Y Sinh Thế Gia

Chương 37



Ngày khai giảng hết sức náo nhiệt, sau khi 40 người lớp mới đến đông đủ xong, cô chủ nhiệm Trương Tuyết Du yêu cầu các học sinh từng người một bước lên bục tự giới thiệu để làm quen với nhau.

Từ Cẩm Niên vẫn như cũ xài mấy lời kịch ngàn năm không đổi, gió mát từ từ, cẩm tú sơn hà, niên hoa tự thủy, nói hết ba cái thành ngữ, còn xoay người tiêu sái viết tên mình lên trên bảng.

Thiệu Vinh tương đối đơn giản hơn, bước lên bục giảng lịch sự gật gật đầu chào mọi người rồi nói: “Chào các bạn, mình tên là Thiệu Vinh.”

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vẻ mặt vô tội bước xuống bục giảng.

Tự giới thiệu chưa quá 5 giây. . . . . Thật sự đơn giản đến mức làm cho Từ Cẩm Niên rơi lệ.

Từ Cẩm Niên còn thậm chí cảm thấy , mình đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt nói cái gì “gió mát từ từ, cẩm tú sơn hà, niên hoa tự thủy” hoàn toàn đối lập với Thiệu Vinh quả thật là siêu cấp ngốc.

Sau khi tự giới thiệu xong, cô giáo bắt đầu bố trí chỗ ngồi. Thị lực của Thiệu Vinh là 1. 5, bị phân đến chỗ cuối cùng, ngồi cùng bàn là bạn học Từ Cẩm Niên cũng đồng dạng 1. 5.

Tiếp theo tiến hành bầu cử ban cán bộ lớp. Từ Cẩm Niên thật tích cực giơ tay tranh chức lớp trưởng, đạt được toàn bộ phiếu ủng hộ. Thiệu Vinh bị cô giáo chỉ mặt bổ nhiệm làm uỷ viên học tập, Trần Lâm Lâm làm uỷ viên văn nghệ, còn có uỷ viên thể dục uỷ viên cuộc sống linh tinh, mỗi uỷ viên đại diện cho các môn, số lượng ban cán bộ nhiều tới mức làm người ta giật mình.

Họp lớp nhàm chán kéo dài đến 5 giờ rưỡi tan học, một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.

Thiệu Vinh nhận sách giáo khoa của học kỳ mới bước ra cổng trường, đi ngang qua tiệm văn phòng phẩm thuận tiện mua mấy tờ giấy màu xanh về bọc bìa sách, sau khi về nhà an vị ngồi trong thư phòng nghiêm túc bọc toàn bộ sách giáo khoa.

Đây cũng là thói quen nhiều năm của cậu.

Lần đầu tiên bọc bìa sách là vào năm đầu tiên học tiểu học. Thiệu Trường Canh mang cậu đến trường học báo danh, nhận sách xong về nhà hai cha con nhàn rỗi nhàm chán bắt đầu bọc mấy quyển sách giáo khoa mới phát.

Thiệu Vinh không biết bọc, Thiệu Trường Canh ôm cậu vào lòng, đặt cậu ngồi trên đùi của mình, sau đó nắm bàn tay nhỏ bé của cậu, tự mình làm mẫu động tác cho cậu. Thiệu Vinh tuy rằng học rất nhanh, nhưng bọc nhìn rất khó coi, tờ giấy bị bàn tay nhỏ bé xoa nhăn nhúm không nói, cao thấp cũng không đồng đều. Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ đành phải tự mình bọc hết toàn bộ sách giáo khoa cho cậu.

Ngày hôm sau Thiệu Vinh vô cùng vui vẻ đem sách đã bọc lên trên lớp, còn được thầy giáo khen ngợi nói: “Mọi người nên học theo bạn Thiệu Vinh, trân trọng sách giáo khoa của mình thật tốt, nhìn xem, sách của Thiệu Vinh bọc thật khéo.”

Thiệu Vinh thật tự hào nói: “Là baba con bọc đó!”

Một khắc kia, đáy lòng thật sự tràn ngập cảm kích dành cho baba.

Thậm chí đến bây giờ, sách giáo khoa đó vẫn còn giữ lại trong thư phòng.

Thiệu Vinh cũng không có xem nó như giấy vụn bán đi, cậu cảm thấy sách giáo khoa này lưu lại rất nhiều kỷ niệm quý giá về thời thơ ấu đơn thuần của mình, có người ba vui vẻ đem mình đặt lên đùi, một tay ôm mình từ phía sau, một tay cầm bút viết viết lên sách kiên nhẫn giảng giải vấn đề.

Đối với những vấn đề ngây thơ của mình, hắn luôn thật kiên nhẫn giải đáp.

“Baba, vì sao trừ và trừ không giống nhau?”

“Baba vì sao không chọn câu này?”

“Baba vì sao. . . . . .”

Mới trước đây mình chỉ là một nhóc con ngập tràn hiếu kỳ, thế nhưng Thiệu Trường Canh lại tuyệt không cảm thấy phiền.

—— Hắn đối với mình, thật sự là vô cùng tốt.

Bỏ qua quan hệ huyết thống cùng với nụ hôn không thoải mái tối hôm đó, người cha như vậy, hẳn là baba tốt lý tưởng nhất trong cảm nhận của mọi người mới đúng.

Mình hẳn nên cảm thấy đủ rồi mới phải chứ?

Điều Thiệu Vinh không rõ là, gần đây tâm thần cứ luôn không yên.

Thỉnh thoảng không tự chủ được lại nhớ tới rất nhiều chi tiết ở chung với hắn, thậm chí trong mơ rất nhiều lần mơ thấy hình ảnh hắn hôn mình . . . . . .

Cũng không phải nụ hôn bá đạo xâm nhập sâu như tối hôm đó, ở trong cảnh mơ, cậu thấy mình nằm trong vòng tay của hắn, hắn mỉm cười nhẹ nhàng hôn lên môi mình, cảm giác môi chạm môi cực kì ái muội. . . . . . Và ấm áp.

Chính mình thậm chí còn. . . . . . Chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào như vậy.

Sau khi tỉnh mộng trên người Thiệu Vinh đổ một tầng mồ hôi lạnh, Thiệu Vinh hoàn toàn không thể tha thứ việc bản thân cư nhiên mơ một giấc mơ hoang đường như vậy.

Đáy lòng có loại cảm giác áy náy thật sâu. . . . Cùng với cảm giác tội lỗi.

Tuy rằng cái tuổi này con trai mộng xuân là chuyện cực kì bình thường, nhưng người xuất hiện trong mơ không nên là ba của mình đi?!

Chẳng lẽ do bị hắn hôn qua nên bây giờ trong lòng vẫn còn ám ảnh?

Thiệu Vinh đành phải kết luận nguyên nhân như vậy.

Ý nghĩ muốn rời đi của cậu cũng trở nên càng lúc càng mãnh liệt.

Người đàn ông kia chiếm hơn 60% trong mười sáu năm cuộc đời mình, từ nhỏ vẫn ở bên người hắn, chịu ảnh hướng quá lớn của hắn.

Đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Một người hẳn nên có không gian độc lập của mình, bản thân một ngày nào đó cũng phải lớn lên không phải sao?

Lúc trường học phân Thiệu Vinh vào lớp trọng điểm, đối với cậu mà nói không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất rời đi Thiệu Trường Canh.

Rốt cuộc bọc xong toàn bộ bìa sách giáo khoa, Thiệu Vinh cầm bút lông, nghiêm túc ở trên trang của mỗi quyển sách viết xuống chữ “Lớp 11 thứ 9, Thiệu Vinh.” Viết xong quyển số học cuối cùng, vừa muốn hạ bút thì đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa. Thiệu Vinh căng thẳng trong lòng, bút trong tay trượt xuống, quẹt một đường cong khó coi ngay trên sách.

Thiệu Vinh vội vàng gập sách lại, cảm thấy dần dần trở nên khó thở.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc bước tới gần thư phòng, Thiệu Vinh đột nhiên phát hiện tim của mình đập càng lúc càng nhanh.

Thiệu Trường Canh đẩy cửa thư phòng, nhìn cậu một cái, giọng điệu bình tĩnh nói: “Thiệu Vinh, con ra đây.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh ngồi trên ghế, cúi đầu nắm chặt tay.

Thấy Thiệu Vinh cúi đầu bất động tại chỗ, Thiệu Trường Canh nhíu nhíu mày, chủ động đi vào thư phòng, dừng lại ở trước mặt cậu, cúi người nhìn cậu.

“Thầy giáo của con hôm nay gọi điện thoại cho ba, nói con được phân đến lớp trọng điểm, phải vậy không?”

Thiệu Vinh khẩn trương gật đầu, “Dạ phải.”

“Con thi cuối kì đứng thứ mấy?”

“Thứ nhất.”

“Thật là một tin tức không tệ.” Thiệu Trường Canh ngừng một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, “Tại sao không nói cho ba biết?”

“. . . . . .”

“Nếu không phải thầy giáo thông báo, có phải con định tiếp tục giấu diếm chuyện này không?”

“. . . . . .”

“Lý do.”

“. . . . . .”

“Không muốn nói? Hay là không dám nói?” Thiệu Trường Canh hơi hơi nheo mắt lại, duỗi ra ngón tay nâng cằm Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh bị bắt lấy cằm ngồi ở trên ghế ngẩng đầu nhìn hắn, dáng người hắn cao lớn vừa vặn chặn ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, cảnh tượng bị hắn nâng cằm nhìn xuống như vậy, không khỏi làm cho Thiệu Vinh nhớ tới hình ảnh trong mơ bị hắn nhìn xuống hôn môi.

Trong đầu không khỏi xuất hiện những hình ảnh không tốt, Thiệu Vinh nhanh chóng dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác.

Thiệu Vinh trốn tránh vấn đề lại kích thích cơn giận của Thiệu Trường Canh, ngón tay dùng sức quay mặt cậu lại, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt của mình. Thiệu Trường Canh giảm thấp thanh âm, nói: “Ba đang hỏi chuyện con, con không nghe thấy à?”

Bị ngón tay của hắn nắm cằm có hơi đau một chút.

Bởi vì dạng nhìn thẳng vào mắt nhau này mà trong lòng lại càng thêm khẩn trương.

Tâm tình Thiệu Vinh không yên, nhưng vẫn mở miệng giải thích: “Bởi vì học sinh lớp trọng điểm cần phải trọ ở trường, trường học yêu cầu phụ huynh kí tên đồng ý, nếu ba không đồng ý, con liền không thể vào học lớp trọng điểm. . . . .”

“Vì vậy con liền giả mạo chữ ký của ba ký lên thông báo của trường học?” Thiệu Trường Canh cắt lời cậu, thanh âm lạnh như băng.

Thiệu Vinh khẩn trương gật đầu, “Phải. . . . . .”

Giả mạo chữ ký là biện pháp tốt nhất mà cậu nghĩ ra lúc đó, tiền trảm hậu tấu như vậy có thể ứng phó với bên trường học trước, vào được lớp trọng điểm rồi tính sau. Về phần baba bên này. . . . . . Cùng lắm sau khi bại lộ thì bị hung hăng mắng một chút, dù sao đến lúc đó ván cũng đã đóng thuyền, baba có phản đối cũng vô dụng.

Thiệu Trường Canh nhìn sắc mặt tái nhợt và hai tay nắm chặt của cậu, im lặng một lúc lâu sau mới nhu hạ thanh âm hỏi: “Thật sự muốn học lớp trọng điểm như thế à?”

Thiệu Vinh gật gật đầu, “Vâng, trong lớp có giáo viên dạy tốt nhất, thầy giáo dạy tiếng Anh cũng là người chuyên môn mời đến, con rất muốn vào học trong đó.”

“. . . . . . Được rồi.” Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ buông cậu ra.

Đại lực nắm cằm mình đột nhiên biến mất, Thiệu Vinh ngẩn người, sau khi hiểu được ý tứ của hắn, trong mắt liền hiện lên niềm vui sướng khó có thể che giấu, “Ba đồng ý?”

Thiệu Trường Canh đứng thẳng người, hai tay vẫn khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cậu, “Con làm cũng đã làm xong rồi, bây giờ chẳng lẽ bảo ba gọi điện thoại nói với nhà trường chữ ký kia là do người giả mạo?”

“. . . . . . Con xin lỗi.” Thiệu Vinh hổ thẹn gục đầu xuống.

“Lá gan của con thật sự là càng lúc càng lớn.” Thiệu Trường Canh nghiêm mặt nói.

“. . . . . .” Đó cũng là vì hết cách rồi. Thiệu Vinh bất đắc dĩ nghĩ.

“Quên đi, con vào trọ ở trường cũng tốt. Ba gần đây rất bận cũng không thể chăm sóc con được, con ở trường học ít nhất so với một mình ở nhà an toàn hơn.”

Nhất là đoạn đường từ trường học về đến nhà, Thiệu Trường Canh thật lo lắng cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, so với ở trong trường học có nhiều bạn bè vẫn an toàn hơn.

Hơn nữa Thập Nhất Trung quản lý vô cùng nghiêm khắc, bảo vệ rất có trách nhiệm, người không có thẻ học sinh hoặc chứng nhận giáo sư rất khó có thể vào trường, như vậy ngược lại còn giảm bớt cơ hội hạ thủ của vị thái tử kia với Thiệu Vinh.

Trong đầu Thiệu Trường Canh nhanh chóng cân nhắc lợi hại, cuối cùng mới gật đầu đáp ứng.

Chỉ là, sau khi Thiệu Vinh rời khỏi bàn tay mình gặp phải chuyện gì cũng không thể nào đoán trước được. . . . . . Nhất là cái tuổi bé trai này, rất dễ bị tình yêu ngây ngô của mối tình đầu ảnh hưởng, một khi cậu trọ ở trường, cơ hội tiếp xúc với nữ sinh cùng tuổi tăng càng nhiều, nói không chừng sẽ sớm có. . . . . .

Thiệu Trường Canh cau mày, dẹp cảm xúc bất an dưới đáy lòng, nhìn Thiệu Vinh nói: “Khi nào thì dọn vào ký túc xá của trường?”

Thiệu Vinh bởi vì được baba đáp ứng mà tâm tình vui sướng, ngẩng đầu ngoan ngoãn đáp: “Cuối tuần này.”

Thiệu Trường Canh gật gật đầu, “Đến lúc đó ba đưa con đi.”

“Được.” Thiệu Vinh mỉm cười, “Ba có muốn thuận tiện tham dự họp phụ huynh luôn không? Thứ bảy chắc không cần trực ban nhỉ.”

Thiệu Trường Canh bất đắc dĩ cong ngón tay gõ trán cậu, “Cho dù đi làm cũng phải xin phép nghỉ. Chuyện của con với ba mà nói vĩnh viễn luôn xếp hàng đầu.”

Thiệu Vinh giật mình, đáy lòng lại dâng lên một cỗ cảm xúc ấm áp và cảm động.

“Ba đi làm chắc mệt rồi, trước nghỉ ngơi hoặc đi tắm rửa đi, con nấu cơm cho ba!” Thiệu Vinh đứng dậy chạy vào phòng bếp, chạy vài bước rồi quay đầu lại hỏi, “Ba muốn ăn cơm hay ăn mì?”

Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Cơm.”

“Được.” Thiệu Vinh xoay người đi vào phòng bếp, rất nhanh trong bếp liền truyền đến tiếng rửa rau.

Thiệu Vinh tri kỷ như vậy. . . . . Làm thế nào để buông tay được đây?

Thiệu Trường Canh nhìn khuôn mặt cúi đầu rửa rau nghiêm túc của cậu, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.

—— Không nỡ.

Dựa theo quy định của Thập Nhất Trung, sau khi bắt đầu học, ngay cả Chủ nhật cũng đều phải học bù. Cách hai tuần mới có thể nghỉ một ngày, hơn nữa ngày nghỉ đó cậu cũng không chắc sẽ về nhà, nói cách khác, về sau hai tuần lễ, hoặc thậm chí là lâu hơn nữa mình mới có thể nhìn thấy cậu một lần.

—— Thật sự không nỡ thả cậu đi.

Nhưng vì an toàn và tương lai của cậu, đành phải để cậu vào học lớp trọng điểm.

Thiệu Trường Canh khẽ thở dài trong lòng, miệng nở nụ cười bất đắc dĩ.

Nếu đã làm ra quyết định này, cũng chỉ có thể hi vọng, trong một năm rưỡi cậu trọ ở trường sẽ không phát sinh nhiều chuyện mình không kiểm soát được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.