơi nào, ta đều có thể tìm được." Bế nàng lên xe ngựa, tự mình cũng đi lên ngồi cạnh nàng
Tiến vào trong xe ngựa, làm cho tâm trạng Liên Kiều từ không có gì trở nên căng thẳng, đau, lại ùa nhau kéo đến.
"Ngươi có thể giúp ta một việc được không?" Nhìn ra ngoài xe, mắt nàng hướng đến nơi xa xăm nào đó.
"Ngươi cứ nói," giọng hắn luôn làm người khác phải an tâm.
Thu hồi ánh mắt về phía Lạc Phong, nàng bình tĩnh nói: "Đưa ta đi, chỉ cần không phải nhìn thấy hắn, đi đến đâu cũng được."
Mỉm cười, hắn trả lời nàng: “Được!"
Lời nói của Liên Kiều vừa đúng với ý hắn, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết, bởi vì, hắn phải để nàng chậm rãi cảm nhận tấm lòng của hắn.
Xe ngựa đi được ba canh giờ, đi vào một mảnh đất đầy đồi núi. Xe chậm rãi đi giữa hai ngọn núi lớn tiến đến một sơn cốc, trong cốc cây cối rậm rạp, ít có dấu vết của người, mà bên ngoài cốc cây cối um tùm, che lấp hết cả cửa vào cốc, nếu không biết trước, chắc chắn sẽ tìm không ra cửa vào.
Xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại ở một nơi bằng phẳng, Lạc Phong giúp Liên Kiều xuống ngựa, đứng trước một ngôi nhà gỗ.
Hoa đào đang nở thật đẹp, đỏ rực, làm cho lòng người có chút ấm áp, cách chỗ căn nhà gỗ không xa có một đầm nước xanh như ngọc, liếc mắt một cái liền thấy nước suối là từ đỉnh cốc chảy xuống, rất có cảnh ý. Nhìn thấy một sơn cốc như thế ngoại đào viên thế này, Liên Kiều có chút sững sờ. Nơi này thực thích hợp dùng để dưỡng thương, từ từ xoa dịu vết thương tâm hồn, nàng sẽ phục hồi được như cũ.
Gỗ lót trong nhà sáng sủa sạch sẽ, sạch đến mức không vương một hạt bụi nào, tất cả đồ dùng đều đầy đủ cả. Thoạt nhìn trông như vì nàng mà được chuẩn bị.
Lạc Phong ôn nhu nhìn nàng nói: “Thích không?"
Gật gật đầu, Liên Kiều không có tâm trạng hàn huyên, cảm ơn, thản nhiên nói: "Cảm ơn."
Lúc đó, từ phía phòng trong của căn nhà gỗ xuất hiện một cô gái, hướng về Liên Kiều thi lễ: “Oánh nhi xin ra mắt cô nương."
Liên Kiều nhướng mày nhìn nàng ta, một bên Lạc Phong liền giải thích: "Bắt đầu về sau Oánh nhi sẽ chăm sóc chuyện ăn ở hằng ngày của ngươi, cứ cách ba ngày ta sẽ đến một lần, ngươi xem xem, có thứ gì cần mua cứ nói, ta lập tức sai người đặt mua."
"Như vậy đã tốt lắm rồi." Không muốn lại mắc nợ đối phương quá nhiều tình cảm, nàng lạnh nhạt đáp lại, nàng hiện giờ không thể cho đi được thứ gì, đặc biệt là tình cảm.
Lạc Phong đi rồi, Liên Kiều quả nhiên ở lại nơi này. Oánh nhi rất ngoan lại hiểu chuyện, tay chân cũng nhanh nhẹn, Liên Kiều không nói lời nào, nàng tuyệt không nói một tiếng, cuộc sống như vậy làm cho nàng cảm thấy rất bình tĩnh. Lạc Phong cứ cách ba ngày sẽ đến thăm nàng, lần nào cũng mang đến những vật dụng cần thiết, đồng thời cũng mang theo tin tức của Mục Sa Tu Hạ.
Hắn đang tìm nàng, tìm nàng đến long trời lở đất. Phong tỏa hết thảy các trạm kiểm soát quan trọng, chỉ được phép vào, không cho phép ra, đồng thời còn điên cuồng tìm kiếm ở ngoài thành, rốt cuộc hắn cũng tìm được hang ổ của Tang Kỳ. Ngày hôm đó Lạc Phong không giết Tang Kỳ, chỉ dắt theo Liên Kiều ra đi, nhưng bị Mục Sa Tu Hạ tìm ra thì mạng hắn cũng không được tốt lành gì.
Sau khi tra ra Liên Kiều bị Tang Kỳ bắt cóc, Mục Sa Tu Hạ cuồng nộ giận dữ, nhưng bất kể dụng hình tra tấn thế nào, vẫn tìm không ra chỗ Liên Kiều ở. Đáng thương là Tang Kỳ trong lúc bất tri bất giác bị Lạc Phong dẫn Liên Kiều đi mất, hắn kiếm đâu ra được Liên Kiều thứ hai để trả lại cho Huyết thái tử nay đã biến thành tu la địa ngục.
Rốt cuộc không chịu nổi tra tấn lần này đến lần khác, Tang Kỳ nấc một hơi thở cuối cùng, kết thúc mấy ngày cuối đời sống không bằng chết.
Mặc dù cư trú ở trong cốc, nhưng tin tức bên ngoài vẫn cuồn cuộn truyền đến tai Liên Kiều. Lạc Phong không nề hà nói cho Liên Kiều biết về tin tức của Mục Sa Tu Hạ cũng là do hắn có tư tâm. Liên Kiều bị Mục Sa Tu Hạ làm cho đau lòng thấu tâm, nàng không gặp hắn, chỉ muốn thoát đi, nhưng chiếu theo cách tìm kiếm của Mục Sa Tu Hạ, khó đảm bảo sẽ không tìm đến nơi này, lúc đó, dựa vào năng lực của hắn, chẳng ai ngăn cản được. Liên Kiều là một người phụ nữ thông minh, về điểm này, hắn tuy không nói ra, nhưng nàng cũng hiểu rõ như vậy.
Cho nên hắn đang chờ đợi, chờ Liên Kiều đề ra một cái kết, hắn tin tưởng Liên Kiều sẽ không mặc cho tình hình tiếp tục như vậy.
Quả nhiên, có một ngày hắn lại đến nhìn nàng.
Thấy hắn tiến vào, Liên Kiều chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: "Giúp ta một lần nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.