Y Quan Khắp Thành

Chương 10: Vụ Giết Người



Hứa Tô vẫn không muốn nhớ lại nhiều về đêm hôm đó.

Lần đó hắn như một tòa nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, chằng chịt thương tích lại lung lay sắp sập, oái oăm là ngại cái sĩ diện đàn ông nên chẳng hé răng với bất cứ người nào. Mấy năm nay có bao nhiêu trai xinh gái đẹp bám riết theo đuổi đại luật sư Phó, vồn vã dâng mình tới cửa hết lượt này tới lượt khác, Hứa Tô thật sự nghi ngờ mấy người đó có khuynh hướng thích bị hành hạ, về đêm hôm đó, ký ức duy nhất hắn còn giữ đến bây giờ chính là đau đớn.

Những hoang mang trùng trùng đè nén chất chồng, tựa như mọi thứ trên thế gian này đều vụn vỡ, đau đến kiệt quệ.

Ý của Tô An Na là sao lúc trước không kiện Phó Vân Hiến tội cưỡng hiếp để trả hết nợ nần mấy năm nay cho sớm chợ, không những bồi thường hết cả nợ mà ngược lại còn nợ nhà chúng ta, giờ đòi hỏi y ít tiền cũng là chuyện đương nhiên phải thế.

Đúng là mù luật. Hứa Tô lười không muốn giải thích cho bà ta, năm mà chuyện xảy ra thì Luật sửa đổi Bộ luật hình sự lần thứ chín còn chưa được phê duyệt tại phiên họp Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc*, nói cách khác, dâm ô nam giới còn không thể định tội, huống hồ là cưỡng hiếp.

*Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc hay Ủy viên hội Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc, tên đầy đủ Ủy ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là cơ quan thường trực quyền lực cao nhất của Đại hội Đại biểu Nhân dân Toàn quốc.

Kế sách không thành, Tô An Na lại bắt đầu tung bài khóc lóc đòi thắt cổ, Hứa Tô chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, bảo rằng để hắn thử nói với Phó Vân Hiến chuyện tiền nong này xem sao.

Tô An Na mừng húm, huơ huơ bộ móng tay đỏ rực, nói giờ bà ta sẽ lập tức lên tầng đi ngủ, để chừa lại tầng dưới, rồi còn kêu mình là người tân tiến lại cởi mở, hai người bọn họ muốn làm gì thì làm, có lăn qua lăn lại gây ra bao nhiêu động tĩnh cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhớ lại một bàn rượu tráng dương và thức ăn tối nay, Hứa Tô tức đến độ trợn trắng mắt, cái ngữ đạo đức này của bà bô chỉ thiếu nước dựng biển hiệu trước cửa nhà, khai trương “Lệ Xuân Viện” hay “Thiên Đường Hạ Giới” gì đó, rồi sẽ đứng chống hông trước cửa, tiếp đón người qua đường lui tới chơi trò dâm loạn với thằng con trai của mình.

Lúc bỏ đi, Tô An Na cực kỳ thỏa mãn, sau đó còn dùng giọng điệu xưa như Trái Đất mà nhai đi nhai lại cái câu kia.

Đây là do mày nợ mẹ mày.

Vẫn có câu con hư tại mẹ, thực chất thì ngược lại cũng chẳng sai, lời nói ra như ván đã đóng thuyền, Hứa Tô chỉ có thể một lần nữa chấp nhận số phận. Hắn quăng cái bát sứ cuối cùng xuống, lau sạch đôi tay ướt nước, xoay người trở lại phòng khách. Thấy Phó Vân Hiến ngồi trên sô-pha đang nhíu chặt mày, rõ ràng là chưa ngủ, hắn hỏi: “Có phải đầu gối lại đau không?”

Phó Vân Hiến mở mắt “Ừ” một tiếng. Ánh đèn vàng vọt rót xuống đỉnh đầu, thấm qua hàng mi của y, để lại một cái rèm bóng dày rậm.

Hứa Tô đi qua ngồi xổm trước người Phó Vân Hiến, cúi người ghé mặt lên đùi y. Đầu tiên hắn chỉ lẳng lặng tựa vào một lúc, tiện đà dùng hai má từ từ lướt qua đầu gối y, cuối cùng mới ngẩng đầu ghé lại gần, thỏ thẻ khẽ khàng: “Chú, đau lắm hả?”

Phó Vân Hiến buông mi, im lặng một chốc mới đáp: “Đau lắm.”

Hồi ức của Hứa Tô vẫn còn in rõ rành rành Phó Vân Hiến đã trả giá bao nhiêu vì vụ án của Hứa Văn Quân. Khi Phó Vân Hiến vội vàng lật lại bản án của Hứa Văn Quân thì có rất nhiều lãnh đạo đã tìm tới y để móc nối, uy hiếp dụ dỗ bằng đủ những thủ đoạn tồi tệ, nói người chưa chết còn dễ nói, người chết rồi mà lại truy ra án xử sai thì ảnh hưởng quá nhiều. Đây là thời kỳ đặc thù, tình huống đặc thù, nghiêm khắc xử phạt nói huỵch toẹt ra cũng chẳng phải là vì ổn định đất nước và hòa bình bền vững hay sao, Phó Vân Hiến cậu cũng đâu phải mới vào nghề, sao lại không hiểu đạo lý hiển nhiên này?

Có một khoản tiền được gọi là “phí duy trì yên ổn”, chuyên để giải quyết những việc khó giải quyết, để trị những người khó trị, thái độ của đám lãnh đạo là lén bồi thường một triệu để dẹp yên vụ này, Tô An Na đã lung lay lắm rồi. Hồi đó một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở thành phố S chỉ mới có ba bốn trăm ngàn, một triệu đã là con số trên trời.

Nhưng Phó Vân Hiến không đồng ý, cũng thuyết phục Tô An Na không chấp nhận hòa giải, khăng khăng ép buộc tòa án công khai sự thật về vụ án oan. Có lẽ hành vi cứng đầu chọc giận các vị quan trên của y khiến đối phương vậy mà thật sự tìm người giết y. Phó Vân Hiến không màng sinh tử, trong một lần may mắn sống sót sau một vụ tai nạn ô tô cố ý, vẫn là Hứa Tô quỳ rạp bên giường khóc lóc cả một đêm mới coi như gọi về một mạng.

Cuối cùng y chống gậy lên tòa.

Vụ án được sửa lại là án oan, số tiền bồi thường gấp hơn ba lần, Phó Vân Hiến chẳng lấy một xu, còn ôm một thân đầy thương tổn, vậy nên cứ mỗi khi trái gió trở trời mà mưa to, đầu gối bên trái của y lại đau đớn vô cùng.

Phó Vân Hiến buông mi nhìn Hứa Tô, Hứa Tô lại ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hiến, ánh mắt hai người giao thoa đan kề, triền miên qua lại, Phó Vân Hiến bỗng bật cười, vươn tay nắm lấy cằm Hứa Tô, mắng hắn: “Đồ vong ân phụ nghĩa.”

Ba bà cô thay nhau chuốc y, thế nên y cũng say rồi, giọng nói trầm và đục hơn bình thường, mang theo âm hưởng rung động tựa như ai đó gẩy vào dây bass của cây đàn.

Lời này nghe như muốn tính toán chuyện gian lận trên bàn bài. Hứa Tô không muốn thừa nhận, lập tức mở miệng nói bừa: “Xí, ai vong ân phụ nghĩa ở đây? Rõ ràng chú là đồ keo kiệt, yêu tiền hơn mạng sống, bản thân không thua được -”

“Em dám mắng tôi à.” Phó Vân Hiến như nổi giận, lực tay mạnh hơn, kéo mặt Hứa Tô hướng tới gần mình.

Hai người kề sát vào nhau, ánh đèn mù mờ kỳ ảo, hơi rượu thơm nồng phả tới từ cơ thể đối phương khiến từng tấc da thớ thịt của Hứa Tô dần hỗn loạn, hắn cảm thấy chuếnh choáng, nhưng ngoài miệng vẫn già mồm: “Làm sao nào? Mắng chú thì làm sao? Tôi còn chưa -”

Có lẽ ngại ồn, Phó Vân Hiến nâng cằm Hứa Tô lên, cúi đầu hôn xuống.

Hứa Tô “Ô” một tiếng, vừa không thuận theo cũng không phản kháng, mở to mắt đón nhận đôi môi này.

Từ sau khi Hứa Tô giải ngũ trở về, hai người gặp lại xong thì rất ăn ý lật hết những hỗn loạn của đêm hôm đó sang trang mới, ông không nói, tôi không nói, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Hứa Tô biết cái mã ngoài của mình ngon lành, có lẽ có tí sức hấp dẫn với lão già lưu manh này, giống như treo một miếng mỡ trước mắt đối phương mà không bị cắn xuống liếm mấy cái thì chính hắn cũng cảm thấy quá là vô nhân đạo. Hiện tại hắn cũng không phản kháng gì, có thể nói là nghĩ thông rồi, cũng có thể coi như không đau vì quá đau, chuyện Bạch Tịnh đã tổn thương hắn sâu sắc quá, hắn vì tình yêu mà thủ thân như ngọc, tình yêu lại coi hắn như cứt, chẳng ra cái khỉ gì.

Huống hồ mấy lần Tô An Na ôm về được cái mạng từ tay bọn cho vay nặng lãi cũng đều nhờ có Phó Vân Hiến ra tay, được người ta ban bao nhiêu ân huệ, nếu không để người ta chiếm chút lợi thì quá là đỏng đảnh ỏng eo. Vậy nên trước khi bước vào văn phòng Quân Hán một lần nữa, Hứa Tô tự định cho mình mười sáu chữ phương châm: Lá mặt lá trái, tình cảm dối gian, hòa giải là chính, đối đầu là phụ.

Cũng may mà sau đêm đó, Phó Vân Hiến thật sự không chơi tới bến hắn nữa. Đôi khi cũng có cắn cổ sờ mông tí đỉnh, cũng có vài lần đối phương đã cứng đến không chịu nổi nữa, Hứa Tô không tránh né, bất động không chống cự như con cá chết, nhưng rồi chính Phó Vân Hiến lại tự dừng lại, tức giận thở phì phò đạp cửa bỏ đi.

Chỉ là về chuyện hôn môi với Phó Vân Hiến, Hứa Tô vẫn còn thấy cự nự. Nếu khẽ chạm vào như chuồn chuồn lướt nước thì còn được, cứ mỗi khi Phó Vân Hiến vươn đầu lưỡi ra là hắn lại không chịu nổi nữa. Suy cho cùng hắn vẫn là trai thẳng, không sướng nổi chuyện đàn ông cá nước thân mật với đàn ông, không ghê tởm buồn nôn đã là cực hạn rồi, bảo hắn dấn sâu vào đó thì đừng có hòng.

Nhưng Phó Vân Hiến hiện tại hôn rất chân thành, rất sâu và rất lâu. Bàn tay to lớn của hắn nâng gáy Hứa Tô lên, mạnh mẽ giữ hắn cố định trước mặt mình, ngang ngược dùng đầu lưỡi công thành đoạt đất, từng chút từng chút vơ vét nước bọt ngọt lành trong miệng hắn.

Hứa Tô bị đối phương hôn đến mức gần như hết khí thở nhưng vẫn không hề tập trung, hắn khẽ vểnh môi lên, bỗng nhiên đôi mắt đảo tròn, chợt nhìn chằm chằm không chớp mắt vào gương mặt đang sát gần mình ngay gang tấc.

Phó Vân Hiến cũng mở mắt, đối diện y là một cặp mắt đen láy, sợ hãi trước ánh mắt thiêu đốt tâm can này, y giơ tay lên dùng ngón cái che đi mi mắt Hứa Tô, ép cho hắn nhắm mắt lại.

Trước mắt bỗng tối sầm, xúc cảm cũng theo đó mà ập tới, Hứa Tô dần buông bỏ đề phòng, phảng phất như có ý đón nhận hùa theo, mặc cho đầu lưỡi Phó Vân Hiến cướp bóc trong cổ họng mình, đôi khi còn bao bọc lấy nó mà mút mát.

Ánh đèn vàng mông lung ấm áp, bọn họ hôn nhau giữa không gian tựa như một buổi hoàng hôn làm say đắm lòng người.

Sau khi hôn rất lâu, Phó Vân Hiến mới buông Hứa Tô ra. Sợi chỉ bạc kéo ra từ cánh môi của hai người, Phó Vân Hiến dùng ngón cái quệt chút nước bọt lấp loáng bên khóe môi Hứa Tô, sau đó lại ngửa mặt dựa ra đằng sau: “Nói đi, muốn xin tôi cái gì.”

Lão già lưu manh quả nhiên là luật sư nổi tiếng số một trong nước, mắt tinh như cú vọ, có tí thôi đã đâm trúng mưu đồ nhỏ nhặt của hắn, nhưng Hứa Tô vẫn cãi bướng, giả ngu nói: “Có chuyện gì à? Nào có đâu…”

Cái dáng vẻ thấp thỏm như tên trộm kia chắc chắn là có chuyện, Phó Vân Hiến cũng không nói gì thêm, khóe môi khẽ nhếch lên, một tay nới lỏng thắt lưng, một tay kéo cổ Hứa Tô đè mặt hắn vào giữa háng mình, ý tứ rõ rành rành, muốn xin cái gì cũng được, nhưng hắn phải dùng miệng mà hầu y.

“Tôi không làm.” Hứa Tô từ chối, tiện đà nghển cổ lên phản kháng, giãy giụa một hồi mới nhấc được đầu lên. Trước đây Phó Vân Hiến cũng từng đề cập tới yêu cầu này, Hứa Tô không quen làm trò này, sống chết không đồng ý. Thực ra sức hắn thua xa Phó Vân Hiến, chẳng qua thắng được ở điểm đối phương không có ý định so đo với mình.

“Ông đây không muốn.” Hứa Tô vẫn ngồi xổm nhưng lưng ưỡn thẳng, ăn nói hùng hồn, “Chú đi tìm ngôi sao lớn kia đi thôi, cái mặt đó đẹp ơi là đẹp, cặp môi kia mềm ơi là mềm, cười thì ôi thôi dễ thương khỏi bàn, hầu hạ lại còn chu đáo, ngoắc tay là tới phất tay là đi, ngài đây đường đường là ông lớn sao cứ phải bỏ đường to mà đi cầu độc mộc làm gì?”

Phó Vân Hiến bật cười, nâng tay gãi lên chóp mũi Hứa Tô: “Ghen à?”

Hứa Tô ngẫm lại mấy câu nhắm vào Trịnh Thế Gia vừa rồi của mình một chút, nhận ra đúng là có mùi ghen tuông, hắn chột dạ nhưng vẫn ra vẻ chẳng màng, nói: “Ghen cũng không muốn, thứ kia của chú vừa to vừa dài, lại còn có gân tím đen nổi lên chằng chịt, xấu xí.”

Phó Vân Hiến nâng cằm Hứa Tô lên, cúi người ghé lại gần hắn, ánh mắt nheo lại lóe lên tia ác liệt: “Đây là dáng vẻ đi cầu cạnh người khác giúp mình à?”

“Đã bảo là không cầu chú…” Sợ rằng nếu cứ tiếp tục thì lát nữa sẽ chẳng có kết cục tốt lành gì, Hứa Tô nghĩ một hồi rồi thức thời sửa miệng, “Nhưng vì chú hi vọng tôi cầu chú, vậy tôi đành miễn cưỡng cầu xin chú vậy.”

Cũng may đêm nay dục vọng của Phó Vân Hiến không sôi trào, không có ý định ép buộc Hứa Tô, y hơi uể oải, ngửa đầu nhắm mắt lại: “Ăn mày làm việc thiện cũng phải xem bản thân có khả năng hay không.”

Nhìn như là ngầm đồng ý, Hứa Tô gãi đầu: “Thực ra đúng là có tí việc, tôi có một đứa bạn cùng phòng hồi đại học -”

Phó Vân Hiến ngắt lời: “Chỉ cho em nói một yêu cầu, nghĩ kỹ đi rồi nói.”

Không thể gạt được ánh mắt của lão già lưu manh này, Hứa Tô im lặng. Trước kia hắn từng buông lời độc địa với mẹ mình, nếu mà tiếp tục đánh bạc nữa là sẽ mua thuốc chuột, bản thân hắn và bà bô sẽ kéo theo cả hàng xóm láng giềng đồng quy vu tận. Vậy nên vừa rồi Tô An Na mới cuống lên giải thích ba trăm ngàn này không phải dùng để trả nợ bài bạc mà là mang đi đầu tư dự án gì đó với mụ phù thủy Vương Á Cầm kia, đã cọc vào một khoản rồi, nếu giờ không nộp thêm thì có lẽ sẽ mất hết vốn.

“Bị người chém chết” lại còn “Mất hết cả vốn” tám phần là nói vống lên, Hứa Tô đặt một cán cân trong lòng, suy nghĩ về ba trăm ngàn của Tô An Na và hai mươi ngàn của Cù Lăng, sau đó hắn nói: “Thì là tôi có một đứa bạn cùng phòng hồi đại học, dạo này vướng phải chút chuyện vặt.”

Phó Vân Hiến không mở mắt, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Chuyện siêu vặt luôn… chính là, giết mất một người…”

Phó Vân Hiến mở trừng mắt nhìn Hứa Tô.

Hứa Tô thấy hơi sợ, nhưng vẫn cười hì hì: “Phiên sơ thẩm đã tuyên án rồi, là tử hình -”

Phó Vân Hiến tiện tay quơ một cái đệm trên ghế sô-pha ném vào mặt Hứa Tô: “Đây gọi là việc vặt à?”

Rất nặng tay, Hứa Tô ngã lệch ra một bên nhưng người không lùi mà còn tiến, hắn trèo thẳng lên sô-pha, khoanh chân ngồi bên cạnh Phó Vân Hiến.

“Ví dụ như giết người phóng hỏa đi, với người khác thì là án lớn, với đại luật sư Phó đây thì chẳng phải con sâu cái kiến hay sao.” Không phải Hứa Tô không biết mạng người đáng giá bao nhiêu, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng của Cù Lăng, chỉ có thể cố hết sức mà làm cho nó bớt nghiêm trọng lại, hắn bày ra cái mặt nịnh nọt, nói bằng cái giọng mà chính bản thân hắn cũng thấy sởn da gà, “Thực ra thì cũng không thân lắm, nhưng mà hồi trước cậu ấy cho tôi vay một khoản mà tôi vẫn chưa trả, giết người thì đến mạng, cũng không thể trông cậy vào việc giảm nhẹ được bao nhiêu, chỉ cần có thể cứu được một mạng thì tôi và cậu ta cũng coi như hết nợ hết nần.”

Phó Vân Hiến hỏi hắn: “Là loại người gì?”

Từng chuyện từng chuyện về “Hammurabi” lướt qua trước mắt, trong sự cương trực thẳng thắn và ngay thẳng đều mang theo chút ngu ngốc. Thực ra Hứa Tô không bằng lòng lắm, cũng ghét anh ta vì chỉ như con lừa cứng đầu cố chấp không biết linh hoạt khéo léo, chỉ biết cười hềnh hệch. Hắn cân nhắc trong đầu một chút, một đống những lời bình luận sỉ nhục người khác lần lượt ùa ra, sau đó lại bị hắn xua đi hết, cuối cùng Hứa Tô quyết định trả lời một cách đơn giản: “Người tốt.”

Phó Vân Hiến vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ vẻ khinh thường.

“Chú, coi như chú giúp tôi một lần được không?” Có việc thì tìm Chung Vô Diệm, không việc thì tìm Hạ Nghênh Xuân*, Hứa Tô tự nhận mình không phải loại mặt dày như thế, vậy nên càng vểnh môi ghé lại gần hơn, muốn tiếp tục hiến một cái hôn cho đại luật sư Phó.

*Ý chỉ việc người khác có việc cần mới tìm tới mình, không có việc cần thì vứt bỏ mình một xó. Câu nói này ám chỉ hai người phụ nữ của Tề Tuyên Vương, một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại không có trí tuệ, một người lại vô cùng xấu xí nhưng tài hoa ngất trời. Vì thế, mỗi khi Tề Tuyên Vương có chuyện rắc rối gì sẽ đi tìm Chung Vô Diệm nhờ hỗ trợ, mỗi lúc không có việc gì sẽ đi tìm Hạ Nghênh Xuân để vui đùa thỏa thích.

Nhưng Phó Vân Hiến lại giơ tay đẩy hắn ra.

Một cái đẩy mạnh, Hứa Tô không hề để phòng nên ngã chổng vó xuống đất, mông chạm sàn, đau thấu xương cụt. Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc, mãi lâu sau mới thèm phản ứng, ngẩng mặt lên thở hồng hộc mà nói: “Phó Vân Hiến! Chú đẩy tôi!”

“Cuối tuần, hẹn giờ gặp người thân của người bị tình nghi một lần.” Đại luật sư Phó chỉnh đốn lại thắt lưng và cổ tay áo, sửa soạn cho bản thân áo mũ chỉnh tề rồi xoay người bỏ đi.

Phó Vân Hiến vừa đi thì tiết trời cũng thay đổi. Một cơn mưa xuân thình lình ập tới xua tan đi cái nóng nực tháng năm, Hứa Tô nhốt mình trong phòng, không màng tới tiếng léo nhéo của Tô An Na bên ngoài, hắn gọi điện cho Trình Yên.

Hẹn giờ gặp Trình Yên, tiện thể làm một bài tập phân tích vụ án này.

Ngoại trừ những vụ án do tâm lý đặc biệt biến thái, lý do giết người không có gì khác ngoài tiền, thù và tình. Tiền làm người ta đỏ mắt ganh ghét, thù làm người ta mất đi lý trí, nếu mà “Hammurabi” tuấn tú chính trực giết người, suy cho cùng kiểu gì cũng có liên quan đến “tình”.

Xưa đến giờ hồng nhan thì họa thủy, còn phải chờ Trình Yên nói về chuyện này.

Sau khi Cù Lăng rời viện kiểm sát thì vào làm ở tập đoàn Vạn Nguyên chỗ Trình Yên, làm trong bộ phận pháp chế doanh nghiệp*, hai người cùng công ty nhưng khác ngành, sau khi ở chung với nhau thì tình cảm ngày một xuống dốc. Ai mà ngờ khi đi công tác cùng cấp trên chỉ đạo trực tiếp của mình, là một người đàn ông đã có vợ tên Trâu Kiệt, Trình Yên lại bị tên háo sắc đồi bại đó chuốc thuốc gây mê, còn chụp cả ảnh nóng và quay video. Sau một đêm triền miên, có vẻ như Trâu Kiệt lại thật lòng thích Trình Yên, vừa dùng hoa tươi tiền tài ân cần theo đuổi, lại cũng vừa dùng ảnh và video khỏa thân ra uy hiếp, định buộc người này bên cạnh mình lâu lâu lại chơi bời tiêu khiển. Ban đầu Trình Yên sĩ diện, định nén giận mà im, không ngờ Cù Lăng đột ngột cầu hôn, rốt cuộc cô mới quyết định dũng cảm đấu tranh vì tình cảm, tìm đến vợ Trâu Kiệt, kể hết đầu đuôi sự việc với người ta, cũng từ chối uy hiếp của đối phương một cách đanh thép.

*Bộ phận pháp chế doanh nghiệp thực hiện đầu tiên trách nhiệm pháp lý của công ty và thực hiện các giao dịch pháp lý thông thường. Công việc của bộ phận pháp chế có thể bao gồm lưu trữ tài liệu, xem xét quan hệ lao động, kiểm tra bất động sản, hợp đồng, giấy phép công nghệ, thương hiệu, thuế và hồ sơ pháp lý, tranh tụng. Bộ phận pháp chế doanh nghiệp cũng có thể tạo ra các chính sách quản lý rủi ro và giáo dục các nhân viên khác để tránh rắc rối pháp lý hoặc làm thế nào để nhận ra vấn đề một cách nhanh chóng.

Lão háo sắc kia đã lợi dụng điểm yếu của người khác để trục lợi sao có thể chịu mất cái sĩ hão của mình, thẹn quá hóa giận nói là muốn chơi chết Trình Yên. Vậy mà lão ta lại dám phái người đánh tráo video tân hôn vốn định chiếu lên thành video quay cảnh sex vào ngay tại hôn lễ của hai người Cù, Trình. Nhân vật chính lại là cô dâu hàng thật giá thật không sai vào đâu.

Mặc dù tắt máy chiếu kịp thời nhưng khách khứa tại lễ đường cũng đã nghẹn họng nghệt mặt ra, chuyện vui cứ thế hoàn toàn đổ bể. Trình Yên đau chết đi sống lại, Cù Lăng cũng thay đổi tính tình, ngày ngày mượn rượu giải sầu. Có một lần say rượu anh ta đi tìm Trâu Kiệt cãi cọ, nào ngờ đâu không gặp được người ta lại gặp vợ người ta, say rượu làm loạn, chưa được ba câu thì đã nổ ra cãi vã với đối phương, Cù Lăng cầm chai rượu đập vào vợ của Trâu Kiệt rồi lại đẩy bà ta xuống cầu thang, khiến bà ta gãy cổ chết ngay tại chỗ.

Nếu câu chuyện thật sự đi theo đúng tình tiết này thì vẫn có thể cãi thành vô ý làm chết người, nhưng oái oăm là lại có hai nhân chứng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hung của Cù Lăng, làm chứng rằng không phải lỡ tay đẩy người ta xuống mà là có ý định mưu sát. Mà bản thân Cù Lăng cũng cực kỳ thản nhiên nhận tội, thừa nhận cố ý giết người, bằng lòng lấy mạng đền mạng.

Vì Trâu Kiệt vốn không hề lộ mặt trong clip sex bị chiếu ở hôn lễ, đến công ty tìm chứng cứ thì cũng chỉ có thể chứng minh rằng Trình Yên và lão từng có quan hệ bất chính, không thể chứng minh người bị hại, tức vợ Trâu Kiệt cũng có tội. Vậy nên tại phiên sơ thẩm, bào chữa giảm nhẹ tội suy cho cùng cũng chỉ là “có oan thì minh oan, không oan thì xin khoan hồng”, luật sư biện hộ xin tòa án chấp nhận tình tiết Cù Lăng tự thú, rồi nghĩ đến cha mẹ của anh ta vẫn còn sống và ngồi tại đây, vợ mới cưới thì đang có thai mà khoan hồng giảm nhẹ phán quyết.

Lời thỉnh cầu này rất dễ hiểu, thực ra tòa án cũng không muốn tử hình, tử hình nhiều quá thì ảnh hưởng không tốt đến bộ mặt quốc tế, cũng khó coi. Nhưng người nhà của bị hại lại là tai to mặt lớn, không những không thèm bồi thường dân sự tại tòa, khăng khăng yêu cầu tòa án phán tử hình mà còn vừa tìm người cố tình đay nghiến vào thân phận công tố viên trước kia của Cù Lăng, cố tình tạo áp lực dư luận, đồng thời còn cho người tập kết trước cổng tòa án ra oai, yêu cầu thứ gọi là phán quyết công bằng.

Thế là phiên sơ thẩm không hề có gì bất ngờ xảy ra, kết án tử hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.