Y Quan Khắp Thành

Chương 98: Ngoại truyện bên lề: Nhân vật ba bộ cùng hệ liệt tề tựu



Đây là ngoại truyện Kim Thập Tứ Thoa vừa mới viết đợt vừa rồi, sau một lần cá độ thua trên Weibo. Tác giả được yêu cầu viết thêm ngoại truyện có mặt cả sáu nhân vật trong series Môi súng (Ngu Trọng Dạ – Hình Minh), Y quan khắp thành (Phó Vân Hiến – Hứa Tô) và Yêu thương chưa thỏa (Đường Dịch Xuyên – Phó Ngọc Trí) trong đó có yếu tố Đường Dịch Xuyên ghen.

Ngoại truyện này được viết dưới góc nhìn của Phó Ngọc Trí, ngôi thứ nhất, bộ Yêu thương chưa thỏa về cặp này là hỗ công, 30 chương, HE. Thời điểm diễn ra ngoại truyện là sau khi hai người đã êm thấm về bên nhau. Có thể coi như đây là ngoại truyện của Yêu thương chưa thỏa cũng được.

Ngoại truyện gồm 10 chương, mỗi ngày mình sẽ đăng một chương. Tạm thời mình sẽ link nó vào mục lục của Y Quan Khắp Thành.

Chúc các bạn đọc vui.

Bởi vì tôi ghen ghen ghen ghen mà (1)
Bàn tính nhỏ của tôi bắt đầu từ một ván “mạt chược trong ngành”.

Rằng thì là mà có một đàn anh cùng trường đại học Luật họ Diêu nhờ tôi móc nối quan hệ với Đường Dịch Xuyên vì một vụ án cưỡng hiếp bé gái vị thành niên. Thân chủ của anh ta là một tên giàu đời hai, đã bỏ tiền ra để hòa giải với cha mẹ cô bé, bóp méo khẩu cung, ý là khi hai người phát sinh quan hệ tình dục lần đầu thì cô bé đã tròn mười bốn tuổi, với lại hai bên đều tự nguyện. Vụ án vừa được chuyển sang Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố, đàn anh Diêu hi vọng Đường Dịch Xuyên chừa đường lui cho thân chủ mình, kết thúc vụ án bằng quyết định không khởi tố từ viện kiểm sát.

Mấy năm nay, có rất nhiều đàn anh đàn em muốn đi cửa sau dựa vào mối quan hệ của tôi, rồi cuối cùng tất cả đều thất vọng mà về. Nhưng đàn anh Diêu này lại vẫn khăng khăng không nghe khuyên can. Tôi bảo Đường Dịch Xuyên chính trực thanh liêm không nhập nhằng dấm dúi, dù cho cha ruột cậu ta đứng trước vành móng ngựa thì cậu ta sẽ vẫn cân nhắc mức hình phạt từ nặng trở lên, đàn anh vẫn nên xác định thực tế là phải lên tòa đi thôi. Thế nhưng anh ta lại nhất quyết không nghe, kêu là thằng nhãi mày đừng có vờ vịt với anh, hồi đại học chú mày bị một đám xã hội đen tìm người đánh nhau, may mà anh đây với người qua đường cùng nhau khiêng mày vào viện, không có anh đây thì năm đó thằng nhãi mày đã toi cơm rồi, làm gì đến lượt được làm người nhà của công tố viên, cỏ mọc trên mộ có khi phải cao đến vài mét.

Không cho người này tự đâm đầu vào tường thì rõ ràng anh ta sẽ còn không bỏ qua. Vậy nên tôi vui vẻ đồng ý, hẹn Đường Dịch Xuyên tới nhà mới của anh ta làm khách.

Hàn huyên một hồi, qua ba vòng rượu, đàn anh Diêu bỗng đề nghị chơi mạt chược, vẻ mặt lấm lét hỏi công tố viên Đường có biết chơi không?

Đương nhiên Đường Dịch Xuyên biết chơi, từ hồi mới chỉ là một công tố viên tép riu, cậu ấy đã từng chơi hai ván với mấy vị lãnh đạo thích cờ bạc. Đường Dịch Xuyên có thể hút thuốc, uống rượu, đánh bài, đánh mạt chược, thậm chí còn chơi tốt, nhưng tuyệt đối không mê đắm hay nghiện ngập, không phải vì cần thiết cho công việc thì bình thường cậu ấy thậm chí còn không dính tới. Đây chính là điểm mà tôi phục ở cậu ấy. Có thể phán đoán tình hình một cách chuẩn xác, sinh ra ở chốn quan trường vẩn đục, rồi lại có thể tự chủ bước ra không nhiễm mùi bùn.

Bàn mạt chược này cược khá lớn, Đường Dịch Xuyên biết rõ đối phương định mượn việc này để hối lộ nhưng cũng không vạch trần, anh mỉm cười nói: “Luật sư Diêu hơi ki bo đó.”

Đàn anh Diêu tưởng Đường Dịch Xuyên muốn nâng giá thì lập tức cược thêm, sau đó liên tục nã pháo cho Đường Dịch Xuyên hồ bài, tính tổng cộng thì anh ta và trợ lý đã thua tới hai trăm ngàn.

Kết thúc cuộc chơi, Đường Dịch Xuyên sờ hai tay lên cổ, ngoắc ngoắc cổ nhìn như có vẻ hài lòng, sau đó cậu ấy lấy điện thoại ra gọi cho Trung tâm cứu trợ phụ nữ và trẻ em thành phố. Ngay trước mặt hai gã đàn ông đang thầm đắc ý, cậu ấy dùng danh nghĩa cá nhân của đàn anh Diêu để quyên góp hết toàn bộ “khoản tiền hối lộ” này.

“Ơ… Công tố Đường…” Đàn anh Diêu quay phắt lại, tỏ ý cầu cứu với tôi, “Ngọc Trí… Thế này là sao…”

Tôi thầm nhịn cười, chỉ nhún vai như bình thường, tỏ vẻ bản thân cũng hết cách.

“Tôi thay trung tâm cứu trợ gửi lời cảm ơn luật sư Diêu đã hào phóng quyên tiền.” Đường Dịch Xuyên đứng dậy, “Hôm nay cũng quấy quả lâu rồi, tôi với Ngọc Trí xin phép.”

Nói xong, cậu ấy đi không quay đầu lại.

Về sau đàn anh Diêu hẹn riêng tôi ra, vừa thấy mặt đã nhiếc móc chửi rủa, nói Đường Dịch Xuyên vốn không yêu mày.

Tôi tức giận đáp: “Anh biến đi! Anh đã làm nghề bao nhiêu năm, tài nguyên vụ án cũng vơ đủ rồi đấy, sau này đừng có nhận mấy vụ táng tận lương tâm như thế này nữa.”

Anh ta bĩu môi, cũng biết nói thêm với tôi cũng chẳng được lợi ích gì nhưng vẫn không muốn tôi được thoải mái: “Dù thế nào thì thằng đó cũng không yêu chú mày nhiều như chú mày yêu nó đâu.”

Lời này thì tôi tin.

Sau khi quay lại với Đường Dịch Xuyên, tôi đã từng hỏi cậu ấy không chỉ một lần, vào những tháng ngày tôi chìm nổi bướm ong, cậu ấy vẫn luôn lặng lẽ nép người trong bóng tối bảo vệ tôi, rốt cuộc trong lòng cảm thấy gì?

Bình thường vào những lúc thế này, cục phó Đường hoặc là đang chỉnh sửa hồ sơ vụ án, hoặc là đang soạn báo cáo, cậu ấy sẽ từ từ tạm dừng công việc đang dở, sau đó quay sang liếc tôi một cái, hờ hững đáp lại hai chữ:

Ngây thơ.

Đáp án như dự đoán, nhưng lại vẫn khiến tâm trạng thiếu nữ ngóng trông tình lang của tôi lập tức bay biến hết, phẫn nộ không thôi.

Câu hỏi này đúng là ngây thơ thật. Thực ra từ hồi còn học trường Luật, Đường Dịch Xuyên đã nổi tiếng vì sự lạnh lùng khó gần của mình, xúc động không biến sắc, tức giận không đỏ mặt, rõ ràng là một tên mặt hoa da phấn bụng bồ dao găm. Vậy nên từ hồi đó tôi vẫn luôn tò mò, rốt cuộc tên này có thứ cảm xúc vừa cấp thấp nhưng lại sống động thuộc về con người mang tên “ghen tuông” hay không?

Tôi và Đường Dịch Xuyên đi được tới hôm nay thật sự chẳng dễ dàng gì, chịu đủ gian truân gập ghềnh, tôi nghĩ, mình vẫn còn lý do mà ngây thơ một lần nữa.

Cách tốt nhất đương nhiên là tìm cơ hội thử cậu ấy một lần, nhưng tôi không dám tiếp tục tùy tiện đặt chân tới phố đèn đỏ kia nữa. Thứ nhất, người ta giờ là cục phó rồi, năm ấy hồi vẫn còn đương chức, chỉ một cú điện thoại thôi đã tống tôi vào tù gặm bánh ngô ba ngày, cán bộ cấp cao đè chết người, đây chính là chủ nghĩa xã hội đặc trưng của Trung Quốc còn gì.

Thứ hai, trên phố đèn đỏ toàn là phấn son dung tục, làm gì có chỗ nào lọt được vào mắt thần của Đường Dịch Xuyên.

Đang rối rắm suy nghĩ thì điện thoại bỗng đổ chuông. Nhìn người gọi tới, vậy mà lại là Hình Minh.

“Được được, đương nhiên đương nhiên,” Đường Dịch Xuyên ngồi gần đó bỗng ho nhẹ một tiếng, tôi cũng thấy giọng điệu mình nghe nịnh nọt quá, nhưng tôi không muốn sửa, “biên tập viên Hình, mai tôi sẽ qua chỗ cậu.”

Cúp máy, Đường Dịch Xuyên cũng đã gấp lại hồ sơ.

“Biên tập viên Hình?” Cậu ấy xoay người, nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi, “Anh mới nói, là Hình Minh?”

Khi đọc cái tên này lên, vẻ mặt cậu ấy vẫn lãnh đạm không khác gì lúc trước. Nhưng tôi nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng lóe lên trong mắt cậu ấy, giống như một con rắn sắp sửa bành mang.
Hết chương 1.

Vì mình gõ xong cũng không đọc lại, nếu có sót lỗi type thì bảo mình với nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.