Y Quan Khắp Thành

Chương 22: Lộ Ra (2)



Sự thật chứng minh Phó Vân Hiến đúng.

Sau khi Cù Lăng và Trình Yên kết hôn, hai vợ chồng cùng từ chức ở Vạn Nguyên, Trình Yên thì ở nhà chờ sinh, Cù Lăng thì tìm một công việc khác để nuôi gia đình. Đứa con cưng của trời sống trong tháp ngà khi xưa, từ viện kiểm sát cho đến một công ty tư nhân được niêm yết trên sàn, giờ đây nơi đặt chân lại là một xí nghiệp tư nhân nhỏ chưa tới ba mươi người, thật sự đúng là càng sống càng thụt lùi. Dành ra một ngày rảnh rỗi, Hứa Tô cầm cái thẻ nhân viên của đài Minh Châu mò đến công ty của Cù Lăng, lải nhải không ngớt với cô em lễ tân, hai chữ “người đẹp” treo trên mép không rời, còn đồng ý mời cô tới đài MC tham gia show.

Chiêu này đi đâu cũng dùng được, lừa được bà cụ bảy mươi cũng dỗ được cô em đang độ xuân thì, cô gái lễ tân cố gắng nhớ lại giúp hắn, cuối cùng nhớ ra Cù Lăng vẫn còn đi làm vào một ngày trước vụ án, nhưng sau khi nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh thì tự dưng trốn việc đi đâu mất hút. Cô em này ngoại hình nổi bật, ngực căng miệng nhỏ, lại còn là một người rất cẩn thận, luôn ghi chép lại những bưu kiện chuyển phát nhanh, Hứa Tô kiểm tra mã đơn hàng với cô, hóa ra bên gửi thư đến là một trung tâm y tế.

Hứa Tô nhận ra có vấn đề, hắn lập tức bảo Bàng Thánh Nam báo công an, dùng danh nghĩa công an để kiểm tra báo cáo sức khỏe của Cù Lăng. Kết quả khiến cả đám người phải bàng hoàng, Cù Lăng là một bệnh nhân mắc chứng vô t*ng trùng*, gần như không có khả năng sinh đẻ.

*Vô t*ng trùng (Azoospermia) là tình trạng mà nam giới có tinh dịch nhưng lại không có t*ng trùng thể hoạt động. Đây là nguyên nhân dẫn đến vô sinh, nhưng có thể điều trị được.

Bọn họ nói tin này cho Trình Yên, Trình Yên thất thanh khóc ngay tại chỗ.

Sai con toán, bán con trâu.

Trâu Kiệt chưa từng cưỡng ép, là cô ta cam tâm tình nguyện, khi đó Cù Lăng vừa mất chức, chuyên môn tinh thông của anh ta cũng chẳng thể thực dụng được bằng luật dân sự và thương mại, tính cách của anh ta cũng quá trung trực nhẫn nhịn, vậy nên quá trình làm nghề vẫn luôn trắc trở truân chuyên, Trình Yên nhìn bóng dáng cô độc của Cù Lăng mỗi ngày ra ngoài xin việc thì bỗng cảm thấy sợ hãi. Ăn, mặc, ở, cái gì cũng cần tiền, cô đã ăn tiêu tằn tiện đến mức bị đồng nghiệp xem thường, ấy vậy nhưng tháng nào cũng vẫn thu không bằng chi, hiếm khi cha mẹ già gọi điện tới, nhưng chẳng thèm hỏi han những bôn ba chật vật của cô khi ở thành phố lớn mà mở miệng ra lại xin tiền. Cô không ham hư vinh, không mong muốn xe sang nhà xịn hay hàng hiệu, cô chỉ đơn giản là sợ hãi, những ngày sống trong cảnh tiền nong eo hẹp cứ lặp đi lặp lại, bám chặt lấy quãng đời còn lại của cô ta. Cuối cùng vì không chịu nổi trước tiền tài tấn công, mật ngọt chết ruồi, cô ta chủ động tụt váy xuống với Trâu Kiệt.

Ban đầu chỉ là một lần giao dịch, đối phương hứa hẹn sẽ cho Cù Lăng một công việc ở bộ phận pháp chế tại Vạn Nguyên, nhưng mùi vị của thứ mật ngọt trên đầu lưỡi dao này tuyệt vời quá. Cô ta thèm khát.

Hứa Tô biết đạo lý “một đồng tiền đủ để ngáng đường anh hùng hảo hán”, hắn không khỏi tiếc nuối, nếu đã vậy, tại sao cô còn đồng ý với lời cầu hôn của Cù Lăng?

Trình Yên lại càng khóc lớn, vì tôi thương anh ấy.

Có lẽ là lão khốn Trâu Kiệt kia không đeo bao, chơi cái trò xuất tinh ngoài cơ thể, bản thân Trình Yên cũng không hề biết đứa bé là con của ai, còn nghĩ có thể cắt đứt quan hệ, một nhà ba người vui vẻ thuận hòa. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, Trình Yên giấu mọi người lặng lẽ đi phá thai, nhờ Hàn Kiện nhắn cho Cù Lăng rằng mình muốn bắt đầu lại lần nữa, rằng mình sẽ chờ anh ta ra tù. Số lần gặp mặt nhiều quá, cả trại giam đều thấy mệt. Cuối cùng Cù Lăng cũng không kiên trì nổi nữa, trong trại giam kín cổng cao tường, đã từng có một cặp xứng lứa vừa đôi cùng nhau khóc lớn.

Cuối cùng Bàng Thánh Nam biết được chuyện này, đi trước một bước tìm truyền thông đăng một bức “Thư ngỏ gửi chánh án tòa án”, công khai toàn bộ kết quả điều tra của Hứa Tô và Hàn Kiện, hành văn mạch lạc, lời lẽ phân tích bình luận tuyệt vời, còn tiện thể khoe khoang những câu chuyện quang vinh thời Cù Lăng còn làm công tố viên, khơi gợi sự đồng cảm và thương hại của quần chúng.

Bên dưới ký tên: Luật sư Bàng Thánh Nam.

Cù Lăng sửa lời khai, phủ nhận giết người, bản tường trình của nhân chứng có mâu thuẫn nghiêm trọng, lại thêm có truyền thông can thiệp phóng đại lên, lãnh đạo cấp cao của tòa án nhân dân cấp cao cũng coi trọng vụ án này, kết quả phúc thẩm đã quá rõ ràng, Bàng Thánh Nam chẳng hề làm việc gì quan trọng nhưng công lao lại về hết tay gã. Thừa thắng xông lên, gã còn viết một bức “Đơn yêu cầu trả tự do ngay lập tức”, định để cho Cù Lăng được thả sớm.

Sau khi đọc bức thư kia trên mạng, Hứa Tô giơ chân ngay tại chỗ, chửi ầm lên Hàn Kiện là đồ con lừa ngu xuẩn có đầu chỉ để giơ ra cho người ta đá, không biết tạo thế cho mình, trong cái ngành này, năng lực nghiệp vụ và trình độ lý luận đều chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải dựa vào thanh danh mà kiếm cơm, món hời lớn thế này sao có thể để cho một mình Bàng Thánh Nam nuốt hết?!

“Cậu ta cũng có chiếm lợi của tôi đâu, vốn là công lao của ông mà.” Hàn Kiện thần kinh thô, ngây ngô cười hề hề, hoàn toàn chẳng quan tâm chút thua thiệt cá nhân, “Thầy tôi nhờ tôi chuyển lời, nếu ông thật sự cảm thấy làm việc ở Quân Hán không có ý nghĩa gì, dù không muốn qua văn phòng chúng tôi thì cũng thi Kiểm tra Tư pháp Quốc gia đi, ông ấy sẽ trực tiếp thu ông làm đệ tử.”

Hà Tổ Bình đề xuất một đường ra nghe rất khả thi, nhưng đường vừa hẹp vừa rủi ro, hắn thật sự không đủ can đảm. Hà Tổ Bình và các đệ tử của ông bị trì hoãn hoặc thậm chí là từ chối kiểm tra hàng năm một cách cố ý là chuyện thường ngày ở huyện, ông rất giống một cái dằm trong tảng thịt quyền lực công, bàn về rủi ro hành nghề và rủi ro chính trị thì đã vượt xa Phó Vân Hiến rồi.

Hứa Tô tự cáu với bản thân mình không đủ dũng cảm, nhiều chuyện hỏi một câu: “Sư phụ ông giỏi như thế, sao còn muốn nhận một đứa gà mờ như tôi làm đệ tử?”

“Không giữ được người.” Hàn Kiện thở dài, “Những người có năng lực thì đều không giữ được, thời buổi này có ai muốn làm Hà Tổ Bình nữa, ai cũng đều muốn làm Phó Vân Hiến.”

Nhưng Hứa Tô muốn làm Hà Tổ Bình.

Sau khi về nhà, Hứa Tô như được thúc thêm hăng hái, hắn viết lại toàn bộ lời bào chữa cho vụ án của Cù Lăng, phân tích rành mạch từng điểm đáng ngờ và sai phạm thủ tục của vụ án, ví dụ như khi ký tên nhận tội Cù Lăng đã viết “về cơ bản là thật”, việc công an tùy ý gạch bỏ hai chữ “cơ bản” là không hợp pháp; lại ví dụ như việc để cùng một bác sĩ thẩm vấn Cù Lăng với cảnh sát rồi sau đó lại tiến hành giám định tâm thần cho Cù Lăng cũng không hợp pháp… Tổng cộng liệt kê ra được mười điểm, chỉ riêng số lượng thôi cũng đủ khiến thẩm phán phải coi trọng.

Thực ra sau khi phân tích rõ ràng mạch lạc vụ án thì việc biện hộ đã không còn là việc của hắn, hai luật sư đại diện là Hàn Kiện và Bàng Thánh Nam, theo như hiểu biết của Hứa Tô thì phí của hai người cũng ngon nghẻ. Nhưng hắn thích viết, có những vụ án của luật sư trực thuộc văn phòng Quân Hán mà nếu hắn hiểu rõ thì cũng sẽ lén lút viết lại, thậm chí đôi khi còn xinh đẹp hơn bản cuối cùng đối phương nộp lên tòa án.

Viết xong thì giữ lại, ngôn từ đẹp đẽ cũng chẳng phải là để khoe ra, chỉ là để giữ lại niệm tưởng cho chính bản thân mình.

Bản bào chữa cho vụ án của Cù Lăng hành văn liền mạch gãy gọn, Hứa Tô vẫn còn thấy ngứa tay, thế là lại viết thêm một bài “Vụ giết người thảm khốc do mười một con lợn gây ra”, sau đó đăng ẩn danh lên mạng.

Các tiêu chí nhận dạng súng được ban hành vào năm 2007 đã được thử nghiệm trên mười một con lợn, nhưng liệu con người có thể được so sánh với lợn không? Hứa Tô đặt nghi vấn về tính hợp lý của tiêu chí nhận dạng súng, bài viết trình bày quan điểm ​​của một luật sư được viết như một bài hịch, hàng loạt những từ ngữ phong phú hùng hồn, chính hắn cũng cảm thấy mình viết rất ổn.

Trở lại Quân Hán, vốn định báo cáo tiến triển vụ án cho Phó Vân Hiến thì lại bắt gặp Thái Bình ngoài cửa.

Hứa Tô vốn tưởng sau một thời gian ngắn vào viện điều trị, đối phương sẽ lại bám riết không tha muốn giải oan cho con trai, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến trước cửa văn phòng Quân Hán. Không ngờ rằng Thái Bình lại tỏ ý, ngày mai chị ta phải đi rồi.

Cổ họng của chị ta gần như đã hỏng, người gầy trơ xương, sắc mặt xác xơ u ám vì bệnh tật. Thái Bình nói với Hứa Tô, chị ta không tới để gào khóc ăn vạ, đệ tử tên Hàn Kiện của Hà Tổ Bình đã tiếp nhận vụ án của chị ta, hôm nay chị ta tới đây không mong gì khác, chỉ hi vọng có thể nói mấy lời thay đứa con trai trong tù với đại luật sư Phó.

Văn Quân xuất hiện đúng lúc, dùng ánh mắt phức tạp để nhắc nhở Hứa Tô, rằng đừng có chọc vào vảy ngược của ông chủ. Đương nhiên Hứa Tô hiểu ý tứ nhắc nhở của Văn Quân, hắn cũng chẳng to gan đến mức dám trái ý Phó Vân Hiến. Nhưng hắn nghĩ ra một chuyện, vụ án của Cù Lăng được giải quyết viên mãn là một ví dụ rất tuyệt, hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm làm quân sư đứng sau Hàn Kiện, xử lý vụ án dưới sự chỉ điểm của Phó Vân Hiến một cách thần không biết quỷ không hay. Phải thừa nhận Hà Tổ Bình không hổ là luật sư tranh tụng án hình sự nổi tiếng, nghe vua nói chuyện một buổi hơn dùi mài đọc sách cả mười năm. Sau một hồi được Hà Tổ Bình tâng bốc, Hứa Tô lâng lâng phơi phới, chỉ anh hùng mới tiếc cho anh hùng, lúc này hắn cũng có tí cảm giác anh hùng, khí phách trong lồng ngực sục sôi bừng bừng, muốn làm chuyện gì đó thật lớn.

Hứa Tô nhận tài liệu khiếu nại của Thái Bình, an ủi và tiễn người ta đi xong thì ôm đống tài liệu dày cộp kia về phòng làm việc của mình.

Đường vòng cứu quốc* thì cũng là cứu, quan trọng là làm sao để moi được tư duy xử lý vụ án của Phó Vân Hiến mà không để lại dấu vết, Hứa Tô còn chưa kịp suy nghĩ về vụ án của Cao Hoa thì Phó Vân Hiến lại tìm hắn trước.

*Đường vòng cứu quốc là một thuật ngữ của Trung Quốc được sinh ra trong thời kỳ Kháng chiến chống Nhật, nghĩa là không thể giải quyết bằng cách trực tiếp, chẳng hạn nếu không đủ khả năng để đánh trực diện quân Nhật xâm lược thì phải dùng phương pháp gián tiếp, hiệu quả có thể chậm hơn, huy động người và lực lượng từ mọi tầng lớp xã hội ngoài quân đội, hoặc chiến lược đi đường vòng và hạn chế can thiệp của một bên, từng chút một để phấn đấu và bảo vệ thành quả chiến thắng, và đôi khi họ có thể phải từ bỏ một số thứ họ đã có được, nhưng phương hướng chung của cuộc đấu tranh vẫn không thay đổi.

Bước vào phòng làm việc của Phó Vân Hiến thì thấy Văn Quân đã ở đây, mặt mày áy náy mà nhìn hắn. Hứa Tô hiểu ra, mẹ nó chứ Trương Vô Kỵ nói quá đúng, đàn bà càng đẹp thì càng chẳng ra gì, ả đàn bà này vừa quay đi đã bán đứng mình rồi.

Văn Quân không cố ý lộ ra chuyện Hứa Tô nhúng tay vào vụ án của Cao Hoa, nhưng nếu Phó Vân Hiến đã hỏi, cô ta không thể không nói.

Phó Vân Hiến hỏi Hứa Tô: “Bài báo trên mạng đó là do em viết à?”

Thứ đối phương muốn nói hẳn chính là bài “Vụ giết người thảm khốc do mười một con lợn gây ra”, vụ án loại này không thu hút sự chú ý của người khác như án cưỡng dâm hay giết người, không gây được bao nhiêu xôn xao trên mạng Internet phổ thông nhưng lại được các trang web biện hộ hình sự chuyên môn đăng lại, những người trong ngành cũng hưởng ứng mạnh mẽ, có người nói bài đăng này cực kỳ giống lối viết của Hà Tổ Bình, có tài hoa, có khí phách.

Hứa Tô gật đầu thừa nhận, không dám lên tiếng là vì hắn sợ, có lẽ Phó Vân Hiến giận rồi. Đương nhiên là y sẽ tức giận, ai cũng biết Thái Bình được Hà Tổ Bình giới thiệu tới.

“Vụ án của Cù Lăng là do em ăn may, đừng có tưởng rằng bào chữa theo hướng vô tội dễ dàng như thế.” Phó Vân Hiến gọi hắn qua là để mắng hắn một chút, “Tạm thời em đừng có ngo ngoe dính vào vụ án của Hà Tổ Bình! Ngay cả khi tiêu chuẩn xác định của Bộ công an không hợp lý thì đó cũng là tiêu chuẩn được pháp luật quốc gia cho phép, một vụ án, luật sư không bắt đầu từ chứng cứ, thủ tục, pháp lý mà lại ngông cuồng muốn một mình thay đổi luật pháp quốc gia, đây là hành vi vô năng ngu xuẩn nhất.”

Khi Hứa Tô trở lại văn phòng, hắn phát hiện ra bài đăng trên mạng đã bị xóa sạch, hẳn là Văn Quân đã liên hệ với quản trị trang web làm mấy trò quan hệ công chúng gì đó.

Hứa Tô tức giận phì phò tìm một lượt trên mạng, không sót lại bất cứ bản nào, hắn oán hận trong lòng, lão già lưu manh này thật sự quá đáng.

Đúng lúc này chuyên viên Tiểu Giả lại đụng ngay họng súng, gõ cửa phòng làm việc của hắn rầm rầm.

“Đã làm xong việc được giao chưa, chưa làm xong thì đừng có tới làm phiền tôi!” Hứa Tô gào lên đầy bực bội.

“Rất xin lỗi, quản lý Hứa, tôi tới để từ chức.” Tiểu Giả đặt một lá đơn từ chức lên bàn Hứa Tô, ngại ngùng cười, “Tôi đã đăng ký thi Kiểm tra Tư pháp Quốc gia, định ở nhà cố gắng ôn tập.”

Hứa Tô hơi ngẩn người, sau đó mới hoảng hốt ngộ ra, hôm nay là ngày đầu tiên đăng ký Kiểm tra Tư pháp Quốc gia, cũng là lần cuối cùng mà hắn có thể ghi danh với tấm bằng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.