Y Sinh Thế Gia

Chương 26



Lúc từ trung tâm pháp y đi ra, ánh nắng bên ngoài rất đẹp, nhưng tâm tình của Thiệu Trường Canh lại đột nhiên trở nên trầm trọng.

Mặc dù không có tư liệu gen để chứng minh Tô Tử Hàng và Thiệu Vinh có quan hệ huyết thống, nhưng Thiệu Trường Canh có loại trực giác kỳ quái —— Tô Tử Hàng chính là cha ruột của Thiệu Vinh.

Bộ dạng của bọn họ quá giống.

Thiệu Vinh hiện tại, hoàn toàn là một bản sao thu nhỏ của Tô Tử Hàng.

Năm Tô Tử Hàng qua đời cũng chính là năm An Phỉ vội vàng xuất ngoại, thời gian rất ăn khớp. Hơn nữa, vụ án Tô Tử Hàng hi sinh vì nhiệm vụ chấn động một thời, lúc ấy còn có nhân vật “Thái tử” thần bí nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, An Phỉ vì bảo vệ con nhỏ, chưa từng đề cập qua tên Tô Tử Hàng với bất kì ai.

Thiệu Vinh nhất định sẽ không tưởng tượng được, cha ruột mình cư nhiên dính vào án kiện mua bán thuốc phiện, trước khi chết còn bị tra tấn dã man như vậy.

Biết chân tướng tàn khốc như vậy, cậu nhất định sẽ đau lòng đi?

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ nhu nhu mi tâm.

Lúc trước đem Thiệu Vinh về nhà , hoàn toàn không nghĩ tới bối cảnh thân thế Thiệu Vinh sẽ phức tạp như thế, hắn còn tưởng rằng Thiệu Vinh là kết tinh tình yêu của An Phỉ và quý công tử nào đó. Tô Tử Hàng ở hắc đạo nằm vùng ba năm, có thể suy đoán anh ta và An Phỉ đã quen biết nhau trong khoảng thời gian đó. Nếu vậy, ngay cả bối cảnh của An gia cũng có thể phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

Bất quá, mặc kệ bối cảnh có bao nhiêu phức tạp, với Thiệu Trường Canh mà nói, Thiệu Vinh vẫn là Thiệu Vinh mà hắn yêu thương, là người hắn nguyện ý không tiếc bất cứ thứ gì để bảo hộ.

Lo lắng Thiệu Vinh sẽ có chuyện, Thiệu Trường Canh gọi điện thoại nói một tiếng với Lâm Hiên, sau đó lái xe đổi hướng đi đến Thập Nhất Trung.

Lúc này là thời gian cơm trưa, mấy quán cơm xung quanh trường học đều chật ních các học sinh mặc đồng phục, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Thiệu Vinh, bên tai liền truyền đến thanh âm quen thuộc: “Baba, tìm con có việc sao?”

Giọng nói trong suốt của thiếu niên, giống như nước ấm chảy qua màng tai thoải mái ấm áp.

Tâm tình buồn bực của Thiệu Trường Canh lập tức lắng xuống, giọng điệu cũng không khỏi trở nên dịu dàng, “Vừa tan học phải không? Ra cổng trường đi, ba dẫn con đi ăn cơm trưa.”

Thiệu Vinh do dự một chút, “Con đang dùng cơm.”

“Ba tới tìm con, con ở đâu?”

Thiệu Vinh không đáp lại.

Thiệu Trường Canh cảm thấy không đúng, thấp giọng hỏi: “Thiệu Vinh, con làm sao vậy?”

Bên tai đột nhiên truyền tới một thanh âm trầm thấp, “Mấy phút đồng hồ không thấy mà cũng gấp thành như vậy, Tiểu Vinh đang ở với tôi.”

Thiệu Trường Canh nhíu mày, “. . . . . .An Lạc?”

“Lâu như vậy không gặp, không ngờ anh vẫn còn nghe ra giọng của tôi.” An Lạc thản nhiên nói.

Thanh âm của hắn kỳ thật rất dễ phân biệt, thanh tuyến cố tình đè thấp, hơn nữa giọng điệu cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, tạo cảm giác bình tĩnh mà trầm ổn. Thiếu niên năm đó luôn đứng phía sau An Dương không ai biết đến, nay đã là người nắm quyền duy nhất của An gia.

“Bình thường thôi, giọng của cậu rất đặc biệt.” Thiệu Trường Canh lạnh lùng trả lời, “Hai người đang ở đâu?”

“Tiểu Vinh, nói cho ba cháu biết, chúng ta đang ở đâu.”

Thiệu Vinh tiếp điện thoại, “Con và cậu đang ngồi ở sảnh một nhà hàng buffet tên là Blue Rose, gần quảng trường Tân Trữ.”

“Được, ba lập tức tới ngay.”

Cúp điện thoại xong, Thiệu Trường Canh trầm mặc khởi động xe đến quảng trường Tân Trữ.

Bước vào sảnh, liếc một cái liền thấy Thiệu Vinh mặc đồng phục học sinh ngồi bên cửa sổ vùi đầu ăn trái cây.

Một người đàn ông ngồi đối diện cậu, mặc một thân âu phục màu đen, ánh mắt sắc bén vẫn lạnh lùng như trong trí nhớ.

Đối diện với tầm mắt của hắn, cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, khiến người ta rất không thoải mái.

Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, đi đến ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: “An Lạc, trở về lúc nào vậy?”

“Hôm qua vừa về nước,” An Lạc ý vị thâm trường liếc một cái, “Không nghĩ tới vừa mới trở lại liền nghe được một chuyện lớn. Nghe nói hôm qua có người ở trong khách sạn chẳng biết vì sao lại mất một quả thận, trách không được kiểm an sân bay lại nghiêm khắc vô cùng.”

Thiệu Vinh nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Cậu, cậu là nói có người bị mưu sát trong khách sạn?”

An Lạc quay đầu nhìn Thiệu Vinh, cười cười nói: “Nghe nói thận bị lấy chứ người vẫn chưa có chết, người bình thường như cậu nghe xong chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Loại vấn đề chuyên nghiệp này hẳn nên hỏi baba cháu mới đúng, ba của cháu chính là cao thủ phẫu thuật cấy ghép thận đấy.”

Thiệu Vinh chuyển tầm mắt về phía Thiệu Trường Canh, “Baba. . . . . .”

Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng cười, “Đi lấy giúp ba một ít thức ăn, được không?”

Thiệu Vinh nhìn ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên quyết của hắn, đành phải gật gật đầu, xoay người đi lấy thức ăn.

Thiệu Vinh đi rồi, lúc này Thiệu Trường Canh mới thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói: “An Lạc, tôi nhớ giữa chúng ta từng có hiệp nghị, cậu có thể tới xem Thiệu Vinh, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải ở đó. Nhiều năm nay số lần cậu đến nhìn nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay tại sao đột nhiên giữa giờ cơm trưa lại chạy tới trường học tìm nó?”

An Lạc bình tĩnh đáp: “Tôi nhớ cháu ngoại mình nên tới xem một chút cũng không được?”

“Vậy sao?” Ánh mắt Thiệu Trường Canh đảo qua khuôn mặt thản nhiên của hắn, “Nói thẳng đi, đừng cùng tôi chơi trò trốn tìm.”

An Lạc thu hồi nụ cười, im lặng một lát mới nhỏ giọng nói: “Lúc chị An Phỉ của tôi qua đời, di vật lưu lại ở chỗ anh phải không?”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Năm đó tôi đã nói qua với cậu, đến khi Thiệu Vinh tròn mười tám tuổi sẽ đem di sản của An Phỉ giao lại cho nó. Số tiền trong tài khoản cũng không nhiều, lúc trước cho cậu xem qua cậu cũng đâu có ý kiến?”

“Di sản, không phải cái đó.” An Lạc nói.

Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Là ý gì?”

“Theo tôi được biết, lúc chị qua đời có để lại một quyển nhật kí.”

Trong lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên nhảy dựng.

Mười năm trước lúc hắn về nước, Thiệu Vinh còn đang nằm viện, An Phỉ cũng đã hạ táng, di vật của cô là do Trương luật sư chuyển giao, đặt trong một cái két sắt. Lúc ấy hắn cũng không có hứng thú với phần di vật đó, chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là một ít thư tín và tài sản mà người mẹ để lại cho con trai. Khi đấy Thiệu Vinh chỉ mới sáu tuổi, vì vậy Thiệu Trường Canh liền đem phần di vật này và số dư trong tài khoản của An Phỉ đặt chung với nhau, định khi Thiệu Vinh mười tám tuổi sẽ giao lại cho cậu.

Vào lúc ấy hắn hoàn toàn không biết bối cảnh của cha ruột Thiệu Vinh lại phức tạp như vậy, càng không nghĩ đến sau nhiều năm sớm chiều ở chung, tình cảm của mình dành cho Thiệu Vinh cư nhiên lại biến chất.

“Nếu chị ấy thật sự có để lại nhật kí, về phần làm sao xử lý di vật này, chúng ta phải thương lượng một lần nữa,” ánh mắt An Lạc thâm trầm, “Tôi nghĩ, nội dung nhật kí, tốt nhất vẫn không nên để Thiệu Vinh nhìn thấy nhỉ?”

“Đó là do mẹ nó lưu lại, nó có quyền nhìn đến không phải sao?” Thiệu Trường Canh nhướng nhướng mày, “Ngược lại là cậu đấy, vội vã đi lấy nhật kí như vậy, có phải trong đó ghi cái gì bất lợi cho cậu không?”

Sắc mặt An Lạc thay đổi.

Ánh mắt sắc bén của Thiệu Trường Canh đặt trên người hắn, “Chẳng lẽ liên quan đến Lam Dạ?”

An Lạc không đáp.

Thiệu Trường Canh cười cười nói: “Năm đó An Phỉ nhất định là biết gì đấy mới vội vã theo tôi xuất ngoại. Bây giờ nhớ lại, tôi . . . . . Giống như một nước cờ bị An gia các người lợi dụng đi?”

An Lạc nhíu mày: “Chị ấy thông minh hơn tôi nghĩ, ngay cả để lại một quyển nhật kí cũng khó giải quyết như vậy, nếu không phải lúc trước tôi tìm ra bảo mẫu của Tiểu Vinh, từ trong miệng cô ta biết được trước khi chị ấy qua đời mỗi ngày đều viết nhật kí, tôi thiếu chút nữa đã xem nhẹ cái tai họa ngầm này.”

Thiệu Trường Canh trầm mặc một lát, “Kỳ thật cậu đã sớm biết Thiệu Vinh không phải con ruột của tôi phải không?”

An Lạc nhún vai, “Lúc đầu tôi chỉ hơi hoài nghi, dù sao đứa nhỏ sáu tuổi cũng chưa nhìn ra dung mạo đặc thù gì.”

“Cho nên cậu biết thời biết thế, đưa nó cho tôi chăm sóc.”

“Đương nhiên, ném nó cho anh so với tự mình chăm sóc tốt hơn. Tôi cũng không có thiện tâm đi nuôi lớn con của phản đồ.”

“Cậu thật sự căm ghét Tô Tử Hàng?”

An Lạc nhíu nhíu mày, nói sang chuyện khác: “Tóm lại, nhật kí của An Phỉ là không thể công khai, đây là điểm mấu chốt của tôi. Nếu anh không xử lý sạch sẽ phần di vật kia, tôi chỉ còn cách đem tất cả sự thật nói cho Thiệu Vinh biết. Tôi nghĩ, có một số việc, anh cũng không hi vọng nó biết.”

Thiệu Trường Canh im lặng hạ giọng, “Được.”

An Lạc tựa hồ có chút kinh ngạc hắn cư nhiên sảng khoái đáp ứng như vậy, nghi ngờ nói: “Điều kiện.”

“Điều kiện là mời cậu từ nay về sau hoàn toàn biến mất trước mặt nó.” Thiệu Trường Canh ngẩng đầu nhìn hắn, hạ giọng, “Thiệu Vinh cũng là điểm mấu chốt của tôi, cậu đừng đụng vào.”

An Lạc giương lên khóe môi, “Anh sợ người cậu như tôi dẫn nó lạc lối?”

Tầm mắt Thiệu Trường Canh đặt trên mặt của hắn, gằn từng tiếng nói, “Tôi mặc kệ bối cảnh An gia các người, tôi chỉ hi vọng Thiệu Vinh không bị ảnh hưởng gì, sống vui vẻ bên cạnh tôi, chỉ vậy thôi.”

An Lạc nhìn hắn, trên mặt dần dần lộ ra ý cười, “Tô Tử Hàng thật là một người thú vị, đã chết rồi mà vẫn còn lưu lại một đứa con trai gây chú ý như vậy. Bộ dạng của Thiệu Vinh. . . . . .Thật sự rất giống anh ta.” Đứng lên, đi ngang qua bên người Thiệu Trường Canh, thản nhiên ném hai chữ: “Thành giao.”

Lúc Thiệu Vinh lúc trở lại, phát hiện chỉ có baba ngồi một mình yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu đâu?” Thiệu Vinh hỏi.

Thiệu Trường Canh quay đầu, nhẹ nhàng cười nói: “Cậu bận công chuyện nên về trước rồi.”

“Nha,” Thiệu Vinh gật gật đầu, đem đầy đủ đồ ăn đặt trước mặt Thiệu Trường Canh, “Baba đói bụng không? Ăn cái này trước đi.”

Đối với người cậu quanh năm suốt tháng ngẫu nhiên tới thăm một hai lần, Thiệu Vinh cũng không có bao nhiêu hảo cảm, hơn nữa ông cậu trầm mặc ít lời ánh mắt lúc nào cũng lạnh như băng này đi rồi ngược lại làm cho Thiệu Vinh cảm thấy tự do hẳn.

Vẫn là ăn cùng baba thoải mái hơn.

Thiệu Vinh đem một miếng pizza đặt vào trong đĩa Thiệu Trường Canh, “Nếu con nhớ không lầm thì hình như baba thích ăn vị này, nếm thử xem, pizza nhà hàng này ăn rất ngon.”

Nhìn Thiệu Vinh trước mặt biểu tình hoàn toàn trầm tĩnh, bởi vì được ăn đồ ngon mà trên mặt tràn đầy thỏa mãn, trong ánh mắt trong suốt là vẻ đơn thuần mà chỉ học sinh chưa đi vào xã hội mới có.

Ăn pizza của Thiệu Vinh đưa tới, đáy lòng Thiệu Trường Canh không hiểu sao nổi lên một tia chua xót. tự kỉ quá anh =))

Hình thức ở chung ấm áp như vậy, có lẽ không thể duy trì được bao lâu nữa.

“Thiệu Vinh.” Thiệu Trường Canh đột nhiên thấp giọng gọi cậu.

“Dạ?” Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, “Sao ạ?”

“Hôm nay sau khi tan học về nhà sớm một chút, ba có chuyện muốn nói với con.”

Nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy khẩn trương: “Là chuyện quan trọng gì sao?”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Không cần lo, cha con chúng ta đã lâu chưa có ngồi xuống hảo hảo tâm sự.”

Nghe hắn giải thích như vậy, Thiệu Vinh mới hơi yên lòng, đáp: “Được rồi, sau khi con tan học sẽ về sớm một chút.”

Bởi vì Thiệu Trường Canh đã đánh châm dự phòng trước, toàn bộ buổi chiều tâm tình Thiệu Vinh vẫn bồn chồn không yên.

Vẻ mặt baba thật nghiêm túc, hình như muốn nói cho mình một chuyện rất quan trọng.

Là chuyện gì nhỉ?

Trong lòng Thiệu Vinh không ngừng đoán, đồng thời có chút chờ mong, lại có chút bất an.

Chuông tan học rốt cuộc vang lên, Thiệu Vinh nhanh chóng thu thập túi sách về nhà, lấy ra chìa khóa mở cửa, phát hiện baba đang ngồi trên sô pha phòng khách xem báo, trước mặt còn để một ly cà phê hơi bốc khói.

Bình thường baba ở nhà sẽ thay áo ngủ thoải mái, lúc này lại mặc âu phục màu xám đậm ngồi trên sô pha xem báo, nhìn cứ như người mẫu trang bìa tạp chí, khuôn mặt nhìn nghiêng thật sự rất đẹp trai.

Nghe được cửa phòng mở, Thiệu Trường Canh liền ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt Thiệu Vinh, nhẹ giọng nói: “Qua đây ngồi đi.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, có chút không yên mở miệng hỏi: “Baba, có phải có chuyện quan trọng yếu gì muốn nói với con không?”

Thiệu Trường Canh cười: “Từ trưa tới giờ chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”

Thiệu Vinh gật gật đầu nói: “Chuẩn bị rồi,” sau đó vừa khẩn trương cúi đầu xuống nhìn sàn nhà.

Thiệu Trường Canh nghiêng người, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Thiệu Vinh lên, cố định trụ cằm cậu, để ánh mắt của cậu không thể trốn tránh mình.

Thiệu Vinh nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, lực chú ý bị bắt tập trung cao độ.

Trong phòng khách im lặng, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Thật lâu sau, Thiệu Trường Canh mới mở miệng nói ——

“Thiệu Vinh.”

“Ba, cũng không phải là ba ruột của con.”

Thanh âm thật bình tĩnh, giống như một câu trần thuật không có chút nào phập phồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.