Y Nữ Xuân Thu

Chương 8: Long đảm [1]



[1] Long đảm: Long Đảm Thảo: Vị đắng, tính hàn, quy kinh lạc gan và mật, gồm hai công hiệu chữa trị chủ yếu: Một là thanh nhiệt thấm thấp, thích hợp điều trị các chứng hoàng đảm, sưng và ngứa bộ phận sinh dục, bạch đới phụ nữ, ban sởi dẫn đến ngứa ngáy. Hai là hạ hỏa gan và mật, thích hợp điều trị chứng đau đầu, mắt đỏ, tai điếc, đau sườn, mồm đắng do gan hỏa gây nên, chứng co giật bởi trúng phong v.v. Các trường hợp này thường dùng chung với Sài Hồ, Hoàng Cầm và Chi Tử.

Cách dùng và liều lượng: Dùng Long Đảm Thảo sắc nước uống, mỗi lần từ 3-6 gam.

Điều cần phải lưu ý là: Những người tỳ hàn vị hàn không nên dùng, âm hư phương hại tới hệ thống chất tiết nên thận trọng khi sử dụng.

Đãi ngộ của Liên Kiều cũng thay đổi không ít, nhưng vẫn bị giám thị. Phòng ở rộng hơn, bên trong có hai cái giường, có mẹ con Tô Lạp đã ở cạnh nàng cũng yên tâm không ít. Chờ thị vệ ra khỏi cửa, Tô Lạp liền chạy tới ôm chặt lấy người Liên Kiều.

“Ta nghĩ sẽ không gặp lại tỷ nữa, bọn họ mang tỷ đi thật sự làm ta sợ muốn chết.”

Liên Kiều vỗ nhẹ vai nàng nói: “Ta không sao, ta đi rồi hai người bị bọn họ đưa đi đâu?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Lạp ngước lên, hốc mắt ẩn ẩn chút lệ: “Bọn họ đem ta và mẹ đi thẩm vấn, hỏi ta làm sao lại quen biết tỷ, ta không biết trả lời như thế nào chỉ theo tình hình thực tế mà trả lời.” Ngừng một chút, nàng chột dạ nhìn Liên Kiều hỏi: “Liên tỷ ta không nói sai gì chứ.”

Liên Kiều mỉm cười: “Không sao, có như thế nào thì nói thế ấy.”

Từ đó, thức ăn của các nàng được cải thiện tốt hơn một chút, ngoài bánh nướng áp chảo còn có chút thịt muối, nhưng nàng không ngờ tới yêu cầu mang sinh khương (gừng) cho nàng Huyết Thái tử cũng đáp ứng.

Liên Kiều đem gừng cắt nhỏ, nhẹ nhàng chà sát vết thương đã kết vảy trên mặt Tô Lạp, ngăn không cho máu chảy ra còn có thể làm vết thương liền lại được và không để lại sẹo, Tô Lạp dù sao cũng là một tiểu cô nương, nếu có thể rời đi sau này còn phải lập gia đình, vết sẹo trên mặt nàng nếu không tiêu trừ được thì tương lai còn nam nhân nào dám thú nàng.

Liên Kiều cũng muốn làm cho Đằng Triệt nhưng lại bị cự tuyệt, chỉ nói giúp Tô Lạp là được rồi. Liên Kiều biết nàng là cực hận nên muốn để lại vết thương trên mặt để nhắc nhở nàng khắc cốt ghi tâm mối cừu hận này.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Liên Kiều đã bị mang đi.

Gian phòng này có chút ý vị, cột màu trắng được điêu khắc tinh xảo uyển chuyển hàm xúc tính ôn nhu, màn cửa sổ màu vàng nhạt rủ xuống những tua thật dài cùng với màu vàng sậm của màng ngủ được phối hợp rất tinh tế.

Bên giường Huyết Thái tử ngồi trên ghế mặt không chút thay đổi, Liên Kiều trong lòng cười thầm, nam nhân này cơ thể cứng ngắc, vẫn bày ra cái mặt như cá chết, hắn không cáu nhưng người khác nhìn đều sợ.

“Nếu ngươi dám có ý đồ gây rối, bổn vương lập tức chôn sống ngươi.” Hắn nghiêm mặt băng lãnh nói.

Liên Kiều cũng không sợ hắn, dù sao hiện tại hắn cũng cần tới nàng: “Y giả tại tâm[2], ta sẽ không giết hắn.” Nàng lập tức ngồi xuống vén màn lên bắt mạch, trong chốc lát nàng thu hồi tay lại.

[2] Y giả tại tâm: là thầy thuốc thì phải có tâm.

“Thế nào?” Trát Nhân Tây nhịn không được hỏi.

Liên Kiều liếc mắt nhìn Huyết Thái Tử bên cạnh, bày ra một bộ dáng bí hiểm nói: “Mắt người là nơi thể hiện tình trạng cơ thể con người, tình trạng của lục phủ ngủ tạng, tất cả đều hiện lên trên hai mắt. Quý thể của điện hạ bản chất là nhiệt, lại điều dưỡng quá độ, cho nên bên trong tích tụ nhiệt, máu huyết cũng vì thế mà nóng, dồn lên hai mắt, gây đỏ mắt, nếu không lập tức điều trị, tích tụ lâu ngày, sẽ tạo nên màng chắn màu trắng. Ước chừng, to như gạt vừng, cứ lặp đi lặp lại sẽ sinh ra thêm lớp màng mắt, che lấp đồng tử, trước là mắt mờ, sau sẽ thành mù”.

Huyết thái tử rõ ràng không kiên nhẫn: “Cuối cùng là có thể chữa khỏi hay không?”

Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, mặt vẫn như cũ chậm rãi: “Trị thì có thể trị, nhưng…”

“Cái gì?” Huyết thái tử trong mắt đã ẩn hiện sát khí.

“Mắt hắn không phải mới bị như vậy một hai ngày.”

“Có từ nhỏ.”

“Sao lại không mời thầy thuốc trị liệu? Không nên để đến bây giờ nghiêm trọng như vậy mới giải quyết.”

Hắn cười lạnh: “Thầy thuốc không biết đã mời bao nhiêu người, nhưng không một ai có thể trị cho mắt của vương đệ, chúng đều là lang băm, tất cả đều bị ta lấy hai mắt đền tội cho vương đệ.”

Lời hắn nói làm Liên Kiều lạnh cả người. Hắn từ nhỏ đã bị bệnh, lấy địa vị của bọn họ thì có lẽ đếm không hết số thầy thuốc bị bọn lấy đi đôi mắt, quả thực lãnh huyết vô tình cực điểm.

Tâm lý có chút xôn xao nhưng nàng đã kịp lấy lại tinh thần, Liên Kiều tới bên bàn lấy bút viết phương thuốc lên giấy. Viết xong nàng thổi thổi rồi đưa cho Huyết thái tử.

“Gọi người dựa vào đây mà lấy dược.”

Buổi chiều Liên Kiều đang giúp Tô Lạp sát gừng vào vết thương thì cánh cửa bị đẩy mạnh, bước vào là hai gã vẻ mặt như hung thần ác sát tiến tới kéo Liên Kiều ra ngoài mặc cho Tô Lạp ở phía sau khóc lóc thảm thiết cũng không quay đầu lại liếc mắt một cái.

“Ba” trên mặt lại bị một bạt tai, Liên Kiều thống hận cực độ loại vũ nhục này, nhưng hai cánh tay lại bi chế trụ không thể động đậy.

Huyết thái tử ánh mắt lộ hàn quang, sát ý lộ rõ: “Dám lường gạt bổn vương, lá gan ngươi cũng không nhỏ.”

Phun ra một ít máu, Liên Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Ta làm sao lường gạt ngươi?” Trên mặt nàng giờ đau rát, đánh nữ nhân, căn bản không xứng được gọi là nam nhân.

Huyết thái tử rút ra tờ giấy ném tới trước mặt nàng: “Ngươi đưa phương thuốc này căn bản không thể dùng.”

Liên Kiều nhíu mày: “Sao lại không thể dùng?” Nàng nghi hoặc nhìn hắn: “Phương thuốc của ta tuyệt đối không sai.”

“Có thật không?” Hắn cười lạnh, “Phương thuốc này của ngươi đã đưa cho vài thầy thuốc nghiên cứu, có một loại dược trên đời này căn bản không thể có.”

Ách! Thảm, chẳng lẽ thế giới này dược liệu khác với thế giới của nàng. Haiz, chẳng lẽ nàng thực sự sẽ bỏ mạng ở đây.

Nàng hít thở sâu bình tĩnh lại nàng hỏi: “Là dược gì?”

“Long đảm!” Hắn lạnh lùng nói, “Long chính là biểu tượng của Lương quốc, người dân Lương quốc cúng bái, ngươi nói đi phải làm như thế nào lấy được long chi đảm?”

Không thể nào, Liên Kiều cảm thấy mình muốn té xỉu ở đây, Huyết thái tử này rốt cục mời đến thầy thuốc gì a. Sao đến long đảm cũng không biết, còn dám làm thấy thuốc, quả thực không biết sống chết, trách không được đệ đệ hắn bệnh lâu năm như vậy lại không có khởi sắc, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, hai huynh đệ này đúng là ngu ngốc mà, xứng đáng bị người ta lừa.

Liên Kiều trong giọng nói mang giọng điệu trào phúng: “Trong sách thuốc nói long đảm này kỳ thật là long đảm thảo, thanh nhiệt giải độc, lưu thông máu khử phong hàn, sao lại ngu ngốc có thể ví long đảm này là long chi đảm đây?”

Huyết thái tử híp mắt nhìn nàng, muốn xác định lời nói của nàng. Sau một lúc lâu.

“Bổn vương sẽ tin ngươi một lần, nhưng sẽ cho thầy thuốc cùng ngươi tranh luận.”

“Tuỳ, ta phụng bồi là được.”

Gặp thầy thuốc ở đây Liên Kiều mới biết được không phải là thế giời này dược vật cùng thế giới nàng không giống mà là có rất nhiều thảo dược không phát hiện được giá trị của nó, vì vậy mới không được dùng đến. Xem ra thế giới này Lý Khi Trân còn chưa sinh ra đâu.

Huyết thái tử lập tức phái người đi tìm dược, lại sai người chiếu theo phương thuốc đem những loại dược còn lại về.

Thị vệ vừa chuẩn bị đem Liên Kiều áp giải trở về, nàng đột nhiên hỏi Huyết thái tử: “Ngươi điều tra ta?”

Huyết thái tử chậm rãi xoay người, nhìn nàng.

“Vì sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, “Vì sao phải điều tra ta? Ngươi có mục đích gì? Ta với ngươi chưa từng gặp mặt, ngươi bắt ta tới chỗ này thật ra là có mục đích gì?”

“Chưa từng gặp?” Hắn nheo mắt tinh tế đánh giá nàng, “Ngươi tên Liên Kiều?”

“Phải”

“Cho tới nay đều là tên này?”

“Phải”

“Ngươi từ đâu tới đây?”

Không suy nghĩ nàng nói: “Không biết, ta tỉnh lại đã nằm ở Ngạc Lỗ tộc, nghe nói là Đạt Cách Lỗ cứu ta, trước kia từng xảy ra chuyện gì ta không nhớ rõ.”

Huyết thái tử gắt gao nhìn thẳng vào hai mắt nàng, chậm rãi nói: “Như vậy—ngươi có từng nghe qua tên Điệp Tiên?”

“Không có”. Nàng thản nhiên trả lời.

Huyết thái tử nhìn nàng ứơc chừng năm phút, sau đó quay người lại rời đi.

Liên Kiều có cảm giác hắn hẳn là có biết nàng, biết thân thể này. Hơn nữa hiện giờ nàng đang chiếm cứ thân thể này, rất có thể là người mà hắn gọi là Điệp Tiên. Nhưng rốt cuộc thì Điệp Tiên cùng Huyết thái tử có quan hệ gì? Nếu là địch, hắn sao lại vừa thấy nàng liền thượng (xxx) nàng? Nếu là tình nhân, càng không thể không có đạo lý ngược nàng như vậy. Một mảng sương mù làm nàng cứ nghĩ đến là đầu lại đau, nàng vẫn không tìm được đáp án. Thôi thì bỏ đi, tới đâu tính tới đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.