Y Nữ Xuân Thu

Chương 70: Đăng cơ



Hoàng Thượng băng hà, Mục Sa Tu Hạ có một đống chuyện phải xử lý, Liên Kiều biết mình hiện giờ chỉ cần ngoan ngoãn ở lại trong phủ, không đi đâu cả, dưỡng thai cho tốt, để hắn không phải lo lắng chuyện ở nhà chính là cách giúp đỡ lớn nhất cho hắn.

Đã nhiều ngày qua Mục Sa Tu Hạ cũng không có trở về, Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng lên ngôi, bao nhiêu người như hổ rình mồi. Tuy rằng tin tưởng với năng lực của Mục Sa Tu Hạ tuyệt đối có thể giải quyết ổn thỏa tất cả mọi chuyện, nhưng lấy tư cách làm vợ nàng vẫn không bỏ xuống được. Bởi vì mang thai, nàng không thể tham gia nhập liệm đế vương. Điều này làm cho nàng có chút tiếc nuối, một vị trưởng giả từ ái như vậy, nhưng nàng không có cách nào tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Trong lòng buồn rầu, nàng biết tình hình này của mình đối với thai nhi trong bụng không có lợi chút nào, vì thế dứt khoát sai người dời ghế quý phi đặt tại trong vườn nghỉ ngơi.

Khi đã nhập thu, lá cây bắt đầu đổi sang màu vàng, thời tiết cũng mát mẻ nhiều. Nhắm hai mắt, Liên Kiều gạt bỏ tạp niệm, tinh thần trống rỗng, hiện giờ trong bụng của nàng mang thai đứa nhỏ của Mục Sa Tu Hạ, nam nhân kia a, nhất định sốt ruột muốn chết muốn trở về, nhưng mà lại bị một đống việc thường ngày vây khốn, chắc chắn giờ phút này tâm tình đang vô cùng khó chịu, lúc này người nào chọc tới hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Khóe miệng nở nụ cười hoa, mặt trời thu lặn xuống, mỹ lệ làm người ta hoa mắt.

"Đức Đức, nói cho ta nghe tình hình trong cung một chút đi!" Nhắm hai mắt, hưởng thụ cái se lạnh của ngày thu.

"Hồi nương nương, đại lễ truy điệu hoàng thượng đã kết thúc rồi, nghe nói điện hạ để cho Mặc Đại thượng phi bồi táng."

"Ừ" nhẹ gật đầu, nàng sớm đã biết Mục Sa Tu Hạ tuyệt đối là một người mang thù, những lời Mặc Đại phỉ báng hắn lúc trước kia, đã làm cho hắn động sát ý. Ẩn nhẫn không phát ra chẳng qua là đang tìm thời cơ tốt nhất cho một kích trí mạng. Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà cũng là trong dự đoán, có cừu tất báo là nguyên tắc của hắn, cũng không bởi vì đối phương là nữ nhân mà có gì thay đổi.

"Nghe nói Ôn Đạt Lai Vương gia cùng nhóm bè đảng của hắn bị giam vào ngục, tội danh là mưu phản." Đức Đức tiếp tục bẩm báo.

Cười nhạo, cuối cùng vẫn là có người ngồi không yên, họ dám tiên phong chống lại cũng coi như có lòng gan dạ, chỉ là so sánh với Mục Sa Tu Hạ tay nắm trọng binh chỉ có thể là lấy trứng chọi đá. Người hữu dũng vô mưu, không đáng đồng tình.

"Tình hình của Phiên quốc bên kia dường như càng ngày càng căng thẳng, đây mới là điều làm cho điện hạ lo lắng nhất. Nghe thái giám bên cạnh điện hạ nói, điện hạ muốn mau chóng hoàn thành nghi thức đăng cơ, sau đó mang binh dẹp loạn."

"A?" Liên Kiều trợn mắt nhìn về phía Đức Đức.

Đức Đức vội vàng quỳ xuống đất, sợ hãi nói: "Những điều này là do nô tài nghe Cát Cát nói, Cát Cát biết nô tài là người của nương nương, mới đem tất cả mọi chuyện dù có dù không này nói cho nô tài, nô tài cũng chỉ nói để nương nương ngài giải sầu thôi, cũng chưa chắc là thật."

Aiz, thầm than một hơi, khiến cho đứa nhỏ này bị dọa sợ, chẳng lẽ bản thân thật sự càng ngày càng có uy nghi? Liên Kiều mỉm cười, thanh âm ôn hòa nói: "Đứng lên đi, ta còn chưa nói bất cứ điều gì, thế nào đã có một bộ dạng thất hồn lạc phách như thế này rồi? Dáng vẻ không khí chất này của ngươi làm sao tiến cung hầu hạ ta?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nương nương giáo huấn chính phải!" Đức Đức gật đầu như giã tỏi, có trời mới biết vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi, tự tiện nghị luận chính sự chính là phải chém đầu, may mắn nương nương không trách tội, nhưng quanh năm làm bạn ở bên cạnh nương nương lại không quản lý tốt cái miệng, quen nếp sau này ở trước mặt điện hạ cũng nói hưu nói vượn, chưa biết chừng ngày nào đó vì sao mà chết cũng không biết.

Buổi tối, Liên Kiều chuẩn bị đi ngủ, Mục Sa Tu Hạ đột nhiên lại trở về.

Một thân quân trang, giáp trụ màu đen dưới ánh nến tỏa sáng rạng rỡ. Mấy ngày không thấy, hắn càng phát ra uy vũ rất vững vàng.

"Trễ thế này, sao lại trở về?" Liên Kiều vui sướng tiến lên phía trước, khẽ vuốt thái dương hắn, nơi đó còn lưu lại chút phong sương.

Nắm lấy một bàn tay nàng, đặt ở môi nhẹ nhàng hôn, ánh mắt thâm tình không hề chớp nhìn chăm chú vẻ đẹp hiền dịu của nàng, có trời mới biết, mấy ngày nay không gặp được nàng, hắn nhớ nàng biết bao nhiêu, nhớ mi của nàng, mắt của nàng, nụ cười của nàng, tất cả tất cả của nàng. Mặc dù có nhiều chuyện xử lý chưa xong, cho dù Phiên quốc nhiễu động, hoàng thúc Ôn Đạt Lai làm loạn, những loạn trong giặc ngoài này ép hắn tới mức không một khắc nào có thể ngồi xuống mà thở một hơi, hắn vẫn là nhớ nàng, nhớ nàng muốn chết.

Ôm lấy nàng, không dám dùng sức nhiều, đem đầu vùi vào trong cổ nàng, hấp thu hương thơm nhẹ dịu trên người nàng, an tâm và thỏa mãn.

"Không muốn ta trở về cùng nàng sao?" Thanh âm của hắn có một chút khàn khàn, có thể là quá mệt mỏi đi.

"Muốn, đương nhiên là muốn. Nhưng mà chàng chạy hai nơi như vậy không mệt mỏi sao? Chuyện trong cung đều xử lý xong rồi sao?" Nàng lo lắng kêu gào thay thân thể hắn, người sắt cũng không chịu nổi liên tục không ngủ như vậy a!

Ôm nàng ngồi vào trên tháp, tinh tế hôn rải rác lên trên mắt, trên mi của nàng...

"Cũng sắp xong rồi, tối nay là đêm cuối cùng nàng ở trong phủ Thái tử, sáng mai ta và nàng liền cùng nhau vào cung." Trên người nàng thơm quá. Hô hấp trầm xuống mà xoa ngực của Liên Kiều vì mang thai mà càng nở ra đầy đặn, hạ phúc đã trướng lên nóng bỏng. 

"Vào cung?" Tuy bị hôn đến mê muội, Liên Kiều vẫn nghe ra ý ở trong lời của hắn.

"n" động tác trên tay không ngừng, đã tham nhập vào trong vạt áo của nàng, cởi áo lót của nàng, miệng hàm hồ nói: "Sau khi đăng cơ, nàng là hoàng hậu, đương nhiên phải cùng với ta bước lên Kim Loan điện."

Không để cho nàng lại có cơ hội đặt câu hỏi, hắn há miệng hôn lên nàng, thuận tiện nuốt vào tiếng hô nhỏ cùng rên rỉ của nàng, hắn muốn nàng, muốn đến sắp nổi điên.

Đôi môi bị hắn hung hăn hôn lên phiếm đỏ thẫm khiến người ta muốn ngừng thở, hé mở thở dốc, dáng vẻ chọc người. Nàng vô lực dùng hai tay để trong ngực cường tráng cứng rắn của hắn, hơi thở bất ổn nói: "Hạ, không được đâu!"

Hắn nhíu mi, mặt trầm xuống, giận dữ, hai tròng mắt lóe ra nguy hiểm, điềm nhiên nói: "Ta chỗ nào không được?" Dám nói hắn không được, nàng sẽ hối hận.

Lời của hắn làm cho nàng "hì hì" cười ra tiếng, nắm tay mềm đánh vào ngực hắn: "Muốn chết rồi, ngươi đừng ông nó gà bà nói vịt như vậy được không? Ngươi có biết thẹn không a!"

Đem nàng đẩy ngã ở trên tháp, nửa ngăn chặn nàng, hắn vẫn không vui: "Ngươi là thê tử của ta, ta là trượng phu của ngươi, giữa phu thê lộ liễu chút, lớn mật chút sợ cái gì!"

Sắc mâu ngưng tụ một lát, nhìn nàng: "Đừng đánh trống lảng, nói, vừa rồi ngươi có ý tứ gì?" Thê tử của hắn lại có thể nói hắn không được, việc này không phải là nhỏ, hắn tuyệt không dễ dàng buông tha.

Liên Kiều thật sự là bị trượng phu của mình đánh bại, làm thế nào mà chết cũng chú ý những chuyện vụn vặt này chứ! Thở dài, xem ra không nói rõ ràng cho hắn, đêm nay ai cũng đừng mơ có thể ngủ.

"Aiz, ta là nói hiện giờ ta đang hoài thai, chuyện phòng the tốt nhất nếu có thể miễn thì miễn, nhỡ ra làm bị thương bảo bối trong bụng thì làm sao bây giờ?"

Được nàng nhắc nhở, hắn mới nhớ tới của nàng trong bụng còn mang cốt nhục của bọn họ nha! Ban nãy khi bước vào vừa gặp nàng liền quên hết thảy, làm gì còn nhớ rõ bảo bối cái gì a! Lúc này trong nháy mắt mắt của hắn tràn đầy tình yêu say đắm, bàn tay dày rộng chuyển qua cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của nàng, đứa nhỏ của bọn họ ở nơi đó a!

Bây giờ cuối cùng cũng có một chút ý thức của người làm cha, nhìn nàng thật cẩn thận nói: "Không được sao?" Hắn thật sự nhớ nàng quá, mỗi ngày đối mặt với nữ nhân mình yêu thích, có thể nhìn mà không thể ăn, cấm dục ít nhất một năm. Hắn không biết mình có thể điên trước hay không.

Lúc này thê tử kiều mỵ của hắn lại khẽ cắn vành tai hắn, cười giống như con mèo trộm được thịt: "Chỉ có điều, nếu ngươi nhẹ nhàng một chút có lẽ có thể được." Nàng là bác sĩ sao lại không biết cái gì có thể, cái gì không thể, tùy tiện hai câu nói sẽ mang hắn hù dừng lại, Mục Sa Tu Hạ ở trước mặt nàng cùng lắm cũng chỉ là con cọp giấy.

"Thật sao?" Hắn mừng rỡ, ánh mắt trở nên sâu tối, lòng bàn tay vẫn dán trên bụng nàng như cũ, "Thật sự có thể chứ?"

Nhìn thấy thê tử nhút nhát mang xấu hổ gật đầu, hắn gầm nhẹ một tiếng hôn lên môi nàng, trong trướng xuân lại trình diễn một cảnh hoạt sắc sinh hương, chính là thời khắc xâm nhập, tượng phu vẫn là hơi chút giữ lại một chút lực đạo bận tâm che chở tiểu sinh mệnh của bọn họ...

Đại lễ đăng cơ bắt đầu!

Mục Sa Tu Hạ từng bước một tiến lên đài cao, thần sắc trang trọng và nghiêm túc, trên đài cao là vương miện cùng quyền trượng thể hiện quyền lực tối cao, hắn bước đi ổn trọng và kiên định, từng bước từng bước một.

Vạn dân cùng các thần tử phủ phục dưới chân, dưới trời xanh chỉ duy nhất một mình hắn đứng trong thiên địa. Bước chân kiên định giống như lòng hắn lúc này, hoàng đế một triều, quang vinh bước lên ngôi vị, trên vai hắn gánh vác đó là cả quốc gia, cả dân tộc, cả thiên hạ!

Tòa đài cao kia cách hắn rất xa lại dường như rất gần, nhìn không chớp mắt, niềm tin của hắn, ý chí của hắn, giấc mộng của hắn... Ngay tại giờ khắc này sắp nở rộ!

Cuối cùng, hắn bước lên ngồi trên gác cao cao vạn dân kính ngưỡng, đế quan vàng rực lẳng lặng nằm ở khay nhung tơ màu đen, quyền trượng màu vàng cũng thuận theo chờ đợi lọt mắt xanh của chủ nhân.

Không cho mời gì bất kỳ trưởng giả nào đến làm lễ đăng quang đế vị cho hắn, tự bản thân hắn là chúa tể, ngạo khí liếc nhìn thế gian vạn vật, hắn là bá chủ thiên hạ. Không một chút do dự vươn hai tay, cẩn thận nâng lên sức nặng của kim sắc đế quan, hắn ngạo nghễ đặt vương miện lên trên đầu mình. Bắt lấy quyền trượng xoay người, trường bào nhung tơ màu đen phần phật trong gió, chỉ tơ ngân sắc cùng kim sắc đế quan giao thoa chiếu ra ánh sáng huy hoàng có thể so với nhật nguyệt. Con ngươi màu lam co dãn tỏa ra ánh sáng ngọc lấp lánh, lấy khí thế bình định thiên hạ liếc nhìn trời đất!

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mọi người hô to vang dội, vì tân hoàng đế Cách Tát mà kiêu ngạo vô cùng! Cao quý, đê tiện, trí tuệ, bình thường, vào giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều chỉ có đế vương cao cao tại thượng kia a!

Bàn tay thon dài chậm rãi hướng xuống phía dưới, hắn mỉm cười mà đối diện, ánh mắt bàng bạc tụ hội nhiều điểm thâm tình, nữ nhân ở dưới đài đang kiễng chân trông mong, thê tử của hắn a!

Đáp lại là đồng dạng mỉm cười, Liên Kiều khẽ váy nâng góc váy, can đảm bước trên bậc thang hắn vừa mới đặt chân, bước lên từng dấu chân của hắn, một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... Nàng và hắn xa xa nhìn nhau, dần dần kéo khoảng cách lại gần nhau.

Hắn nhìn nàng từng bước hướng chính mình đi tới, bỗng nhiên nhíu mày, nhưng mà nàng đang mang bầu nha, bậc thang nhiều như vậy, nàng có thể chịu nổi sao? Kích động, cũng có lo lắng. Mãi cho đến khi nàng cách hắn chỉ còn có mười bậc thang, cuối cùng hắn nhịn không được. Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, phi thân nhảy xuống, nắm ở hông của nàng, xoay thân bay lên, hạ xuống đài cao.

Tuyệt đối không ngờ được rằng hắn lại ôm nàng lên đài, trong lòng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, người này...

"Hoàng hậu của ta!" Hắn thâm tình ngưng mắt nhìn, trầm thấp dành cho nàng địa vị cùng vinh quang tối cao.

"Ngô hoàng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế!"

Trong tiếng ca tụng của vạn dân, Mục Sa Tu Hạ ôm vai hoàng hậu của hắn, nhận triều bái cùng phủ phục của thần dân, tân hoàng của đế quốc Cát Tát, chỉ bạc dưới kim quan bay lên, trong cánh tay tráng kiện ôm mỹ nhân, anh hùng khí phách trong thiên địa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.