Chờ Tô Viễn đi xong, Thiệu Trường Canh mới thu hồi nụ cười.
Tất cả đều nằm trong dự tính của hắn, hạ bước cờ này tuy mạo hiểm nhưng không thể tìm ra lỗ hổng rõ ràng.
Dù vậy, trong lòng vẫn dâng lên một loại cảm giác bất an kỳ quái.
Cảnh sát họ Tô, không khỏi làm cho người ta liên tưởng đến vị Tô Tử Hàng đã không còn ở nhân thế kia.
Lâm Hiên còn đứng ở bên cạnh, lo lắng nói: “Viện trưởng Thiệu, nếu không anh qua phòng nghỉ bên cạnh ngủ một giấc trước đi? Có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho anh.”
Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Tôi không mệt,” ngẩng lên chuyển tầm mắt về phía Lâm Hiên, “Vừa rồi cậu muốn nói lại thôi, rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
“…” Lâm Hiên có chút do dự.
“Nói đi,” Thiệu Trường Canh hạ giọng, “Lúc tôi ở Anh thường xuyên học suốt đêm, không cần xem nhẹ sức chịu đựng của tôi.”
Lâm Hiên gật gật đầu, lấy ra một phần văn kiện từ trong bao mang bên người, “Lần trước anh bảo tôi điều tra tư liệu về thân thích của Tô Thế Văn, do thời gian quá vội nên đã bỏ sót một số chi tiết mấu chốt. Sau khi cẩn thận tra xét lại lần nữa, tôi đã đem tư liệu sửa sang lại đầy đủ.”
Thiệu Trường Canh cầm văn kiện, tầm mắt chậm rãi đảo qua tin tức quan trọng.
“Nguyên nhân Tô Tử Hàng chết,” Lâm Hiên cẩn thận giải thích , “là do trúng đạn khiến công năng tim suy kiệt cấp tính.”
“Ở bệnh viện An Bình?”
Lông mày Thiệu Trường Canh đột nhiên nhíu chặt, tầm mắt dừng trên bốn chữ “bệnh viện An Bình”.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đoạn tin tức ở năm đó –
“Cảnh sát trẻ Tô Tử Hàng trong lúc chấp hành nhiệm vụ bị bắn trúng, được mang đến bệnh viện An Bình khoảng cách gần nhất chữa trị, viện trưởng Thiệu An Quốc của bệnh viện An Bình tự mình chỉ đạo chuyên gia ngoại khoa tiến hành cấp cứu gấp, nhưng do đạn trúng vào giữa bộ phận yếu hại, khiến công năng tim suy kiệt nghiêm trọng, sau hai giờ cấp cứu, cuối cùng vào lúc 3 giờ sáng tuyên bố Tô Tử Hàng tử vong lâm sàng.”
-Chết lâm sàng là khi tim ngừng đập, não không có tín hiệu hoạt động, nhưng tế bào trong cơ thể vẫn còn sống. Ở đây chắc muốn nói là lúc đó phẫu thuật anh Tử Hàng chưa chết hẳn, nhưng mà sau đó thì ảnh cũng lên đường luôn rùi…
—— Tô Tử Hàng cư nhiên chết ở bệnh viện An Bình, còn từng được Thiệu An Quốc tự mình cấp cứu?
Mày Thiệu Trường Canh càng nhăn càng chặt.
Vốn dĩ dưới tình huống khẩn cấp đưa người bị thương đến bệnh viện gần nhất cấp cứu là chuyện rất bình thường, do thân phận người bị thương đặc biệt nên viện trưởng đích thân ra tay cũng là chuyện rất bình thường, đạn bắn trúng chỗ yếu hại của tim khiến công năng tim suy kiệt không cứu được cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.
Chỉ là, nhiều bình thường và nhiều trùng hợp như vậy lại làm cho Thiệu Trường Canh cảm thấy chuyện này không hề đơn giản giống bề ngoài.
Thiệu Trường Canh cẩn thận đọc qua tư liệu, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Đồng.
“Thiệu đại viện trưởng, tìm tôi có việc gì?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia mặc dù đã kết hôn sinh con nhưng thanh âm vẫn còn sức sống như cũ.
“Là việc riêng, muốn nhờ cô hỗ trợ.” Thiệu Trường Canh ngữ mang ý cười, “Cô có thể vào kho dữ liệu của trung tâm pháp y tra giúp tôi bản đồ gen của một người tên là Tô Tử Hàng không?”
Lâm Đồng khiếp sợ, “Chuyện này hình như không thích hợp đi?”
“Nếu thích hợp đã không tìm cô.”
“Ách. . . . . .”
“Ngoại trừ cảnh sát, chỉ có cô và Tô Thế Văn có quyền hạn này,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, thấp giọng nói, “Yên tâm, tôi chỉ muốn nhìn một chút, huống hồ Tô Tử Hàng đã chết, tôi không có khả năng lấy bản đồ gen của hắn đi làm chuyện xấu.”
Lâm Đồng do dự một lát, “Được rồi, tôi tra xong sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Ừ, cảm ơn.”
Cúp điện thoại xong, Thiệu Trường Canh ngẩng đầu nhìn Lâm Hiên: “Pháp y sẽ lập tức tới đây, cậu trước qua trung tâm nội tạng an bài đi.”
“Được,” Lâm Hiên gật gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.
Lâm Hiên đi rồi, Thiệu Trường Canh lập tức mở máy tính đăng nhập hậu trường bệnh viện, nhập vào mật mã quản lý cấp bậc cao nhất mà chỉ viện trưởng mới có, vào trong kho bệnh án tìm tên “Tô Tử Hàng”.
Quả nhiên, trên màn hình xuất hiện một phần bệnh án điện tử lưu trữ mười sáu năm về trước.
Bệnh nhân tên Tô Tử Hàng, 25 tuổi, nghề nghiệp cảnh sát, nguyên nhân nhập viện là khi chấp hành nhiệm vụ thân thể bị trúng đạn nhiều chỗ.
Trong phần bệnh án điện tử này ghi lại đầy đủ tình trạng thân thể của Tô Tử Hàng lúc nhập viện, các số liệu kiểm tra của phòng thí nghiệm, ghi chép gây tê, ghi chép phẫu thuật, ghi chép cấp cứu, thậm chí cả ghi chép tử vong.
Đây có thể nói là một phần bệnh án hoàn hảo, viết theo khuôn mẫu cực kỳ chỉnh tề và tường tận.
—— Nhóm máu của hắn là nhóm máu O, trị số bạch cầu cao chứng tỏ khi nhập viện hắn đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, huyết sắc tố và tiểu cầu giảm biểu thị việc bị thương mất nhiều máu. Tất cả kết quả kiểm tra đều hoàn toàn trùng khớp với tình trạng thân thể khi nhập viện của hắn.
-Trị số bạch cầu tăng khi bệnh nhân bị viêm nhiễm, bệnh máu ác tính hay các bệnh bạch cầu.
-Huyết sắc tố giảm khi thiếu máu, chảy máu và các phản ứng gây tan máu.
-Giảm tiểu cầu có thể xảy ra khi chảy máu tự phát và đông máu chậm.
Hix hix cái chương này rắc rối ghê T_T
Bệnh án nhìn qua không có điểm nào đáng ngờ, trong quá trình cấp cứu sử dụng thuốc đúng quy tắc, truyền máu bổ dịch, mở ngực giải phẫu lấy ra bốn viên đạn, vị trí mỗi viên đều ghi chép lại đầy đủ. Cuối cùng do viên đạn thứ năm tổn thương tim khiến công năng tim suy kiệt, tim ngừng đập mà chết.
Nếu chuyện này thật sự có người gian lận, như vậy, lấy thủ đoạn cẩn thận của Thiệu An Quốc, nhất định ông sẽ không để lại dấu vết gì, phần tư liệu bệnh án này càng không thể tra ra điểm nào đáng ngờ.
——Điều khiến Thiệu Trường Canh chú ý không phải là thủ thuật giải phẫu, mà là người tham gia giải phẫu.
Thông thường một bàn phẫu thuật cần tám người.
Mổ chính là một; ba trợ lý; bác sĩ gây tê, y tá dụng cụ, y tá rửa tay, y tá lưu động. Trong tình huống phẫu thuật khẩn cấp có lẽ như vậy không đủ y tá và trợ lý, nhưng mổ chính, một trợ lý, bác sĩ gây tê và y tá dụng cụ là nhất định phải có.
Những người này có lẽ không có khả năng thiên y vô phùng* giống như Thiệu An Quốc.
*làm việc chu toàn
Tầm mắt Thiệu Trường Canh lại đảo qua danh sách nhân viên phẫu thuật, đột nhiên phát hiện một hiện tượng hết sức kỳ quái.
Tham gia lần phẫu thuật này có sáu người, cơ hồ đều là tâm phúc của Thiệu An Quốc. Một người không lâu sau đó đã từ chức, hai người lúc Thiệu An Quốc thoái vị cũng từ chức, một người sau khi thành lập trung tâm cấy ghép nội tạng đã mang theo cả nhà di dân, chỉ còn lại duy nhất một người. . . . . .
—— Y tá tưởng phòng giải phẫu hôm qua vừa trình đơn từ chức, Trần Đan.
Cứ như là trùng hợp, hoặc như không hẹn mà gặp.
Bọn họ đều lựa chọn “rời đi” để kết thúc kiếp sống bác sĩ.
Thiệu Trường Canh đau đầu nhu nhu huyệt thái dương.
Hắn đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Tô Thế Văn, biết chân tướng, đối với cậu và Thiệu Vinh đều không có gì tốt lành.
Có điều bỏ cuộc giữ chừng cũng không phải là tác phong của Thiệu Trường Canh, loại cảm giác như nghẹn ở cổ họng càng làm cho hắn thấy khó chịu.
Huống hồ, bây giờ hắn đột nhiên rất muốn biết, cái gọi là chân tướng bị nhiều người giấu diếm như vậy, cái tên bị nhiều người né tránh như vậy, vị cảnh sát trẻ tuổi Tô Tử Hàng, năm đó, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Cho dù cái chân tướng kia là xương cá bén nhọn, hắn cũng muốn tự mồm nuốt vào.
Thiệu Trường Canh không hề do dự cầm điện thoại trên bàn, ấn số nội bộ phòng giải phẫu.
“Bảo y tá trưởng Trần Đan tiếp điện thoại.”
Rất nhanh, bên tai liền vang lên tiếng nói dịu dàng đặc biệt của Trần Đan, “A lô, xin chào.”
“Tôi là Thiệu Trường Canh, bây giờ cô có thời gian không?”
Trần Đan trầm mặc một chút, đáp: “Tôi cũng đang muốn đi tìm anh, mười phút sau gặp.”
Thiệu Trường Canh đem bệnh án của Tô Tử Hàng in ra, cầm trong tay cẩn thận nhìn lại một lần.
Đột nhiên, cửa bị một cỗ lực lớn đẩy ra, Thiệu Trường Canh đang muốn mở miệng mắng lại nhìn thấy một đôi mắt đen nháy trong suốt.
“Baba!” Thiệu Vinh hiển nhiên là một đường chạy tới, tay phải vịn cạnh cửa thở hồng hộc, hơn nửa ngày cũng nói không được một câu hoàn chỉnh.
Thiệu Trường Canh kinh ngạc nói: “Con. . . . . . Sao lại chạy tới bệnh viện?”
Thiệu Vinh lấy tay ấn ấn ngực, tiến lên vài bước đối diện Thiệu Trường Canh, cầm ly cà phê Thiệu Trường Canh vừa uống một nửa đổ vào miệng. Mồ hôi tinh mịn chảy xuống từ trán, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, hoàn toàn là một bộ chật vật vừa mới chạy xong marathon xong.
Thiệu Trường Canh nhẹ giọng nói: “Đừng nóng vội, ngồi xuống hít sâu, có gì từ từ nói.”
Thiệu Vinh nghe lời ngồi xuống, uống sạch cà phê, hít sâu mấy hơi thở ra rồi mới mở miệng nói: “Con lo lắng baba gặp chuyện không may nên đã xin thầy giáo về trước, đứng trước cổng đón không được xe nên con chạy luôn.”
Nghe lời giải thích như thế, trong mắt Thiệu Trường Canh không khỏi hiện lên một tia dịu dàng, vươn tay hung hăng vò rối tóc Thiệu Vinh, sau lại nhẹ nhàng vuốt ve, “Không phải đã nói với con ba không có chuyện gì rồi sao?”
Mặt Thiệu Vinh nhíu lại, gục đầu xuống nhìn sàn: “Rất nhiều người trước khi bị túm vào đồn cảnh sát đều gọi cho người nhà bảo tôi không sao, đừng có lo.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh đối với suy nghĩ kỳ dị của cậu có chút bất đắc dĩ.
“Con nghĩ ba vì muốn con yên tâm nên mới cố tình nói như vậy.”
“Cho nên con mới tự mình chạy tới để xem baba có sao không?”
“Nếu ba bị cảnh sát Tô kia bắt vào đồn cảnh sát, con nhất định sẽ giúp ba tìm luật sư,” Thiệu Vinh dừng một chút, “Đúng rồi, cảnh sát Tô kia nói chuyện thật nghiêm túc, hỏi con mấy vấn đề mà cứ như ba phạm tội lớn gì vậy. Con rất lo lắng cho ba.”
“. . . . . .” Nhóc con ngốc ngây thơ này, nói câu nào cũng làm Thiệu Trường Canh cảm thấy mềm lòng.
“Baba, ba rốt cuộc gặp phải kiện tụng gì, sao cảnh sát lại kiểm tra tối qua ba đi đâu?”
Thiệu Trường Canh khẽ cười cười, dịu dàng nói: “Không cần khẩn trương, lấy khẩu cung theo lệ mà thôi, đa số bác sĩ trong trung tâm cấy ghép nội tạng đều bị tra xét. Tình huống cụ thể chờ ba về nhà nói cho con nghe.”
“Nha, tốt.” Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật gật đầu, “Vậy con về trước đi học, tiết tiếp theo là tiết kiểm tra.”
Thiệu Trường Canh gật đầu, “Đi đi, kiểm tra cố lên.”
Thiệu Vinh xoay người bước tới cửa. Vừa mở cửa liền thấy một người phụ nữ mặc quần áo y tá đang đứng bên ngoài, cô vươn tay tựa hồ đang muốn gõ cửa, kết quả cửa đột nhiên bị Thiệu Vinh mở ra, hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Không nghĩ tới cửa vừa mở, biểu tình của cô khi nhìn Thiệu Vinh giống như vô cùng khiếp sợ.
Thiệu Vinh vốn dĩ cảm thấy không có gì, nhưng nhìn sắc mặt khiếp sợ của cô, trong lòng cũng có chút khó hiểu.
Hai người đứng đó kì quái nhìn nhau.
Thiệu Trường Canh nhìn cửa liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Trần Đan, cô vào đi.”
Thiệu Vinh thầm nghĩ, chẳng lẽ bà cô này có quan hệ gì với baba, cho nên đụng trúng mình mới kinh hãi như vậy? Cậu nhịn không được quay đầu nhìn về phía Thiệu Trường Canh, lại phát hiện ánh mắt của hắn có chút lạnh lùng đáng sợ.
“. . . . . .Con đi học trước đây, hai người nói chuyện đi.”
Thật lâu sau, Thiệu Trường Canh cười nhẹ, nói: “Sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm. “
“A,” Trần Đan hiển nhiên còn đang thất thần, nghe nói thế vội vàng trốn tránh khụ một tiếng, “Gần đây không khoẻ lắm.”
“Nếu ngay cả ho thật hay ho giả mà tôi cũng không phân biệt được, hiện tại đã không ngồi ở vị trí này,” Thiệu Trường Canh bình tĩnh nhìn cô, “Tôi ghét nhất những người nói dối trước mặt tôi.”
“. . . . . .” Trần Đan im lặng, thần sắc có chút lúng túng.
“Vừa rồi nhìn thấy người kia, sắc mặt cô đột nhiên trở nên khó coi,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Cô quen biết cậu ấy?”
Trần Đan không nghĩ nhiều lập tức đáp: “Không quen.”
“Nó là con tôi Thiệu Vinh,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Nhiều năm về trước, có một lần tuyết rơi thật lớn, trên đường đưa cô về nhà thì bị kẹt xe, điện thoại gọi không được nên tôi đã xuống xe tìm nó, còn nhờ cô giúp tôi lái xe về nhà, cô còn nhớ không?”
“À, tôi nhớ ra rồi,” Trần Đan cười cười đáp, “Không ngờ Thiệu Vinh đã lớn như vậy, bây giờ đang học trung học sao? Tôi thấy cháu mặc đồng phục học sinh của Thập Nhất Trung.”
Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Đúng vậy, học cấp hai, năm nay mười sáu tuổi.”
So với câu hỏi nghiêm túc của cảnh sát, giọng điệu bình tĩnh của Thiệu Trường Canh càng làm người ta cảm thấy phát lạnh.
Thiệu Trường Canh cầm bệnh án của Tô Tử Hàng trong tay, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Trần Đan, “Nhìn này.”
Cầm lấy tài liệu trong tay, đồng tử Trần Đan lập tức co rút lại, đầu ngón tay thậm chí còn khẽ run lên, “Cái này. . . . . . Cái này là?”
Thiệu Trường Canh khẽ cười nói: “Trong lúc tôi kiểm tra vô tình tìm được một bản ghi chép phẫu thuật hơn mười năm trước, phát hiện bên trong có tên của cô. Khi đó cô vừa đến bệnh viện An Bình không lâu, lúc tham gia lần phẫu thuật ấy vẫn còn là một y tá dụng cụ nho nhỏ, đúng không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Sau lần phẫu thuật đó, cô đã lấy lý do không hợp với phòng giải phẫu, điều đến bộ nằm viện của ngoại khoa phải không?”
“Đúng vậy. . . . . .” Trên trán Trần Đan toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Vậy mà bây giờ, cô lại là y tá trưởng của khu giải phẫu,” Thiệu Trường Canh dừng một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, “Tại sao lại từ chức?”