Nghe những lời này của An Dương, trong đầu Thiệu Vinh đột nhiên trở nên trống rỗng.
Đúng vậy, hắn là người cha thật sự trên lý thuyết của mình, là người kết hợp hai phần gien di truyền của cha và mẹ ruột mình, là người tạo ra Thiệu Vinh này, nếu không có hắn, vốn dĩ sẽ không có Thiệu Vinh.
Trên người Thiệu Vinh chảy dòng máu của An Phỉ, An Phỉ là em gái sinh đôi của An Dương, là người có gen gần với hắn nhất, một nửa dòng máu còn lại là của người yêu hắn, Tô Tử Hàng. Vì vậy, nghiêm túc mà nói, thậm chí Thiệu Vinh có thể xem như là do tự tay An Dương tạo ra, là đứa con của hắn và Tô Tử Hàng.
Nhưng mà bây giờ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Dương khi nói những lời này, Thiệu Vinh không biết nên trả lời như thế nào, đối với “người cha trên lý thuyết này”, cậu không hề cảm thấy có chút gần gũi nào, ngược lại còn có chút sợ hãi. . . . . . Dù sao hắn cũng là người có tiếng tăm trong giới xã hội đen.
An Dương ngồi xuống ghế sô pha đối diện, trên môi vẫn nở nụ cười thản nhiên, thế nhưng loại khí chất vương giả trên người hắn cũng không hề suy giảm, bị hắn yên lặng nhìn chăm chú sẽ cảm thấy một loại áp lực vô hình.
“Sao vậy, không muốn nhìn nhận người cha này sao?” An Dương mỉm cười hỏi.
“. . . . . .” Thiệu Vinh không đáp, vẻ mặt có chút cứng ngắc mất tự nhiên.
An Dương nhìn Thiệu Vinh, chậm rãi nói: “Có phải bởi vì, trong lòng cậu, Thiệu Trường Canh mới là baba tốt, người Thiệu gia là bác sĩ tốt chữa bệnh cứu người, còn người An gia chúng tôi là người xấu xuất thân từ xã hội đen? Nếu cho cậu cơ hội lựa chọn, cậu sẽ chọn mãi mãi cũng không tiếp xúc với người An gia chúng tôi, đúng không?”
“. . . . . .” Sắc mặt Thiệu Vinh trở nên trắng bệch.
Người này giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, Thiệu Vinh thật sự không phản bác được.
An Dương nhướng nhướng mày với Lina, nói: “Lina, cho nó coi đoạn phim kia.”
An Lạc đột nhiên quay đầu lại, có vẻ muốn ngăn cản: “Anh hai, anh. . . . . .”
An Dương cắt ngang: “Không sao.”
Lina nhìn anh em bọn họ một cái, xoay người đi tới bên cạnh TV màn hình lớn, bỏ một đĩa DVD vào trong máy.
Thiệu Vinh nghi ngờ nhìn lên màn hình, sau một khoảng thời gian ngắn không có hình ảnh gì, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khung cảnh.
Địa điểm ghi hình là một tòa biệt thự riêng bên bờ cát, cửa sổ phòng khách rất to có thể nhìn thấy cảnh biển bên ngoài, Thiệu Vinh đang tự hỏi không biết hắn muốn cho mình xem cái gì, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt của người kia giống y hệt mình!
Chỉ là lúc này, trên mặt hắn có rất nhiều vết máu bầm, hiển nhiên là do bị đánh mà ra, áo sơ mi trên người cũng nhàu nát, hai tay bị còng ở phía sau, trông vô cùng chật vật.
—— Là Tô Tử Hàng!
Thiệu Vinh ngừng thở, ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Không phải là di ảnh trước bia mộ, không phải là hình trong hồ sơ, đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh nhìn thấy Tô Tử Hàng còn sống, mặc dù chỉ là một đoạn ghi hình nhiều năm về trước, nhưng hình ảnh này giống như đang thật sự xuất hiện ngay trước mắt.
Trên ghế sô pha trong phòng khách có một người đàn ông trung niên xa lạ đang ngồi, sắc mặt lão ta rất lạnh nhạt, thấy Tô Tử Hàng bị mang vào thì thấp giọng nói: “Tô Tử Hàng, nhân viên cảnh sát mã số D7501, ba năm trước nhận mật lệnh của thượng cấp, ẩn núp trong tập đoàn An thị làm cảnh sát nằm vùng cấp cao, điều tra tội chứng buôn lậu thuốc phiện của tập đoàn xã hội đen Lam Dạ. . . . . . Tao nói có sai không?”
Tô Tử Hàng lạnh lùng trả lời: “Các người đã tra ra được thân phận của tôi, cần gì phải nói nhiều như thế?”
Người đàn ông hơi nheo mắt lại, “Tô Tử Hàng, giao chứng cứ trong tay mày ra đây, tao có thể cho mày một con đường sống.”
“Ông nằm mơ đi!”
Bầu không khí lập tức ngưng trệ, một lát sau, người đàn ông kia đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, “Tốt, rượu mời mày không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì. . . . . .” Lão ta nhướng nhướng mày với thuộc hạ bên cạnh, “Chăm sóc nó thật tốt cho tao.”
Mấy tên đàn ông thân hình cao lớn nhào lên một loạt, hiển nhiên đều là tay đấm, bọn chúng nhanh chóng đè Tô Tử Hàng xuống đất. Hai tên khống chế tay chân của hắn, tên còn lại lấy ra một cái roi da.
“Vút” một tiếng, roi da to bằng ba ngón tay quất xuống lồng ngực của Tô Tử Hàng, áo sơ mi vốn đã nhàu nát bị quất rách ra, trên khuôn ngực trắng nõn lập tức xuất hiện một vết roi.
Tô Tử Hàng đau đến nhíu chặt chân mày, hai tay dùng sức nắm chặt, ánh mắt vẫn quật cường như cũ.
“Có nói không?” Gã đàn ông trung niên hỏi.
“Ông nghĩ tôi có nói không?” Tô Tử Hàng nhếch miệng cười khinh miệt.
Gã đàn ông nhíu nhíu mày, ngoắt tay với thuộc hạ.
Trong phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại tiếng roi quất vút vút, trên màn hình, mấy gã đàn ông đang hành hạ Tô Tử Hàng không chút lưu tình, cơ hồ mỗi roi quất xuống người hắn đều để lại một vết máu thật sâu. Quất xuống liên tục mười mấy roi, làn da trước ngực dần dần trở nên nát bươm.
Tô Tử Hàng liều chết cắn môi, từ đầu đến cuối cũng không phát ra một tiếng nào.
Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống hệt mình trên màn ảnh. . . . . .
Nhìn hắn nằm co rút trên sàn nhà lạnh lẽo, đau đến mức vẻ mặt cũng vặn vẹo, trong lòng Thiệu Vinh cũng cảm thấy đau đớn theo, giống như những roi kia đang quất lên người mình vậy.
Gương mặt tương tự, quan hệ huyết thống gần gũi nhất, chỉ sợ đã không còn cơ hội gặp mặt, giờ phút này nhìn hắn chịu khổ, trong lòng Thiệu Vinh không phải chỉ đau đớn bình thường, mà là đau đến mức không nói nên lời.
Trong phòng khách trên màn hình vẫn liên tục vang lên tiếng quất, còn trong phòng khách An gia lại yên lặng đến mức khó thở.
An Dương không nói lời nào, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang xem một đoạn phim không liên quan tới mình.
An Lạc cũng không nói chuyện, chỉ hơi nhíu mày, thỉnh thoảng lo lắng liếc mắt nhìn sang anh trai đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.
Không biết còn hành hạ thêm bao lâu, Thiệu Vinh vừa định lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, đột nhiên trong màn hình vang lên giọng nói trầm thấp của gã đàn ông kia.
“Được rồi, dừng tay.”
Gã đàn ông trung niên đứng lên, đi tới trước mặt Tô Tử Hàng, cúi người nâng cằm hắn lên, nói: “Tử Hàng, mày quả nhiên rất có cốt khí, khó trách thái tử lại mê mệt mày như vậy.”
Thân thể Tô Tử Hàng căng cứng, “Ông có ý gì?”
Gã ta mỉm cười nói: “Lấy thuốc tới đây.”
Thuộc hạ đưa cho gã một ống kim, bên trong chứa một chất lỏng trong suốt.
“Đây là thuốc kích thích thần kinh mới nhất ở nước ngoài, nó sẽ kích hoạt toàn bộ dây thần kinh trên người mày, khiến cho cảm giác của mày trở nên cực kì nhạy cảm. . . . . .”
“Mày hiểu ý của tao chưa? Cảnh sát Tô, ở đây có rất nhiều người đang chờ nếm thử mùi vị của mày đấy.” Gã đàn ông nói tới đây thì dừng lại một chút, vỗ nhẹ lên mặt Tô Tử Hàng, “Cho mày một cơ hội cuối cùng, nói mau, chứng cứ để ở đâu?”
Tô Tử Hàng im lặng trong chốc lát, sau đó chậm rãi phun ra ba chữ: “Ông. . . . . . Mơ . . . . . Đi.”
“Bốp” một tiếng, gã đàn ông tức giận cho hắn một bạt tai. Tô Tử Hàng bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Gã đàn ông dùng đầu gối đè lên lưng của hắn, tiêm toàn bộ chất lỏng kia vào trong người hắn, sau đó đứng dậy nói với thuộc hạ: “Bọn mày cứ chơi cho đã đi, nhớ kĩ, đừng giết chết nó.”
“Đủ rồi!” An Lạc đột nhiên đứng lên, đi tới trước TV muốn lấy đĩa DVD ra.
An Dương nhàn nhạt nói: “Đừng tắt, tiếp tục xem.”
An Lạc quay đầu nhìn An Dương, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nghiêng đầu đi, ngồi xuống một bên khác trên ghế sô pha.
Thiệu Vinh nhìn thoáng qua biểu tình bình thản đến đáng sợ của An Dương, cảm thấy lạnh cả sống lưng, cậu khẽ nắm chặt nắm tay, quay đầu lại tiếp tục nhìn màn hình.
Phần ghi hình tiếp theo quả thật không thể dùng từ tàn nhẫn để hình dung.
Đám đàn ông kia nhào tới như dã thú, cởi hết quần áo trên người Tô Tử Hàng, hai gã đàn ông đè hắn xuống đất, tách hai chân hắn ra lớn hết mức có thể, một tên đứng sau lưng của hắn, dùng sức hung ác đâm xuyên qua.
“A. . . . . .” Đôi môi Tô Tử Hàng bị cắn đến chảy máu, cổ họng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú, “Bọn súc sinh này! Buông! Buông tôi ra. . . . . . A a a. . . . . .”
Bởi vì giãy dụa kịch liệt mà cổ tay bị dây trói chặt xuất hiện một vết đỏ chói mắt, toàn thân đầy vết roi quất, còn có dấu răng gặm cắn, trên người không biết bao nhiêu là vết thương.
Cả người gần như không có chỗ nào nguyên vẹn.
“Buông ra. . . . . .”
Tô Tử Hàng giãy dụa điên cuồng như dã thú bị thương, do hét quá lớn mà giọng nói trở nên khản đặc, thế nhưng những tên đó hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của hắn, tiếp tục ấn mạnh hắn xuống sàn nhà lạnh như băng, dùng tư thế quỳ úp sấp mở rộng thân thể của hắn, đâm xuyên vào hết lần này tới lần khác. . . . . .
Cường bạo tàn nhẫn như vậy kéo dài thật lâu, lúc đầu Tô Tử Hàng còn giãy dụa và chửi rủa kịch liệt, cuối cùng im lặng không nói gì nữa. Trong màn hình chỉ còn truyền ra những tiếng thở dốc ồ ồ của mấy gã đàn ông kia.
Ánh mắt Tô Tử Hàng hoàn toàn mất đi trọng tâm, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài biển rộng xa xa, thỉnh thoảng bởi vì quá đau đớn mà không tự chủ được co quắp thân thể một cái.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề chảy một giọt nước mắt, chỉ có đôi môi bị cắn hiện lên một loạt dấu răng, máu liên tục chảy xuống từ những vết thương.
Cũng không biết qua thêm bao lâu, phía bên kia biệt thự đột nhiên vang lên vài tiếng bước chân.
Tô Tử Hàng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, có vẻ như nhận ra người kia, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng nói khàn khàn: “Giết tôi. . . . . .”
Vừa nói xong, đột nhiên vang lên một trận tiếng súng đinh tai nhức óc, Tô Tử Hàng bị bắn vào tim, trên ngực lập tức phun ra máu tươi.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng. . . . . .
Năm tiếng súng liên tiếp vang lên, bốn gã đàn ông cường bạo hắn cũng bị bắn xuyên tim, bọn chúng khiếp sợ lăn đùng ra đất.
Sau khi người nọ nổ súng xử lý xong tất cả, tiếng bước chân liền dần dần rời xa.
Chờ sau khi tất cả yên lặng trở lại, Tô Tử Hàng đột nhiên mở mắt, kéo lê thân thể chật vật, chậm rãi bò hơn hai mét, máu trào ra từ ngực tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất
Cuối cùng, hắn nhìn về phía camera, nhìn thẳng vào ống kính, nhỏ giọng mở miệng nói: “An. . . . . An Dương. . . . . .”
“Thật. . . . . . Xin. . . . . . Lỗi. . . . . .”
Bởi vì đối diện ngay trước camera, khuôn mặt của hắn hiện lên vô cùng rõ ràng, trên mặt đầy máu đã không còn nhìn ra vẻ mặt gì, chỉ có đôi mắt vẫn đen nhánh và sáng ngời như cũ.
Trong ánh mắt tràn đầy xin lỗi, còn có nỗi đau khi sắp vĩnh biệt người mình yêu.
“Xin. . . . . . Lỗi. . . . . .”
Hắn cúi đầu lặp lại lời này, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đoạn ghi hình kết thúc ở hình ảnh Tô Tử Hàng ngã xuống trong vũng máu.
Màn hình TV đột nhiên biến thành màu xanh không còn tín hiệu.
Trong phòng khách ở nhà lớn An gia im lặng như chết.
Phim đã hết, nhưng trong đầu người xem vẫn còn hình ảnh cái chết thảm thương của Tô Tử Hàng.
Thiệu Vinh nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng vẫn không khống chế được run rẩy.
Môi của cậu bị cắn đến chảy máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Thật là đáng sợ. . . . . .
Nhìn tận mắt ba ruột của mình, trước khi chết phải chịu đựng những việc như vậy. . . . . .
Thiệu Vinh thậm chí cảm nhận được nỗi đau của hắn khi mỗi một roi quất xuống, đau đến co quắp cả người, trong lòng cậu cũng cảm thấy như bị người ta dùng roi quất, đau đến mức không thể hình dung.
Trước giờ chưa từng nghĩ rằng, vị cảnh sát trẻ tuổi kia “hi sinh vì nhiệm vụ” lại là chuyện kinh khủng như vậy. . . . . .
Thiệu Vinh không khỏi nhớ lại di ảnh trước bia mộ của hắn, nhìn khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh tràn đầy nhiệt huyết và tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, lại còn mặc cảnh phục trông vô cùng đẹp trai.
Thiệu Vinh còn nhớ mình đã từng hỏi Tô Thế Văn một câu: “Ba cháu là người thế nào?” Lúc ấy, Tô Thế Văn im lặng thật lâu rồi mới đáp: “Ba cháu là người rất tốt.”
Tô Thế Văn dùng hai chữ “rất tốt” để hình dung anh trai của mình, có lẽ vì ngoại trừ “rất tốt” ra, không còn từ nào thích hợp hơn để hình dung Tô Tử Hàng, người bị hành hạ tàn nhẫn như thế nhưng vẫn không thỏa hiệp chút nào.
Bầu không khí im lặng khiến người ta hít thở không thông kéo dài thật lâu, lâu đến khi không khí sắp đọng lại thì An Dương mới mở miệng nói: “Tôi đã xem đoạn ghi hình này rất nhiều lần.”
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn còn tưởng rằng mình sẽ phát điên, nhưng đến giờ phút này lại bình tĩnh giống như đang xem một bộ phim.
Mười mấy năm đau khổ bị dày vò về mặt tinh thần, An Dương chưa từng nói với bất kì ai.
“Biết tại sao tôi lại có đoạn ghi hình này không?” An Dương đứng lên khỏi ghế sô pha, đi tới ngồi xuống bên người Thiệu Vinh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thiệu Vinh, dịu dàng nói: “Camera trong biệt thự này là do tôi và Tử Hàng cùng lắp đặt. Lúc đầu bọn chúng thừa dịp tôi không có ở nhà, lẻn vào bên trong giải quyết Tử Hàng, bọn chúng không hề biết trên nóc nhà có gắn camera lỗ kim đã quay lại tất cả mọi việc.”
“Tiểu Vinh, cậu nói xem, bọn chúng hành hạ Tử Hàng của tôi như vậy. . . . . . Tôi có nên bỏ qua cho bọn chúng không?”
“. . . . . .”
Thiệu Vinh thật sự không thể đưa ra câu trả lời phủ định.
Đừng nói An Dương không bỏ qua cho bọn chúng, ngay cả Thiệu Vinh cũng cực kì tức giận. Lúc xem đoạn ghi hình này, cậu thậm chí hận không thể xông vào màn hình bóp chết mấy tên súc sinh kia!
An Dương cười cười, nói: “Xem ra, cậu cũng không phản đối cách tôi báo thù cho Tử Hàng đâu nhỉ.”
Thiệu Vinh im lặng cắn chặt môi.
An Dương tiếp tục hỏi: “Cậu có biết người nổ súng cuối cùng là ai không?”
Thiệu Vinh đột nhiên ngẩn người.
—— Làm sao tôi biết được?
Người nổ súng đứng ở cửa biệt thự, vì vậy camera trên nóc phòng khách không có quay được khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng bước chân của hắn.
Trong đầu Thiệu Vinh đột nhiên hiện lên hình ảnh vừa nhìn thấy trong TV, Tô Tử Hàng ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấp giọng nói: “Giết. . . . . Giết tôi đi. . . . . . Thiệu tiên sinh. . . . . .”
Lưng Thiệu Vinh đột nhiên cứng đờ, cậu kinh ngạc hỏi: “Người. . . . . . Người kia. . . . . Họ Thiệu?”
An Dương gật đầu, “Là Thiệu An Quốc.”
“. . . . . .”
Sao có thể như vậy được?! Thiệu Vinh thật sự không thể tin nổi.
Thiệu An Quốc không phải là viện trưởng trước kia của bệnh viện An Bình sao? Ông ta y thuật cao minh, được xem là lão tiền bối nổi tiếng trong giới y học, là người cha mà Thiệu Trường Canh kính trọng nhất.
Mặc dù lúc nào trông ông ta cũng nghiêm túc, không giận mà uy, nhưng tất cả người Thiệu gia đều vô cùng yêu quý ông.
Sao ông ta có thể là người nổ súng giết Tô Tử Hàng được?
Chuyện này thật sự quá hoang đường!
“Không thể nào. . . . . .” Sắc mặt Thiệu Vinh trắng bệch, cậu lắc đầu nói, “Tôi không tin.”
An Lạc xen vào: “Tiểu Vinh, Thiệu gia không phải là gia đình bác sĩ chữa bệnh cứu người như trong suy nghĩ của cậu đâu. Ban đầu Thiệu gia cũng nằm trong xã hội đen, là đồng minh tốt nhất của An gia chúng tôi. Ngoại trừ buôn lậu thuốc phiện, Lam Dạ còn buôn lậu nội tạng, Thiệu An Quốc chính là người phụ trách phần này.”
Buôn lậu nội tạng. . . . . .
Đúng rồi, ngày xưa từng có cảnh sát điều tra buôn lậu nội tạng đến bệnh viện An Bình, lúc đó mình còn làm nhân chứng thời gian cho Thiệu Trường Canh. Nói vậy, Thiệu gia thật sự. . . . .
Trong đầu Thiệu Vinh loạn thành một đoàn, sự thật Thiệu An Quốc giết cha ruột Tô Tử Hàng của mình khiến cậu khó có thể chấp nhận.
So với vẻ mặt cứng ngắc của An Lạc, An Dương bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn dùng mắt ra hiệu cho An Lạc ngừng lại, sau đó cúi người cởi trói cho Thiệu Vinh, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh ngắt của cậu.
“Thật ra tim của Tử Hàng bị lệch bẩm sinh, thế nên một đạn của Thiệu An Quốc vẫn chưa hoàn toàn giết chết hắn. Sau khi cảnh sát tới nơi, đưa Tử Hàng bị thương và nhiễm trùng nặng đến bệnh viện An Bình gần đó để cấp cứu. . . . . . Thiệu An Quốc thấy tình hình không đúng, vì vậy liền dùng danh nghĩa cứu giúp tự mình vào phòng phẫu thuật, dùng một mũi thuốc mê kết liễu Tử Hàng.”
“. . . . . .” Sắc mặt Thiệu Vinh càng trở nên tái nhợt.
“Thiệu An Quốc thông đồng với pháp y Âu Dương Lâm sửa đổi báo cáo kiểm tra thi thể, nói Tử Hàng chết do suy tim. Đúng vậy, Âu Dương Lâm chính là người đàn ông xuất hiện trong đoạn phim, lão ta và Thiệu An Quốc là nhân vật chủ chốt của Lam Dạ buôn lậu nội tạng mấy năm qua. Chính hai người bọn chúng đã hợp tác bày ra tất cả mọi việc, giết Tử Hàng rồi mượn tay cảnh sát tiêu diệt Lam Dạ. . . . . .”
“Vốn dĩ kế hoạch của bọn chúng thật sự không chê vào đâu được, có điều bọn chúng không ngờ rằng trong phần chứng cứ của Tử Hàng lại không có đề cập đến tôi, vì vậy tôi mới có thể thuận lợi tránh được cảnh sát.”
“Thiệu An Quốc không cam lòng, tiếp tục phái người truy sát tôi và An Lạc trên xa lộ cao tốc, muốn đụng chết hai người chúng tôi. May là mạng tôi lớn, xe lăn xuống sườn núi nổ tung vẫn chưa chết được. Đó cũng là nguyên nhân tôi xảy ra tai nạn vào năm cậu hai tuổi.”
An Dương im lặng một hồi rồi dịu dàng nói: “Tôi biết, từ nhỏ cậu lớn lên ở Thiệu gia, so với chúng tôi thì cậu có tình cảm với người Thiệu gia hơn. Nhưng Tiểu Vinh à, đừng quên trước khi ba cậu chết đã trải qua những chuyện gì.”
“Tiểu Vinh, thật ra Tử Hàng luôn biết sự tồn tại của cậu. Ban đầu khi An Phỉ mang thai cậu, tôi và Tử Hàng ai cũng rất mong chờ đến ngày cậu chào đời. Thậm chí chúng tôi cũng đã nghĩ ra tên cho cậu, vốn định rằng sau khi cậu ra đời sẽ cùng nhau ra nước ngoài sinh sống. . . . . . Tiếc là Tử Hàng không chờ được đến ngày đó.”
“Nếu như sau khi biết tất cả sự thật mà cậu vẫn còn muốn trở lại Thiệu gia. . . . . . Vậy tôi cũng không ngăn cản.”
An Dương nói xong những lời này liền xoay người trở lại trên lầu.
Lên lầu quẹo trái, phòng thứ ba chính là phòng ngủ của hắn. Nhiều năm về trước, An Phỉ còn học ở trong nước; An Dương, An Phỉ và An Lạc, phòng ngủ của ba anh em đều cùng một tầng, phòng ngủ của An Dương ngay sát bên phòng An Phỉ.
Kể từ khi ở chung với Tô Tử Hàng, An Dương mua một căn nhà ở ngoài, thời gian trở về nhà cũng càng ngày càng ít.
An Dương lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bông tuyết bay lả tả ở bên ngoài.
Nhiều năm về trước, cũng trong đêm tuyết rơi như vậy, Tô Tử Hàng cùng hắn đi làm một vụ mua bán ma túy, lúc ấy đối phương âm thầm bố trí mai phục, hai người bị tập kích điên cuồng, thuộc hạ mang theo không chết cũng bị thương nặng.
Sau một hồi cùng nhau chiến đấu kịch liệt, hai người rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi vòng vây, chạy đến nơi an toàn, trốn sau lưng một chiếc xe con, ai ngờ mới vừa thở dốc một hơi thì đã bị người bắn lén.
“Cẩn thận!” Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, An Dương kéo Tô Tử Hàng ra phía sau, bản thân mình thì bị đạn bắn trúng bả vai. Sau khi giải quyết xong tên cá lọt lưới kia, An Dương đau đớn ngã ngồi trên đất.
Tô Tử Hàng khẩn trương ngồi xuống, cởi quần áo của hắn ra kiểm tra vết thương, “An Dương, An Dương anh có sao không?”
Lông mi của Tô Tử Hàng khẽ rung động dưới ánh đèn xe mờ nhạt, trên lông mi thật dài còn dính bông tuyết chưa kịp tan, miệng thở ra khói trong thời tiết mùa đông rét lạnh, hắn tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, cẩn thận băng bó vết thương cho mình, lại còn lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Vết thương còn đau không?”
An Dương vẫn im lặng nhìn hắn, sau khi được băng bó xong thì đột nhiên đưa tay kéo hắn vào trong ngực, sau đó hôn lên môi của hắn.
“A. . . . .” Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Tô Tử Hàng, An Dương càng ôm hắn càng chặt, đầu lưỡi cũng luồn vào trong miệng của hắn, dịu dàng hôn.
Đó là hắn lần đầu tiên hôn Tử Hàng.
Thật ra trước đó hắn đã nhẫn nại lâu lắm rồi.
Tô Tử Hàng không chỉ là anh em cùng vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu với hắn, mà còn là người trong lòng của hắn. Hắn không muốn dọa Tô Tử Hàng sợ, vì vậy đành phải cố nhịn, nhưng hôm đó rốt cuộc cũng không nhịn được, dùng một nụ hôn phá vỡ mối quan hệ này.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng An Dương vẫn không thể quên được đêm hôn nhau lần đầu tiên, hôm đó tuyết rơi lả tả trên đường, cách không xa còn vang lên nhiều tiếng súng liên tiếp, còn có lông mi khẽ rung động và khuôn mặt đỏ bừng của người nọ.
Hôm nay tuyết vẫn rơi hệt như nhiều năm về trước, nhưng chỉ còn lại một người cô độc đứng trước cửa sổ hoài niệm.
An Dương mở ví tiền ra, cúi đầu nhìn tấm hình trong ví.
Đó là một buổi chiều thời tiết tốt, An Dương nhất thời cao hứng chụp tấm hình này ở trước cổng biệt thự. Hai người trong tấm hình mặc áo ngắn tay, đội mũ lưỡi trai, cầm vợt tennis, thoạt nhìn y như một đôi kiện tướng thể dục thể thao.
Trên mặt cả hai đều nở nụ cười rực rỡ, hạnh phúc đến chói mắt.
Đây cũng là bức ảnh duy nhất mà hai người bọn họ chụp chung.
Những năm gần đây, mỗi khi nhớ đến người kia, An Dương sẽ lấy bức ảnh này ra, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tô Tử Hàng trong ảnh.
Hắn luôn mang theo tấm hình này bên người, giống như Tử Hàng của hắn đến bây giờ cũng chưa từng rời xa.