Mạnh Khâm ngồi trên ghế sofa tập trung theo dõi trận đấu nhưng thỉnh thoảng trong bếp lại vang lên tiếng động lúc lớn lúc nhỏ khiến anh thật sự khó có thể chú tâm xem tiếp được.
Anh nhìn về hướng phòng bếp, dứt khoát tắt tivi đứng dậy đi vào bếp.
Quan Sam đứng trước cái thớt, xắn tay thái thịt. Mạnh Khâm khẽ nghiêng người dựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng cẩn thận cầm dao của cô, thầm cười trong lòng.
Tuy nhìn qua có vẻ vụng về nhưng coi như cũng có phong thái. Phòng bếp vẫn rối um như cũ, có điều là đã khá hơn nhiều rồi, chí ít không giống bị pháo bom oanh tạc như trước kia nữa.
Còn nhớ lần đầu để cô ấy nấu cháo, suýt chút nữa đốt luôn phòng bếp, lần thứ hai cô thái đồ ăn thiếu chút thái luôn tay, lần thứ ba, lần thứ tư cứ liên tục như thế, nhìn qua tương đối thê thảm, công dọn dẹp còn cực hơn nấu tiệc.
Ngày hôm nay anh dường như đang có một ảo tưởng về những hoài niệm ấm áp cũ.
Quan Sam cuối cùng cũng thái xong miếng thịt, cô giơ hai tay lên duỗi lưng một cái, thuận miệng cằn nhằn một câu: "Còn mệt hơn lúc làm phẫu thuật, thật là không muốn cho người khác sống mà."
Con dao trên tay bị lấy mất, bên tai vang lên giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe: "Chưa thấy đầu bếp nào cầm dao giơ lên cao như vậy cả."
"Em cũng có giống đầu bếp đâu." Quan Sam dời ánh mắt nhìn về phía Mạnh Khâm, ngước mắt lên nhìn anh, cố ý cao giọng nói với anh: "Mà giống như bảo mẫu."
"Tự nói mình như vậy luôn à?" Mạnh Khâm cất kỹ con dao, trong lời nói mang theo sự vui vẻ, dáng vẻ như thế này có thể chính anh cũng không phát hiện được?
Quan Sam haha một tiếng, đưa hai tay ra trước mặt Mạnh Khâm: "Này, hai tay này của em giỏi văn, giỏi võ nhưng mà nhắm chừng không thể nhấc nổi cái muỗng, con dao thái thịt này không đùa được đâu. Thật ra con người rất thú vị, em không hiểu tại sao đa số mọi người đều cho rằng phụ nữ phải biết nấu ăn mới được coi là người phụ nữ đảm đang, không biết nấu thì không đảm đang? Thật nực cười."
"Đây là tư tưởng truyền thống của Trung Quốc từ xưa đến giờ." Mạnh Khâm đi đến bên bếp mở nắp vung, thoáng nhìn thử, lúc này mới từ tốn nói với Quan Sam.
"Thật quá khen." Giọng Quan Sam mỉa mai cười một tiếng, đem thịt cắt xong bỏ vào dĩa, nói tiếp: "Trước kia nam tôn nữ ti, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện hiển nhiên, phụ nữ không đi học, ở nhà chỉ có thể nấu cơm sinh con, còn bây giờ không giống vậy nữa, nam nữ bình đẳng, rất nhiều đàn ông cơ bản so ra vẫn kém hơn phụ nữ, dựa vào đâu mà đòi phụ nữ phải thế này thế kia?"
Nghe Quan Sam nói như thế Mạnh Khâm ngược lại vẫn ung dung chăm chú nhìn Quan Sam, mặc dù miệng cô nói đạo lý đâu ra đấy nhưng trên tay vẫn không hề rãnh rỗi chút nào, đem rau đi rửa.
"Có thù oán?" Mạnh Khâm cố ý dừng lại mấy giây, cho đến khi Quan Sam ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới nói tiếp: "Từng bị nhiều thằng đàn ông kiểu đó làm tổn thương?"
Quan Sam vốn đang vặn vòi nước, nghe Mạnh Khâm nói như thế thì trượt tay, ra sức nắm thật mạnh, kết quả chính là... gãy vòi nước.
Sự việc đến quá đột ngột, Quan Sam theo bản năng dùng tay ấn lại nhưng mà chỗ đấy đâu có ấn được, Mạnh Khâm thấy thế tiến lên giúp đỡ, Quan Sam vừa ấn vòi nước vừa ngăn Mạnh Khâm: "Tay anh bị thương, đừng có lại đây, đi khoá van tổng đi."
Mạnh Khâm bị Quan Sam cản lại nên không bị ướt, anh xoay người nhanh chóng duỗi tay vặn van tổng, nước đang văng tung toé tứ phía như đài phun nước thì dừng lại im bặt.
Quan Sam buông vòi nước ra, tiện tay gạt đầu tóc rối tung ướt nhẹp, nhìn cái phòng thành một bãi chiến trường, cô không chớp mắt trực tiếp đi đến nhìn đầu vòi nước bị bẻ gãy, vừa nhìn vừa hỏi Mạnh Khâm: "Hộp dụng cụ ở đâu vậy? À đúng rồi, có vòi nước mới không?"
Cô duỗi tay vặn vặn một lúc lâu, sau lưng không có người trả lời cô, cô thấy kỳ lạ liền đứng dậy, trước mặt trắng xoá, trên đầu là cái khăn lông màu trắng chùm lên.
Trên đỉnh đầu có một bàn tay mềm mại xoa xoa da đầu, lực không lớn không nhỏ, màu trắng che trước mắt từ từ dời lên trên, đôi mắt đen thâm trầm sâu như biển xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng chớp mắt, đôi mắt ấy tập trung trên mái tóc của cô.
Xoa tóc cũng có thể xoa ra hương vị quyến rũ, người đàn ông này thật có độc đó nha!
"Ướt như thế này rồi còn muốn làm đàn ông, rốt cuộc em có phải là phụ nữ không vậy?" Trong chớp mắt ở trên đầu vang lên giọng nói trầm ấm quyến rũ.
Quan Sam nghĩ tới việc được anh lau cho lại cầm lòng không nổi, rõ rãng là muốn rút lui, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì thật sự lúc muốn rút sẽ không còn có cửa cho cô lui đâu.
Cô đoạt lấy khăn lông trên đỉnh đầu, lùi về phía sau một bước, tự lau tóc của mình: "Để tự em làm."
Tay Mạnh Khâm đột nhiên trống trơn, cảm thấy thật thú vị khi thấy Quan Sam cố ý giữ khoảng cách với mình. Nếu trước đây cô nàng gặp phải tình huống như vậy, chắc có lẽ lúc này đã tranh thủ cơ hội nhào lên rồi chứ đâu giống như bây giờ, cô cố gắng hết sức cách xa anh, thật khiến anh thêm phần hứng thú.
Quan Sam lau một cách tuỳ tiện, Mạnh Khâm lẳng lặng nhìn, cô mặc áo lông trắng, cổ áo vì dính nước nên hơi rũ xuống, cổ áo bị kéo xuống hơi nhiều, làn da trắng của cô dưới ánh đèn càng thêm trắng, phía cuối cổ áo do dính nước càng nổi bật hơn, có thể loáng thoáng thấy màu như ẩn như hiện đen ở phía trong, càng khiến cho người ta mê muội.
Cũng đâu phải trước đây chưa từng thấy nhưng lúc đó không có cảm giác gì, mà lần này, cổ họng anh có hơi khô thì phải.
Chú ý tới nơi ánh mắt Mạnh Khâm dừng trên quần áo của mình, Quan Sam cúi đầu nhìn, vội vàng kéo cổ áo lên, thầm khụ khụ một tiếng, nói với Mạnh Khâm: "Em đi thay đồ."
Mạnh Khâm dời ánh mắt, gật đầu với Quan Sam: "Nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh."
Quan Sam đưa khăn lông cho Mạnh Khâm, đi ra cửa, đi được hai bước thì xoay người nói với Mạnh Khâm: "Anh đừng có dọn nha, anh là nhân sĩ bị thương đó."
Không đợi Mạnh Khâm trả lời Quan Sam đã biến mất dạng. Mạnh Khâm nhìn ra cửa phòng bếp, thất thần cười một tiếng. Có đôi khi dường như chính anh cũng tin rằng mình bị thương không nhẹ, bất cứ việc gì cũng không làm được. Anh nhìn phòng bếp, tuy rằng bây giờ biến thành thế này nhưng thật sự cũng thấy rất tốt.
Quan Sam thay quần áo xong quay trở lại thì thấy Mạnh Khâm đang ở trong bếp nhanh chóng xào rau, vòi nước đã được thay mới, nước đọng trước đó cũng biến mất, cô đi tới gần ngửi ngửi, liếc qua tay phải của anh đang rũ xuống bên người, nói với anh: "Tí nữa đi thay băng."
Mạnh Khâm gật đầu nhưng không lên tiếng, mắt nhìn thoáng qua cô ở bên cạnh, thấy đầu tóc cô vẫn còn ướt, lập tức mở miệng nói với cô: "Trong phòng tắm có máy sấy, sấy tóc cho khô đi."
"À." Lúc này Quan Sam mới nhớ tới tóc mình vẫn còn ướt, trời mùa đông lạnh để như vậy thật sự không tốt lắm.
Cô xoay người đi ra ngoài, trong phòng tắm tìm thấy máy sấy, mang đến phòng khách ngồi trên sofa sấy tóc.
Mạnh Khâm bưng đồ ăn nghe thấy âm thanh vang lên từ phòng khách nên đi qua xem thử, người con gái khẽ quay đầu, cái cổ nhỏ dài trắng nõn lộ ra ngoài tạo nên sự đối lập lớn với mái tóc đen như nhung.
Nhưng mà, bộ dạng sấy tóc lại có vẻ hơi vụng về.
Quan Sam có lẽ không để tâm, sống cực kì đơn giản nhưng không hề lộn xộn, chuyện sấy tóc tỉ mỉ thế này trừ khi cô ở tiệm cắt tóc được người ta sấy cho thì chưa từng tự mình làm, trong nhà cũng không có máy sấy, cho nên lần này coi như lần đầu tiên tự sấy tóc cho mình.
"Hắt xì." Quan Sam vừa sấy tóc vừa hắt xì.
Máy sấy trên tay bị lấy mất khiến cô không khỏi quay đầu lại nhìn, lại bị Mạnh Khâm xoay ngược trở về: "Ngồi đàng hoàng nào."
Làn gió ấm nhẹ nhàng từ bên trong máy sấy thổi tới tóc cô, lên trên da đầu, tê tê giống như đang truyền điện. Hơi lạnh nơi đầu ngón tay cùng với gió ấm tạo nên sự đối lập, mỗi một cái đụng chạm cũng khiến con tim không khống chế nổi run rẩy từng hồi, làn da như dính phải thuốc mê.
Hôm nay hình như mắc phải khá nhiều sai lầm, mỗi một lần bị trêu chọc thì ngứa ngáy trong lòng, con tim lại rung động, rõ ràng không muốn để tâm nhưng không thể khống chế nổi muốn đến gần hơn chút nữa.
"Hắt xì." Lại một tiếng nữa vang lên, cuối cùng Quan Sam cũng tỉnh lại, cô quay đầu đi, tránh thoát khỏi tay Mạnh Khâm, sau đó đứng lên, nói với anh: "Được rồi, được rồi, phải đi xem canh trong nồi cái đã."
Nói xong cô ngay lập tức chạy biến vào trong bếp.
Làm một bữa cơm cuối cùng lại thành rối bời, trái tim loạn nhịp, tâm trạng không yên, rốt cuộc sau hai giờ cũng có thể ăn cơm.
Quan Sam liếc nhìn đồng hồ treo tường, dở khóc dở cười, nấu một bữa cơm thật sự còn vất vả hơn cả phẫu thuật, quan trọng nhất không phải là cơ thể mệt mỏi mà là trong lòng có nỗi khổ khó nói.
"Ăn cơm nào." Quan Sam hướng về phía phòng khách gọi Mạnh Khâm một tiếng.
Mạnh Khâm đi vào, mắt nhìn món ăn trên bàn, ngồi xuống bắt đầu bình luận: "Như thế này mới được chứ."
Quan Sam vừa xới cơm cho Mạnh Khâm vừa nói: "Được rồi, dù sao thì em cũng tự biết mình không có năng khiếu trời cho, lại nói, chỗ này một nửa là do anh làm mà."
Quan Sam cắn cắn đũa nhìn Mạnh Khâm đang khó khăn dùng tay trái gắp món ăn do cô làm, cứ thế mà nhìn, nhìn anh gắp vào miệng, chú ý tới biểu cảm không quá tốt của anh, vì thế mở miệng hỏi: "Không phải khó ăn đó chứ?"
"Bỏ hơi nhiều muối." Mạnh Khâm lời ít ý nhiều, lập tức để đũa xuống bưng chén canh lên hớp một ngụm, lại ngẩng đầu nhìn Quan Sam: "Canh không cho muối à?"
"Sao cơ?" Quan Sam tự múc cho mình một chén, vừa múc vừa nói: "Em nhớ em có cho vào mà ta."
Buông muôi múc xuống, Quan Sam liền cầm chén lên hớp một ngụm, lông mày bỗng nhiên nhăn lại, bỏ chén xuống, lúng túng cười một tiếng: "Hình như quên thiệt."
"Ăn thôi." Mạnh Khâm tiếp tục xới cơm, ăn đồ ăn.
Quan Sam nhìn tay phải của Mạnh Khâm, lại nhìn món ăn mình làm, phần duy nhất anh anh vẫn chưa động đũa đến, cô bỗng dưng đứng dậy chuẩn bị thu dọn: "Thôi, đừng ăn nữa, gọi đồ ăn bên ngoài đi."
Mạnh Khâm dùng đũa gạt tay Quan Sam ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, ngữ văn tiểu học chưa học à?"
"Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần nhưng với điều kiện tiên quyết ít nhất là không khó ăn."
"Được rồi, anh đâu có kén ăn như vậy." Mạnh Khâm tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói: "Vẫn chưa đến mức khiến người khác nuốt không trôi."
Quan Sam nhìn Mạnh Khâm ăn ngon lành, cô từ tốn ngồi xuống, chống đầu nhìn người đàn ông đối diện ăn cơm, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đột nhiên anh không đối chọi với em nữa, em cảm thấy có hơi không quen."
Mạnh Khâm ngẩng đầu nhìn về phía Quan Sam: "Em có khuynh hướng tự ngược à?"
"Không có à nha." Quan Sam lập tức phản bác.
"Vậy thì được rồi." Mạnh Khâm tiếp tục ăn cơm.
Quan Sam nhìn chằm chằm Mạnh Khâm, nhìn chăm chú rất lâu, thong thả mở miệng hỏi: "Anh với lão đại làm sao lại trở thành anh em vậy?"
"Anh đánh quyền, suýt chữa nữa gặp chuyện không may, sau đó gặp lão đại giúp anh, từ từ liền trở thành anh em." Mạnh Khâm vừa ăn vừa trả lời, nói đơn giản mà rõ ràng.
"À." Quan Sam âm thầm gật đầu: "Lão đại chưa nhắc đến chuyện của anh."
"Em thì sao?" Mạnh Khâm giương mắt nhìn thoáng qua Quan Sam: "Lão đại cũng không nói đến chuyện trước kia của em."
"Cũng không có gì đáng nói." Quan Sam khẽ mỉm cười: "Không khác anh là bao đâu, em là trẻ mồ côi, năm mười tuổi suýt chút nữa thì chết đuối, lão đại cứu em, sau đó em rất sùng bái anh ấy, sống chết ỷ lại anh ấy, rồi biến thành tiểu muội của anh ấy luôn."
"Hoá ra tính cách mặt dày mày dạn của em đã có từ lúc sinh ra?" Mạnh Khâm nói.
"Hoá ra tính cách trầm lặng của anh cũng đã có từ lúc sinh ra?" Quan Sam phản công.
Mạnh Khâm nghe thế ngẩng đầu nhìn về phía Quan Sam, khuôn mặt đầy đắc ý của Quan Sam, vẫn là dáng vẻ không chịu thua làm anh thấy thoải mái, cái kiểu khúm núm trước đó khiến anh nhìn thế nào cũng thấy không quen.
Dọn xong chén bát, Quan Sam cầm hòm thuốc, đổi băng cho Mạnh Khâm, bỏ lớp gạc ra vừa thấy quả nhiên là đã dính nước, cô bĩu môi, cúi đầu thay gạc cho anh: "Lão đại mà biết sẽ lại mắng em cho coi."
"Không phải không sợ lão đại à?" Mạnh Khâm để mặc Quan Sam thay băng cho anh, khoé miệng cười nhẹ.
Quan Sam giương mắt liếc qua, tiếp tục cúi đầu làm, miệng lại nói lý lẽ: "Không sợ mà là tôn trọng."
"Đối với lão đại là tôn trọng." Mạnh Khâm dừng lại một chút, nói chậm lại: "Còn đối với Tam ca này thì là gì?"
Quan Sam nghe xong, trong khoảnh khắc cứng họng, cố ý chú tâm thay băng không trả lời.
"Hửm?" Giọng Mạnh Khâm lại vang lên: "Không biết, hay là... khó nói thành lời."
"Thật sự." Quan Sam hít sâu một hơi, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Khâm: "Chuyện lúc trước, anh có thể xem như chưa từng xảy ra hay không?"
Mặc dù Mạnh Khâm nhếch môi nhưng vẻ mặt tươi cười lại cực kì ít ỏi, anh cứ thế nhìn Quan Sam chằm chằm, nhìn thật lâu mới từ tốn mở miệng: "Em cảm thấy sao?"