Y Nữ Xuân Thu

Chương 77: Ngoại truyện



“A..a..đừng..hư…á..”

Mỗi một tiếng kêu to trong điện đều khiến cho Mục Sa Tu Hạ hết hồn, không biết đã đi tới đi lui ở bên ngoài điện bao lâu, hắn chỉ biết là tiếng la của Liên Kiều càng ngày càng thảm thiết, càng lúc càng bóp chặt lòng hắn đến đau đớn. Không ngờ nữ nhân sinh con lại đau đớn như vậy, thống khổ như vậy, nàng có thể chịu đựng được không? Hắn sắp điên rồi, thật sự muốn điên rồi!

Trải qua sự chờ đợi dài đằng đẳng giày vò con người, một tiếng khóc vang dội của trẻ con cũng truyền khắp cung điện

“Sinh, sinh rồi!” Mục Sa Tu Hạ nghe được tiếng khóc trẻ con, kích động nhảy dựng lên, nhắm thẳng hướng bên trong điện vọt đi. Nhưng lại bị nhũ mẫu già giữ cửa ngăn lại

“Điêu phụ to gan, dám ngăn cản trẫm!” Tiếng kêu của Liên nhi rõ ràng rất mệt mỏi, hắn sốt ruột muốn chết, lão thái bà này lại còn dám đứng ở cửa lằng nhằng dây dưa ngăn chặn hắn, nếu không phải hôm nay là ngày hoàng nhi ra đời, hắn đã sớm một kiếm loại bỏ bà ta

“Hoàng thương tha tội! Ngài thật sự không thể đi vào!” Nhũ mẫu già bị sát ý nổi lên trong mắt màu lam của Hoàng thượng làm hoảng sợ tới mức cả người run rẩy

“Tại sao?” Hắn tức giận tới mức hét to!

“Hoàng… Hoàng hậu nương nương trong bụng còn… Còn một thai nhi chưa sinh ra!” Nhũ mẫu già lắp bắp giải thích

“Cái gì?” Hắn chém ra một quyền, phá nát cửa cung, “Đáng chết!” Trời ạ, Liên nhi của hắn vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng đau đớn tột cùng! Hắn thật đau, đau đến tim cũng bị co rút lại!

Đau bụng sinh và sinh con suốt một ngày một đêm dài đằng đẵng, Liên Kiều, hoàng hậu Cách Tát, cuối cùng cũng thuận lời sinh ra một nam một nữ long phượng thai, mẹ con bình an!

“Liên nhi---” Mục Sa Tu Hạ thở dài nắm một bàn tay mềm mại của Liên Kiều, đôi mắt luôn có vẻ kín đáo giờ phút này lại lộ vẻ thương yêu luyến tiếc

Nở một nụ cười mệt mỏi, bây giờ nàng hoàn toàn không có hơi sức, hoàn toàn kiệt quệ sau việc sinh con kéo dài

“Đừng nói, ta biết nàng rất mệt!” Đau lòng hôn ngón tay của nàng, “Nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon, chờ nàng nghỉ ngơi đủ, ta và cục cưng của chúng ta sẽ chơi với nàng!”

Ngay cả sức gật đầu cũng không có, nàng cảm thấy thỏa mãn và kiệt sức, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ

Trong ngự hoa viên, Mục Sa Tu Hạ cùng Liên Kiều, mỗi người ôm một em bé ngồi trong đình nghỉ mát. Trên không đột nhiên bay xuống một bóng dáng nho nhỏ màu trắng

Thật vất vả mới dỗ được con ngủ, Mục Sa Tu Hạ nhìn thê tử ở bên cạnh cười khổ: “Tiểu tử kia thật bướng bỉnh, ăn no liền chơi đùa, tại sao dỗ mãi cũng không ngủ, chắc chắn là tiểu tử phá phách”

Hôn lên gương mặt tròn phấn nộn của con gái, Liên Kiều bất mãn liếc trượng phu một cái: “Còn không phải giống chàng sao, một con khỉ nghịch ngợm, không có phút giây nào yên tĩnh!”

“Nàng vẫn còn trách ta chuyện xuất binh đi phiên quốc sao?” Có chút tủi thân, hắn cũng không muốn vứt bỏ thê tử đi bình Phiên được không.

“Ngươi còn nói, lần trước xuất binh đến Phiên quốc suýt chút nữa là không thấy được ta rồi, không ngờ mới trở về không được vài ngày ngươi lại đi!” Nhớ lại vẫn còn tức, bởi vì hắn không ở kinh đô nên thiếu chút nữa đã để cho Long Tiêu đánh vào thành. Trái lại hắn thật tốt, vừa trở về trông thấy không có việc gì lại đi đánh Phiên quốc, thật muốn làm tức chết nàng mà.

“Nhưng không phải ta đã trở về rất đúng lúc sao!” Thật ra ngay từ đầu hắn đã cảm thấy không hợp lý, vẫn chưa đến Phiên quốc đã phát hiện hành tung đáng nghi của quân Lương, lại nhận được hồi báo của thám tử được phái đi, nói là trong lãnh thổ Phiên quốc cơ bản không có nhiều quân Lương như vậy. Liền suy đoán nhất định là Long Tiêu bày mưu kế, nên hắn cấp tốc chạy về, trên đường đi lại phát hiện bồ câu do Liên Kiều nuôi bay tới truyền tin cho hắn. Nhờ vậy mới có thể chạy về kinh thành trong khoảng thời gian chưa đến một tháng

“Hừ! Ngươi còn nói!” tay ngọc trắng trẻo chọc vào trong ngực hắn, Liên Kiều tức giận, “Nếu đã trở về vì sao lại muốn đi? Ngươi biết rõ ta đang mang thai mà!”

Bắt lấy tay nàng, sợ đầu ngón tay của nàng chọc bị đau, giọng nói hắn ấm áp khuyên giải an ủi: “Được rồi, ta không phải đã gấp rút trở về sao? Liên nhi, nàng cũng đừng trách ta nữa, ít nhất thì Lạc Phong lên làm quốc chủ, ta rốt cuộc cũng hạ xuống được tảng đá lớn trong lòng”

Khẽ thở dài, Liên Kiều lại chau mày

“Sao vậy? Lại khó chịu chỗ nào?” Thấy nàng nhíu mày thở dài, Mục Sa Tu Hạ không tự chủ trở nên căng thẳng.

Nhìn thấy tình cảm quan tâm trong mắt hắn, Liên Kiều thất vọng nói: “Đáng tiếc Tô Lạp đã chết, Đằng Triệt cũng đã phát điên, cuối cùng vẫn không chiếm được Mắt phượng hoàng”

Thì ra hoàn toàn là vì nàng lo lắng cho hắn, trong lòng Mục Sa Tu Hạ cảm động, lập tức nói lời an ủi: “Cũng chưa chắc”

“Có ý gì?” Liên Kiều ngẩng đầu khó hiểu

Ngồi xe kéo xa hoa từ hoàng cùng đi đến phủ thái tử cũ, Đằng Triệt hiện giờ sống ở nơi này

Từ xe kéo bước xuống, bất ngờ lại bị một mùi khói hăng làm nghẹt thở, thì ra là phủ thái tử bị cháy

Dìu Liên Kiều vào ổn định trong xe, Mục Sa Tu Hạ phi thân nhảy vào phủ thái tử, lên xuống vài lần, đứng ở vị trí bên ngoài ngôi nhà có ngọn lửa lớn nhất, Đằng Triệt giống như một người sống từ trong phòng chạy ra, toàn thân đều là lửa, miệng ha ha cười lớn: “Ngươi không có được, vĩnh viễn cũng đừng mơ có được, vĩnh viễn…”

Để mặc nàng điên điên khùng khùng, ngu si điên dại mà chạy, cuối cùng là ngã xuống, bị lửa lớn vô tình cắn nuốt.

Nhìn thấy Mục Sa Tu Hạ cuối cùng cũng từ trong đám cháy đi tới, trong lòng Liên Kiều mới thả lỏng. Chạy tiến đến, thân thiết nói “Chuyện là thế nào vậy? Ngươi không sao chứ!”

Cho nàng một nụ cười an tâm, đỡ nàng lên xe, xe kéo di chuyển, hắn mới từ từ mở miệng: “Đằng Triệt đã chết!”

“Cái gì?” Nàng kinh sợ hét lớn, trong đầu vô thức nhớ lại cuộc sống thảo nguyên trước đây.

“Nàng là nữ nhân khiến người ta kính nể” Mục Sa Tu Hạ lần đầu tiên khen ngợi nữ nhân khác ngoài Liên Kiều

“Đúng vậy! Nhịn nhục để sống, không dễ!” Đằng Triệt trong ký ức là một nữ nhân ít nói nhưng rất kiên cường

“Ngươi còn muốn tìm Mắt phượng hoàng không?” Nàng hỏi, Đằng Triệt đã chết, mắt phượng hoàng bây giờ không rõ ở nơi nào

“Ta đã chiếm được thiên hạ, còn muốn mắt phượng hoàng làm gì?” Hắn xem thường

“Ngươi cũng thật biết nói!” Liên Kiều đổ mồ hôi, “Cho dù ngươi đã khống chế được Phiên quốc, nhưng vẫn còn Lương quốc! Bọn họ không phải vừa lập vua mới sao? Còn muốn thiên hạ sao!”

Chẳng qua là nàng thật sự sợ hắn thường xuyên đánh Đông dẹp Bắc.

Kéo nàng vào trong ngực, hắn gần kề bên tai nàng khẽ lẩm bẩm: “Có được ngươi, tức là có được thiên hạ!”

Trong lòng nàng rung động, vì lời nói của hắn, còn vì nét mặt của hắn, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, chủ động hôn hắn, nhiều sự việc đã qua như một đám mây lướt qua trong tâm trí, giờ đây chỉ có nam nhân này mới là chân thật, cuộc đời này có thể cùng hắn hiểu nhau, gần nhau, yêu thương lẫn nhau, thật không uổng phí!

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.