"Liên Kiều ----" Mục Sa Tu Hạ thở dài vỗ nhẹ lưng nàng, cảm nhận được cảm giác vui sướng khi mất mà có lại. Nữ nhân yêu dấu rốt cục quay về trong lòng hắn. Khóc đến mệt mỏi, Liên Kiều dần dần ngừng khóc, hít hít mũi, thật làm cho người ta thương yêu. "Thực xin lỗi!" Nàng ở trong lòng hắn ấp a ấp úng, đè thấp âm thanh nói xin lỗi, nhưng vẫn bị hắn nghe thấy. Mục Sa Tu Hạ nhíu mi, khẽ kéo khoảng cách giữa hai người ra, chăm chú nhìn tiểu nữ nhân trong lòng. Dưới ánh trăng, trên mặt nàng vừa là nước mắt vừa là nước mũi, còn có máu sói, quả thực vô cùng thê thảm, hoàn toàn nhìn không ra thiên hương quốc sắc vốn có. Nhưng mà hắn vẫn như cũ nhìn nàng không đủ, xem nàng không chán, bất luận nàng biến thành bộ dáng gì đi nữa, chỉ cần là nàng, tâm của nàng, linh hồn của nàng. Nước sông ba ngàn, hắn cũng chỉ chọn lấy một gáo nước! Ngón tay thô ráp thật cẩn thận xoa nhẹ trên khuôn mặt rối loạn của nàng, giờ khắc này, tâm hoàn toàn thỏa mãn. Bất quá chuyện nàng giả chết lừa hắn cũng không có thể buông tha như vậy, nhất định phải trừng phạt nàng thật nặng, bởi vì cái chết của nàng, hắn không ngừng tổn thương người khác, càng tổn thương chính mình, tự trừng phạt chính mình, có mấy lần thậm chí nghĩ tới cái chết, như vậy hắn có thể đuổi tới hoàng tuyền trừng phạt cái nữ nhân làm cho bản thân mình yêu đến cốt tủy, đau đến tâm khảm kia. Buồn cười a, đường đường Cách Tát thái tử vì một nữ nhân, yếu đuối đến bước này. Nghĩ đến đây hắn liền tức giận bừng bừng, hung tợn nhìn nàng, hắn tức giận vì ngộ nhỡ hắn thật sự vì vậy mà chết đi, nàng sau này sống một mình thế nào? Nàng hối hận tìm không thấy hắn thì phải làm sao bây giờ? Nàng nhớ hắn nhưng lại nhìn không thấy hắn thì phải làm sao bây giờ? Tiểu nữ nhân đáng giận này quả thực đáng đánh! Nhưng mà đừng nói đánh nàng, cho dù là lời nói nặng hắn cũng không nỡ, nữ nhân này căn bản là khắc tinh sinh ra để hành hạ hắn! "Ta đã sai người âm thầm phân phát tất cả các trắc phi! Từ nay về sau, bên người ta chỉ có một nữ nhân là ngươi, thái tử phi của ta, cái này ngươi hài lòng chưa?" Hắn thản nhiên nói xong, khuôn mặt dưới ánh trăng có chút lãnh ý, trừng phạt không được, mắng không được, hắn buộc phải làm mặt lạnh mà nói. Liên Kiều cả người run lên, vì hàm ý trong lời của hắn, càng vì giọng điệu nói chuyện của hắn. Khoảng thời gian rời xa hắn, nàng không phải không vì hắn mà suy nghĩ, càng biết hắn thân là thái tử trên vai đảm nhận trọng trách. Hắn là bá chủ lòng mang trăm họ, ngực ôm thiên hạ, vì hoàn thành bá nghiệp, không thể bị quá nhiều tình cảm ràng buộc. Có lẽ trong quan niệm của hắn, nữ nhân chính là công cụ nối dõi tông đường, hắn có thể đối đãi với đãi nàng như vậy đã là không dễ. Chỉ là nàng không cách nào chấp nhận a! Không thể chấp nhận nàng là một trong các nữ nhân của hắn, càng không thể chấp nhận hắn mưa móc phân đều, nàng hy vọng nàng là duy nhất, nhưng nàng biết đó là vi phạm tư tưởng phong kiến thống trị trăm ngàn năm. Mục Sa Tu Hạ thật sự làm như vậy, tất nhiên sẽ bị bàn dân thiên hạ, bị văn võ bá quan cả triều khinh thường! Nhưng mà hắn vừa rồi lại chân thành khẩn thiết nói với nàng, hành động giải tán hậu cung của hắn, tuy rằng chính là âm thầm tiến hành, nhưng hắn dù sao cũng là làm như vậy. Nàng khiếp sợ, nàng kinh ngạc, không nghĩ tới hắn có thể vì nàng đến như vậy! Khi nàng rời đi cái gì cũng chưa nói, ngay cả yêu cầu cũng chưa đề ra, nhưng hắn lại hiểu rõ tâm tư của nàng, biết mục đích nàng lấy cái chết để thể hiện ý chí. Nam nhân này, cư nhiên vì nàng làm được bước này, nàng còn có gì đòi hỏi? Trong lòng áy náy lại bị giọng điệu lạnh như băng của hắn làm cứng người. Hắn toại nguyện ý của nàng, nhưng, cũng giận nàng rồi. "Hạ......" Liên Kiều khó khăn mở miệng, "Ta......" Khẽ nhíu mày, Mục Sa Tu Hạ chưa nghe nàng nói xong liền ôm cổ nàng, cùng Huyết thị vệ thi triển khinh công trác tuyệt tiến về phía dãy núi phía trước. Liên Kiều bị hắn ôm vào trong ngực, nhìn sườn mặt cương nghị mà lạnh nhạt của hắn, trong lòng nghẹn khuất, tưởng rằng hắn thật sự tức giận nàng rồi, ngay cả kiên nhẫn nghe nàng nói hết câu cũng không có, một câu cũng không nói mang nàng lên đường, áy náy trong lòng lại gia tăng vài phần. Nữ nhân a! Lại thông minh như thế nào? Một khi rơi vào tình cảm, cũng trở nên lo được lo mất, thần kinh hề hề! Kỳ thật nàng không biết, Mục Sa Tu Hạ là bởi vì đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa lộn xộn xa xa truyền đến mà tâm sinh cảnh giác, mang nàng rời đi, cũng không phải là tức giận nàng như nàng đang nghĩ trong lòng, không kiên nhẫn với nàng. Vôi bột trắng mịn từ trong không trung lưa thưa rơi xuống đất, phát tán ở trong gió, nhiễu loạn khứu giác chó săn, mất đi mục tiêu để theo dõi. Một đêm chạy như điên rốt cục thoát khỏi truy binh, nhìn thấy Liên Kiều ngủ trong lòng mình, Mục Sa Tu Hạ ngồi trên xe ngựa dần dần thả chậm tốc độ, cùng những thuộc hạ đến tiếp ứng hội họp, ngồi trên xe ngựa. Dù sao đây là trong lãnh thổ Lương quốc, diện mạo hắn, tóc bạc của hắn quá gây chú ý của mọi người. Liên Kiều khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, người bên cạnh nằm tựa vào tấm đệm mềm mại đúng là Mục Sa Tu Hạ. Dụi dụi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nàng nhịn không được đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ. Cảm xúc nhiệt độ da thịt ấm áp quen thuộc, lúc này hắn là chân thật ở nàng trước mắt, hóa ra hết thảy này không phải đang nằm mơ. Nghĩ lại mấy ngày này rời khỏi hắn, bị người bức hôn, bị giam vào thiên lao, bị phong làm Ngọc phi, tính toán chạy trốn, gặp phải bầy sói, suýt nữa toi mạng, một đường đi tới, đắng cay chua ngọt, thật sự là như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Chỉ có ở bên hắn nàng mới cảm thấy an tâm, an toàn. Ngẫm lại chính mình thật là ngốc, nam nhân mình yêu không biết quý trọng, tổn thương hắn như vậy, cũng thương tổn chính mình, cuối cùng tuy là được đền bù mong muốn, cũng làm cho hắn không lượng thứ. Không thể quên được ánh mắt hắn lạnh nhạt xa cách đêm qua. "Ngươi sờ đủ chưa?" Đôi mắt màu lam bỗng nhiên mở, Liên Kiều ngẩn ra, xấu hổ nhanh chóng rụt tay. Ngượng ngùng mở miệng: "Ngươi, tỉnh rồi!" "Uh!" Thản nhiên lên tiếng. Lúc Liên Kiều tỉnh lại, hắn liền tỉnh, chính là trong bụng vẫn là muốn đem nàng hung hăng lôi vào lòng, hảo hảo yêu, bất quá vừa tức nàng nhẫn tâm lừa gạt, liền tự nhủ nghiêm mặt. Nuốt nước miếng xuống, hắn không nóng không lạnh làm cho nàng mờ mịt không biết xử trí, bất quá họa là nàng gây ra, làm hắn tức giận cũng là nàng, về tình về lý nàng nên chịu trách nhiệm tới cùng. "Khát không? Có đói bụng không?" Nàng nịnh nọt hỏi, không có biện pháp, ai kêu nàng nợ hắn chứ! Liếc nàng một cái, hắn chưa nói cái gì, chỉ ho nhẹ một tiếng, rèm xe ngựa đột nhiên nhấc lên, Mạc Cổ Nhĩ cầm cái cặp lồng đựng thức ăn đặt ở cửa, sau đó lui ra ngoài. "Nếu đói, ngươi ăn trước!" Liếc nhìn cặp lồng, hắn nhẹ giọng ý bảo. "Nga!" Liên Kiều bĩu môi, không nói thêm nữa, mở cặp lồng yên lặng xem ăn cái gì. Mục Sa Tu Hạ nhắm mắt giả ngủ, kì thực lén quan sát phản ứng Liên Kiều, hành động lúc này của nàng làm cho hắn cảm thấy thú vị, tiểu nữ nhân trước giờ luôn làm theo ý mình, tinh thần so với nam nhân còn dũng mãnh hơn vậy mà cũng có lúc phải cam chịu, nhận thức này làm cho tâm tình của hắn bỗng nhiên tốt lên. Ngồi một ngày xe ngựa, biết nàng mệt mỏi, Mục Sa Tu Hạ cố ý dừng lại nghỉ ngơi ở giữa một khu rừng rậm. Tháng sáu thời tiết dị thường oi bức, mặc dù phương bắc cũng làm cho người nóng đến mồ hôi ướt đẫm, ngồi bất động cũng mồ hôi đầy mình. Xuống xe ngựa, Liên Kiều không khỏi hít sâu không khí tươi mát trong rừng. Cùng Mục Sa Tu Hạ ngồi chung, áp suất trong xe thấp làm cho nàng cực kỳ khó thở. Tinh mắt phát hiện phía trước có một dòng suối nhỏ, Liên Kiều nhịn không được muốn tới tẩy trừ một phen, một ngày qua, trên người đều dính dính sắp hôi lên rồi. "Cái kia, ta có thể đi tới đó rửa mặt không?" Chỉ vào dòng suối nhỏ phía trước, nàng thật cẩn thận xin chỉ thị. Gật gật đầu, hắn biết nàng nhất định nóng lòng tẩy trừ: "Được, đừng chạy xa, có việc lập tức gọi ta!" Được cho phép, Liên Kiều vô cùng vui vẻ chạy tới hướng cái dòng suối nhỏ xem ra thực mát lạnh. Ngồi xổm xuống, cởi áo ngoài ra chỉ còn áo trong, lộ ra cánh tay trắng như tuyết cùng cái cổ thon dài, hắt nước lên người, cảm giác mát lạnh làm nàng cả người sảng khoái, dứt khoát cởi giầy, vén ống quần lên, đem đôi chân sen mềm mại ngâm vào suối nước. "n ----" không khỏi rên rỉ ra tiếng, rất thoải mái. Mục Sa Tu Hạ ở bên cạnh trong mắt bốc hỏa, con ngươi di chuyển, trừng Huyết thị vệ tuần tra bốn hướng. Mấy Huyết thị vệ bị chủ tử trừng đến mơ hồ không hiểu, không biết ánh mắt chủ tử vì sao đột nhiên trở nên tối sầm như thế, lại nhìn phía trước, phát hiện thái tử phi nương nương cư nhiên lộ ra mảng lớn da thịt hương diễm nghịch nước ở bên bờ dòng suối. Bỗng nhiên phát giác ánh mắt của mình để ở nơi không nên nhìn, thảo nào thái tử điện hạ âm dương quái khí trừng mắt bọn họ, sợ tới mức một đám Huyết thị vệ nhìn bầu trời, xem cây xem cây, ách, xem cỏ xem cỏ, dù sao chính là không dám nhìn thái tử phi bên dòng suối nhỏ kia. Làm thị vệ cũng thật mệnh khổ! Đặc biệt bọn họ làm thị vệ bên loại người này, làm không tốt liền chạm đến chủ tử. Aiz! Nhìn đến bọn thị vệ hết thảy đem ánh mắt điều hướng nơi khác, Mục Sa Tu Hạ mới căm giận nhìn về phía Liên Kiều, thái tử phi của hắn! Nữ nhân này chẳng lẽ không biết chừng mực một chút sao? Nàng nghĩ đây là ở tẩm cung của hắn à? Quả thực nếu như thế, hắn không để tâm nàng để lộ hoàn toàn a. Nhưng mà hiện tại là ở dã ngoại, mà trừ bỏ hắn lại có nhiều nam nhân như vậy. Tuy rằng đó đều là Huyết thị vệ trung thành và tận tâm của hắn, nhưng nàng sao có thể không kiêng nể gì như thế cho nam nhân khác ăn no mắt? Quả thực muốn chọc hắn tức chết! Sải bước đi về phía dòng suối, mỗi bước đi, tâm tình càng xuống một chút. Nhưng Liên Kiều còn không biết nguy hiểm đang đến, liên tiếp ở đàng kia chụp nước, bắn tung tóe vô số bọt nước, sau đó mặc cho nhiều bọt nước rơi trên người, ướt quần áo, hồn nhiên không biết quần áo ướt đẫm làm cho cảnh xuân như ẩn như hiện, làm người ta suy nghĩ xa xôi. "Ngươi đang làm gì!" thanh âm trầm thấp sau lưng vang lên, Liên Kiều kinh ngạc xoay người nhìn về phía người tới. "Tê ----" bên tai chỉ nghe một tiếng hút không khí, theo ánh mắt đối phương, nàng rốt cục phát hiện sự thật cảnh xuân của mình đang lộ ra! "Cái kia......" Không đợi Liên Kiều kịp giải thích, đã hoàn toàn bị một thân thể rắn chắc ôm chặt. "Đáng chết!" Mục Sa Tu Hạ thấp giọng rủa một tiếng, tiểu nữ nhân trong lòng sinh ra để giày vò hắn, giờ phút này ôm thân mình dạt dào mềm mại, hắn do dự có nên lột sạch nàng để cho bản thân bừa bãi yêu một cái cho đủ, hay là đem nàng che kín không lưu một điểm khe hở. Tuy rằng sau lưng là những huyết thị vệ theo hắn vào sinh ra tử, nhưng bọn hắn cũng là nam nhân, hắn mới không muốn cho bọn họ nhìn cơ thể Liên Kiều xinh đẹp, lại càng không muốn giải quyết ngay tại chỗ cho các huynh đệ kia xem kịch vui. Tức giận không biết nên như thế nào cho phải, tiểu nữ nhân trong lòng vẫn cố tình không hợp tác, không ngừng rục rịch ở trên cơ thể đang đến gần bờ vực sụp đổ của hắn. "Hạ ---- ngươi sắp làm ta chết ngạt rồi!" Nàng ai oán la lên, rửa mặt thôi mà, không cần phải lấy phương thức này giúp nàng lau khô người đi! Yết hầu quay cuồng, bụng dưới nóng rực nhắc nhở hắn phải nhanh chóng rời khỏi tiểu yêu nữ này, nếu không hắn không dám cam đoan sẽ muốn nàng ở bên dòng suối này. Cùng lúc đẩy nàng ra, áo khoác cũng rơi xuống, vừa vặn che khuất cảnh xuân làm cho người ta huyết mạch sôi sục. Chẳng chút nghi ngờ sau này hắn sẽ vì chảy máu não mà chết, Mục Sa Tu Hạ căm giận nghĩ tới. Bĩu môi, Liên Kiều xoay chuyển ánh mắt, chỉ vào cá nhỏ trong sông nịnh nọt nói: "Hạ, chúng ta nướng cá ăn có được không? Ngươi bắt, ta nướng!" Còn đang cực lực bình phục khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, Mục Sa Tu Hạ vẻ mặt xanh mét cự tuyệt: "Không được!" Đều không phải là hắn cố ý cự tuyệt, mà là hiện tại vị trí hoàn cảnh bọn họ không cho phép, nhóm lửa nấu cơm chỉ đưa tới phiền toái không cần thiết, truy binh kia vẫn như cũ theo sát không tha, bọn họ chẳng qua là tạm thời thoát khỏi mà thôi. Chỉ là Liên Kiều không cho là như vậy, cảm thấy được hắn còn đang giận nàng, có chút khó chịu, bĩu môi, tâm tình suy sụp tránh ra. Nhìn thấy vẻ mặt nàng chịu ủy khuất, Mục Sa Tu Hạ thiếu chút nữa nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng, đánh vào mông nàng, không tin hắn như vậy, đến bây giờ vẫn hoài nghi lòng thành của hắn, nàng không rõ mỗi một việc hắn làm đều là vì nàng sao? Hiểu lầm hắn, nàng hình như rất thích hiểu lầm hắn. Trở lại bên xe ngựa, Liên Kiều bực mình leo lên thùng xe, Mục Sa Tu Hạ nhìn thấy đau lòng, giống như vừa rồi hắn vừa mới bắt nạt nàng vậy, hắn thiếu chút nữa liền tưởng là như vậy. Không suy nghĩ nhiều, Mục Sa Tu Hạ lúc này cũng muốn leo lên xe hung hăng lôi nàng vào trong lòng tới khi nối liền hoàn toàn, không ngờ ngay sau đó, Liên Kiều cư nhiên mặt mày hớn hở cầm cặp lồng đi ra. "Hạ, đến ăn một chút gì đi!" Phản ứng Liên Kiều làm cho Mục Sa Tu Hạ có chút mơ hồ, sao mà nàng trở mặt nhanh như lật sách vậy? Kỳ thật hắn cũng không biết hết thảy đều là do áy náy trong lòng Liên Kiều tác quái. Chung quy cảm thấy được chính mình mắc nợ hắn, muốn đền bù thật nhiều, lúc này mới cho hắn chiếm ưu thế, hưởng thụ tiêu chuẩn đãi ngộ cao đến như vậy. Đặt vào lúc bình thường, muốn Liên đại tiểu thư nàng hầu hạ hắn, quả thực là mơ mộng hão huyền, không hạ dược đối với hắn là hắn đã phải thắp nhang rồi. Không quá quen nàng đột nhiên ân cần, từ lúc quen biết đến nay nàng có được mấy lần cho hắn vẻ mặt hoà nhã đâu? Đồng thời Mục Sa Tu Hạ càng bi ai nhận thức một chút, chính mình xác thực có chút khuynh hướng chịu ngược, nàng là vợ hắn a! Đối hắn tốt là đương nhiên, hắn có cái gì rất không quen. m thầm thở dài, hắn cùng với nàng ngồi trên một khối tảng đá lớn yên lặng cùng ăn cơm. Bỗng nhiên nghĩ gì đó, đột nhiên ánh mắt Mục Sa Tu Hạ hung ác nham hiểm nhìn Liên Kiều. Bị ánh mắt dọa người của hắn làm cho sợ hãi, tay gắp đồ ăn dừng lại một chút, có chút sợ hãi nhìn hắn. Ánh mắt nhìn nàng lạnh lùng, Mục Sa Tu Hạ giọng điệu lành lạnh: "Mấy tên hỗn đản đó đối với nàng như thế nào?" Nhưng Liên Kiều lại hiểu sai ý, tưởng rằng ý tứ của hắn là nàng có hay không đã bị Long Tiêu làm nhục. Thật đáng buồn a! Cho dù có yêu nhau thế nào thì cũng không thể vượt qua được khảo nghiệm trinh tiết, đừng nói đế vương, chính là dân chúng bình thường đối với trinh tiết nữ nhân cũng rất xem trọng, bất luận nàng ở trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng, nàng nếu bị nam nhân khác đè, cho dù không phải xuất phát từ tự nguyện, nàng cũng khó tránh vận mệnh bị ruồng bỏ đi! Thê lương cười, nàng thản nhiên nói: "Có thì như thế nào, không có thì như thế nào?" "Ba" một tiếng, chén gỗ uống nước trong tay nứt ra. "Hắn nếu dám tổn thương nàng, ta nhất định bắt hắn phải bồi thường vạn lần!" Hàn ý trong mắt đột nhiên phát ra, khiến nhiệt độ bốn phía kịch liệt giảm xuống. "Hạ......" Không nghĩ tới ý hắn là muốn vì nàng lấy lại công đạo, trong lòng cảm động, lại càng áy náy nhiều hơn vì nghi kỵ của mình đối với hắn. "Thực xin lỗi!" Nàng chân thành nói xin lỗi. "Là do tên hỗn đáng đáng chết đó, nàng xin lỗi cái gì?" Hắn cả giận nói, "Hắn rốt cuộc là tổn thương nàng thế nào rồi?" Mặt mày mỉm cười, Liên Kiều đột nhiên ôm lấy cổ của hắn hôn một cái lên hai gò má tuấn dật của hắn, đắc ý nói: "Không có, thế giới này ngoài trừ ta chỉnh người ra, có ai có thể chỉnh ta? An tâm đi!" Rất hài lòng hắn đối với chính mình để ý, Liên Kiều cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, bất giác lộ ra thần thái tiểu nữ nhân yêu kiều, chính mình đưa lên môi thơm, khiến cho Mục Sa Tu Hạ tâm hồn thất lạc, ánh mắt si mê đành phải giằng co trên dung nhan yêu kiều của nàng. Từ khi gả cho hắn tới nay, nàng có được mấy lần chủ động hôn đâu? Nếu không biết Huyết thị vệ đang ẩn ở bốn phía, hắn đã sớm nhịn không được đem nàng đặt ở dưới thân. Trong gió đột nhiên truyền đến tiếng động lạ, Mục Sa Tu Hạ mặc dù ý loạn tình mê vẫn như cũ có thể ngửi động tĩnh ở ngoài trăm dặm. Một tay khiêng lên tiểu nữ nhân bên người không kịp phản ứng, sai bảo Huyết thị vệ dọn sạch bữa ăn, hắn mang theo nàng triển khai khinh công, lướt nhanh mà đi. Bỏ xe ngựa là hắn có suy tính, một mặt là bởi vì xe ngựa tốc độ chậm chạp dễ dàng bị đuổi theo, về phương diện khác là bởi vì dấu vết bánh xe không dễ dàng xóa đi càng dễ dàng bị người truy tung. Tên hỗn đản Long Tiêu này thật đúng là nhất quyết không tha a! Đến như vầy mà vẫn bị hắn đuổi theo, cũng thật không dễ dàng a, xem ra hắn đối với Liên Kiều cũng là cố chấp không buông. Chẳng qua đối thủ của hắn là Mục Sa Tu Hạ, muốn theo cướp người trong tay hắn, căn bản là mơ mộng viễn vông! Gió trong rừng vù vù quất vào mặt, Liên Kiều cho dù không nghe được, cũng đoán được là nhân mã Long Tiêu đuổi theo. Mục Sa Tu Hạ mang theo nàng trong rừng chạy như điên, bên tai chỉ nghe tiếng gió lại không nghe tiếng bước chân hắn, xem ra khinh công của trượng phu nàng đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa, khiêng nàng tựa như khiêng cái túi to trống rỗng. Đột nhiên, Mục Sa Tu Hạ dừng chân lại, Liên Kiều bị dừng chắc khó chịu, bất giác trên lưng hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy xa xa có chút ánh lửa chớp động, chẳng lẽ bị bọn họ vây quanh? Mục Sa Tu Hạ cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng buông Liên Kiều xuống, lấy cung nỏ sau lưng ra, lắp nõ tiễn, mấy chục nỏ tiễn hàng loạt phóng ra, tên đến mục tiêu, tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài bóng người đều lập tức từ trên ngựa ngã xuống. "Oa! Hạ, ngươi dũng mãnh phi thường a!" Liên Kiều ánh mắt sùng bái nhìn Mục Sa Tu Hạ. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, tiếp theo nhanh chóng hôn môi nàng: "Này còn phải cảm tạ ngươi nghiên cứu chế tạo cung nỏ a! Ta chỉ bất quá chỉ dựa trên đó cải tiến thêm một chút!" Mục Sa Tu Hạ ung dung cùng Liên Kiều đối đáp, hoàn toàn không đem phục binh trước mắt để vào mắt. Phục binh chung quanh thấy tình thế không ổn, đều rút kiếm ra, chỉ thẳng Mục Sa Tu Hạ, hét to mấy tiếng đồng thời rào rào hướng hắn công tới. Khóe miệng ý cười không giảm, ý mỉa mai càng sâu, đám ô hợp cứng đầu cũng dám xung phong tấn công? Muốn chết! Bỏ qua cung nỏ, rút ra nhuyễn kiếm quấn quanh eo, một tay ôm lưng Liên Kiều, Mục Sa Tu Hạ bay lên, đón đầu xuất kích, phía sau truy binh còn xa, hắn liền tiếp bọn họ chơi đùa. Kiếm quang tung bay trong không trung, chỗ ngân quang lóe lên máu tươi bắn tung tóe trong vòng năm bước, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, một số thậm chí không kịp ra tay liền hướng địa phủ báo danh. Mắt thấy giết đám phục binh cũng không ít, nhắm một khoảng trống trên không đạp vài bước, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều vững vàng dừng trên một con ngựa, lấy ra một viên thuốc trong ngực nhét vào miệng con ngựa, con ngựa kia đột nhiên một tiếng hí to, vùng dậy giương cao bốn vó chạy như điên. Nhóm phục binh bị đánh cho tơi bời tan tác lòng sinh sợ hãi, không dám lập tức truy kích, nhưng nghĩ đến Hoàng Thượng ngay phía sau cách đó không xa, lại không thể không giả trang bộ dáng, miệng thét to, quơ binh khí trong tay, cọ xát nửa ngày mới truy kích đi, lại thủy chung đuổi không kịp con ngựa phát cuồng kia, làm cho khoảng cách hai bên càng lớn! Cảm nhận được con ngựa dưới thân không bình thường chạy như điên, Liên Kiều đoán rằng Mục Sa Tu Hạ vừa rồi cho nó ăn nhất định là loại kích thích dược vật. Nhớ tới hắn từng đối với nàng giữ kín không nói ra phương pháp ẩn nấp hành tung, không khỏi cười thầm, rắc vôi, ăn thuốc kích thích, giống như hạ lưu, không nghĩ tới đường đường Cách Tát thái tử cũng sẽ giở trò này. Cùng lúc Long Tiêu giục ngựa vượt tới trước tụ hợp với thị vệ mai phục, bất lực mở to đôi mắt nhìn Mục Sa Tu Hạ mang theo Liên Kiều càng lúc càng xa, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, mắt phượng hàn quang lãnh khốc. "Mục Sa Tu Hạ, một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn đem Ngọc phi trả lại cho trẫm!" Đồ hắn muốn không thể nào không lấy được, Liên Kiều ---- đây là nữ tử duy nhất khiến hắn rung động, cho dù phải san bằng mỗi một tấc đất Cách Tát, hắn cũng phải cướp nàng về trong tay, hắn nhất định phải được! "Truyền lệnh xuống, không cần đuổi theo!" Quay đầu ngựa lại, Long Tiêu lạnh giọng hạ lệnh, thay vì đuổi theo vô nghĩa như vậy, không bằng lên kế hoạch thật tốt nên tấn công Cách Tát như thế nào. Trong lòng hắn, lặng lẽ nổi lên một kế hoạch làm cho thiên hạ lâm vào rung chuyển bất ổn! |