Tô An Na rất tinh mắt, liếc qua cũng nhìn ra được bối cảnh của đối phương và gia đình. Trước đó mấy ngày Tưởng Tuyền chủ động đến nhà chào hỏi, mặc dù khiến cho bà ta có tí phổng mũi ở quê nhưng suy cho cùng vẫn không vừa lòng. Nhìn Tưởng Tuyền là thấy không có tiền, công việc cảnh sát nhân dân cơ sở vừa vặt vãnh vừa vất vả, nghĩ bụng nếu cô có thể đẻ cho nhà họ Hứa một đứa, thôi thì cũng bấm bụng qua ngày. Về sau lại nghe Hứa Tô nói chuyện này chỉ là hiểu lầm, người ta là nữ thần đâu ra thèm để ý đến nhà mình, bà ta lại vui vẻ. Suy nghĩ của Tô An Na rất thực tế, đẻ con quan trọng gì đâu, trẻ con tốt đẹp nỗi gì, chính bà ta cũng bị đứa bé của mình liên lụy cả đời đấy thôi.
Bà ta bảo Lưu Mai tới giúp, bày ra một bàn đồ ăn, lại gọi điện kêu Hứa Tô về nhà ăn cơm.
Hứa Tô tới nơi mới phát hiện, Phó Vân Hiến đã ở đây rồi.
Tô An Na hai lỗ tai không nghe chuyện bên ngoài, hoàn toàn chẳng biết về những sóng gió trong giới luật sư những ngày gần đây, thấy Hứa Tô thì đẩy hắn tới trước Phó Vân Hiến, vừa đẩy còn vừa chê thằng con mình không có tương lai, kêu là nhìn chú Phó nhà mày khí khái thế này, ngày nào đó mày có thể được như một phần của người ta đã là tốt lắm rồi.
Tô An Na nhướng hai hàng lông mày cong, phấn trên mặt như vôi trát tường, môi tô son đỏ chót, y hệt như yêu quái ngàn năm, Hứa Tô nhìn cái kiểu ăn mặc tô son trát phấn của bà ta, thầm nghĩ không ổn, chắc chắn là lại vòi tiền.
Đã lâu Hứa Tô không gặp Phó Vân Hiến, cũng biết có lẽ đối phương cố tình gạt hắn sang một bên, nhất thời không biết phải đối diện với tình huống bế tắc này thế nào, chỉ có thể trợn mắt nhìn y.
Phó Vân Hiến lại mở miệng trước, nâng tay búng một cái lên mũi hắn: “Không chào à?”
Lực tay không nhỏ, Hứa Tô xoa mũi, ngoan ngoãn bĩu môi: “Chào chú.”
Tô An Na gọi mấy cuộc điện thoại khăng khăng gọi Phó Vân Hiến tới là vì bà ta nghe ngóng được một tin là nơi bà ta ở có lẽ sẽ bị phá dỡ và phải dời đi nơi khác. Bà ta không biết tin này có thật hay không, lại sợ mình sẽ bị thiệt thòi khi nhận đền bù di dời, vậy nên mới muốn Phó Vân Hiến có mạng lưới quan hệ rộng nháy trước với mình. Từ ngày gặp lại hai mẹ con, Phó Vân Hiến vẫn luôn dung túng Tô An Na, gần như muốn gì được đó, dù không đích thân tới thì trợ lý cũng sẽ mang séc đến.
Phó Vân Hiến nói đúng là chính quyền có kế hoạch dài hạn xây dựng lại những khu cũ trong thành phố, nhưng chỗ này mật độ dân cư đông, gần đó lại có đơn vị bảo vệ di tích văn hóa, chính phủ không cho phép xây nhà cao tầng, các bên đầu tư bất động sản không thích những khu đất như vậy.
“Thế thì đến bao giờ mới kết thúc những ngày khổ sở này chứ!” Tô An Na căm phẫn giậm chân, bụi trên trần nhà rơi xuống ào ào, nhà riêng thời đó đều như vậy, ngay cả giấy chứng nhận quyền sử dụng cũng là viết tay.
Tô An Na vốn định trông vào việc phá dỡ đền bù để kiếm một khoản lớn, giờ giấc mộng tan tành, thất vọng dâng lên, quay đầu liếc thằng con trai đang cúi đầu bới cơm, trái tim lại bắt đầu rục rịch.
Ăn xong, Hứa Tô thu dọn bàn ăn vào bếp rửa bát như thường lệ, chỉ còn lại Tô An Na và Phó Vân Hiến nói chuyện trong phòng khách nhỏ hẹp. Hắn vẫn luôn dỏng tai lên nghe lén.
Lâu rồi Tô An Na không đánh bài, một mặt là vì lần trước bị thằng con trai cầm dao dọa cho chết khiếp, mặt khác, dạo này bà ta đi theo Vương Á Cầm kinh doanh gì đó. Trước mặt Phó Vân Hiến, Tô An Na mào đầu một chút rồi chuẩn bị nói đến chuyện vay tiền.
“Dạo này có…”
Tô An Na vừa mở miệng, Hứa Tô đã cầm con dao thái đồ ăn ra, lưỡi dao phải dài chừng hai phần ba cánh tay người, lóe lên ánh sáng sắc lẻm.
Tưởng thằng con điên rồ của mình lại bắt đầu cầm dao chém người như lần trước, Tô An Na giật mình, mặt mày tái mét: “Mày… Mày lấy dao ra làm gì?”
Hứa Tô nhìn bà, lại quay sang nhìn Phó Vân Hiến, thu lại sát khí trên mặt, ngoan ngoãn nói: “Gọt táo đấy.”
Lấy hai quả táo trong tủ lạnh ra, Hứa Tô rửa sạch, bắt đầu ầm ầm loảng xoảng cắt gọt. Trông dáng vẻ nào có giống gọt táo, rõ ràng là đang băm đang chém thành bùn. Hắn đang đe dọa Tô An Na, Tô An Na vốn định nói chuyện vay tiền, nhưng nghe thấy tiếng dao của Hứa Tô thì không còn dám mở miệng nữa.
Gọt xong thì quả táo cũng bé đi hai cỡ, Hứa Tô đưa cho mẹ ruột, không khách khí nói: “Lên tầng mà ăn.”
Tô An Na liếc mắt bĩu môi với Hứa Tô, nhằm bảo hắn mở lời với Phó Vân Hiến. Đương nhiên Hứa Tô nhìn là hiểu, bà bô đang túng tiền thật.
Nhưng hắn không muốn. Hắn không muốn vào lúc này, lại còn mang tới phiền phức không cần thiết cho Phó Vân Hiến.
Hai mẹ con giao tiếp với nhau qua ánh mắt, trong ánh mắt là những nội dung hỗn loạn như xung đột vũ trang. Bà tới tôi đi, tia hung dữ ngày càng lộ rõ trong mắt Hứa Tô, vẻ mặt đằng đằng sát khí, Tô An Na thì ngược lại, ngày càng khiếp hãi, không chống đỡ nổi.
Hứa Tô phát hiện thực ra mẹ ruột mình là một người mềm nắn rắn buông, mà Tô An Na cũng nhận ra, vậy mà mình lại hoàn toàn không hiểu nổi cục thịt tách ra từ người mình này, giờ không có bạn mạt chược chắn dao cho bà ta, có khi bà ta sẽ thật sự bị thằng con trai tùng xẻo.
Rốt cuộc màn giằng co này cũng kết thúc bằng thất bại của Tô An Na. Bà ta phẫn nộ bỏ lên lầu.
Sau khi Tô An Na lên tầng, Phó Vân Hiến mới nở nụ cười, y nâng tay xoa mặt Hứa Tô: “Dữ ghê nhỉ, mẹ em cũng sợ em.”
Đã lâu không được bàn tay ấm áp thô ráp này chạm vào, mũi Hứa Tô cay xè: “Chú, những người đó… có ảnh hưởng không?”
Nghe ra Hứa Tô đang hỏi về chuyện phân tranh với những người phái đối chọi, Phó Vân Hiến hờ hững làm ngơ: “Đố kỵ cùng ngành, có là cái cứt gì đâu.”
Trong mắt Hứa Tô, ba chữ Phó Vân Hiến chắc chắn đồng nghĩa với không gì không làm được. Hắn không quen nhìn thấy y gặp khó khăn, dù chỉ là một chút chông gai nhỏ xíu đi chăng nữa, đã vậy còn là tại mình. Hắn bỗng hối hận lúc đó bản thân đã quá bộp chộp.
Đúng là Hứa Tô có lời muốn nói, nhưng hắn biết giờ không phải lúc. Phó Vân Hiến sẽ không đồng ý cho hắn tới chỗ Hà Tổ Bình, chỉ e hắn muốn giúp, kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Nghĩ một hồi, Hứa Tô nói, chú, nằm xuống đi, để tôi bóp đầu cho.
Phó Vân Hiến bận bịu vụ án Tưởng Chấn Hưng ở thành phố W, vừa xuống máy bay đã bị Tô An Na gọi đến đây, ngựa không dừng vó. Đúng là đã mệt, đầu khẽ đặt lên sô-pha, mi mắt cũng nặng nề hạ xuống. Hứa Tô nhẹ nhàng massage huyệt thái dương cho y, để y cảm thấy dễ chịu, hơi thở Phó Vân Hiến dần trầm xuống, chẳng bao lâu sau đã ngủ mất.
Nhìn Phó Vân Hiến từ góc độ này, có thể thấy vết sẹo ẩn sau tóc kia của y, màu đậm hơn màu da bình thường, hẹp dài gồ lên, nom có vẻ dữ dằn. Hứa Tô ngẩn ra, sau đó mới nhớ lại về nguồn gốc vết sẹo này, năm tháng trôi qua, hắn đã suýt quên đi mất.
Ánh trăng tràn một chút vào cửa sổ, rót lên tấm rèm cũ kỹ, lớp vải dày và nhờn bết đã thay đổi kết cấu, tựa như tấm vải mỏng dịu dàng lay động theo gió đêm.
Ánh trăng hắt bóng trên mặt Phó Vân Hiến, đường nét gương mặt anh tuấn của y biến ảo lúc tối lúc sáng, nhìn cực kỳ đẹp.
Hứa Tô biết rõ Tô An Na đang ở ngay trên tầng, chưa biết chừng còn đang nghe lén nhìn lén, nhưng hắn không khống chế nổi bản thân, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu, chạm môi lên môi Phó Vân Hiến.
Cho đến tận giờ Hứa Tô cũng chưa từng chủ động hôn Phó Vân Hiến. Đối với chuyện đàn ông hôn nhau, không chống đối, không từ chối xem như đã tiến bộ lắm rồi. Chính bản thân Hứa Tô cũng không ngờ được, lúc này chỉ là một cái chạm môi khẽ khàng, lại khiến hắn sinh ra cảm giác tim đập mãnh liệt chưa bao giờ có.
Đối tượng trải nghiệm nụ hôn đầu của Hứa Tô không phải Bạch Tịnh mà là Bạch Mặc. Một đám chơi trò Quốc vương, ai ngờ lại rút trúng Hứa Tô và Bạch Mặc, người ra lệnh là một cô bé, theo như trên mạng nói thì chính là một hủ nữ, cứ khăng khăng muốn hai người thơm nhau một cái. Khi đó Bạch Mặc uống nhiều rồi, cố tình nhét một miếng tỏi vào mồm rồi cười khà khà ôm lấy Hứa Tô hôn một cái, lại còn dùng lưỡi. Cái mùi tỏi đặc trưng tràn vào trong miệng, làm Hứa Tô buồn nôn hết cả tháng trời. Vậy nên không lâu sau khi hắn thật sự hôn Bạch Tịnh, gương mặt na ná Bạch Tịnh kia lại xẹt qua trong đầu, toàn bộ hưng phấn bay sạch không còn gì.
Hứa Tô vẫn luôn tiếc nuối với nụ hôn đầu toàn mùi tỏi kia.
Nhưng ngay vừa rồi, rốt cuộc chút nuối tiếc cũng được lấp đầy, chút cảm giác cũng được thỏa mãn.
Cởi giày, Hứa Tô rón rén bò lên sô-pha, hơn nửa người dán lên người Phó Vân Hiến, vùi mặt vào trong ngực y thiếp đi.
Khi Hứa Tô tỉnh dậy, Phó Vân Hiến không còn ở bên. Nhà có chút xíu, tìm tầng trên tầng dưới ngoài cửa trong nhà đều không thấy bóng dáng, Hứa Tô bỗng hoảng hốt không thôi, hỏi Tô An Na, lại hỏi cái người bày quầy bán sớm mà hắn luôn gọi sai tên, rằng Phó Vân Hiến đi lúc nào?
Tô An Na thì vừa tỉnh, ngáp mấy cái rồi nhấc váy ngủ đi vệ sinh, chẳng thèm phản ứng tiếng léo nhéo bên tai; người kia thì vốn chẳng biết Phó Vân Hiến là ai, gãi đầu hỏi hắn có muốn mua bánh quẩy cỡ lớn không.
Quang cảnh chừng sáu bảy giờ sáng, ánh ban mai hờ hững hắt qua mái nhà, tiếng chim ríu rít trên cành. Hứa Tô xách một túi nilon đựng bánh quẩy lớn về nhà, uể oải ủ rũ chậm rãi ngồi bên bàn ăn. Tô An Na ra khỏi toilet, lau hai bàn tay ướt vào váy ngủ, giật cái bánh quẩy tới ăn. Bánh quẩy mới rán, vòng óng sáng bóng, mùi hương tỏa ra khắp nơi, nhưng vẫn không chặn được miệng Tô An Na, bà ta hỏi con trai: “Phó Vân Hiến đâu? Đêm qua còn ngủ ở sô-pha mà?”
Hứa Tô quay mặt, cúi đầu nhìn sô-pha ở phòng khách, cẩn thận tìm kiếm dấu vết đầu gối tay ấp của hai người đêm qua. Hắn nhớ rõ mình quắp tay gác chân lên người Phó Vân Hiến, trong lòng ngập tràn thấp thỏm pha lẫn vui vẻ dán vào người y cả đêm, nhưng lúc này ánh mặt trời sáng rõ, tấm rèm vẫn bết dầu như trước, nào còn chút mỹ cảm mông lung nhẹ tựa lụa đào đêm qua – dường như hắn không còn chắc chắn nữa.
Hứa Tô không muốn thừa nhận, hắn lấy lòng rồi, xin tha rồi, nhưng hình như Phó Vân Hiến cũng không tiếp nhận.
“Họ Phó kia không cần mày nữa hả?” Tô An Na bỗng ghé sát lại gần Hứa Tô, lúc nói chuyện mồm mép liến láu, bánh trong miệng suýt nữa bắn cả vào mặt Hứa Tô. Hứa Tô giật mạnh ra sau né, Tô An Na thở ra một hơi làm người ta chán ghét, như thể ngậm một miếng cơm thiu.
“Không cần mày nữa, đúng không?” Thấy Hứa Tô không đáp, Tô An Na lại hỏi lần nữa, bà ta có giọng the thé trời sinh, lời này nói nghe càng chói tai.
“Câu này là hỏi gì chứ… Chúng tôi là quan hệ chú cháu đứng đắn nhất…” Hứa Tô bỗng thấy rầu rĩ, hắn gần như trắng đêm không ngủ, đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, “Người ta còn đang lo một vụ án lớn, bận lắm…”
“Đứng đắn chỗ nào? Mày tưởng mẹ mày mù à! Trước mặt người khác mà còn ngủ với nhau rồi, sau lưng khéo còn làm mấy chuyện gì gì nữa!” Hiếm khi Tô An Na không cố hỏi cặn kẽ mọi chuyện, bà ta cướp cái túi nilon trong tay Hứa Tô, xoay người lên tầng. Vừa đi bà ta vừa thầm nghĩ, con của mình bị Phó Vân Hiến đè cho cong rồi, nếu nhà họ Hứa tuyệt tự thì phải tìm tên đó bắt chịu trách nhiệm đầu tiên… Bà ta còn nói gì đó liên quan đến tiền, có vẻ gấp lắm, nhưng Hứa Tô không để ý nghe.
Hứa Tô lại quay trở lại sô-pha, cuộn người nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm còn sót lại của người kia như đang tìm kiếm di chỉ của nhân loại, nghiêm túc và thành kính. Hắn không muốn thừa nhận, rồi lại buộc phải thừa nhận, kể từ nụ hôn khẽ khàng làm lòng người ầm ầm như sấm nổ đêm qua, rốt cuộc hắn không thẳng nổi nữa.
Hoặc nói một cách đơn giản hơn, hắn yêu Phó Vân Hiến rồi.
Hà Tổ Bình được Tưởng Tuyền mời tới, theo như Tưởng Tuyền nói thì là “mến mộ thanh danh từ lâu”, nhưng không ngờ rằng Hà Tổ Bình cũng nhận được sự thừa nhận từ vợ cũ và con trai Tưởng Chấn Hưng. So với “luật sư nhà quan” Phó Vân Hiến tiếng xấu đồn xa, bọn họ tin tưởng vào “luật sư đối chọi” Hà Tổ Bình hơn. Nếu Phó Vân Hiến là Tống Giang, Hà Tổ Bình chính là Lâm Xung, danh tiếng công chúng hơn hẳn, những cuộc tranh cãi của phái đối chọi đã dần lắng xuống, vụ án này cũng có thể quyết liệt làm chung.
Hiếm khi thầy trò bắt tay xử lý vụ án, nhưng khác biệt chưa bao giờ ngừng, Hứa Tô kiên trì bào chữa theo hướng vô tội, đối chọi tới cùng với cơ quan công an, kiểm sát và tòa án địa phương, Phó Vân Hiến đồng ý bào chữa theo hướng vô tội, nhưng chỉ để tranh thủ khả năng “giam bao nhiêu phán bấy nhiêu”, không coi việc tuyên trắng án cho Tưởng Chấn Hưng là mục đích cuối cùng.
Phong cách bào chữa trước giờ của Hà Tổ Bình vẫn luôn một là một hai là hai, không dàn xếp không thay đổi, ông ngứa mắt khi nhìn Phó Vân Hiến làm giao dịch tranh cãi biện hộ với tòa án và viện kiểm sát, đề xuất buộc viện kiểm sát phải thay đổi tội danh truy tố, cũng muốn hai mươi ba người được thả tự do đề xuất việc bồi thường nhà nước, một khi Tưởng Chấn Hưng bị kết án, lại càng phải kiên trì kháng cáo, đối chọi tới cùng. Hà Tổ Bình liếc mắt cũng nhận ra bằng chứng kết án trong vụ án của họ Tưởng có vấn đề ở cả “ba tính chất*”, ông nghiêm khắc chửi Phó Vân Hiến không phải luật sư chân chính, tiền trảm hậu tấu hoàn toàn không có tinh thần pháp luật, Tưởng Chấn Hưng oan thật, đương nhiên hẳn sẽ được trắng án, tất cả các dự án gây quỹ của ông ta đã được chính phủ phê duyệt, rất nhiều trong số đó là còn ký với những bên đưa tin lớn, nếu tội danh thành lập, vậy thì các phương tiện truyền thông chính phủ đều là đồng phạm!
*Ba tính chất của bằng chứng gồm 1) Tính xác thực khách quan, tức là bằng chứng tố tụng phải là tình tiết khách quan mới có thể chứng minh được sự thật của vụ án và không phụ thuộc vào ý thức chủ quan. 2) Tính liên quan của chứng cứ, có nghĩa là tình tiết làm chứng cứ không chỉ là tồn tại khách quan mà còn phải có mối liên hệ logic với các tình tiết cần xác định trong vụ án để có thể giải thích các tình tiết của vụ án. 3) Tính hợp pháp của chứng cứ có nghĩa là chứng cứ phải được các bên cung cấp theo thủ tục pháp lý hoặc được cơ quan pháp luật và nhân viên pháp lý điều tra, thu thập, xem xét theo thủ tục pháp luật.
“Ông nói chuyện luật pháp với tôi, vậy chúng ta sẽ nói về luật. Trong ‘Ý kiến của Tòa án Nhân dân Tối cao, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao và Bộ Công an về một số vấn đề liên quan đến việc áp dụng pháp luật trong xử lý các vụ án hình sự huy động vốn trái phép’ được ban hành năm 2014 có nêu rõ, ‘Việc cơ quan hành chính xác định bản chất của hành vi gây quỹ trái phép không phải là thủ tục cần thiết để khởi tố vụ án hình sự gây quỹ trái phép.’ ngay cả khi là dự án chính phủ phê duyệt rồi, tòa án vẫn có thể kết tội. Phiên phúc thẩm xét xử vô thời hạn cũng hợp tình hợp lý, theo nguyên tắc pháp lý thì ông dựa vào đâu mà cố cãi vô tội?” Phó Vân Hiến cầm điếu thuốc, y hoàn toàn không để ý đến những lời chỉ trích bay đầy trong giới, lại càng phản đối Hà Tổ Bình đang trào dâng căm phẫn, y hờ hững cười, phả một luồng khói trắng, “Hà Tổ Bình ông là anh hùng, là quốc sĩ, Phó Vân Hiến tôi là luật sư, tôi không mong cầu hi sinh vì nghĩa lớn, lại càng không bao giờ kéo thân chủ của mình chôn cùng.”
Hà Tổ Bình không những không cãi được Phó Vân Hiến, lại càng không thể thuyết phục Tưởng Chấn Hưng. Vì khi gặp mặt Phó Vân Hiến đã nói với Tưởng Chấn Hưng, tôi không có ý định sẽ để ông được trắng án, cũng không cho rằng cuối cùng vụ án này có thể đi ngược lại ý định của chính quyền trung ương mà tuyên trắng án, sau khi tuyên án, kháng nghị sẽ phải kéo thêm ít nhất hai năm, khả năng cao là sẽ tuyên y án. Tài sản của tập đoàn Chấn Tinh không được trả lại, suy cho cùng chính là một ván cờ thua. Ông ở trong cũng có thể nghe được chuyện bên ngoài, có người muốn đẩy ông vào chỗ chết, cũng có người sau khi táng gia bại sản vẫn bằng lòng ký tên lên thư bảo vệ một mạng cho ông, nếu ông thật sự là một người có trách nhiệm, vậy thì giải quyết cho xong vụ kiện hình sự rồi bắt đầu chỉnh đốn lại dân sự một lần nữa, mau chóng trả tiền lại cho những nhà đầu tư.
Tưởng Chấn Hưng tỏ ý bằng lòng.
Hà Tổ Bình gần như bị Phó Vân Hiến làm cho tức đến hộc máu, nói năng cũng lộn xộn, lúc thì nói Phó Vân Hiến là một tên “con buôn tố tụng” thối nát không biết xấu hổ, lúc thì lại nói vẫn là y làm đúng, đổi sang bất kỳ một luật sư nào khác thì vụ án này e cũng không có kết quả trọn vẹn như vậy.
Đệ tử Hứa Tô thì cực kỳ ra dáng, còn chưa chính thức bái sư nhưng cũng đã thường xuyên tới cửa, vừa lo ba bữa cho thầy, vừa lén hỏi tiến triển vụ án của họ Tưởng. Hắn nhanh nhẹn giúp Thái Bình bày đồ lên bàn, nghe Hà Tổ Bình nói chuyện với luật sư dưới trướng, khi Hà Tổ Bình chửi Phó Vân Hiến thì hắn sẽ tức giận, loảng xoảng như muốn đập bát, lúc Hà Tổ Bình khen Phó Vân Hiến thì hắn không kìm được niềm vui, đương nhiên rồi, đó là Phó Vân Hiến cơ mà.