Cuộc chiến tấn công thành diễn ra ba ngày ba đêm, quân đội Cách Tát tổn thất nghiêm trọng. Vũ khí công thành kiểu mới của Long Tiêu khiến binh lính Cách Tát dần dần mất đi khả năng chống đỡ, chỗ hở trên tường thành bị mở ra càng lúc càng lớn, nhìn hàng loạt binh lính Lương quốc chen chúc nhau tiến vào, trong lòng Liên Kiều dần dần trở nên nguội lạnh, rốt cuộc nàng vẫn là giữ không được, cũng không thể giữ nữa rồi.
“Nương nương, ngài mau chạy đi! Thần sẽ ở lại đây cản địch!” Mông Cách một lòng trung thành bảo vệ chủ, thề bảo vệ Hoàng hậu nương nương an toàn!
“Không, bản cung sẽ không bỏ trốn! Sẽ không bỏ mặc dân chúng Cách Tát cùng binh lính mà sống một mình!” Khói lửa mấy ngày liền, xác chết ngổn ngang khắp nơi, Liên Kiều đứng bên trong thành, nhìn cửa thành sắp bị đâm thủng vẫn không hề nhúc nhích.
“Hoàng hậu nương nương!” Mông Cách đột nhiên quỳ xuống đất, vẻ mặt cầu xin và bi thương, “Thần cần xin ngài, đi thôi! Đi nhanh đi! Nếu không đi sẽ không kịp! Vì Hoàng thượng, vì huyết mạch trong bụng nương nương, cầu xin nương nương suy nghĩ kỹ!”
Tất nhiên nàng đã nghĩ đến tất cả những điều này, nhưng mà toàn kinh đô đang bị Lương quốc bao vây, có thể chạy đi đâu? Cho dù có chạy thoát ra ngoài, thì với cơ thể mang thai này có thể chạy trốn bao xa? So với việc bị bắt làm tù binh không hề có tôn nghiêm, còn không bằng cố gắng tranh đấu đến cùng.
Hết lời khuyên nhưng không có hiệu quả, Mông Cách dứt khoát đứng trước mặt Liên Kiều, hắn đã quyết tâm sẵn sàng chết vì nương nương bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, vì hoàng hậu nương nương của hắn, hắn có thể dâng ra sinh mệnh của mình khi cần thiết.
Các tướng sĩ Cách Tát bảo vệ cổng thành đã mất năng lực chống đỡ số binh lính Lương quốc càng ngày càng nhiều, cửa thành rất nặng cuối cùng cũng bị mở ra, quân đội Lương quốc như thủy triều tuôn vào, trong khoảnh khắc thành trì bị chiếm lấy còn lại không có bao nhiêu dũng sĩ Cách Tát!
Đứng trên tháp lầu cao nhất thành, đáy mắt ẩn chứa giọt lệ, hai tay nắm chặt thành quyền, khớp ngón tay nổi lên màu trắng xanh, Liên Kiều cứ đứng nơi đó không cử động, không hề để cho giọt nước mắt rơi xuống.
Mục Sa Tu Hạ, cuối cùng vẫn không thể đợi hắn, khóe miệng nàng nở một nụ cười, mơ hồ và tuyệt vọng
Dưới cửa thành, Long Tiêu cưỡi con ngựa cao to, vênh váo tự đắc đi vào thành. Hắn hướng về phía nàng ra oai, hướng về phía nàng khoe khoang, hắn muốn nói gì đó với nàng? Một nữ nhân cuối cùng cũng không thể địch lại hắn, hắn mới là vua thống trị tất cả!
Ngước mắt nhìn lên, hắn rốt cục cũng đứng trong cùng tòa thành với nàng, Long Tiêu vui sướng nở nụ cười, nàng là của hắn
Vẫn nắm chặt lệnh kỳ trong tay, lướt qua ánh mắt chiếm giữ của hắn ta, nhìn về hướng đông, đó là phương hướng hắn quay về. Nàng dùng hết sức cười thật mềm mại đáng yêu, cho dù hắn không nhìn thấy, nụ cười của nàng vẫn như cũ nở rộ vì hắn.
Trong hai mắt ngập nước đầy sương mù, nàng dường như nhìn thấy một điểm đen ở phương xa, là hắn sao? Hắn đến đây sao? Tự cười giễu, làm sao có thể là hắn? Mình thật ngu xuẩn!
Đột nhiên, nổi lên một trận xôn xao trong đoàn quân Lương, ánh mắt Long Tiêu vốn dĩ đang đắc ý trong chớp mắt chuyển sang khiếp sợ, xoay người nhìn ra phía ngoài thành
Hành động khác thường của hắn khiến cho Liên Kiều nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt của hắn, lại dời tầm mắt về hướng đông xa xa một lần nữa! Nơi đó…Nơi đó vậy mà thật sự có bóng đen nhấp nháy, sau đó điểm đen kia đột nhiên trở nên dài hơn, liếc mắt nhìn đường màu đen đang đến gần kia.
Là hắn!
“Là ngựa của Cách Tát chúng ta!” Mông Cách là người đầu tiên lên tiếng
Hạ, đã trở lại! Hắn thật sự đã trở lại!
Nước mắt không thể kìm nén cứ tuôn rơi lặng lẽ, nàng đã đợi được hắn! Vô thức chạy xuống đài cao, nàng muốn lập tức chạy nhanh sà vào lồng ngực hắn, vào cái ôm ấm áp và kiên cố của hắn a!
Không khí vốn trầm lặng không hề có ý chí chiến đấu của binh lính Cách Tát cùng với dân chúng bên trong thành cũng đột nhiên phấn chấn tinh thần hẳn lên, đám đông xúc động hào hứng, mọi người mừng rỡ vui vẻ, hô to vang dội: “Cách Tát vạn tuế! Ngô hoàng vạn tuế!”
Nhìn cơ thể mang thai đột nhiên di chuyển, Long Tiêu hung dữ trừng mắt nhìn Liên Kiều, hắn không tin không chiếm được nàng, không cam lòng từ bỏ như vậy. Tại sao hắn đã ở gần nàng như vậy, cuối cùng vẫn không thể bắt được nàng.
“Ngọc phi! Ngọc phi của trẫm, ngươi là Ngọc phi của trẫm, ngươi muốn đi đâu! Không được chạy, đứng lại cho trẫm, ngươi là của trẫm, của trẫm!” Long Tiêu đột nhiên giống như phát điên thúc ngựa tiến nhanh lên phía trước, hắn muốn có nàng, dù có chết cũng muốn có nàng!
“Hoàng thượng! Rút quân đi! Đại quân của Mục Sa Tu Hạ sắp tới rồi, rút quân đi!” Đại tướng quân ở phía sau quỳ trên đất liều chết khuyên can!
Không, hắn không cam lòng, không cam lòng! Hắn đã gần có được nàng rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa là sẽ có được nàng! Hắn không đi! Hắn sẽ không rút quân! Mắt hắn đỏ lên, hung hãn kẹp chặt bụng ngựa, vung vẫy roi ngựa.
“Nương nương! Ngài đừng chạy nhanh như vậy! Chú ý cơ thể!” Mông Cách cùng một đám thị vệ theo sát phía sau nàng, tâm trạng cũng vô cùng kích động, đế vương của bọn họ ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc đã trở lại! Lòng người làm sao không phấn chấn được!
“Hoàng thượng! Ngài hãy quay về! Mau rút binh!” Đại tướng quân nôn nóng đến đỏ mắt, ngay lúc đó lại phát hiện đế vương cũng đã trở nên điên cuồng, vì thế hắn hung ác nhìn về phía một người, một người làm cho hoàng đế của bọn họ như điên như dại, một ma nữ. Hai mắt híp lại, chính vì nữ nhân này, nếu như không có nàng, cũng sẽ không có cuộc chiến hôm nay! Nếu không có nàng, tướng sĩ Lương quốc sẽ không thương vong vô số, nếu không có nàng, bọn họ sẽ có được một đế vương bình tĩnh cơ trí lãnh đạo, nếu không có nàng….
Trên đời này vốn không nên có nữ nhân như vậy, hại nước hại dân! Cung tiễn trong tay vô thức giơ lên, nhắm ngay vào tuyệt thế khuynh thành kia, lớn lên xinh đẹp như vậy, vốn không nên sống trên đời.
Ngón tay nhẹ nhàng thả ra, khiến dây cung đã căng lên bắn ra một mũi tên, lao nhanh về phía Liên Kiều
“Nương nương cẩn thận ---” Lúc Mông Cách cùng thị vệ ở phía sau phát hiện thì đã không kịp, cho dù muốn tiến lên chắn đỡ cũng không thể.
Nghe được tiếng kêu, Liên Kiều nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn thấy một mũi tên nhanh chóng vô cùng phóng về phía mình, hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt đó nàng dường như có thể ngửi thấy mùi vị chết chóc đang đến.
Nàng định nhắm mắt lại lẳng lặng chờ đợi cái chết đến, nhưng lại luyến tiếc nhắm mắt lại, cái bóng dáng màu đen kia! Nàng muốn nhìn hắn mãi mãi.
“Á!” Kêu rên một tiếng! Va chạm mạnh làm cho nàng nhíu mày thật sâu, đau đớn, lan tràn khắp toàn thân. Nàng suy yếu rồi ngã xuống, trên người bị một thân thể đè nặng!
“Hoàng Thượng!” Đại tướng quân khó tin thét một tiếng, không ngờ Hoàng thượng lại dùng thân thể của mình đỡ thay nữ nhân kia một mũi tên!
Tất cả mọi ngươi kinh ngạc nhìn trân trân một màn trước mắt, Long Tiêu, đế vương của Lương quốc, phía sau cắm một mũi tên dài, bảo vệ Hoàng hậu Cách Tát vững vàng bình an dưới cơ thể mình.
“Ngươi không sao chứ!” Long Tiêu bối rối nhìn nàng, nàng ở ngay dưới thân hắn, sắc mặt rất nhợt nhạt!
Nàng thở gấp mở mắt ra, đưa tay xoa bụng mình, cảm thụ được thai nhi động đậy khỏe mạnh, cười tươi thắm, cũng may là không có việc gì! Nhướng mắt lên, thần sắc lo lắng của Long Tiêu đập vào mắt nàng
“Đau ở đâu? Bụng sao? Con của nàng không sao chứ!” Long Tiêu lòng đầy lo sợ hỏi han, trên trán thấm ít mồ hôi
“Không sao!” Nàng nhẹ nhàng nói, nhìn hắn, trong mắt có phần ngỡ ngàng
Nhận được câu trả lời của nàng, trong lòng Long Tiêu thoải mái, vừa nở nụ cười lại dẫn đến một tràng ho kịch liệt phá hủy sự cố gắng che giấu đau đớn của hắn! Mũi tên đó sắp lấy mạng hắn rồi.
“Long Tiêu!” Liên Kiều kinh sợ hô to!
“Hoàng thượng!” Tướng sĩ Lương quốc ở phía sau cũng nhất tề kêu to
Giơ một tay lên, hắn ngăn tướng sĩ sắp kích động lại, rồi sau đó nhìn Liên Kiều dưới thân, cười: “Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta!”
Nhìn hắn, trong lòng Liên Kiều trăm mối phức tạp, không biết nên nói gì mới tốt!
Mồ hôi trên trán Long Tiêu càng ngày càng nhiều, thậm chí một số còn nhỏ lên mặt Liên Kiều. Hắn nhìn nàng, nhìn tha thiết chăm chú, giống như cả đời cũng nhìn không đủ!
“Ngọc phi, nàng là Ngọc phi của trẫm!” Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn nặng nề, thanh âm suy yếu, giọng nói ngắt quãng, “Nhớ kỹ, ngươi là …của trẫm….Hôm nay, ngươi nợ trẫm một mạng…Sau này, khụ, sau này….Phải trả lại cho trẫm! Phải trả lại…”
“Long Tiêu!” Liên Kiều lo lắng quát to, hoảng sợ phát hiện chiến bào màu vàng tươi sáng trước ngực hắn thấm nhiều vết đỏ tươi, sau đó tụ thành một mảng, một mảng màu đỏ kia thật đáng sợ đến chói mắt. Một mũi tên kia đã làm tổn thương tim mạch của hắn!
“Ngươi…cần gì như thế!” Cuối cùng nàng cũng ép mình nói ra một câu, nước mắt rơi như mưa.
“Ngươi khóc rồi, là vì trẫm sao? Ha ha… Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Hắn đột nhiên cảm thấy rất vui mừng vô cùng, dường như tất cả điều này đều đáng giá. Nhưng mà khoảnh khắc đẹp lại quá ngắn ngủi, hắn muốn lưu giữ lại!
“Trẫm muốn ngươi phải nhớ rõ, khụ khụ…Cả đời này đều phải nhớ, nhớ kỹ trẫm, hừ..a…” Đột nhiên hai mắt Long Tiêu trợn trừng, cứng đờ nhìn chằm chằm nàng, cứng đờ, “Trẫm…chờ ngươi!”
Long Tiêu đã chết, chết ở trong lòng nàng, một sinh mạng đã từng cố chấp như thế, giờ phút này chỉ còn lại một thể xác vô dụng
Khó có thể nói cảm giác trong lòng là vui hay buồn! Có một chút sững sờ, trong đầu một mảnh trống rỗng! Đột nhiên không nghe thấy được bất cứ điều gì. Xa xa là tiếng chân ầm ầm rung động điếc tai, nhưng mà nàng lại không nghe thấy, chỉ có thể nhìn sự huyên náo nổi lên khắp bốn phía, tất cả sự vật đều là một mảnh mơ hồ, chỉ là trong sự mịt mù đó, thứ duy nhất nàng thấy rõ ràng nhất chính là giáp trụ màu đen ánh vàng rực rỡ.
Một điểm màu đen kia có thể mang đến cho nàng ánh sáng, ấm áp, tiếng cười, hạnh phúc.