“Thiệu Vinh, ba, cũng không phải là ba ruột của con.”
Lời tự thuật bình tĩnh như vậy, lại làm cho Thiệu Vinh cứng ngắc tại chỗ.
—— Ba đang nói gì vậy?
Vì sao từng chữ đều nghe được rõ ràng, nhưng trong não lại không hiểu từ nào cả?
Thiệu Vinh ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.
Tâm tình không yên cả buổi chiều. . . . . . Chuẩn bị sẵn tâm lý về đến nhà, thế nhưng chuyện nghe được lại hoàn toàn vượt khỏi phạm vi mình có thể tiếp nhận. . . . . . Nhìn cặp mắt đen nhánh của hắn, nhìn thần sắc bĩnh tĩnh trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy yết hầu như bị cái gì chặn lại, ngực cũng nhói đau.
Bên tai Thiệu Vinh lặp lại câu trần thuật bình tĩnh của người trước mặt: Thiệu Vinh, ba không phải là ba ruột của con.
—— Sao có thể như thế được?!
Người từ nhỏ đến lớn vẫn luôn quan tâm mình, yêu thương mình; sau khi mẹ qua đời, người chạy tới bệnh viện ôm mình nói rằng có ba ở đây, về sau sẽ không để con chịu một chút ủy khuất nào nữa; người luôn ân cần chu đáo mua này nọ mình cần; người cho dù tối khuya bận làm việc thế nào cũng sẽ vào phòng ngủ nhẹ nhàng thay mình đắp chăn. . . . . .
Sao có thể không phải là ba ruột?!
Thiệu Vinh hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện khó tin như thế này.
Trong lòng cậu, người trước mắt không chỉ là ba ruột cậu.
Mà còn là người cha tốt nhất trên thế giới này.
“Baba, ba nhất định là nghĩ sai rồi,” Thiệu Vinh tránh đi tầm mắt của hắn, quật cường nghiêng đầu đi, giọng nói lạnh lùng cứng rắn, “Nếu con phạm sai lầm gì, xin ba trực tiếp chỉ ra. Mắng con, thậm chí đánh con cũng được. . . . . . Xin đừng, xin đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn!”
Rất nhiều đứa trẻ sau khi phạm sai lầm, ba mẹ đều bảo “con là nhặt được đấy” để hù doạ chúng.
Trong lòng Thiệu Vinh thầm hi vọng baba cũng vì tức giận nên mới nói như vậy . . . . . .
Tuy rằng cậu biết khả năng này cơ bản là không có, nhưng trong tâm vẫn. . . . . Không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn như này.
“Thiệu Vinh,” Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng thở dài, “Ba sẽ không lấy chuyện nghiêm trọng thế này nói đùa với con.”
Tia hi vọng cuối cùng bị lạnh lùng đập nát.
Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn sàn nhà, trong đầu ông ông ông ông, loạn thành một đoàn.
Cậu nhớ lúc còn rất nhỏ, baba còn ở Anh quốc, cậu cùng mẹ sống trong một biệt thự ở vùng ngoại thành, mỗi ngày trong lòng đều âm thầm ngóng ngày baba trở về, mỗi lần baba trở về, cậu sẽ cao hứng nhào qua, bởi vì cái ôm của baba luôn cho cậu cảm giác an tâm và ấm áp.
Đó là khát khao và ước mong tình thân thuần khiết trong đáy lòng của một đứa nhỏ.
Sau khi mẹ qua đời, cậu liền cùng baba sống nương tựa lẫn nhau, trẻ con chỉ có mình baba ở phương diện cảm tình nói sao cũng thiếu 50%, nhưng Thiệu Vinh chưa bao giờ cảm thấy khổ sở.
Tuy rằng không có mẹ, nhưng cậu vẫn còn có ba.
—— Có baba tốt nhất trong cảm nhận của cậu.
Nhưng hôm nay, người mà cậu gọi baba mười sáu năm trời, người được cậu coi là người thân duy nhất, đột nhiên bình tĩnh tuyên bố không phải là ba của cậu, giống như quan tòa đang tuyên án tử hình.
Đây thật sự là quá mỉa mai!
—— Ông không phải ba tôi, vậy ba tôi là ai?
—— Nhiều năm như vậy cũng chưa từng xuất hiện, người gọi là ba ruột chẳng bao giờ quan tâm đến mẹ và mình. . . . . . Rốt cuộc là ai?
Cảm giác giống như cây đại thụ từ nhỏ đến lớn mình luôn dựa vào đột nhiên ầm ầm sập xuống, toàn bộ thế giới long trời lở đất. . . . . .
Tâm tình còn khổ sở hơn so với năm đó mẹ qua đời . . . . . .
Thậm chí có một loại cảm giác bị người thân yêu nhất phản bội . . . . .
“Con. . . . . Con muốn yên lặng một chút.” Thiệu Vinh đứng dậy, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Mới đi được vài bước, đột nhiên bị hai cánh tay dùng sức ôm vào trong lòng.
“Thiệu Vinh . . . . .”
Cái ôm quen thuộc, độ ấm quen thuộc, thanh âm quen thuộc, hơi thở quen thuộc luôn làm người ta an tâm. . . . . .
Hai chữ đơn giản, khiến cho hốc mắt Thiệu Vinh nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước.
“Baba. . . . . .” Rốt cuộc không chịu nổi loại đả kích cực lớn này, nước mắt nóng bỏng từ khóe mắt Thiệu Vinh chảy xuống, cậu đem mặt vùi vào trong ngực Thiệu Trường Canh, vươn hai tay gắt gao bắt lấy áo sơ mi của hắn.
—— Giống như người sắp chết đuối vớ được nhánh cây cứu mạng, ngón tay bấu chặt đến trắng bệch, quần áo chỉnh tề bị cậu nắm hiện ra nếp gấp đáng sợ, ngón tay Thiệu Vinh dùng sức cứ như muốn xé quần áo thành từng mảnh nhỏ.
Bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới cảm thấy trái tim bớt đau một chút.
“Điều này sao có thể. . . . . . Baba. . . . . . Sao có thể như vậy được. . . . . .”
“Mẹ đã sớm qua đời, ba không phải. . . . . Là người thân nhất của con sao?”
“Nếu, nếu như ngay cả ba cũng không phải là ba của con, vậy con, con ở trên đời này vốn không có một người thân nào. . . . . .”
Thiếu niên rúc mình vào trong ngực hắn, tựa như động vật bị hù doạ nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, rất nhanh đã thấm ướt ngực áo sơ mi.
Thiệu Trường Canh xót xa ôm lấy cậu, vươn tay vuốt tóc cậu an ủi.
“Thiệu Vinh, đừng đau lòng.”
—— Sao có thể không đau lòng?
Niềm tin mười mấy năm qua, đột nhiên bị hoàn toàn đập nát!
Nếu đổi lại là người khác, biết được người cha mình tôn trọng nhất không phải thân sinh thì có đau lòng không?
Cũng không biết qua bao lâu, Thiệu Vinh được Thiệu Trường Canh nhẹ nhàng vuốt lưng trấn an cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Thiệu Trường Canh nói: “Tại sao đột nhiên lại nói sự thật cho con biết?”
“Con đã sắp trưởng thành, ba không nghĩ lại giấu con nữa.”
Lý do như vậy làm Thiệu Vinh có chút hoài nghi, nhưng lại tìm không thấy lỗ hổng. Im lặng một lát sau, Thiệu Vinh mới hỏi: “Vậy. . . . . . Ba ruột của con rốt cuộc là người như thế nào?”
“Hắn tên Tô Tử Hàng, là một cảnh sát, trước khi con ra đời đã hi sinh vì nhiệm vụ.”
Thiệu Trường Canh đặt lên bàn một tấm hình, là hình tốt nghiệp đại học của Tô Tử Hàng mà Lâm Hiên điều tra được. Để tránh Thiệu Vinh bị kích động quá mạnh, Thiệu Trường Canh cố ý đem chuyện nằm vùng phức tạp của Tô Tử Hàng và nguyên nhân tử vong đổi thành một đoạn tóm tắt vô cùng đơn giản.
Thiệu Vinh nhìn dung mạo giống hệt mình của người đàn ông trong tư liệu, cùng phần giới thiệu đơn giản về cá nhân hắn.
Xuất thân trong gia đình cảnh sát, cảnh hiệu ưu tú, nằm vùng ba năm, trúng đạn bỏ mình. . . . . .
Nắm tay bên người không khỏi càng siết chặt hơn.
—— Tô Tử Hàng, ba chữ hoàn toàn xa lạ.
Lại cùng mình có quan hệ huyết thống thân mật nhất.
Mẹ căn bản. . . . . . Chưa từng đề cập qua tên của người này.
Người cho mình một nửa sinh mạng, người được gọi là ba mình, tại sao trước khi mình sinh ra lại chết?
Vì vậy, kỳ thật, ba mẹ mình đã chết cả rồi.
Mà trước mặt mình. . . . . . người mình đã gọi là baba hơn mười năm, lại chỉ là. . . . . . Người thu dưỡng một cô nhi không cha không mẹ. . . . . . Ba nuôi mà thôi.
“Thiệu Vinh,” Thấy sắc mặt trắng bệch của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh đau lòng nói, “Tuy rằng ba không phải là ba ruột của con, nhưng cảm tình hơn mười năm của chúng ta cũng không phải giả dối, về sau con có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ba được không?”
Thiệu Vinh cũng không có ngoan ngoãn gật đầu như thường lệ.
Bởi vì, cậu đột nhiên cảm thấy, người đàn ông trước mặt tựa hồ có chút xa lạ.
Bí mật lớn như vậy, hắn có thể bất động thanh sắc giấu diếm mình nhiều năm như thế, ai dám đảm bảo hắn không còn giấu diếm cái khác? Còn có cái gì mà hắn không giấu được ?
Ở trước mặt người này, mình hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Nhiều năm ở chung với nhau, cơ hồ đều là mình phục tùng hắn. Hắn nói cái gì mình liền nghe cái đó, ngay cả lựa chọn trường học cũng không được tự do.
Trước kia vẫn cảm thấy hắn quản thúc mình nghiêm khắc là do tính cách của hắn, lúc này biết được sự thật, đột nhiên làm cho đáy lòng Thiệu Vinh sinh ra một loại sợ hãi kỳ quái. . . . .
“Con đi phòng ngủ trước.” Thiệu Vinh tránh tầm mắt của hắn, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Bởi vì bối rối mà đi nhầm hướng, đẩy nhầm cửa phòng ngủ của baba, đang lúng túng muốn đóng lại, lúc ngẩng đầu lên đột nhiên động tác cứng tại chỗ.
Thiệu Vinh không thể tin dụi dụi mắt, lui về sau từng bước, lại cẩn thận nhìn một lần nữa.
Một loại cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng truyền qua sống lưng.
Trong phòng ngủ, đối diện vách tường, bên cạnh bốn chữ “Nhất thế bình an” treo một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Lúc này, kim đồng hồ cư nhiên chỉ hướng hai giờ chiều.
Trường học là năm giờ chiều mới tan học, đi về nhà cũng cần mười mấy phút, hơn nữa vừa rồi còn ngồi nói chuyện, thời gian hiện tại hẳn là sáu giờ chiều mới đúng.
Nhưng đồng hồ trên tường vì sao chỉ mới hai giờ?
Biểu tình trên mặt Thiệu Vinh bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo.
“Cháu xác định lúc ấy là mười hai giờ sao?”
Thanh âm lạnh như băng không hề có độ ấm của vị cảnh sát kia đột nhiên vang lên bên tai.
“Mặc kệ các chú đang điều tra vụ án gì, cháu lặp lại một lần nữa, tối hôm qua ba cháu vẫn luôn ở cùng cháu.”
Mình lúc ấy đã trả lời chắc chắn như vậy.
Nhưng mà, câu trả lời dựa vào tín nhiệm và lòng bảo hộ đơn thuần dành cho baba, thật ra là đến từ cái này sao. . . . . . Từ cái đồng hồ bị chỉnh sai giờ sao?
Thiệu Vinh quay đầu lại, trong cặp mắt trong suốt hiện lên đau đớn không thể tin được.
“. . . . . . Có thể nói cho con biết, đồng hồ trong phòng ngủ của ba, tại sao lại chậm bốn tiếng?”
Thiệu Trường Canh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Đồng hồ này, không phải vẫn luôn rất đúng giờ sao? Con thường xuyên dùng nó kiểm tra thời gian trong điện thoại di động của con. . . . . .” Thanh âm Thiệu Vinh phát run, cực lực khống chế cảm xúc.
Có lẽ do trực giác di truyền từ nhiều thế hệ cảnh sát của Tô gia, Thiệu Vinh liền lập tức liên hệ được thời gian sai lệch với sự tình mấu chốt.
“Đêm đó khi con tỉnh lại kỳ thật cũng không phải mười hai giờ, mà là rạng sáng bốn giờ.”
Bởi vì quá mức phẫn nộ, lúc nói chuyện ngay cả môi đều phát run, “Cho nên, trên thực tế, có bốn giờ con không biết ba đi đâu, càng không biết. . . . . . Ba làm cái gì.”
Thiệu Trường Canh nhướng nhướng mày, cũng không có đưa ra câu trả lời thuyết phục.
“Lúc cảnh sát tới tra án, ba cố ý để chú ấy gọi điện thoại cho con, để con lo lắng tình huống của ba mà. . . . . Nói ra đáp án ba muốn.”
“Ba muốn con làm nhân chứng thời gian cho ba.”
“Ba. . . . . Lợi dụng con, đúng không?”
Thiệu Vinh rất nhanh đưa ra kết luận.
Bởi vì đáy lòng quá đau đớn, nắm tay bên người càng siết chặt hơn, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, bả vai nhẹ nhàng phát run, khóe mắt hiện hồng cùng đôi môi tái nhợt, biểu hiện cảm xúc kịch liệt sắp hỏng mất của chủ nhân.
Mình lúc ấy lo lắng đến thế nào hắn vốn dĩ không hình dung được.
Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát, trong lòng sợ hãi “baba có thể đã xảy ra chuyện”, ngồi trong phòng học mà như ngồi trên đống lửa, bị thầy giáo phát hiện không tập trung gọi lên bảng hỏi bài thì đáp phi sở vấn*, khiến bạn học cả lớp cười cho một trận . . . . .
*hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng mất mặt trước các bạn học như vậy.
Sau khi tan học vội vã lập tức xin phép chủ nhiệm, chạy như điên đến bệnh viện, thậm chí lúc qua đường còn suýt chút nữa vượt đèn đỏ.
Một khắc ở bệnh viện nhìn thấy hắn rốt cuộc mới yên lòng, bởi vì “baba không có việc gì” mà nhẹ nhàng thở ra.
—— Nhưng sự thật thì thế nào?
Sự thật là hắn đã sớm dự mưu chỉnh lại đồng hồ.
Sự thật là hắn lợi dụng mình làm nhân chứng thời gian để đối phó cảnh sát.
Hắn vốn không có khả năng có chuyện, bởi vì tất cả mọi thứ hắn đã sớm dự định trước rồi, còn mình, mình chỉ là một nước cờ của hắn mà thôi.
Hắn xử lý chuyện gì cũng đều tài giỏi có dư như vậy.
Còn mình thì lại như người điên chạy vội đến bệnh viện nhìn hắn, thậm chí vì câu hỏi hoài nghi của vị cảnh sát kia mà thiếu chút nữa đã gây lộn với người ta . . . . . .
Rất ngu đi?
Bởi vì quá quan tâm hắn mà không có cẩn thận suy xét, chỉ một lòng muốn bảo vệ hắn.
Thật sự là ngu hết thuốc chữa.
“Sao ba có thể. . . . . . Lợi dụng quan tâm và tín nhiệm của con như vậy? Baba. . . . . .”
Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn, trong tròng mắt đen nhánh ngập đầy thống khổ.