"Vũ cô nương, đến rồi." Trần Nhị đến trước càng xe ngựa quay đầu lại nói. Từ trên xe ngựa bước xuống, một tòa trạch viện hào hoa mà vẫn lộ rõ khí thế hiện ra sừng sững trước mắt, hai chữ "Trần phủ" mạ vàng thật to trên tấm biển ngay trước cửa, dù sao sắp đặt cửa trước sơn son thếp vàng thế này thực làm cho người ta có cảm giác trang trọng uy nghiêm. Hai con lân sư bằng đồng phía trước cửa trông rất sinh động, uy phong lẫm lẫm càng khác biệt so với những lân sư bằng đá của các nhà bình thường khác, biểu hiện được Trần phủ là gia đình hùng hậu, phú khả địch quốc. Cửa lớn mở ra, từ cửa cho đến phía trong sân nhà, người hầu đứng hai hàng chỉnh tề cung nghênh lão gia về nhà. Trên đường đi Trần Quắc Phong giới thiệu sơ với Liên Kiều, vợ cả Trần Quắc Phong qua đời ba năm trước, từ đó đến giờ chưa hề tục huyền, càng không có thê thiếp. Trong nhà có hai đứa con trai, hai đứa con gái, đứa lớn nhất là Trần Chấn Nam, con thứ hai Trần Khiếu Bắc, con gái lớn Trần Tâm Hài, đứa nhỏ là Trần Tâm Ngưng. Đứa con lớn tuy rằng đã cưới vợ sinh con, nhưng hàng năm đều ở bên ngoài quản lý công việc kinh doanh của các phân hiệu tiền trang khác, chỉ có lễ tết mới rỗi rãi về nhà đoàn tụ, đứa con thứ hai thì ở nhà quản lý số sách tổng hợp từ các nơi, an bài điều động thăng chức cho nhân viên các nơi, có thể nói quyền lực thực sự của Trần gia là tập trung trong tay nhị công tử Trần Khiếu Bắc này, hơn nữa hắn mắt cao hơn đỉnh đầu, những người thô tục bình thường khó có thể lọt vào mắt xanh, đến nay chưa lập gia đình, vì thế trở thành đức lang quân như ý, con rể vàng danh đúng với thực trong mắt đại đa số gia đình quyền quý thậm chí cả tiểu thư nhà quan. Đại tiểu thư Trầm Tâm Hài đã lập gia đình, nhị tiểu thư Trần Tâm Ngưng vô cùng đơn thuần, là một mỹ nữ, mười sáu tuổi, con nhà quyền quý. Nếu vậy thì tên thanh niên đang quỳ trước cửa chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa là Trần Khiếu Bắc rồi. Trần lão gia rất có phong phạm của gia trưởng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước qua cửa chính, Liên Kiều cùng lão gia đi vào, bọn người hầu theo sát sau đó. Đi vào phòng, lão gia ngồi ở ghế chủ, Liên Kiều đứng bên cạnh hắn. Theo sau là Trần Khiếu Bắc, Trầm Tâm Ngưng cùng đại tẩu Vân Nương chờ đến khi lão gia ngồi yên ở ghế rồi mới đi vào tiến hành làm lễ quỳ bái. Ngay lúc Trần Khiếu Bắc đứng dậy nhìn thấy Liên Kiều rõ ràng vô cùng sửng sốt, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Trần lão gia nói: "Phụ thân đường xa mệt nhọc, không bằng cứ về phòng nghỉ ngơi trước?" Trần lão gia gật gật đầu nói: "Lần này ra ngoài, ta thiếu chút nữa là không còn mạng để về rồi!" Bọn hạ nhân xôn xao một hồi, biểu tình của đại tẩu Vân Nướng là khoa trương nhất, làm cho Trần Khiếu Bắc phải cau mày. "Bất quá, cũng may có Vũ cô nương trượng nghĩa ra tay tương trợ, bảo toàn được cái mạng này." Lão gia lại nói. Trần Khiếu Bắc lại nhìn Liên Kiều, trong mắt ánh lên tia thăm dò, tinh ranh y chang như phụ thân của hắn. "Vũ cô nương cứu gia phụ một mạng chính là đại ân nhân của Trần gia chúng ta, xin nhận Khiếu Bắc một lạy!" Nói xong quỳ lạy xuống đất, Vân Nương, Trần Tâm Ngưng cùng bọn hạ nhân cũng đều quỳ xuống tạ ơn cứu mạng. Liên Kiều nhìn qua lão gia, thấy hắn mỉm cười gật đầu, nàng mới không khiêm không kiêu nói: "Chỉ là chút việc nhỏ, thật không đáng nhắc đến, tiểu nữ Xa Vũ được lão gia không chê bỏ, từ nay về sau lưu lại trong phủ, còn xin mọi người quan tâm một chút!" Trần Tâm Ngưng mỉm cười mở to mắt tò mò nhìn nàng, Vân Nương lại mang theo một phần khinh thường, ngạo nghễ nhìn nàng, nếu không có lão gia ở đây chắc cũng sẽ không cho nàng sắc mặc hòa nhã. Trong lòng nàng ta chắc cảm thấy là trong nhà lại có thể một kẻ ăn không ngồi rồi. Trần lão gia trở về phòng nghỉ ngơi, Liên Kiều được quản gia tạm thời an bài ở phòng khách trong Mai Viên của Trần phủ, tuy rằng hoa mai đã tàn hết rồi, nhưng mà đã ra quả thanh mai cũng rất là đáng yêu. Sau khi dàn xếp mọi thứ êm xuôi, Liên Kiều cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhiều ngày chạy đi chạy lại, hơn nữa quen biết lão gia Trần Quắc Phong này, trong lòng cũng chưa từng yên tĩnh, bây giờ có thể coi là ổn định lại rồi, một loại cảm xúc khó có thể đặt tên lại như thủy triều tràn đầy nàng. Nhớ hắn a, không phải hối hận với sự dứt khoát kiên quyết lúc đầu, mà thật sự là nhớ nhung. Nhớ nhung giống như cỏ dại, một khi đã nảy sinh liền nảy nở không thôi. Lắc lắc đầu, nghĩ muốn gạt hắn đi, lại không thể, dứt khoát cầm bút viết lên giấy một phương thuốc, phương thuốc gần giống với Xạ hương bảo tâm hoàn nàng vẫn biết được mấy cái. Nhưng mà theo như bệnh trạng của Trần lão gia, không chỉ là do tâm mạch suy kiệt, mà còn có thêm chứng bệnh xơ cứng động mạch cùng với cao huyết áp, một bệnh nhiều triệu chứng, tương đối khó giải quyết. Bệnh này kể cả ở hiện tại đều không thể trị tận gốc, ở nơi này cũng chỉ có thể dùng chút dược vật khống chế thôi, ngày nào không thể khống chế được nữa thì cũng đến lúc lão cưỡi hạc về tây thiên. Bình tĩnh ghi toa thuốc, lại muốn thêm vào chút đồ bổ, muốn dùng để từ từ điều trị mới có thể khống chế. Khi nào lão gia ra đi, nàng cũng nên cuốn gói mà đi. "Vũ cô nương có phải đang nghiên cứu toa thuốc của gia phụ hay không?" Một thanh âm tao nhã đột nhiên xuất hiện sau lưng, không kịp đề phòng, Liên Kiều kinh ngạc nhảy dựng lên, ngòi bút dưới tay lập tức sai lệch. Nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là Trần Khiếu Bắc, người này lúc đi đường cũng im lặng chẳng tiếng động gì, xem ra về sau phải làm quen dần với loại tập kích này. "Nhị công tử." Liên Kiều thản nhiên tiếp đón. Liếc mắt nhìn lên, Trần Khiếu Bắc có chút áy náy: "Xem ra tại hạ đã quấy rầy rồi." "Không sao cả." Nàng không chút hoang mang rút ra tờ giấy bị hỏng, vo lại. Trần Khiếu Bắc khép hờ mi mắt lại, không nghĩ đến phản ứng này của Liên Kiều, ngày thường hắn được các thiên kim tiểu thư dùng ánh mắt lưu luyến si mê nhìn đến quen rồi, nhưng cô gái này lại nhìn rất thờ ơ, điều này làm cho hắn cảm thấy chút mới mẻ, đồng thời cũng cảnh giác hắn, nữ tử như vậy nhất định là bất phàm, vì sao lại đến nhà hắn làm khách? "Vũ cô nương chắn hẳn không phải là người địa phương!" Liên Kiêu cười thầm, tên này bắt đầu đào bới thân phận nàng rồi, liền nói ngay: “Không phải, lúc nhỏ ta ở kinh thành, cha mẹ có biết chút y lý, ta cũng học được một chút. Sau khi cha mẹ mất, ta bắt đầu tìm thân thích để nương tựa, không nghĩ đến cả một người thân cũng tìm không ra, may mắn gặp được lão gia tấm lòng từ bi thu nhận, có thể được ở lại quý phủ giúp được chút việc, là Xa Vũ đã làm phiền, mong rằng nhị công tử hiểu cho." Những lời này của nàng tuyệt đối không khiến người khác hoài nghi về xuất thân của nàng, hơn nữa lại là cô nhi, lời nói đều có tình có ký, lúc ở trên đường nàng cũng kể với Trần lão gia như vậy. Cho dù Trần Khiếu Bắc có nổi lên hoài nghi cũng không cách nào tra ra. Làn môi mỏng, ánh mắt hiện lên ánh nhìn kỳ lạ, Trần Khiếu Bắc lễ nghi đáp: "Cô nương quá khiêm nhường, ngươi cứu gia phụ một mạng, Trần phủ trên dưới đối với cô nương thật vô cùng cảm kích, sao dám nhắc đến hai chữ quấy rầy!" Nữ tử này quả nhiên lợi hại, thoạt nhìn bên ngoài, hắn chỉ hỏi có một câu, nàng ta liền thẳng thắn đáp lại, giống như không để lại chút gì trong bụng vậy, kì thực căn bản là muốn đuổi hắn đi, không muốn nhiều lời dù chỉ một câu, ý tứ là nàng nếu đã nói hết tất cả rồi, thì hắn cũng nên biết điều mà tránh đi chỗ khác. Hơn nữa những lời của nàng có nói mà cũng như không, không có chút tin tức nào, bên ngoài giống như quét một lớp dầu, kín kẽ vô cùng, trơn bóng nhẵn tay, Là do nàng ta cố tình giấu giếm hay bên trong còn ẩn tình gì khác? Xem ra phải điều tra từ từ thôi, sự nghiệp của Trần gia không chứa chấp được người có lai lịch không rõ ràng. "Cô nương có yêu cầu gì cứ nói với Ngô tổng quản, chớ để cho Trần gia chúng tôi thất lễ với ân nhân." "Ta nhớ kỹ rồi, đa tạ nhị công tử." Không muốn trả lời nữa, Liên Kiều cầm bút viết tiếp. Trần Khiếu Bắc nhìn nàng thật sâu một cái rồi rời đi, đến cửa phòng bỗng nhiên xoay người nói: "Buổi tối ta sẽ sai người đến mời cô nương đến phòng lớn một chút, chuẩn bị chút rượu nhạt, để cùng gia phụ hóng gió, mọi người đều rất mong cô nương sẽ đến tham dự, mong cô nương sẽ đến." Trần Khiếu Bắc đi rồi, Liên Kiều mệt mỏi, lên giường ngủ một lát, thật không yên ổn, nhiều lần bị một cặp mắt xanh giận dữ, đau đớn vô chừng trong mộng làm bừng tỉnh, cười khổ, hắn từng nói hắn đã bị trúng một loại độc gọi là "Liên Kiều", hiện tại xem chừng nàng mới là người bị trúng độc a! Chiều muộn, có người đến thỉnh Liên Kiều đến đại sảnh dùng bữa tối. Ở trên chiếc bàn tròn, Trần lão gia ngồi ở ghế chủ, bên phải hắn là Trần Khiếu Bắc, theo đó thứ tự là đại tẩu Vân Nương cùng nhị tiểu thư Trần Tâm Ngưng, nhưng mà bên cạnh Trần Tâm Ngưng vẫn còn một nữ tử khác nữa, mặt mày vô cùng thanh tú, như một đóa hoa u lan xinh đẹp, thuần khiết giữa sơn cốc. Vị trí bên trái Trần lão gia bỏ không, nghĩ chắc là chỗ ngồi của đứa con trưởng quanh năm ở bên ngoài, Liên Kiều ngay lập tức đi đến vị trí bên cạnh nử tữ xa lạ kia ngồi xuống, lại bị lão gia ngăn lại. "Vũ cô nương, đến đây ngồi đi!" Lão lại chỉ vào vị trí bên trái của mình. Đảo mắt một vòng, mọi người xung quanh trừ bỏ Vân Nương bắn ra tia ghen ghét, những người khác thật không có gì khác thường. Thầm than một tiếng, Liên Kiều bất đắc dĩ dời bước, ngồi xuống bên cạnh lão gia, xem ra vừa mới đến nàng đã đắc tội một người rồi. "Vũ cô nương là khách quý của Trần gia chúng ta, dù sao cũng không thất kính được, nếu có ai đối với Vũ cô nương bất kính chính là đối với ta bất kính, nhớ kỹ cả chưa" Lão gia lúc nói chuyện rất uy nghiêm, ánh măt lạnh lùng đảo quanh bàn, mọi người đang ngồi đều cung kính đáp lại. "Nhi tử/con dâu/nữ nhi/Tiểu Thanh đã nhớ" "Tiểu Thanh, vị này chính là Vũ cô nương, ngươi làm quen đi, buổi chiều lúc trở về ngươi lại không có ở đây." Trần Khiếu Bắc ra vẻ công tử, thanh âm trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng. Nữ tử xinh đẹp kia ngượng ngùng liếc nhìn Trần Khiếu Bắc một cái, uyển chuyển đứng dậy đi đến trước mặt Liên Kiều: "Tiểu Thanh tham kiến Vũ cô nương." Liên Kiều cũng đứng dậy đáp lễ: "Tiểu Thanh cô nương khách khí rồi, lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn!" "Tiểu Thanh là cháu gái của gia phụ, từ nhỏ đã ở nơi này." Trần Khiếu Bắc giới thiệu. Gật gật đầu, hai người đều tự trở về chỗ của mình. Đồ ăn được đưa lên từng đợt, bách hợp ngưu liễu, cua hấp mỡ, cá quế nấu với hạt thông, chân cừu cắt lát, đầu cá nấu cay, đậu hũ nhồi óc lợn, gà nấu hạt dẻ, vịt quay...[1] Đồ ăn thật phức tạp, tinh mỹ, có thể nói toàn bộ đều sắc nước hương vị, nhưng mà trong mắt Liên Kiều rất không thỏa đáng. Mắt thấy lão gia rửa tay chuẩn bị ăn cơm, Liên Kiều thốt ra: “Lão gia mỗi ngày đều ăn những thứ này sao?" Trần lão gia rõ ràng hiểu sai ý, mỉm cười nói: “Đúng vậy, những món này trong nhà mỗi ngày đều chuẩn bị, không phải là vì ngươi mới cố tình làm, Vũ cô nương không cần quan tâm, chỉ cần ăn nhiều chút!" Liên Kiều nhíu mi, nhẹ giọng nói: “Đồ ăn này không thích hợp cho lão gia." "Cái gì?" Trần lão gia vừa muốn nâng đũa lên liền buông xuống, nhìn nàng nghi hoặc, mọi người trên bàn đều nhìn về nàng, Trần Khiếu Bắc trong mắt lại hiện lên một chút ánh sáng. Gật đầu, Liêu Kiều thuận miệng nói: “Đồ ăn này chứa rất nhiều dầu mỡ, chất béo và cholesterol rất cao, vừa bất lợi cho tiêu hóa, mặt khác nó sẽ làm trong máu sinh ra nhiều chất cặn, những tạp chất này sẽ bám vào trên vách mạch máu, dẫn đến tắc động mạch, ta nghĩ bệnh tim của lão gia hơn phân nửa là do chế độ ăn uống mà ra." Nói một phen làm cho mọi người trên bàn nhìn nhau, chỉ nghe Liên Kiều lại nói: “Đồ ăn này nếu lâu lâu ăn chút sẽ không sao, nhưng quanh năm suốt tháng ăn thì sẽ tích thành bệnh, lúc trẻ tuổi ăn nhiều rồi, lớn tuổi rồi sẽ phản ánh qua sự suy kiệt các cơ quan trong cơ thể, không tốt cho sức khỏe." Sau một lúc lâu, chỉ nghe thanh âm lãnh liệt của Trần Khiếu Bắc vang lên: "Người đâu, đem mấy món này bỏ đi, chỉ lưu lại rau dưa thôi." [1] Bách hợp ngưu liễu: bách hợp xào thịt trâu Cua hấp mỡ Cá quế nấu với hạt thông Chân cừu cắt lát Đầu cá nấu cay Đậu hũ nhồi óc lợn Gà nấu hạt dẻ Vịt quay |