Thiệu Trường Canh mang Thiệu Vinh tới một cửa hàng bán đồ độc quyền.
Gần Giáng sinh, đa số cửa hàng đều đặt những cây thông Noel xinh đẹp trước cửa cùng với nhiều chiêu bài hấp dẫn khách hàng. Cửa hàng bán đồ độc quyền này cũng không ngoại lệ, trước cửa đặt một cây thông Noel cao hơn một thước, đèn màu đẹp mắt quấn xung quanh theo tiếng nhạc lóe ra không ngừng, trên cây còn treo đầy những chiếc tất Noel đáng yêu.
Hình ảnh này không khỏi làm cho Thiệu Trường Canh nhớ lại buổi tối nhiều năm về trước.
Năm ấy Thiệu Vinh mới hai tuổi, đêm giáng sinh đó nuốt nhầm chìa khóa của mẹ cậu, An Phỉ nóng vội mang con trai đến bệnh viện kiểm tra, cũng vì vậy đã làm hắn và đứa con trai không có quan hệ huyết thống này kết một đoạn duyên phận khó có thể dứt bỏ.
Sau đó hắn nhất thời cao hứng mang Thiệu Vinh đi ăn cơm, Thiệu Vinh hiếu kỳ kéo đứt đèn màu trên cây thông Noel của nhà hàng tây, bị ánh mắt nghiêm khắc của hắn dọa sợ khóc không ngừng.
—— Có lẽ, đó là lần đầu tiên hắn đối Thiệu Vinh mềm lòng.
Nay Thiệu Vinh đã sắp mười sáu tuổi, sẽ không giống như trước đây thích khóc và tò mò nữa, nhưng mỗi lần Thiệu Trường Canh nhìn cậu, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc dịu dàng.
Đây là đứa nhỏ do một tay hắn nuôi lớn.
Trước kia chỉ ỷ lại vào một mình hắn, sau này, cũng sẽ chỉ thuộc về một mình hắn.
Thiệu Vinh dung mạo tuấn tú rất được nhân viên cửa hàng hoan nghênh, vừa vào cửa liền có một cô gái trẻ tuổi quấn lấy cậu nhằm đẩy mạnh tiêu thụ: “Anh đẹp trai anh muốn mua cái gì? Hôm nay cửa hàng chúng tôi đang gấp rút đẩy mạnh hoạt động, bên trái cửa hàng là sản phẩm giảm 80%, bên phải là kiểu áo len mới nhất, anh thích cái gì, muốn tôi giúp anh lấy vài món tới thử không?”
Thiệu Vinh tính cách vốn im lặng, hơn nữa ở trước mặt người lạ càng lộ vẻ ngại ngùng, nhân viên cửa hàng mở miệng một tiếng anh đẹp trai hai tiếng anh đẹp trai quá mức nhiệt tình làm cho tay chân cậu luống cuống, đành phải quăng ánh mắt giúp đỡ về phía ba bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Baba chúng ta mua cái gì?”
Thiệu Trường Canh nhịn không được mỉm cười, “Không phải bảo con tự mình chọn sao?”
Thiệu Vinh nói: “Con có quá nhiều áo len rồi, không cần phải mua mới nữa.”
Ánh mắt Thiệu Trường Canh tùy tiện đảo qua cửa hàng, nhìn đến chồng khăn quàng cổ xếp sau quầy, “Vậy thôi con mua khăn quàng cổ đi, lại đó tự mình chọn cái nào thích đi.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, bước đến bên kia chọn khăn quàng cổ.
Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình tiếp tục đi phía sau cậu đẩy mạnh tiêu thụ, “Màu xanh này nhìn đẹp lắm nha, rất hợp với anh, muốn lấy ra quàng thử không?”
Thiệu Vinh vừa định lấy ra thử, khăn quàng cổ lại bị Thiệu Trường Canh cầm lên trước.
Thiệu Vinh quay đầu lại, chỉ thấy baba mỉm cười đứng ở trước mặt, vươn tay ra, động tác tự nhiên đem khăn quàng cổ nhẹ nhàng quàng lên cổ cậu. Làn da tiếp xúc đến mặt len mềm mại trong mùa đông rét lạnh thật sự ấm áp gấp bội, nhưng động tác baba tự mình quàng khăn cho mình lại làm cho Thiệu Vinh có chút xấu hổ.
Nhìn thần sắc dịu dàng trong mắt hắn, Thiệu Vinh cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể xem như không có việc gì cúi đầu sửa lại khăn quàng cổ, xoay người phối hợp soi gương.
Thiệu Trường Canh nhìn con trai trong gương, áo gió màu trắng kết hợp với khăn quàng cổ dài màu xanh đậm, quả thật trông giống như tiểu hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh, càng nhìn càng khiến người ta yêu thích.
“Không tồi, mua cái này đi.” Thiệu Trường Canh hài lòng mỉm cười.
“Được, vậy lấy cái này,” Thiệu Vinh cũng rất thích khăn quàng cổ này, muốn lấy nó xuống để nhân viên cửa hàng đi đóng gói, lại bị Thiệu Trường Canh ngăn lại: “Đừng lấy xuống, bên ngoài rất lạnh, con cứ quàng luôn đi.”
Thiệu Vinh gật gật đầu, “Dạ,” rồi liếc mắt nhìn Thiệu Trường Canh một cái, nhịn không được hỏi, “Ba muốn mua một cái không?”
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hiển nhiên cực kì thích những lời này, vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng, tiên sinh anh cũng mua một cái đi, quần áo anh em hai người kiểu dáng giống nhau, mua thêm khăn quàng cổ giống nhau cho xứng luôn, mua hai cái tôi còn có thể giảm giá cho hai người đó.”
Nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt, không chút nào để ý tới sắc mặt xấu hổ của Thiệu Vinh.
“Cái kia, chúng tôi không phải anh em.” Thiệu Vinh nói.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt một chút, vẻ mặt giống như bừng tỉnh đại ngộ, “Ồ, không phải anh em cũng không sao, cảm tình tốt. . . . . . Thì là bạn bè, rất nhiều người cũng mua khăn quàng cổ giống nhau để làm kỷ niệm,” Cô nàng hiển nhiên hiểu lầm, đem hai người trở thành người yêu mặc trang phục tình nhân.
Thiệu Vinh vội vã giải thích, “Chúng tôi không phải. . . . . .”
Thiệu Trường Canh đúng lúc mở miệng giúp Thiệu Vinh giải vây: “Tôi là ba cậu ấy,” giọng nói còn mang theo ý cười.
Nhân viên cửa hàng ngẩn người, vị tiên sinh này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, nhìn một lần căn bản không thể tưởng tượng được hắn sẽ là ba của thiếu niên kia. Cô cẩn thận đánh giá một chút cũng nhìn không ra cha con bọn họ giống nhau ở điểm nào, sau đó mới lúng túng nói, “Thật xin lỗi, tiên sinh anh quá trẻ tuổi, tôi còn tưởng rằng hai người là anh em hoặc là . . . . . .”
“Không có gì,” Thiệu Trường Canh cắt ngang lời cô, thuận tay lấy ra một cái khăn quàng cổ màu đen đưa tới, “Giúp tôi gói lại cái này, cám ơn.”
“Được, trả tiền bên kia.” Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ góc quầy thu ngân rồi xoay người đi tính tiền.
Đợi cô đi rồi, Thiệu Vinh mới nghi ngờ hỏi: “Baba sao ba không quàng lên? Bên ngoài lạnh như vậy.”
Thiệu Trường Canh cười như không cười nhìn cậu một cái, “Mặc áo gió giống nhau, lại quàng khăng quàng cổ giống nhau, con không sợ có người ở sau lưng chúng ta chỉ trỏ nói chúng ta là người yêu?”
Thiệu Vinh có chút buồn bực gục đầu xuống, “Ai kêu ba còn quá trẻ, bộ dạng chúng ta lại không giống, bọn họ cũng không tin ba là ba con.”
Thiệu Trường Canh nhún nhún vai.
“Trẻ tuổi không tốt sao? Chẳng lẽ con hi vọng ba tóc bạc trắng, xoay người lưng còng, qua đường cũng phải nhờ con giúp?”
Thiệu Vinh á khẩu không trả lời được.
Thiệu Trường Canh cười cười, vỗ vỗ vai cậu, “Không cần quá quan tâm đến cái nhìn của người khác.”
Dứt lời liền xoay người đến quầy thu ngân trả tiền, lại nghe cách đó không xa truyền tới một thanh âm quen thuộc: “Lấy cái áo len này đi, anh mặc vào nhất định rất đẹp.”
Bên cạnh một giọng nam nho nhỏ phản bác: “Không cần mua áo len, anh có hơn chục cái rồi.”
Ngay lập tức người nọ lạnh lùng nói: “Áo len của anh nhìn rất xấu, mặc vào coi chừng người ta cười.”
Người kia vẫn ráng nhỏ giọng phản bác : “Mặc ở bên trong làm gì có ai để ý chứ.”
“Hừ, anh dù gì cũng là chủ nhiệm khoa nhi, quanh năm suốt tháng cũng không mua quần áo mới, chẳng lẽ Thiệu Trường Canh làm viện trưởng không phát tiền lương cho anh sao?”
“Nhưng mà, nhưng mà cái này quá mắc. . . . . .”
“Quà em mua tặng anh đâu bảo anh trả tiền.” Người nọ đi đến trước quầy thu ngân, thấy Thiệu Trường Canh thì dừng bước lại nhíu nhíu mày: “Steven, sao cậu lại ở đây?”
Người còn lại cũng kinh ngạc nói: “A. . . . . . Thiệu, Thiệu viện trưởng, cậu đi công tác đã trở lại?”
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, nói: “Hai vị, đã lâu không gặp.”
—— Hai người đó quả nhiên là hai anh em Tô Duy và Tô Thế Văn.
Tô Thế Văn nhìn Thiệu Trường Canh liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Không phải qua Anh sao, trở về lúc nào?”
“Một giờ trước vừa xuống máy bay.”
“Ồ,” Tô Thế Văn gật gật đầu, “Ở trong đây đi dạo chứ không vội về nhà bồi con trai bảo bối à?”
“Tôi đang bồi nó,” Thiệu Trường Canh mỉm cười hướng Thiệu Vinh cách đó không xa vẫy tay, “Tiểu Vinh lại đây.”
Thiệu Vinh đi tới, có chút nghi hoặc nhìn hai người đàn ông xa lạ một cái, sau đó ngoan ngoãn đứng ở bên người Thiệu Trường Canh, “Baba?”
Thiệu Trường Canh giới thiệu nói: “Hai vị này là bạn của ba, đều họ Tô.”
Thiệu Vinh lễ phép cúi mình chào: “Chú Tô hảo.”
Tô Thế Văn nhìn cậu một cái, quay đầu lại hỏi Thiệu Trường Canh: “Đây là Thiệu Vinh con của cậu?”
Thiệu Trường Canh nhướng mày, “Như thế nào?”
Tô Thế Văn trầm mặc nhìn Thiệu Vinh, sau một lúc lâu mới nói: “Không có gì, so với trước đây không giống lắm.”
Tô Duy thấy Thiệu Vinh, tựa hồ có chút khiếp sợ, ngây người vài giây sau mới quay đầu nhìn Tô Thế Văn: “Thế Văn, sao anh cứ cảm thấy, Tiểu Vinh cậu ấy. . . . . . Bộ dạng có điểm giống em?”
***
Nghe xong những lời này, không chỉ Tô Thế Văn và Thiệu Trường Canh sắc mặt khó coi, ngay cả Thiệu Vinh cũng ngây dại, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tô Thế Văn trước mặt, trong lòng không khỏi càng thêm khiếp sợ.
Chú Tô này cao hơn cậu một cái đầu cậu, gương mặt cương nghị rất nhiều, thần sắc cũng nguội lạnh hơn rất nhiều, cũng có vài phần sức quyến rũ của người thành thục so với cậu. Nhưng nếu cẩn thận nhìn kĩ, ngũ quan hai người đích thực có rất nhiều chỗ tương tự, mắt đen, mũi cao, ngay cả nhếch môi cũng giống như dùng một cái khuôn đúc ra.
Thiệu Vinh vẫn cảm thấy dung mạo của mình và ba khác nhau quá nhiều, lúc này gặp được một chú có diện mạo tương tự, trong lòng vừa tò mò vừa ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an.
Tô Thế Văn mặt không đổi sắc nhìn Thiệu Vinh, giọng nói cũng thập phần bình tĩnh: “Lớn lên giống nhau bất quá chỉ là trùng hợp, Thiệu Vinh cậu không cần suy nghĩ nhiều,” tiếp theo liền kéo tay Tô Duy, sớm đem cái người ngốc ngốc này tha đi, “Chúng tôi còn có đồ muốn mua, đi trước.”
Tô Duy vẫn không chịu đi, cười nói: “Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy Thiệu Vinh lớn lên, hôm nay là đêm giáng sinh, để tôi mời cha con hai người ăn cơm.”
Thiệu Trường Canh thản nhiên mỉm cười: “Cám ơn ý tốt của bác sĩ Tô.”
Tô Duy nghe không hiểu ý của hắn, tiếp tục nhiệt tình nói: “Gần đây có nhà hàng lẩu mới mở, Thiệu viện trưởng cậu vừa xuống máy bay nhất định đói bụng, không bằng bốn người chúng ta tới đó ăn cơm đi, tôi mời.”
Tô Thế Văn không thể nhịn được nữa, tiến đến bên tai Tô Duy hạ giọng nói: “Anh bị ngốc hả! Đêm nay cậu ấy dĩ nhiên đã có sắp xếp, anh đừng làm loạn nữa, đi mau,” Dứt lời liền khoát khoát tay với Thiệu Trường Canh, kéo Tô Duy nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Thiệu Vinh mới nghi ngờ hỏi: “Baba, chú Tô kia là ai?”
Thiệu Trường Canh thản nhiên nói: “Cậu ấy là bạn của ba. Sao vậy, con có hứng thú với chú ấy?”
“Con chỉ cảm thấy kỳ quái sao lớn lên lại giống chú ấy thế?”
“Trùng hợp thôi,” Thiệu Trường Canh thần sắc bình tĩnh, giống vừa rồi đem tay Thiệu Trường Canh nhét vào trong túi áo của mình, thấp giọng nói, “Ba mới là người thân nhất của con, con chỉ cần nhớ rõ điểm ấy là đủ rồi, những cái khác không cần suy nghĩ nhiều, biết không?”
Thiệu Vinh gật gật đầu: “Đã biết baba.”
Từ cửa hàng đi ra, trên trời lại rớt xuống những bông tuyết nhỏ, hai người đều không có mang ô, đành phải đi dưới trời tuyết rơi.
Thiệu Trường Canh vẫn luôn nắm tay Thiệu Vinh, thời tiết tuy rằng thật rét lạnh nhưng lòng bàn tay lại truyền đến độ ấm làm người ta an tâm.
Như vậy là đủ rồi.
Thiệu Trường Canh nhìn thiếu niên bên cạnh, bởi vì lạnh mà dùng khăn quàng cổ thật dày che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đen nháy cúi đầu ngắm đường dưới chân, trên mái tóc đen như mực ngẫu nhiên dính vào một ít tuyết rơi, cũng rất nhanh bị nhiệt khí cậu thở ra hòa tan, tay đặt ở trong túi áo cũng nhẹ nhàng cầm lại tay mình.
Cậu ngoan ngoãn đi bên cạnh, giống như trước đây, im lặng, nghe lời.
Thiệu Trường Canh giật mình, bất ngờ tách ra ngón tay, thản nhiên nhẹ nhàng chế trụ ngón tay của cậu.
—— Mười ngón đan xen?
Động tác như vậy đã vượt qua phạm vi Thiệu Vinh có thể lý giải, cậu hơi sợ quay đầu nhìn về phía ba mình, lại vừa vặn trông thấy ánh mắt thâm thúy của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh lại nắm chặt tay của cậu, nhìn cậu nói: “Mặc kệ về sau phát sinh chuyện gì, con phải nhớ kỹ điều này,” Thiệu Trường Canh dừng lại, dùng tay kia nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Thiệu Vinh, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Thiệu Vinh, baba yêu con.”
(Vũ: á á, tỏ tình kìa tỏ tình kìa *hp mà ngất* Nana: *ngất theo* : o : o)
Thanh âm thật dịu dàng bên tai lại làm trong đầu Thiệu Vinh nháy mắt trống rỗng.
Baba yêu con. . . . . .
Cậu đột nhiên có chút không rõ ràng hàm nghĩa những lời này.
Cậu rất rõ ràng baba tốt với cậu thế nào, cậu cũng cho rằng Thiệu Trường Canh ngoại trừ thỉnh thoảng có hơi cưỡng ép ở một số những phương diện nhưng cũng không có soi mói, thậm chí có thể xem là người cha tốt nhất mà cậu gặp qua.
Nhưng Thiệu Trường Canh trước giờ chưa từng có nói với cậu “baba yêu con”, Thiệu Vinh cảm thấy tình cảm mười năm nương tựa lẫn nhau của cha con bọn họ vốn không cần dùng loại ngôn ngữ thẳng thắn này để diễn tả.
Nhưng lúc này nghe hắn nói ra, ngược lại làm cho Thiệu Vinh có chút mờ mịt.
Trực giác nói cho cậu biết, có lẽ sắp có chuyện gì đó phát sinh, hơn nữa, sự kiện kia rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cha con bọn họ, Thiệu Trường Canh nói điều này có thể là muốn phòng ngừa.
Thiệu Vinh do dự một chút, mới quay về ôm lấy Thiệu Trường Canh, nhẹ nói: “Baba, con tin tưởng ba, mặc kệ phát sinh chuyện gì con cũng đứng về phía của ba.”
Thiệu Trường Canh nhìn Thiệu Vinh, trầm mặc thật lâu sau, lúc này mới khẽ cười cười, nói: “Cám ơn tín nhiệm của con.”