Y Quan Cầm Thú

Chương 39: đê nhân lưu lãng



Bàn tay Lăng Ưng vô ý thức chụp xuống bên hông, ngón tay khoác lên chuôi đao, hành động cứu giúp vừa mới làm xong, hắn không nghĩ ra mới bắt đầu đã bị bại lộ thân phận của mình.

Đôi môi trắng bệch của người tuổi trẻ run rẩy, đôi mắt màu nâu đậm của hắn lóe ra: " Hai vị ân nhân không cần lo lắng, ta gọi là Nhã Dịch An, là hỗn huyết của Phượng Dự tộc nhân và Đạo tộc nhân, chẳng những có được thính lực vượt xa Đạo tộc nhân khác, còn có khứu giác linh mẫn của Phượng Dự tộc nhân, vị ân công này mặc dù có thể nói được ngôn ngữ của Đạo tộc nhân, nhưng ở những chỗ chuyển ngoặt đã có sơ hở." Ánh mắt của hắn chuyển hướng Đường Liệp: " Trên thân ân công có dùng qua nước thuốc có mùi vị như Đạo tộc nhân, loại vị đạo này có thể qua mặt khứu giác của Đạo tộc nhân, nhưng không lừa được sự linh mẫn của Phượng Dự tộc."

Đường Liệp đột nhiên nhớ tới lúc trước Bách Lệ Ti là Phượng Dự tộc nhân, nàng chỉ dựa vào mùi vị thân thể đã nhận ra hắn đã dịch dung. Xem ra vị Nhã Dịch An này nói không sai.

Nhã Dịch An nói: " Trước đó không lâu có một thạch thuyền đi qua nơi này, đi tới Mạt Đề Á thành, nói vậy hai vị ân công là vì truy tung bọn họ mới đến nơi đây."

Lăng Ưng lạnh lùng nhìn tên có ý nghĩ linh hoạt này: " Ngươi vì sao bị trói trên đá ngầm chờ chết?"

Nhã Dịch An thở dài: " Ta...ta..." Hắn tựa hồ bị hỏi đến chuyện khó xử, một hồi mới đáp: " Thật không dám giấu giếm, bên trong Mạt Đề Á thành ta có một vị hồng nhan tri kỷ, lần này ta muốn mang nàng rời đi, nhưng đắc tội võ sĩ của Thái Đồ Nhĩ, bọn họ lợi dụng thủ đoạn hèn hạ cưỡng ép ta đến nơi đây, ném lên đá ngầm, muốn hại chết ta."

Đường Liệp ngầm buồn cười, không nghĩ một tên mặt trắng nhỏ văn nhược lại là một tên đa tình.

Nhã Dịch An nói: " Ta có thể trợ giúp các ngươi, muốn thành công lẫn vào Mạt Đề Á thành, các ngươi hẳn là phải mang theo ta." Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Lăng Ưng, Nhã Dịch An sợ hắn không chịu mang theo mình, lớn tiếng nói: " Ta hết sức quen thuộc Mạt Đề Á thành."

Đường Liệp cười vỗ vỗ đầu vai hắn: " Chỉ sợ là ngươi chỉ muốn đi gặp tiểu tình nhân của ngươi thôi."

Gương mặt trắng bệch của Nhã Dịch An không ngờ là lộ ra vài phần ngượng ngùng: " Nàng là người ta yêu nhất, vì nàng, ta sẽ nỗ lực cả tính mạng và toàn bộ nhiệt huyết của ta..."

" Dừng..." Đường Liệp nghe thấy buồn nô, nhấc tay ngăn lại.

Lăng Ưng lạnh lùng nói: " Nếu ngươi muốn gạt chúng ta, ta sẽ làm cho ngươi chết rất thảm." Hắn nhanh như tia chớp rút trường đao bên hông, Đường Liệp thậm chí không nhìn rõ hắn làm sao xuất đao, hai tiếng kim loại thanh thúy gãy ngang truyền đến, xích sắt trên tay chân Nhã Dịch An bị cắt đoạn, rơi xuống trên thuyền.

Nhã Dịch An sợ hãi nhìn Lăng Ưng, tốc độ xuất đao như vậy, muốn đoạt đi tính mạng của hắn chẳng phải là dễ như trở bàn tay, nhẹ giọng nói: " Phía trước không xa có một tòa Ma Cơ Thôn, chúng ta có thể ở đó để đăng ký, muốn thuận lợi vào thành phải mua chút ít đồ vật trong tay thương nhân."

Có Nhã Dịch An gia nhập, hai người tránh khỏi rất nhiều phiền toái, ít nhất tiểu tử này thành thục ngôn ngữ của Đạo tộc tiêu chuẩn, còn hơn ngôn ngữ thiếu sót của Lăng Ưng, ưu thế còn rõ ràng hơn.

Chuyện làm đầu tiên của Nhã Dịch An là mua một bộ quần áo đẹp, Đường Liệp thật sự mở rộng tầm mắt, không thể ngờ là hắn có thể giấu được vài viên dạ minh châu bên trong hàm răng, mặc dù bị lột sạch sẽ, vẫn không bị Đạo tộc nhân phát hiện.

Thay trường bào màu đen, trên đỉnh đầu đội mũ quả dưa tám cạnh, Nhã Dịch An có vẻ chỉnh tề hơn rất nhiều, bộ dáng tán loạn nhếch nhác vừa rồi đã sớm không còn nhìn thấy, hắn cười tủm tỉm nói: " Hai vị ân công chắc đã đói bụng, chúng ta đi tới nhạc cư phía trước ăn cho đã, ta mời khách."

Đường Liệp từng thời khắc lo lắng cho Huyền Ba và Huyên nhi, nơi nào còn có tâm tình ăn cơm, thấp giọng nói với Nhã Dịch An: " Chúng ta mau đi tới Mạt Đề Á thành trước, trì hoãn thời gian quá lâu, ta lo lắng Đạo tộc nhân bất lợi với các nàng."

Trên mặt Nhã Dịch An hiện ra nụ cười quỷ dị, nhỏ giọng nói: " Ân nhân, xem ra lần này bị bọn họ bắt giữ là hồng nhan tri kỷ của ngươi."

Đường Liệp lộ ra một tia cười khổ.

Nhã Dịch An nói: " Nếu là ta thì cũng rất khẩn trương, đám hỗn đản này đều là ác ma, nhìn thấy đàn bà thì đói khát."

Đường Liệp trong lòng trầm xuống, hắn lo lắng nhất chính là xuất hiện loại tình huống này.

Nhã Dịch An giảo hoạt mở to hai mắt: " Bất quá ngươi không cần lo lắng, còn ba ngày nữa mới là ngày sinh nhật của chân thần Đa Trắc, tất cả Đạo tộc nhân phải nghiêm cẩn tuân thủ giới luật, không ai dám làm ra hành vi khinh nhờn chân thần."

Đường Liệp nửa tin nửa ngờ hỏi: " Thật sự?"

Lăng Ưng rất ít nói chuyện lại gật đầu nói: " Hắn nói không sai, trong ba ngày này không ai dám quấy rầy hai nàng."

Huyền Ba công chúa và Huyên nhi bị đẩy vào một gian phòng nhỏ đen kịt, cả phòng được tạo thành trong núi đá, chỉ giống bên ngoài là có một cửa sổ chừng một thước vuông, vì phòng ngừa tù binh bỏ trốn, trước cửa sổ còn có song sắt bằng thép cỡ ngón cái. Thế giới dưới lòng đất vốn không tinh khiết, không khí bên trong gian phòng này càng làm cho người ta khó thể chịu được.

Cửa sắt nặng nề khóa lại từ bên ngoài, Huyền Ba và Huyên nhi cùng ngồi xuống dựa vào vách đá, trong lòng mặc dù sợ hãi, những vẫn cố gắng nén tiếng khóc.

Huyền Ba công chúa nhẹ giọng nói: " Không biết Đường Liệp có tới cứu chúng ta hay không?"

Huyên nhi kiên định nói: " Nhất định sẽ, chủ nhân nhất định sẽ tới cứu chúng ta ra ngoài!"

Huyền Ba nặng nề gật đầu, mệt mỏi dựa lên đầu vai Huyên nhi, lúc này trong lòng nàng tràn ngập thân ảnh của Đường Liệp, từng cử động nhỏ nhất của Đường Liệp, không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nếu lúc này Đường Liệp xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhất định sẽ liều lĩnh nhảy vào trong lồng ngực hắn, vui sướng mà khóc to một hồi.

Cánh chim trắng noãn của Huyên nhi đã ẩn nấp vào trong thân thể mềm mại của nàng, năng lực phục hồi siêu cường của nàng đã làm cho thân thể của nàng trong thời gian ngắn khôi phục thật nhanh, nhưng cặp cánh chim có thể cho nàng tự do chao lượn trên bầu trời, nhưng không cách nào giúp nàng bay qua lao lung đen tối này, chủ nhân nhất định sẽ tới, trong lòng Huyên nhi thủy chung tín nhiệm Đường Liệp đến vô cùng.

Hình dáng đầy tâm sự nặng nề của Đường Liệp và Lăng Ưng không có ảnh hưởng chút nào đến hứng thú ăn uống của Nhã Dịch An, hắn quả thật là quỷ chết đói đầu thai, trong thời gian ngắn, đã như gió cuốn mây tan tiêu diệt sạch sẽ một con gà nướng, nửa cái đùi dê, còn có ba con cá Bách Hoa. Cầm lấy cây tăm thư thả xỉa răng, vừa thở ra một hơi no nê: " Ăn no thật sự là thoải mái, ta tình nguyện bị loạn đao chém chết, cũng không muốn chết đói!"

Đường Liệp thấp giọng nói: " Chết tử tế cũng không bằng còn sống, để cho ta lựa chọn thì chỉ cần có thể còn sống trên đời này, có đói bao nhiêu cũng chịu đựng được."

Nhã Dịch An ha ha phá lên cười, nhưng vì nhìn thấy gì đó nên nét tươi cười của hắn lập tức đọng lại.

Đường Liệp và Lăng Ưng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nhìn thấy một gã trung niên Đạo tộc thấp bé đang mỉm cười hướng vị trí của bọn họ đi tới.

Nhã Dịch An hấp tấp kéo ghế, mời tên Đạo tộc nhân kia ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nói: " Tạp Mạc Nhĩ Tây, lần này ta còn muốn cầu ngươi giúp một tay!"

Tạp Mạc Nhĩ Tây cười tủm tỉm vuốt chòm râu thưa thớt dưới cằm: " Đâu có gì!"

Nhã Dịch An chìa ra ba ngón tay.

Tạp Mạc Nhĩ Tây lại gấp khúc ngón cái và ngón áp út tay phải. xem tại TruyenFull.vn

Nhã Dịch An trợn trừng đôi mắt, tức giận nói: " Lần trước chỉ là dạ minh châu!"

Tạp Mạc Nhĩ Tây cười lạnh nói: " Lúc này không giống ngày xưa, ngươi làm ra sóng gió lớn như vậy tại Mạt Đề Á thành, không trả thêm nhiều hơn sao được?" Hắn lại nhìn Đường Liệp và Lăng Ưng một chút, thấp giọng nói bên tai Dịch Nhã An: " Còn hai ngày nữa là sinh nhật của chân thần Đa Trắc, kiểm tra bên trong thành mấy ngày nay còn nghiêm mật hơn rất nhiều, ngoại trừ bằng chứng ta chế tác ra có thể giấu giếm được mắt của thủ vệ, ngươi không có đường lựa chọn thứ hai."

Nhã Dịch An thầm mắng tên này nhân cháy nhà mà đi cướp của, cực kỳ không tình nguyện móc ra năm viên dạ minh châu, lẩm bẩm: " Trong tay ta chỉ có bao nhiêu, ngươi nguyện ý thì trao đổi, không muốn thì thôi!"

Tạp Mạc Nhĩ Tây nheo hai mắt nhìn Nhã Dịch An từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi, Nhã Dịch An đối diện với hắn hồi lâu, rốt cuộc biết tên gian thương ghê tởm kia không chịu nhường nửa bước, nhịn đau lại móc ra thêm dạ minh châu.

Tạp Mạc Nhĩ Tây cười lớn vỗ vỗ bả vai thon gầy của Nhã Dịch An, đem vật trong túi giao cho hắn rồi xoay người rời đi.

Nhã Dịch An mở túi, nhìn thấy bên trong có ba miếng kim loại do thợ khéo tinh tế làm ra, bên trên có khắc những văn tự ngạc nhiên cổ quái.

Vừa rồi Nhã Dịch An và Tạp Mạc Nhĩ Tây cò kè mặc cả là dùng ngôn ngữ của Đạo tộc, Đường Liệp không hiểu gì, cầm miếng kim loại lật qua lại nhìn một chút: " Đây là cái gì?"

" Giấy thông hành! Là bằng chứng trọng yếu nhất cho chúng ta tiến vào Mạt Đề Á thành!"

Công việc chuẩn bị của Nhã Dịch A tương đối cẩn thận, sau khi lấy được giấy thông hành, lại đi tới cửa hàng thợ rèn trong Ma Cơ Thôn, mua một ít khí giới, Đường Liệp và Lăng Ưng mặc dù có chút không nhịn được, nhưng cân nhắc tác dụng của tiểu tử này, đành phải nhẫn nại bồi hắn đi mua.

Thợ rèn là một gã Bỉ Đặc nhân thấp bé, xem ra Bỉ Đặc nhân tay nghề thủ công siêu việt cả đại lục, mặc dù chỉ là trong thế giới dưới lòng đất cũng có sự tồn tại của bọn họ.

Đường Liệp tò mò nhìn Nhã Dịch Anh cấp hình vẽ cho thợ rèn, khí giới ở đây thật cổ quái, trong lòng thầm nhủ: " Không phải Nhã Dịch An này muốn đến Mạt Đề Á thành để trộm đồ đó a?"

Nhã Dịch An cười kéo Đường Liệp sang một bên, thấp giọng nói: " Ân công, cầu ngươi một chuyện."

" Nói thử nghe xem."

" Có thể mượn viên mình châu của ngươi dùng một chút, ngày sau ta trả lại ngươi?"

Đường Liệp nao nao, Lăng Ưng cho hắn viên minh châu hắn vẫn luốn giấu trong áo da, không có lộ ra trước mắt Nhã Dịch An, tên giảo hoạt này làm sao biết được?

Nhã Dịch An cười tủm tỉm nói: " Đã mọi người ngồi chung một thuyền, nên đồng tâm hiệp lực, hơn nữa, ta mua những khí giới này là cũng vì thuận tiện cho mọi người."

Đường Liệp nhìn Lăng Ưng, dù sao dạ minh châu là của hắn.

Lăng Ưng gật đầu, Đường Liệp móc ra dạ minh châu đưa cho Nhã Dịch An, Nhã Dịch An vui vẻ cầm lấy, lập tức biến thành bộ dáng huênh hoang, cầm viên minh châu hươ trước mặt Bỉ Đặc nhân, hai người lập tức một phen cò kè mặc cả.

Đường Liệp dù sao cũng không nghe hiểu bọn họ nói gì, nhàm chán nhìn xem vật phẩm trên giá, một chiếc hộp gỗ tinh xảo khiến cho hắn hứng thú thật lớn, mở ra hộp gỗ, giật mình phát hiện bên trong là một bộ khí cụ giải phẫu chế tác tinh xảo, hắn không dám tin vào hai mắt của mình, trong thế giới tối tăm dưới lòng đất không ngờ lại có điều kiện nhìn thấy vật phẩm tại thế giới nguyên lai của hắn.

Nhã Dịch An cũng đi tới nhìn, Đường Liệp xem xét kỹ lưỡng vật phẩm trong hộp, hắn lập tức kết luận, vật phẩm này tuyệt không phải thuộc thế giới này, lúc hắn giải phẫu cho Tư Mã Phỉ Phỉ tại Huyền Vũ đế quốc, từng nhờ thợ thủ công Bỉ Đặc nhân Kinh Mâu hỗ trợ chế tạo qua vật phẩm này, khí cụ này cầm chắc có quan hệ tới hắn.

Đường Liệp thấp giọng nói với Nhã Dịch An: " Ngươi giúp ta hỏi một chút, hắn có quan hệ gì với Kinh Mâu?"

Nhã Dịch An gật đầu đi tới bên cạnh Bỉ Đặc nhân kia hỏi, rất nhanh quay lại bên người Đường Liệp nói: " Kinh Mâu là sư phó của hắn, khí cụ trong hộp gỗ này, đó là Kinh Mâu đưa cho hắn."

" Giúp ta mua nó."

Quyết định này của Đường Liệp làm cho vừa rồi những giá cả cò kè cực khổ của Nhã Dịch An trở thành phế thải, bọn họ phải trả một viên dạ minh châu lớn mới lấy được khí giới này.

" Trước sáng sớm mai, ta muốn có tất cả hàng hóa này." Nhã Dịch An lớn tiếng dặn dò.

Thế giới dưới lòng đất luôn bị vây trong bóng đêm bao phủ, Đường Liệp nhận ra nơi này không có phân biệt ngày và đêm.

Nhã Dịch An hướng Báo Thần Hoa nở rộ trên bệ cửa sổ, mỉm cười nói: " Báo Thần Hoa mỗi sáng sớm sẽ mở ra, sau một canh giờ sẽ khép kín, quanh năm không đổi, trong thế giới dưới lòng đất mù mịt tối tăm này, nó đại biểu cho ánh bình minh."

Bỉ Đặc nhân đúng hẹn đã chế tác xong hết thảy khí giới, ba người chuẩn bị thỏa đáng, cưỡi Thổ Tích Dịch( rắn mối đất) do Nhã Dịch An mướn được hướng Mạt Đề Á thành xuất phát.

Đường Liệp lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật này, Thổ Tích Dịch chiều cao chừng ba thước, cực kỳ giống con thằn lằn lớn, nhưng làn da nó tương đối thô ráp, hai mắt màu đỏ sậm, theo ánh sáng chung quanh mạnh yếu mà biến hóa, tứ chi to ngắn, bàn chân lại rộng.

Nhã Dịch An dẫn đầu sải bước leo lên lưng Thổ Tích Dịch, kéo dây cương buộc trên cổ nó, mỉm cười nói: " Nhìn hình dáng của nó có vẻ hung thần ác sát, nhưng tính tình lại thập phần ngoan ngoãn, ngươi không cần lo lắng."

Đường Liệp gật đầu, học dáng vẻ của hắn leo lên lưng Thổ Tích Dịch, ngồi trên mao thảm êm ái, vô cùng thư thích.

Nhã Dịch An dùng sức kéo dây cương, trong miệng phát ra tiếng hô quát kỳ lạ, ba con Thổ Tích Dịch đồng thời đứng thẳng lên, Nhã Dịch An đắc ý nhìn Đường Liệp mở to hai mắt: " Đi theo phía sau ta!" Vừa dứt lời, Thổ Tích Dịch hắn đang cưỡi giống như mũi tên nhọn rời dây cung phóng đi, ba con Thổ Tích Dịch có một sợi dây dài nối nhau, xếp thành đội ngũ chỉnh tề hướng trong bóng tối phóng đi.

Nhã Dịch An hướng Đường Liệp và Lăng Ưng giới thiệu: " Thổ Tích Dịch là sinh vật thông thường nhất trong thế giới dưới lòng đất, cũng giống như loài ngựa của các ngươi, chân của chúng mặc dù to ngắn, nhưng tốc độ chạy cực nhanh, lại có năng lực nhìn xuyên bóng đêm, cho nên trở thành phương tiện giao thông tốt nhất trong thế giới bóng tối." Hắn vuốt ve miệng của Thổ Tích Dịch, Thổ Tích Dịch vô ý thức đưa ra chiếc lưỡi đỏ hồng liếm tay hắn.

" Nó theo chủ nghĩa ăn chay, chỉ ăn thảo mộc mà thôi." Tri thức của Nhã Dịch An quả nhiên uyên bác.

Cứ tiến tới trong thế giới bóng tối ngay cả đưa bàn tay ra cũng không nhìn thấy gì, hết thảy có vẻ như dài dằng dặc, hoàn hảo có Nhã Dịch An ở bên người lải nhải giới thiệu, giải sầu cho Đường Liệp không ít tịch mịch.

Trải qua một đường dài dằng dặc mà quanh co khúc chiết, ba ngươi dừng lại tại một địa phương tên là Ác Long Than để nghỉ chân.

Lăng Ưng lấy ra một viên minh châu cực lớn, vầng sáng mông lung tỏa khắp trong bóng đêm, chiếu sáng cảnh vật chung quanh, lúc này Đường Liệp mới nhìn rõ bọn họ đang ở trong một đám loạn thạch, có thể nhận ra nơi này là một bãi đất, loạn thạch chung quanh san sát, bọn họ đang ở giải đất bằng phẳng ngay giữa.

Ánh mắt của Nhã Dịch An hoàn toàn bị dạ minh châu hấp dẫn, nhịn không được nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng nói: " Viên minh châu này thật lớn, ta chưa từng thấy qua."

Lăng Ưng lạnh lùng nói: " Nếu ngươi dám có chủ ý xấu, ta sẽ một đao cắt lấy đầu của ngươi."

Nhã Dịch An thè lưỡi nói: " Các ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, Nhã Dịch An ta nếu dám làm ra chuyện có lỗi với hai vị ân công, chẳng phải là heo chó cũng không bằng?"

Ba con Thổ Tích Dịch lặng yên bò sát tới trong bóng tối nghỉ ngơi.

Nhã Dịch An lấy ra thực vật, cung kính đưa cho Đường Liệp và Lăng Ưng, hắn giải thích nói: " Thế giới dưới lòng đất và mặt đất có điều bất đồng, ánh lửa dễ dàng đưa tới sinh vật hung mãnh, vì giảm bớt phiền toái không cần thiết, chúng ta chỉ nên ăn chút thực vật đơn giản."

Đường Liệp hứng thú hỏi: " Thế giới dưới lòng đất rốt cuộc có sinh vật hung ác gì?"

Nhã Dịch An vẻ mặt thần bí nói: " Ác Long Than này là nơi mà sinh vật hung ác nhất dưới lòng đất thường lui tới – Long Tích Dịch!"

" Long Tích Dịch?"

Nhã Dịch An chậm rãi gật đầu: " Truyền thuyết Long Tích Dịch là do Long cùng Tích Dịch giao phối sinh ra, hình thể thật lớn, tính tình hung tàn thô bạo, vô luận bất cứ sinh vật nào gặp phải nó đều rơi vào tao ương."

Lăng Ưng lạnh nhạt nói: " Ta có nghe nói qua loại sinh vật này, đã sớm tuyệt tích từ ba mươi năm trước, ngươi đừng có nói chuyện giật gân ở chỗ này."

Nhã Dịch An hắc hắc nở nụ cười: " Ân công nói không sai, nhưng gần đây có người đồn đãi đã tận mắt nhìn thấy Long Tích Dịch."

Lăng Ưng trả lời một cách mỉa mai: " Nếu người nọ quả thật nhìn thấy Long Tích Dịch, Long Tích Dịch làm sao để cho hắn chạy trốn trước mắt nó?"

Nhã Dịch An cười nói: " Hy vọng đây chỉ là sự đồn đãi, nhưng nếu không có lửa thì làm sao có khói."

Đường Liệp mệt mỏi ngáp một cái: " Sớm đi ngủ thôi, ngày mai sáng sớm còn tiếp tục lên đường."

Hai lỗ tai của Lăng Ưng đột nhiên bỗng nhúc nhích, hắn nhạy cảm cảm nhận được có tiếng bước chân đang tới gần vị trí của bọn họ, liền ra dấu cho Đường Liệp và Nhã Dịch An đừng lên tiếng.

Đường Liệp lặng yên cầm loan đao hợp kim bên hông, đây là vũ khí mua từ Bỉ Đặc nhân nơi Ma Cơ Thôn, đao phong chậm rãi rút ra khỏi vỏ đao cá sấu, hàn khí bức người vô thanh vô tức tỏa ra.

Thính lực của Lăng Ưng siêu quần, từ trong tiếng bước chân, hắn là nghe ra không phải thú vật, trong nội tâm bình tĩnh trở lại, vô luận đối phương là địch hay bạn, ở dưới tình huống chỉ lẻ loi một mình, hắn tự tin có thể đối phó.

Một lão nhân thân hình cao lớn xuất hiện trên lối vào, hắn cao chừng một thước tám, mái tóc màu đỏ buộc lại sau đầu tạo thành một bím tóc, chòm râu cũng màu đỏ, đường viền gương mặt thật rõ ràng, mũi cao mắt sâu, trên thân khoát da thú màu rám nắng, thân dưới mặc váy ngắn bằng da thú, chân tay vạm vỡ lộ ra bên ngoài, làn da dị thường thô ráp, phía sau lưng đeo một thanh kiếm răng cưa to chừng một thước rưỡi.

Từ cách ăn mặc của hắn mà xem, hẳn là thợ săn của Đạo tộc. Hai mắt lợi hại như chim ưng xuyên thấu bóng đêm nhìn ba người Đường Liệp liếc mắt, trên mặt toát ra vẻ xem thường cực kỳ, đặt thanh kiếm to xuống, ngồi cách bọn họ ngoài ba thước, lắc cổ một chút, các đốt ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc như pháo nổ.

Nhã Dịch An ra hiệu ngầm cho Đường Liệp và Lăng Ưng không nên hành động thiếu suy nghĩ, thần tình tươi cười nói: " Lão nhân gia, ngươi ở gần đây sao?"

Đạo tộc lão nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái, ánh mắt chuyển hướng thực vật trong tay hắn, hướng Nhã Dịch An đưa ra bàn tay phải, ý đồ của hắn đã rõ ràng đòi hỏi thực vật của Nhã Dịch An.

Nhã Dịch An thầm nghĩ dù sao thực vật mang đến cũng rất nhiều, phân cho hắn một chút cũng không sao, bèn nắm lên hai miếng thịt tặng đi.

Lão nhân kia tiếp lấy, cũng không nói tạ ơn, chỉ cầm luôn hai miếng thịt, mở miệng ăn như gió cuốn mây tan không còn một mảnh, lại vươn tay ra, ba người Đường Liệp trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới lão nhân có sức ăn mạnh như vậy.

Nhã Dịch An đành phải lấy thêm hai khối thịt đưa đi, Đạo tộc lão giả ăn xong, duỗi cái lưng mệt mỏi, ngả trên tảng đá lớn, trong nháy mắt đã vang lên tiếng ngáy như sấm.

Tiếng ngáy của lão nhân này có thể dùng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần để hình dung, ở dưới loại tình huống này, ba người Đường Liệp vô luận thế nào cũng không có khả năng ngủ yên, nhìn nhau lộ ra tia cười khổ, Nhã Dịch An máy môi ra hiệu bọn họ thu thập đồ vật rời đi, rời xa lão nhân này.

Ba người vừa mới thu thập xong, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe lão nhân kia phát ra một tiếng thét kinh hãi, thân hình không ngừng run run, kiệt lực rúc thành một đoàn, tựa hồ bị rét lạnh tới cực điểm.

Nhã Dịch An thấp giọng nói: " Chúng ta không nên nhiều chuyện, mau rời khỏi nơi này thôi."

Đường Liệp nhíu mày, trong lòng do dự một chút, vẫn hướng Đạo tộc lão nhân đi đến.

Nhã Dịch An muốn ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Lăng Ưng: " Nếu hắn không nhiều chuyện, giờ phút này ngươi đã chết ở giữa sông!"

Đường Liệp vừa mới tới gần Đạo tộc lão nhân, lại bị hắn chụp trúng cánh tay, bàn tay có lực đạo như gọng kìm sắt vô cùng lớn, Đường Liệp cảm thấy xương cốt như bị hắn bóp nát, thất thanh kêu lên thảm thiết.

Lăng Ưng và Nhã Dịch An nhìn thấy tình huống không ổn, hấp tấp vọt tới, hai tay Lăng Ưng cầm cánh tay của lão nhân muốn mở ra bàn tay hắn đang nắm chặt Đường Liệp. Nhã Dịch An chụp lấy bím tóc sau đầu lão nhân, lão nhân kia bạo rống một tiếng, trở tay một quyền đánh vào trên mặt Nhã Dịch An, đánh cho Nhã Dịch An máu mũi chảy dài, thân thể bay ra năm thước bên trái nặng nề rơi trên mặt đất.

Đường Liệp dưới cơn đau đớn, một cỗ tiềm lực bên trong cánh tay phải tự nhiên kích phát sinh ra, toàn lực giãy mạnh, không ngờ lại giãy khỏi bàn tay của lão nhân, lão nhân chấn kinh, trên mặt lập tức hiện ra vẻ thống khổ, hai tay giao nhau ôm lấy thân thể của chính mình, không ngừng run rẩy, hai hàm răng không ngừng run lên lập cập.

Đường Liệp cấp thiết quên che giấu đi thân phận của mình, lớn tiếng nói: " Ngươi không cần sợ hãi, ta là muốn trợ giúp ngươi!"

Ánh mắt thô bạo của lão nhân kia không ngờ lại bình thản xuống, hắn tựa hồ có thể nghe hiểu được lời nói của Đường Liệp.

Đường Liệp cẩn thận dùng bàn tay chạm đến trán của lão nhân, da thịt của hắn nóng đến dọa người, dựa vào y thuật của hắn, Đường Liệp phỏng chừng nhiệt độ cơ thể hắn nóng tới ngoài bốn mươi độ. Theo quang mang của dạ minh châu trong tay Lăng Ưng, có thể nhìn thấy môi của lão nhân bầm tím, làn da trắng bệch, tay chân lạnh như băng.

" Chẳng lẽ Đạo tộc lão nhân này bị bệnh sốt rét?" Đường Liệp nhanh chóng làm ra suy đoán, bệnh sốt rét này ở thế giới của hắn cũng không phải là bệnh nặng gì, nhưng tại thế giới dưới lòng đất thiếu thốn dược vật cũng là một vấn đề thật khó khăn.

Đường Liệp bảo Lăng Ưng đốt một đống lửa bên người lão nhân, lấy ra hộp khí cụ mua chỗ người thợ Bỉ Đặc nhân, tìm ra hai cây châm nhỏ, loại châm này thật sự không phải châm dùng để châm cứu tiêu chuẩn, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng ứng phó chuyện này, Đường Liệp nói: " Ngươi chịu đựng đau nhức, ta giúp ngươi trấn tĩnh!"

Sau khi tiêu độc trên lửa, tìm kiếm huyệt đạo sau tai lão nhân, phân biệt đâm vào, máu tươi dọc theo vành tai của lão nhân chậm rãi chảy xuống, Đường Liệp thầm kêu xấu hổ, để cho đồng nghiệp nhìn thấy hắn hạ châm kiểu này, chỉ sợ sẽ cười bể cả bụng.

Vị Đạo tộc lão nhân dưới sự trợ giúp của Đường Liệp không ngờ lại dần dần trấn tĩnh trở lại, có lẽ đống lửa ấm áp đã xua đi rét lạnh trong cơ thể hắn, hắn không còn run rẩy, trên trán toát ra mồ hôi hột lớn như hạt đậu tương.

Đường Liệp thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai châm này của mình cũng không bị lệch ra khỏi quỹ đạo quá xa, ít nhất cũng có hiệu quả.

Đạo tộc lão nhân chậm rãi mở mắt, hai mắt che kín tơ máu tràn ngập cảm kích nhìn Đường Liệp.

Lúc này phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng rống, mặt đất dưới chân theo tiếng rống này kịch liệt chấn động, trên mặt Nhã Dịch An hiện ra vẻ hoảng sợ, ba con Thổ Tích Dịch nằm cách đó không xa bị tiếng rống này làm bừng tỉnh, lông mao sau cổ dựng thẳng lên, bị dọa tới co đầu rút cổ thành một đoàn, thân hình lạnh run.

Trong nội tâm của Lăng Ưng cảm thấy một tia bất an.

Đạo tộc lão nhân vẫn không nói gì trầm giọng nói: " Long Tích Dịch!" Những lời này của hắn không dùng ngôn ngữ của Đạo tộc nói ra, ba người Đường Liệp nghe được rõ ràng, trong nội tâm cảm thấy dị thường khẩn trương.

Đạo tộc lão nhân bỗng nhiên đứng dậy, ôm đồm thanh kiếm răng cưa trên mặt đất, đi nhanh ra ngoài.

Nhã Dịch An rung giọng nói: " Nhất định là ánh lửa gây sự chú ý của Long Tích Dịch, lần này phiền toái lớn..."

Đường Liệp cũng không tin Long Tích Dịch đáng sợ như vậy, nhưng từ phản ứng của đồng bạn đã có thể cảm giác được tình thế nghiêm trọng trước mắt.

Mặt đất lại chấn động, bên người có một tòa cự thạch cao vót lay động một chút rồi sụp ngã, ba người Đường Liệp hấp tấp né tránh, cự thạch ngã xuống đã ngăn Đường Liệp và Lăng Ưng, Nhã Dịch An ra.

Nhã Dịch An khàn giọng kêu lên: " Mau dập tắt đống lửa!"

Đường Liệp ở gần đống lửa nhất, liền nhấc một tảng đá dập xuống đống lửa, đống lửa vụt sáng một chút, rồi lại nhảy lên những ngọn lửa tứ tán.

" Ân!" Nương theo một tiếng hét điên cuồng chấn triệt tâm phế, hai đạo quỹ tích màu xanh biếc trong bóng tối bay nhanh tới, trực tiếp lao thẳng tới đống lửa.

Đường Liệp như tia chớp rút ra loan đao, dựa vào trực giác nhanh chóng phán đoán ra, mình không đủ thời gian để thoát đi.

Cơ hồ ngay lập tức, sinh vật cổ quái mà thần bí đã xuất hiện ngay trước mặt Đường Liệp, đây là một con Long Tích Dịch dài chừng mười thước, cả thân thể của nó đen kịt như mực, lân giáp thô ráp cứng cỏi, đầu cực lớn, trên đỉnh đầu có hai chiếc sừng bén nhọn, đôi mắt nhỏ màu xanh biếc toát ra quang mang hung tàn mà điên cuồng, trong khi vọt tới trước mặt đống lửa, tốc độ của nó rõ ràng chậm lại, chiếc lưỡi lớn thè ra hút một hơi vào đống lửa còn chưa tắt, ngọn lửa lập tức tắt ngay, chiếc cổ của nó linh hoạt chuyển hướng Đường Liệp, cổ họng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Đường Liệp am hiểu đạo lý ra tay trước vẫn hơn, thừa dịp Long Tích Dịch thoáng chậm lại, hai tay giơ lên loan đao hung hăng chém về phía cổ của nó: " Đương!" Một tiếng vang thật lớn, chỗ loan đao chém xuống bắn ra hỏa tinh lóa mắt, loan đao hợp kim sắc bén vậy mà không tổn thương được Long Tích Dịch mảy may, Đường Liệp đối với kết quả như vậy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, sau khi huy đao chém thì đã nhanh chóng lui về phía sau, tránh vào sau tảng đá lớn.

Chân sau thô to của Long Tích Dịch bỗng nhiên uốn lượn lên, đầu lâu của nó với lực đánh mạnh mẽ đánh lên trên tảng đá, tảng đá lớn bị nó va chạm, tức khắc hóa thành ngàn vạn viên đá vụn, hướng chung quanh tản ra.

Đường Liệp mặc dù trốn ra một khoảng cách, vẫn không chạy ra khỏi phạm vi đá vụn lan ra, vô số đá vụn tạp lên người của hắn, thân thể bị mất đi cân bằng, liền ngã lên mặt đất phía trước.

Long Tích Dịch nặng nề bước tới một bước, ánh mắt lại bị ba con Thổ Tích Dịch đang sợ run hấp dẫn, tạm thời bỏ qua Đường Liệp, điên cuồng vọt tới, móng vuốt bén nhọn đâm thẳng vào bụng một con Thổ Tích Dịch, chiếc lưỡi thè ra há miệng cắn đứt cổ họng của nó.

Đường Liệp bị thảm trạng trước mắt làm khiếp sợ, trong lòng không khỏi nghĩ đến, giữ mạng thì vẫn hơn, hắn chịu đựng đau đớn bò lên khỏi mặt đất, hướng phía trước liều mạng bỏ chạy.

Thổ Tích Dịch ở trước mặt Long Tích Dịch mất đi dũng khí chống cự, giống như con sơn dương đợi làm thịt cuộn lại chờ chết, hàm răng sắc nhọn của Long Tích Dịch nhanh chóng xé rách cổ của ba con Thổ Tích Dịch, nó cũng không vội hưởng dụng con mồi đã tới tay, nhanh chóng tập trung trên người của Đường Liệp.

Lăng Ưng nhìn thấy tình hình khẩn cấp, chẳng còn kịp quan tâm che giấu thân phận của mình, cánh chim trắng noãn nứt ra khỏi áo da, giãn ra trong bóng đêm, hắn lăng không bay đến phía trên Long Tích Dịch, giương cung cài tên, mũi tên màu trắng bắn liên hồi về phía thân thể cao lớn của Long Tích Dịch, hắn lập tức phát hiện mũi tên căn bản không thể thương tổn được Long Tích Dịch chút nào.

Long Tích Dịch hiển nhiên bị Lăng Ưng xạ kích nên đã bị chọc giận, dò xét Lăng Ưng trên không trung, thân thể tiếp theo ngồi chồm hổm, tựa như viên đạn pháo nhảy lên không trung, mở ra chiếc lưỡi muốn nuốt Lăng Ưng vào trong miệng.

Thân pháp của Lăng Ưng biến ảo rất nhanh, nghiêng mình lao xuống, xoay quanh tránh thoát một kích toàn lực của Long Tích Dịch, thân thể thật lớn của Long Tích Dịch rơi trên mặt đất, khiến cho mặt đất bị chấn động kịch liệt, Đường Liệp vừa mới đứng dậy lại bị chấn té trên mặt đất, cát đá chung quanh vùi lấp trên thân thể hắn.

Lăng Ưng một lần nữa nhiễu trở lại phía trước đầu Long Tích Dịch, bắn ra mũi tên nhắm vào hai mắt nó, Long Tích Dịch nhanh chóng nhắm mắt lại, mi mắt bao trùm lân giáp tựa như hộ thuẫn ngăn cản toàn bộ những mũi tên bên ngoài.

Bụng của nó đột nhiên trướng lên, cổ họng phát ra tiếng vang tê tê. Nhắm ngay phương hướng của Lăng Ưng, bỗng nhiên phun ra một đoàn ngọn lửa.

Lăng Ưng không ngờ rằng Long Tích Dịch có thể phun ra lửa, thân thể cấp tốc bay ngược về phía sau, nhưng vẫn kém tốc độ của ngọn lửa, hai cánh vô ý thức che lại phía trước thân thể, tránh bị ngọn lửa thiêu đốt, nhưng hai cánh lại bị đốt cháy, sự đau đớn bị đốt phỏng làm cho Lăng Ưng cơ hồ muốn ngất đi, thân thể hắn rơi xuống mặt đất, hai cánh vẫn đang cháy rực.

Một bóng người vọt đi tới, dùng mao thảm rất nặng bao lấy Lăng Ưng, dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt trên người hắn, nguyên lai trong lúc nguy nan này Nhã Dịch An đã cứu lại Lăng Ưng.

Đường Liệp gian nan bò ra khỏi đống cát đá, Long Tích Dịch đã tiến tới cách hắn chỉ còn mười thước, đây đã là trong phạm vi công kích hữu hiệu của nó, không có bất cứ sinh vật nào có thể tránh được vận mệnh bị nó giết chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.