Y Quan Khắp Thành

Chương 107: Bởi vì tôi ghen ghen ghen ghen mà



Khi nói chuyện, tay Đường Dịch Xuyên đã trượt vào trong quần tôi, trêu chọc xoa nắn từng múi bụng. Ngón tay Đường Dịch Xuyên rất lạnh, tựa như năm cái đinh băng đâm vào bụng, kích thích đến mức làm tôi run lên một cái, tình dục cũng lên men.

Đường Dịch Xuyên lại càng lấn tới, ngón tay tiếp tục tìm kiếm vị trí nhạy cảm của tôi, tôi vẫn còn õng ẹo làm bộ bỗng nâng tay lên ấn chặt cậu ấy xuống.

“Chỉ nhìn ảnh chụp thì không hết nghiện, để tôi sờ đi.” Cậu ấy chưa bỏ kính xuống, phụng phịu lên tiếng, như thể đang lật xem một bộ hồ sơ không mấy phức tạp.

“Không được.” Tôi nhoẻn miệng cười, định khích cậu ấy, “Chờ có ba trăm ngàn rồi tới nhé.”

Rõ ràng Đường Dịch Xuyên không muốn mất thời gian thêm với tôi, trực tiếp xoay người lên giường, thô bạo đè tôi xuống dưới thân. Hai chúng tôi nằm sát kề nhau, hương vị quen thuộc mát lạnh ập vào làm đầu tôi choáng váng, vừa nhắm mắt lại đã đón được đôi môi của cậu ấy.

Lưỡi cuốn lấy nhau, chúng tôi hôn sâu như đang chiến đấu. Ngay lúc lửa dục cháy bừng bừng, ý thức của tôi lại vẫn còn tỉnh táo, hai ngày nay phóng viên và đồng ngành tới thăm liên tục, nếu ai xông vào thấy cảnh này, nhỡ đâu lên báo thì con đường làm quan của Đường Dịch Xuyên sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nghĩ vậy, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng tôi, tôi vội vã dùng sức thúc lên, tranh thủ lúc Đường Dịch Xuyên bị đau lùi về thì lật ngược cậu ấy đè dưới thân.

Cậu ấy thở nặng nề, không vui nhìn tôi.

“Muốn đến thế à?” Tôi hỏi cậu ấy.

“Ừ.”

“Ai làm?”

“Sao cũng được.” Xem ra thật sự đã nín nhịn hết cỡ rồi, ngày thường cục phó Đường không dễ nói chuyện như thế.

“Vậy tôi làm, để khóa cửa đã.” Tôi xoay người xuống giường đi đến cửa phòng bệnh, còn cẩn thận nhìn quanh thăm dò, đảm bảo không có bất cứ ai nghe lén ngoài hành lang.

Nhưng đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Đường Dịch Xuyên lại dựa vào đầu giường ngủ mất.

Chắc chắn Diệp Thụ Quần khá khó chơi, tôi lắc đầu cười, thật sự không nỡ làm phiền giấc mộng của cậu ấy, đành phải tạm thời đè nén lửa dục trong người. Tôi đi tới bên giường, kéo ghế ngồi xuống rồi lẳng lặng nhìn Đường Dịch Xuyên.

Trời dần ngả về Tây, ánh Mặt Trời rót vào từ bên ngoài cửa sổ, nhuốm lên gương mặt tuấn tú của cậu ấy. Cậu ấy nhắm mắt, mày hơi nhíu lại, nhịp thở dài và chậm, có vẻ như rất mệt mỏi.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi kịp thời ngắt máy nhưng Đường Dịch Xuyên vẫn bị đánh thức.

Cậu ấy nhận một cuộc gọi, cúp máy xong thì tháo kính, chụm ngón cái và ngón trỏ lại xoa nhẹ lên mí mắt. Cậu ấy nói: “Diệp Thụ Quần cắn cổ tay tự sát, may mà phát hiện kịp thời, được đưa đi cấp cứu rồi.”

Suy cho cùng cũng là người thầy có ơn đề bạt cậu ấy lên, tôi cũng thở dài theo: “Dù gì cũng từng là thầy cũ của cậu, cậu vì nghĩa diệt thân thế này không ổn trong mắt người ngoài lắm.”

Đường Dịch Xuyên lắc đầu, sự mệt mỏi choán hết giọng nói của cậu ấy: “Tôi đã nhắc nhở ông ta rồi.”

Đúng là Đường Dịch Xuyên đã từng nhắc nhở Diệp Thụ Quần. Giám đốc Chi cục số 1 ham mê rượu chè gái gú, cũng bị truyền ra ngoài ít tin đồn. Đương nhiên Đường Dịch Xuyên cũng đã nghe nói, vậy nên còn đặc biệt cho người mang một bức tranh tới vào ngày người thầy cũ tổ chức mừng thọ năm mươi lăm tuổi. Bức tranh này không phải của họa sĩ nổi tiếng mà đơn giản chỉ là “Quy thọ đồ” của Tề Bạch Thạch, điểm khác nhau chính là nguyên gốc chỉ có một con rùa đen, bức sao chép lại vẽ hai con.

Hai con rùa đen đọc trại đi thì thành “Kỷ luật nội bộ”, quả thực là điềm cực xấu, khiến cho ngài giám đốc chi cục kiểm sát tức giận đùng đùng, khách ngồi la liệt câm như hến.

Tiếc là dù cho bị bỡn cợt, Diệp Thụ Quần vẫn làm theo ý mình, vẫn không biết đường ghìm cương trước vực thẳm, cuối cùng bị người ta bắt được bằng chứng đanh thép, thật sự dính kỷ luật.

“Được rồi được rồi, ngồi còn chưa nóng mông mà đã muốn đi rồi.” Tôi nằm vật xuống giường bệnh, không cam lòng mà nói, “Cậu cứ về mà lo cho vụ án lớn của cậu đi, tôi sẽ hẹn Hình Minh ra ngoài đi chơi, chỗ này nhiều hộp đêm lắm.”

“Anh thích Hình Minh đến vậy à?” Đường Dịch Xuyên không biết Hình Minh đã chạy về quay chương trình từ đời nào, sắc mặt bỗng trở nên không vui.

“Đương nhiên là thích rồi, cậu không thấy cậu ấy rất giống một người à?” Tôi cố ý ngừng lại một lát, tỏ ra bí hiểm nói, “Một người cực kỳ quan trọng với tôi.”

“Ai?” Cậu ấy nhướng mày, vậy mà lại không hề hiểu ý tôi.

Tôi ngoắc ngón tay ý bảo cậu ấy lại gần, Đường Dịch Xuyên thông minh như thế mà giờ lại thật sự bị tôi lừa, nhíu mày cúi người xuống thật –

Tôi bỗng nhổm người dậy, một tay kéo Đường Dịch Xuyên vào lòng mình, cậu ấy không đoán được tôi giở trò này, thật sự ngã chồng lên người tôi. Vết thương bị đè nặng, vừa đau vừa ngứa, nhưng lúc này tôi cam chịu tất thảy. Tôi ôm lấy cổ Đường Dịch Xuyên, vùi mặt vào hõm cổ cậu ấy, cười đến độ thở không ra hơi: “Phản ứng này của cậu đáng yêu thật, còn có thể giống ai nữa? Chính là cậu còn gì?”

Có lẽ Đường Dịch Xuyên cũng xấu hổ trước cảm xúc hiếm khi lộ ra này của mình, cậu ấy giận, đột ngột thúc khuỷu tay vào bụng tôi. Tôi hô lên: “Ái u, tôi còn đang bị thương đó, cậu ra tay nặng vậy, định thủ tiết luôn à?”

“Nhiêu đó vết thương có đáng gì,” Đường Dịch Xuyên lại ngồi thẳng dậy, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi, cụp mắt nhìn, “vừa rồi tôi quên nói, tôi nghe được tin là Viện kiểm sát nhân dân tối cao chuẩn bị kết hợp với Liên hiệp Phụ nữ cả nước đăng thông báo về việc bảo vệ phụ nữ chịu bạo lực gia đình, trong đó còn có một điểm về những phụ nữ vì phản kháng bạo lực gia đình mà phạm tội, giảm việc bắt giữ, truy tố một cách cẩn thận.”

“Thật à?” Tôi thực sự rất vui, cũng ngồi nghiêm chỉnh lại, điều này nghĩa là vụ án Trần Tiểu Liên có hi vọng rồi.

Đường Dịch Xuyên không nói nữa, chỉ gỡ từng lớp từng lớp băng gạc của tôi ra, vết thương của tôi đã dần lành lại, băng thành cái bánh chưng như thế chẳng qua là để “ra vẻ đáng thương” trước mặt phóng viên, vậy nên xét về mặt nào đó thì “nghệ sĩ diễn trò” cũng là cái danh xứng đáng mà thôi.

Vết sẹo đỏ hằn trong lòng bàn tay nhìn mà ghê người, Đường Dịch Xuyên khẽ dùng đầu ngón tay xoa lên nó, cậu ấy hỏi tôi: “Đau không?”

“Không đau, nhiêu đây thương tích có là gì. Huống hồ như lời cậu mới nói, không mệt cũng càng không đau.” Tôi cười, thực sự không thấy đau đớn gì.

Đường Dịch Xuyên nhếch môi, nói bằng chất giọng dịu dàng không giống ngày thường: “Vậy tôi đổi cách hỏi.”

Tôi hiểu ý cậu ấy, chỉ nhìn đối phương, kiên nhẫn chờ cậu ấy nói tiếp.

“Có một lần, người nhà của một phạm nhân không phục với phán quyết, dùng vũ khí đâm tôi bị thương. Trong lúc dưỡng thương tôi không nhận điện thoại của anh, thấy anh ngày nào cũng ở dưới tầng nhà tôi đến tận hừng đông, khi đó anh nghĩ cái gì? Có đau không?”

Đường Dịch Xuyên bị thương vì bảo vệ một nữ công tố viên thụ lý vụ án, chuyện này gây náo động rất lớn, trên bản tin thời sự có một bức hình, là sàn nhà phòng tiếp dân của Chi cục số 2 đầm đìa máu chảy. Lúc đó tôi không biết chuyện Đường Dịch Xuyên bị thương nặng, chỉ có thể cố thủ dưới tầng nhà cậu ấy, tôi cũng không biết mình đứng đó canh làm gì, cho đến tận khi thời sự đưa tin cậu ấy không sao, tôi mới yên lòng.

Nhưng chỉ vừa nhớ lại hình ảnh ấy, tôi đã thấy rùng mình, cảm thấy như có thứ gì sắc nhọn đâm vào tim, đau đớn tột cùng.

Đường Dịch Xuyên nói tiếp: “Còn có một lần, anh nghĩ rằng tôi nghiện thuốc giảm đau, tức giận vung nắm đấm về phía tôi, khi đó anh đang nghĩ gì? Có đau không?”

“Đừng… Đừng nói nữa…” Cảm thấy tim lại bị đâm một lần nữa, đau, đau đến độ giọng tôi cũng run lên.

Tôi vẫn nhớ lúc đó mình đã ngã xuống đất sau một cú đấm cực mạnh của cậu ấy, nhưng tôi chẳng thèm để ý, vẫn gân cổ gào lên: “Đ*t mẹ nó cậu đừng có vờ vịt, đây là dùng ma túy! Con mẹ nó nếu cậu không cai ngay bây giờ cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đi tìm giám đốc kiểm sát chỗ cậu nói chuyện!

Hình như tôi hiểu ý cậu ấy rồi.

Nhưng Đường Dịch Xuyên lại vẫn cố chấp nói tiếp: “Còn lần Hồ Thạch Ngân, khi anh tới quán bar lửa thiêu ngút trời, tôi nghe thấy anh gọi tên tôi như phát điên, anh tưởng rằng tôi đã táng thân trong biển lửa…”

“Đừng nói nữa… Đường Dịch Xuyên, xin cậu đừng nói nữa…”

Đau. Đương nhiên là đau, suýt nữa mất đi tình yêu cả đời mình, có thể không đau hay sao? Dù thời gian có trôi đi, thế sự thái bình, mỗi khi nhớ lại ánh lửa đêm ấy, mỗi khi thấy những vết sẹo sau lưng cậu ấy, tôi vẫn đau đớn đến run lẩy bẩy. Tôi ôm chặt Đường Dịch Xuyên, siết chặt cậu ấy trong ngực như sợ hãi lại mất đi cái gì nữa, tôi không ngừng lặp đi lặp lại bên tai cậu ấy, van nài năn nỉ: “Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi… Đừng nói nữa…”

“Anh luôn hỏi tôi rằng, vào những ngày anh luyến lưu nơi phố phường ong bướm, tôi nhìn anh từ một nơi kín đáo gần đó thì lòng cảm thấy gì,” Đường Dịch Xuyên cũng ôm tôi, giọng cậu ấy vẫn phẳng lặng như trước, nhưng sức mạnh từ cánh tay lại khiến lòng người tĩnh lại, cậu ấy nói, “tôi nghĩ, hẳn là giống nhau.”

Chút ngờ vực cuối cùng đã bay biến hết sạch, tôi gấp gáp áp lên môi cậu ấy, Đường Dịch Xuyên như đã chuẩn bị sẵn, khóe môi vừa hé đã luồn đầu lưỡi vào trong miệng tôi.

Chúng tôi nhấn sâu nụ hôn thêm, dùng sức kéo xé nhau, ngã lăn xuống giường bệnh. Tay Đường Dịch Xuyên lại bắt đầu không ngoan ngoãn, vừa hôn vừa cởi cúc áo sơ mi của tôi, xoa nắn đầu ngực tôi…

Tiếc là tình dục mới nhen, điện thoại của cậu ấy lại đổ chuông cực kỳ không đúng lúc.

Cơ thể của cả hai chúng tôi đều cứng đờ giữa tiếng chuông phiền phức, Đường Dịch Xuyên bức bối dừng lại, ưỡn thẳng lưng chửi một tiếng: “Chết tiệt!”

“Được rồi, trêu cậu thôi, tôi không trẻ con đến độ nằng nặc bắt cậu chọn mỹ nhân bỏ giang sơn đâu. Cậu mau về đi, không có cậu trấn áp thì chẳng biết lão già lọc lõi Diệp Thụ Quần kia còn bày thêm trò gì nữa.” Tôi nâng mặt cậu ấy, hôn lên trán đối phương, ý cười đong đầy trong đáy mắt, “Tình yêu sâu sắc nhất của tôi dành cho em chỉ có thể được dịch thành một câu, ‘Xin chúc công tố Đường tương lai rộng mở, sớm được thăng chức lên làm cục trưởng."”

Vẫn là câu nói ngày trước nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt, khi ấy tôi ôm nỗi niềm yêu hận đan xen với cậu ấy, nhưng hôm nay cậu ấy lại khiến tôi bội phần tự hào.

Đây là Đường Dịch Nhi của tôi.

Đường Dịch Xuyên cười cười, đứng dậy định đi thật.

“Ấy chờ chút,” Tôi vắt chân ngồi bên giường, nhìn cậu ấy bằng vẻ mặt cợt nhả, “về vội thế, không để lại lời nào à?”

Tên này cực kỳ ít biểu đạt tình cảm, cũng chẳng bao giờ treo “yêu” hay “thích” bên môi, tôi muốn xem có thể lừa cậu ấy nói dối một câu “tôi yêu anh” hay không.

Không ngờ cậu ấy còn cho tôi thứ còn tuyệt diệu hơn thế.

Đường Dịch Xuyên đeo lại kính mắt, im lặng đứng đó một phút đồng hồ, rồi cậu ấy xoay người đi tới trước mặt tôi, cúi xuống nâng tay trái của tôi lên. Cậu ấy cúi đầu, thật chậm thật chậm, đặt một nụ hôn sâu lên ngón áp út bên trái của tôi.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói, em đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.