Y Sinh Thế Gia

Chương 22



Tối hôm đó, Thiệu Vinh ngủ rất không an ổn, trong lòng có loại dự cảm không tốt, cậu cảm thấy công việc của baba nhất định gặp khó khăn mà trước nay chưa từng có, cho nên biểu tình trên mặt ba mới có thể trầm trọng như vậy, mới phải tìm đọc tư liệu suốt đêm.

Thiệu Vinh ngủ ở trên giường, nghiêng đầu nhìn bóng lưng baba ngồi ở trước bàn.

Ánh sáng nổi bật trong đêm khuya tăm tối, bóng lưng người đàn ông tuy cao ngất nhưng lại lộ ra tịch mịch và mỏi mệt khó có thể xem nhẹ.

Không hiểu sao, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót nhàn nhạt.

Từ sáu tuổi đã bắt đầu sống bên cạnh hắn, cha con hai người cùng trông coi căn nhà, cùng sống nương tựa lẫn nhau. Đàn ông trẻ tuổi một mình gà trống nuôi con kỳ thật chẳng dễ dàng như trong tưởng tượng, Thiệu Vinh thật sự không hiểu tại sao nhiều năm như vậy mà baba vẫn không tính đến chuyện tái hôn. Lấy điều kiện của ba, tìm một người phụ nữ kết hôn không phải là chuyện rất dễ dàng sao?

Tuy rằng nghi hoặc, Thiệu Vinh cũng không dám trực tiếp hỏi ra miệng.

Nói thật, trong lòng cậu cũng có chút bài xích người thứ ba xuất hiện giữa cha con hai người.

Nhưng nhìn baba chỉ có một mình . . . . . Cậu vẫn rất đau lòng.

Thiệu Vinh nằm trong chăn nhẹ nhàng nắm chặt tay. Mình nhất định phải lớn lên thật nhanh mới được, sau này nếu làm được bác sĩ, có lẽ sẽ có thể chia sẻ một ít vất vả với baba. Ít nhất lúc bệnh viện xảy ra chuyện, mình sẽ không còn giống người ngoài nghề ngay cả từ ngữ chuyên ngành cũng nghe không hiểu.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, trời rất nhanh đã sáng.

Chuông di động báo thức làm Thiệu Vinh hoàn toàn bừng tỉnh, cậu ngồi dậy trên giường, nhìn baba còn đang sắp xếp lại tư liệu trên bàn. Tuy rằng đã một đêm không ngủ, tinh thần ba nhìn qua cũng rất tốt, có lẽ thể lực của bác sĩ dồi dào hơn người bình thường.

Thấy Thiệu Vinh đã tỉnh lại, Thiệu Trường Canh liền dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi: “Ngủ ngon không?”

Thiệu Vinh gật gật đầu: “Dạ.”

“Không cần lừa ba,” Thiệu Trường Canh tiến lên từng bước, đứng ở trước mặt Thiệu Vinh, ngón cái nhẹ nhàng xoa viền mắt của cậu, thấp giọng nói, “Quầng mắt thâm rõ ràng thế này.”

Ngón cái có thể cảm giác được con mắt dưới mí mắt đang bất an chuyển động, trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, dời đi ngón tay, dịu dàng hỏi: “Uống rượu say không thoải mái hay là ba làm ồn đến con?”

Thiệu Vinh lắc đầu, “Có thể do bị cồn kích thích nên tối qua tinh thần khá hưng phấn, trong đầu luôn nghĩ đông nghĩ tây, bởi vậy cũng không cảm thấy… buồn ngủ.”

“Ồ?” Thiệu Trường Canh dịu dàng nhìn cậu, “Nghĩ cái gì?”

Thiệu Vinh do dự một chút rồi gục đầu xuống nói: “Con nghĩ, baba độc thân nhiều năm như vậy, sao không lo lắng tìm một người kết hôn?”

Thiệu Trường Canh không đáp lại, cũng không có động tác gì.

Không khí ấm áp giữa hai người cũng ngay lập tức lạnh xuống.

Thiệu Vinh thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt thâm trầm trên đỉnh đầu mình, khiến cho lưng cậu phát lạnh.

Thế nhưng cậu vẫn kiên trì tiếp tục nói: “Mẹ đã qua đời lâu rồi, nếu ba tái hôn con cũng không có ý kiến. Dù gì cứ độc thân như vậy không phải rất cô đơn sao?” Cậu cẩn thận lựa chọn từ ngữ, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

Thiệu Trường Canh tiếp tục bảo trì im lặng.

“Baba?” Trong không khí trầm mặc này, Thiệu Vinh cơ hồ cảm thấy thở không nổi.

Thật lâu sau, Thiệu Trường Canh mới trầm giọng đáp: “Có con trai chu đáo như vậy, người làm ba nên cao hứng mới đúng nhỉ?”

Lời nói không nghe ra cảm xúc gì, giống như bình yên trước bão táp, nhưng theo bản năng Thiệu Vinh vẫn cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Thiệu Vinh vội vàng chuyển đề tài, khẽ nói: “Con đi rửa mặt trước,” nói xong liền phóng vào toilet giống như chạy trốn.

Ánh mắt thâm trầm của người đàn ông phía sau làm tâm tình Thiệu Vinh càng bất an không yên.

——Chẳng lẽ mình đã nhắc tới vấn đề cấm kị nào chọc baba tức giận rồi?

Loại cảm giác bất an vẫn tiếp tục đến bữa sáng.

Thiệu Vinh thấy baba đã hâm sữa nóng đặt ở bàn ăn, sợ mình đi tới sẽ bị mắng, đành phải lề mề đứng rửa tay thật lâu. Thiệu Trường Canh thế nhưng cũng không tức giận, ngược lại quay đầu mỉm cười nói: “Qua đây ăn sáng.”

Thiệu Vinh kiên trì đi tới, ngồi ở đối diện hắn, vụng trộm liếc một cái, thấy thần sắc hắn trông cũng bình thường, nhìn qua có vẻ đã bớt giận.

Lúc này Thiệu Vinh mới cảm thấy yên lòng, nhỏ giọng nói: “Baba, thật xin lỗi.”

Thiệu Trường Canh dừng lại động tác: “Cái gì?”

“Thật xin lỗi. Chuyện riêng của ba, con không nên lắm miệng.”

Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, nhẹ giọng đáp: “Biết là tốt rồi, về sau đừng nhắc lại nữa.”

“Dạ.” Thiệu Vinh nghiêm túc gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Thiệu Trường Canh đột nhiên vang lên, hắn liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó bắt đầu sử dụng tiếng Anh.

Trình độ tiếng Anh của Thiệu Vinh chỉ có thể nghe hiểu sơ sơ, đại khái hình như đang nói muốn đưa ba đến London trị liệu, giúp tôi liên hệ giáo sư gì gì đấy, trong lúc nói chuyện thường xuyên xuất hiện hai từ ADI và Doctor Robert.

Chờ hắn cúp điện thoại, Thiệu Vinh mới lo lắng hỏi: “Ông nội bị bệnh hả ba ?”

Thiệu Trường Canh cũng không định giấu diếm, đơn giản nói tình huống cho Thiệu Vinh, “Ừ. Ông nội con bị bệnh Alzheimer, một loại bệnh thần kinh thoái hoá không chữa được.”

Nhìn Thiệu Vinh vẻ mặt mê man, Thiệu Trường Canh chọn phương pháp phổ thông hơn để giải thích, “Nói cách khác, đầu óc của ông sẽ từ từ héo rút, trí nhớ cùng trí lực sẽ suy giảm. Càng về sau, ông thậm chí có thể đánh mất năng lực hành động, chỉ số thông minh cũng giống như trẻ con.”

Thiệu Vinh khiếp sợ mở to hai mắt, “Vậy chẳng phải là si ngốc sao?” Thấy mình dùng từ không thích hợp, Thiệu Vinh lập tức ngậm miệng.

Thiệu Trường Canh nhìn cậu, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, cách gọi phổ thông của loại bệnh này ở trong nước là chứng lão niên si ngốc, còn bệnh Alzheimer là thuật ngữ y học chuyên nghiệp.”

Thiệu Vinh hoàn toàn không thể đem Thiệu An Quốc chính trực nghiêm túc gắn chung với bốn chữ “lão niên si ngốc” này.

Trong ấn tượng của cậu, ông nội tuy rằng rất ít nói, nhưng mỗi câu nói ra đều đặc biệt có khí thế, cái loại cảm giác nhất gia chi trưởng uy nghiêm ấy luôn làm cho Thiệu Vinh không dám nhìn thẳng vào mắt của ông.

Trở nên si ngốc, đối với người cao ngạo như ông mà nói, so với biến thành tàn phế. . . . . . Càng khó chấp nhận đi?

Tâm tình Thiệu Vinh có chút phức tạp, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Ba vừa rồi là gọi cho bạn ở nước ngoài, muốn đưa ông ra nước ngoài chữa bệnh sao?”

“Ừ,” Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Ba có một sư đệ, bác chú ấy là thành viên của ADI, ADI cũng chính là Alzheimer’s Disease International – hiệp hội quốc tế bệnh Alzheimer. Ba muốn đưa ông sang đấy trị liệu, dù sao bên đó có nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp và phương pháp trị liệu tiên tiến hơn.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, “Vậy. . . . . . Khi nào đưa ông xuất ngoại ạ?”

“Chắc là sau hôn lễ của Hân Du, ông thương nhất là cô của con, nhất định rất muốn nhìn thấy cô kết hôn.”

“Ba muốn đích thân đưa ông ra nước ngoài?”

“Ba ở bên kia quen biết nhiều người, tự mình đi sẽ đảm bảo hơn.”

“Nha. . . . . .”

Tuy rằng giọng điệu Thiệu Trường Canh thật bình tĩnh, Thiệu Vinh vẫn cảm giác được ba cũng rất đau lòng.

Lúc nói chuyện Thiệu Trường Canh đã sắp ăn xong bữa sáng, hắn đứng dậy nói sang chuyện khác, “Hôm nay ba đi bệnh viện sớm, tiện đường đưa con đến trường. Ăn nhanh chút, ba chờ con ở dưới lầu.”

Nhìn bóng lưng cao ngất của Thiệu Trường Canh, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên có chút khó chịu.

Baba từ trước đến nay vốn rất bình tĩnh, luôn biết cách khống chế cảm xúc, nhưng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy, áp lực và nỗi đau của hắn vẫn bị Thiệu Vinh nhìn thấu.

Cậu nhịn không được bước nhanh đến phía sau hắn, nhẹ giọng gọi: “Baba.”

Thiệu Trường Canh nghi hoặc quay đầu lại, “Sao vậy?”

Thiệu Vinh giống như muốn an ủi, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, “Ba đừng buồn. Bệnh của ông nội cho dù trị không khỏi, chúng ta cũng có thể tận lực giúp ông vui vẻ vượt qua tuổi già. . . . . . Về sau, ba cũng còn có con.”

Trong mắt Thiệu Trường Canh hiện lên một tia kinh ngạc.

Bàn tay bị cậu nhẹ nhàng nắm lấy, giống như động vật nhỏ đang lấy lòng chủ nhân, động tác vừa mềm nhẹ vừa ấm áp.

Im lặng một lát sau, Thiệu Trường Canh mới không xác định hỏi: “Con là đang. . . . . An ủi ba sao?”

Thiệu Vinh cầm tay hắn càng chặt, nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ: “Baba đừng buồn, có chuyện gì cũng đừng mãi giấu ở trong lòng, lúc nào tâm tình không tốt cứ nói ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Tuy rằng con không hiểu nhiều về y học, không thể giúp ba làm việc gì, nhưng mà, con là một người lắng nghe tốt lắm.”

—— Thiệu Trường Canh đột nhiên dùng sức đem Thiệu Vinh ôm vào trong ngực.

Cánh tay hắn chậm rãi buộc chặt, giống như đang ôm ấp lấy bảo vật trân quý nhất, vừa dịu dàng, lại vừa dùng sức không cho đối phương thoát ra.

Thiệu Vinh ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nói nhỏ: “Baba đừng buồn. . . . . .”

Thiệu Trường Canh đem cằm đặt lên vai Thiệu Vinh, tham lam ngửi mùi thơm cơ thể ngây ngô ấm áp của thiếu niên. Ôm thật lâu sau, hắn mới thấp giọng chậm rãi nói: “Ba không buồn, bởi vì ba còn có con.”

Thiệu Vinh ngẩn người, tuy rằng cảm thấy những lời này có chút kỳ quái, nhưng dù sao cũng là mình chủ động an ủi trước, vì vậy đành ngạnh da đầu không biết tự lượng sức an ủi đến cùng.

Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Ba nhớ con đã nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng đều đứng về phía ba phải không? Thiệu Vinh?”

Thiệu Vinh do dự một chút, lúc này mới kiên định nghiêm túc gật gật đầu, “Đúng vậy, baba.”

Cái ôm đột nhiên càng buộc chặt.

Thiệu Trường Canh như muốn đem đối phương ép vào trong thân thể của mình, cái ôm chặt đến mức cả ngực hắn cũng bắt đầu phát đau.

——Thiệu Vinh, nếu con cứ như vậy, ba làm thế nào bỏ xuống được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.