Y Sinh Thế Gia

Chương 76



Đại kết cục

Trong nhà lớn An gia, Thiệu Vinh vừa mới tiễn An Dương đi thì tới lượt An Lạc gõ cửa phòng của cậu.

Thiệu Vinh nhìn sắc mặt lạnh nhạt của hắn, một hồi lâu cũng không biết nên nói gì.

An Dương cho người ta cảm giác rất dịu dàng, giống như gió mát tháng ba, nhưng An Lạc lại cho người ta cảm giác lại vô cùng lạnh lẽo, khuôn mặt không chút biểu tình cộng thêm ánh mắt sắc bén cứ như một cái máy điều hòa biết đi.

Thiệu Vinh ngồi dậy nhìn hắn, “Cậu, cậu tìm con?”

An Lạc không nói lời nào, cầm một ly nước và một viên thuốc đặt lên tủ đầu giường.

Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Lấy cho con một viên thuốc ngủ, không muốn uống thì cứ để đó.”

An Lạc xoay người muốn rời đi, Thiệu Vinh đột nhiên lên tiếng: “Cậu, cậu muốn lấy phần chứng cứ kia có phải là lo cậu An Dương sẽ gặp nguy hiểm không?”

Sắc mặt An Lạc cứng ngắc, một lát sau mới thấp giọng nói: “Thật ra phần chứng cứ đó cũng không thể uy hiếp An Dương được bao nhiêu. Nhiều năm trước sau khi hắn gặp tai nạn giao thông, bệnh viện đã tuyên bố hắn chết rồi. Theo luật pháp mà nói, An Dương là một người đã chết, bây giờ hắn về nước cũng không phải dùng thân phận An Dương.” An Lạc dừng một chút, “Chỉ là, cậu không muốn phần chứng cứ này rơi vào tay người khác.”

Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu con lấy chứng cứ tới đây, cậu cho con về gặp baba con có được không?”

An Lạc cau mày, “Con vẫn còn muốn trở lại bên cạnh Thiệu Trường Canh?”

Thiệu Vinh gật đầu, “Vâng.”

An Lạc im lặng một hồi rồi hỏi: “Con. . . . . . Thích hắn?”

Thiệu Vinh không hề do dự, nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, con thích hắn.”

Thật ra nói những lời này cũng không khó, chỉ là trước kia cậu suy nghĩ quá nhiều. Quan hệ cha con nhiều năm, ánh mắt người xung quanh, chênh lệch tuổi tác, hai người có rất nhiều trở ngại. Nhưng dù sao cũng không thể làm trái với cảm giác thật sự trong lòng, thích là thích, bây giờ Thiệu Vinh không còn do dự gì về tình cảm dành cho hắn nữa.

“Hai người đã nói, nếu sau khi con biết sự thật mà vẫn còn muốn trở về, hai người sẽ không ngăn cản con.” Thiệu Vinh nhìn An Lạc, nhẹ giọng nói, “Bây giờ ba nhất định rất đau lòng, con muốn trở lại bên cạnh ba.”

“. . . . . .” An Lạc im lặng.

“Thiệu An Quốc đã mất, ba ruột con cũng qua đời nhiều năm, chúng ta là người còn sống, không cần phải vùi mình trong bóng ma quá khứ mãi, cậu nói có đúng không?”

Nhìn vẻ mong chờ chân thành trong mắt Thiệu Vinh, An Lạc không biết nên trả lời như thế nào.

Thật buồn cười làm sao, hắn và An Dương đau khổ nhiều năm mà chẳng ai suy nghĩ được thấu đáo như Thiệu Vinh.

Có lẽ chính vì bản tính đơn thuần và thẳng thắn nên Thiệu Vinh mới có thể suy nghĩ đơn giản như vậy.

Không sai, chuyện cũ đã qua, người đã chết cũng là sự thật, người sống không cần phải vùi mình vào quá khứ, đạo lí đơn giản này ai cũng hiểu, nhưng có bao nhiêu người có thể khoan dung được như Thiệu Vinh?

An Dương không làm được, An Lạc cũng không làm được.

Chỉ có Thiệu Vinh đơn thuần mới có thể làm được điều đó.

Sau khi biết được sự thật, cậu sẽ căm giận Thiệu An Quốc thật đấy, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc trả thù, lại càng không để cho loại cảm xúc căm giận này ảnh hưởng đến một người luôn yêu thương mình.

Thiệu An Quốc đã xảy ra chuyện, việc đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là niềm vui báo thù mà là lo lắng cho người trong lòng, lo lắng Thiệu Trường Canh sẽ cảm thấy khổ sở.

Ở nơi trắng đen tiếp giáp, ở thời điểm phải lựa chọn, Thiệu Vinh đã chọn bên màu trắng hướng về ánh mặt trời.

Bởi vì trong lòng cậu còn rất nhiều điều tốt đẹp quan trọng hơn việc báo thù.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Thiệu Vinh, An Lạc bất chợt cảm thấy đau lòng.

Thật ra tính tình của Thiệu Vinh rất giống Tô Tử Hàng, cả hai đều có thói quen nghĩ mọi việc theo hướng tích cực, ân oán rõ ràng, tâm địa thiện lương. Ngày xưa An Dương bị Tô Tử Hàng hấp dẫn có lẽ cũng do Tô Tử Hàng cho người ta một cảm giác rất ấm áp.

Còn mình từ nhỏ đã lăn lộn trong xã hội đen, không biết cách khiến người ta cảm thấy ấm áp như thế nào.

Mình và An Dương là cùng một loại người, lạnh lùng tận xương, tâm cơ thâm trầm, vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn tàn nhẫn nào, tính cách thế này đều do hoàn cảnh gai góc tạo nên. Trong thế giới đó, nếu bạn không cầm súng, bạn sẽ trở thành vong hồn dưới súng kẻ khác.

Nhưng người sống lâu trong bóng tối sẽ khát vọng ánh mặt trời ấm áp, vì vậy An Dương mới yêu Tô Tử Hàng chứ không hề động tâm với mình, người vẫn theo bên cạnh hắn từ trước tới giờ. . . . . . Thật ra qua nhiều năm như vậy, An Lạc cũng đã hiểu được điều này.

Thấy sắc mặt An Lạc đột nhiên trở nên cô đơn, Thiệu Vinh không nhịn được lo lắng hỏi: “Cậu?”

An Lạc phục hồi tinh thần lại, nhìn Thiệu Vinh một cái, nói: “Được rồi, cậu chấp nhận lời đề nghị của con. Con giao phần chứng cứ kia cho cậu, cậu sẽ tiêu hủy nó. Thiệu An Quốc đã chết, chuyện này cũng không cần phải truy cứu nữa.”

Nghe lời hắn nói, trong mắt Thiệu Vinh lập tức hiện lên nét vui mừng, “Ngày mai con sẽ đi lấy mấy thứ đó đến cho cậu.”

An Lạc gật đầu, “Được,” dừng một chút, “Bất quá, cậu có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Suốt đời này con cũng không được đến thăm mộ Thiệu An Quốc.”

Thiệu Vinh im lặng, gật đầu, “Vâng.”

Có lẽ đây là điểm giới hạn của An Dương và An Lạc. Thân là con trai Tô Tử Hàng, Thiệu Vinh cũng không muốn đến trước mộ Thiệu An Quốc bái tế.

“Đi ngủ sớm một chút đi.” An Lạc nói xong câu này liền xoay người ra khỏi cửa.

Chờ đến bóng lưng của hắn biến mất, lúc này Thiệu Vinh mới ngồi dậy, cầm ly nước trên tủ đầu giường uống một hớp.

Nhiệt độ nước vừa phải, hiển nhiên đã được kiểm tra qua. Thiệu Vinh bẻ nửa viên thuốc ngủ rồi nuốt xuống, nằm trên giường nhắm mắt lại, một lát sau rốt cuộc cũng chìm vào mộng đẹp.

***

Mà lúc này, người cho rằng Thiệu Vinh đã xảy ra chuyện, Thiệu Trường Canh đang điên cuồng nhấn ga phóng xe đến nhà lớn An gia, chiếc xe Jaguar màu bạc phóng vun vút trên đường cao tốc như một con báo.

May là đang nửa đêm, xe cộ trên đường cũng không nhiều, Thiệu Trường Canh lái một đường không hề gặp trở ngại, rất nhanh đã tới trước cổng nhà lớn An gia.

Biệt thự này vẫn hệt như trong trí nhớ, kiến trúc đặc biệt do mẹ An Phỉ tự mình thiết kế. Bây giờ đèn cả biệt thự đều tắt, ngôi nhà hai tầng tối đen như mực, chỉ có hai ngọn đèn mờ ảo chiếu sáng căn biệt thự có kiến trúc đặc biệt này.

Thiệu Trường Canh dừng xe lại, đi tới trước cổng nhấn chuông.

Vừa rồi đi quá vội, Thiệu Trường Canh chưa kịp mặc thêm quần áo, trên người chỉ có một cái áo len mỏng, bên ngoài phủ thêm áo khoác màu đen. Bây giờ đang là rạng sàng ngày đông, nhiệt độ rất thấp, trên trời lại đổ tuyết, đứng trước cổng một lát mà hai tay đã bị đông lạnh đến tấy đỏ.

Trước giờ Thiệu Trường Canh không sợ lạnh, cũng không cảm thấy khó chịu với nhiệt độ rét lạnh như thế này.

Điều làm hắn khó chịu chính là lo lắng cho Thiệu Vinh.

Điện thoại Thiệu Vinh vẫn gọi không được khiến lòng hắn nóng như lửa đốt.

Từ nhỏ Thiệu Vinh đã rất nhát gan, nếu thật sự bị thái tử bắt cóc, bây giờ nhất định nó vừa lạnh vừa sợ. Nghĩ đến hình ảnh nhóc con núp trong góc tường run rẩy, Thiệu Trường Canh cảm thấy trong ngực rất đau.

Tiểu Vinh đừng sợ, baba sẽ tới đón con nhanh thôi. . . . .

Hắn vừa tự an ủi mình, vừa tiếp tục nhấn chuông, thế nhưng nhấn hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, vị trí của Thiệu Vinh hiển thị trên điện thoại di động vẫn đứng bất động ở một chỗ.

Chẳng lẽ nó đã xảy ra chuyện?

Suy nghĩ như vậy khiến Thiệu Trường Canh đổ mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc không nhịn được đạp mạnh vào cổng lớn An gia.

Lúc này cửa phòng ngủ thứ nhất trên lầu đột nhiên mở ra, An Lạc âm trầm bước ra ngoài, thuận tay mở đèn lớn ở phòng khách.

“. . . . . .” Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, trong không khí lập tức xẹt lửa.

Thiệu Trường Canh nhìn An Lạc, lạnh lùng nói: “An Lạc, có phải Thiệu Vinh bị cậu mang đến nơi này không? Rốt cuộc cậu muốn gì?”

An Lạc chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi xuống, ngáp một cái, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn Thiệu Trường Canh.

Thiệu Trường Canh bình tĩnh hỏi: “Thiệu Vinh đâu?”

An Lạc im lặng hồi lâu mới mở miệng: “Ngày mai tôi sẽ sang nước ngoài, tôi muốn mang Thiệu Vinh theo. Dù sao nó cũng là con cháu của An gia chúng tôi, tôi dẫn nó đi kế thừa gia nghiệp là chuyện đương nhiên đúng không?”

“Không được.” Thiệu Trường Canh lập tức phản đối, “Tôi sẽ không để cậu mang nó đi.”

“Lí do?”

“Tôi muốn ở bên cạnh nó, bởi vì tôi yêu nó, lí do này đã đủ chưa?”

An Lạc nhìn Thiệu Trường Canh, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Anh cũng rất thẳng thắn.”

Thiệu Trường Canh thản nhiên nhìn An Lạc, “Chuyện đã tới nước này cũng không cần quanh co làm gì nữa, tôi và Thiệu Vinh đã sớm không còn là cha con bình thường, bây giờ nó là người yêu của tôi, cậu đừng hòng mang nó đi, tôi chỉ nói với cậu ba chữ thôi —— Không thể nào.”

“. . . . . .” Nhìn thái độ cường ngạnh của Thiệu Trường Canh, nhất thời An Lạc cũng không biết nên nói cái gì.

Nếu cẩn thận tính kĩ, hắn và Thiệu Trường Canh đã đàm phán với nhau ba lần rồi, lần đầu tiên là về quyền nhận nuôi Thiệu Vinh lúc sáu tuổi, lần thứ hai là vì cái két sắt kia, lần này là về việc đi hay ở của Thiệu Vinh.

Lần nào gặp phải chuyện của Thiệu Vinh, thái độ của Thiệu Trường Canh cũng vô cùng kiên quyết, không cho thương lượng dù chỉ một chút, hiển nhiên Thiệu Vinh rất quan trọng đối với hắn. Chính hắn đã nói, Thiệu Vinh là điểm giới hạn của hắn.

Bầu không khí im lặng kéo dài một lúc lâu, một cánh cửa phòng ngủ khác trên lầu đột nhiên mở ra. An Lạc ngẩng đầu nhìn lên trên một cái, Thiệu Trường Canh nhìn theo ánh mắt của hắn thì thấy An Dương không có biểu tình gì đứng trước cửa phòng ngủ.

Thiệu Trường Canh cười cười: “An Dương. . . . . . Đã lâu không gặp.”

“Đúng là đã lâu không gặp.” An Dương vừa đi xuống lầu vừa nói, “Đối với chuyện tôi vẫn chưa chết, hình như anh cũng không ngạc nhiên?”

Thiệu Trường Canh gật đầu, bình tĩnh nói: “Két sắt của An Phỉ ở trong tay tôi, tôi đã xem nhật kí mà cô ấy để lại, đã sớm đoán được cậu là thái tử rồi.”

An Dương kinh ngạc nói: “Chúng tôi tìm người lật khắp biệt thự cũng không tìm được cái két sắt kia, thì ra Thiệu Vinh đã đưa nó cho anh?”

“Cũng không phải nó đưa cho tôi, là tự tôi tìm được.” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Tiểu Vinh chôn két sắt này ở trong rừng, còn để lại kí hiệu trên cây, cái kí hiệu đó là kí hiệu khi còn bé nó rất thích vẽ, tôi nhìn một lần là biết.”

“. . . . . . Hai người thật hiểu nhau.” An Dương trầm giọng nói, “Bây giờ hơn nửa đêm anh chạy tới An gia là muốn tìm người sao?”

Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Tôi sẽ không để cậu mang Thiệu Vinh đi.”

“Lí do là anh yêu nó?” An Dương nhìn thẳng vào Thiệu Trường Canh, “Đừng quên nó chính là con nuôi của anh.”

“Vậy thì sao?” Thiệu Trường Canh cười cười, “Tôi yêu nó, điều đó không có liên quan đến thân phận của nó. Tôi không để ý chuyện nó chỉ là đứa trẻ được tạo từ gen và ống nghiệm, cũng không để ý chuyện nó là đứa con trai tự tay tôi nuôi lớn. Tôi chỉ biết nó là Tiểu Vinh mà tôi yêu thương nhất.”

An Dương và An Lạc liếc mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.

Đúng vậy, không để ý.

Thiệu Trường Canh có khí phách như vậy, chỉ hai câu “không để ý” liền ném phăng chướng ngại vật khổng lồ mà người khác khó có thể vượt qua.

Hắn không để ý thân thế của Thiệu Vinh, không để ý ân oán tình cừu giữa Thiệu gia và Tô gia. Hắn yêu Thiệu Vinh, những việc khác đều không liên quan. Hắn yêu Thiệu Vinh, bối cảnh phức tạp của Thiệu Vinh cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Hắn yêu Thiệu Vinh, chỉ đơn giản vậy thôi. Bất kể Thiệu Vinh sinh ra vì cái gì, bất kể trong thân thể Thiệu Vinh chảy dòng máu của ai, hắn chỉ biết Thiệu Vinh là bảo bối mà Thiệu Trường Canh hắn yêu thương nhất.

Lời này sao lại giống lời Thiệu Vinh vừa nói với An Lạc đến thế.

—— Không để ý.

Hai người trong cuộc đã không để ý, những người khác có tư cách gì ngăn cản?

Thiệu Trường Canh nhìn An Lạc, nói từng câu từng chữ: “An Lạc, lúc đầu khi tôi mang nó đi, cậu đã hỏi tôi một câu. Cậu hỏi, nếu Thiệu Vinh không phải là con ruột của tôi, tôi mang nó về chăm sóc có phải rất thiệt thòi hay không?”

“Đáp án bây giờ của tôi vẫn giống như lúc ấy.”

“Tôi mang nó về, chăm sóc nó hơn mười năm. Đến bây giờ tôi cũng chưa hề cảm thấy thiệt thòi, ngược lại tôi còn cảm thấy rất may mắn.”

Nhìn ánh mắt thản nhiên của Thiệu Trường Canh, nghe giọng nói bình tĩnh của hắn, cứ như chuyện yêu Thiệu Vinh chẳng có gì phải giấu diếm.

Mà là chuyện đương nhiên, quang minh chính đại.

Trong lòng An Dương khẽ chấn động.

Hình như hắn đã hiểu tại sao Thiệu Vinh lại lo lắng cho Thiệu Trường Canh như thế.

Bao dung như vậy, bảo vệ như vậy, chỉ khi nào gặp chuyện liên quan đến Thiệu Vinh mới thấy được mặt dịu dàng của hắn, khó trách Thiệu Vinh lại một mực chung thủy với hắn.

An Dương cười cười, hỏi: “Anh cho là sau khi biết được sự thật, nó vẫn sẽ lựa chọn ở bên cạnh anh chứ không phải cùng tôi ra nước ngoài sao?”

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh im lặng.

“Sao vậy, không có lòng tin à?”

Thiệu Trường Canh cười cười nói: “Nó sẽ không trút giận sang tôi. Thiệu Vinh là đứa con một tay tôi nuôi lớn, tính cách của nó thế nào tôi hiểu rất rõ. Xin cậu để yên cho nó tự quyết định, nếu nó thật sự muốn đi với các người, tôi sẽ không ngăn cản.”

An Dương và An Lạc liếc mắt nhìn nhau.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười tự tin của Thiệu Trường Canh khi nói ra những lời này, hiển nhiên hắn và Thiệu Vinh đã quá hiểu nhau, không ai có thể nhúng tay vào phá hư nữa rồi.

An Dương và An Lạc thiếu điều lật hết cả đất cũng không tìm được két sắt, thế nhưng Thiệu Trường Canh lại có thể dễ dàng tìm được. Thiệu Vinh tùy tiện vẽ kí hiệu, người khác có thể không nhớ, nhưng trong mắt hắn lại trở thành đầu mối rõ ràng.

Sau khi Thiệu Vinh biết được sự thật, mặc dù căm hận Thiệu An Quốc nhưng vẫn không đổ tội lên đầu Thiệu Trường Canh, tình cảm dành cho Thiệu Trường Canh cũng không hề thay đổi.

Thiệu Vinh là đứa con do tự tay Thiệu Trường Canh nuôi lớn. . . . . .

Nhiều năm như thế, tự tay mặc quần áo cho cậu, tự tay đút cậu ăn cơm, nhìn cậu trưởng thành qua từng ngày, từ một đứa bé nho nhỏ trở thành thiếu niên cao lớn hôm nay . . . . .

Trên đời này còn ai hiểu rõ Thiệu Vinh hơn Thiệu Trường Canh?

Thiệu Vinh chọn ai đã không cần phải suy đoán nữa.

Im lặng một lúc lâu sau, An Dương cười khẽ, “Thiệu Trường Canh, ngày xưa ở Anh anh đã giúp đỡ An Phỉ rất nhiều, sau này còn nhận nuôi Tiểu Vinh và dốc lòng chăm sóc nó nhiều năm như vậy, thật ra tôi cũng không ghét anh,” ngừng một chút, An Dương lại thấp giọng nói, “Ba anh đã mất, ân oán giữa hai nhà chúng ta dừng ở đây đi.”

Mặc dù không ghét nhưng cũng chưa tới mức thích, nhưng ít nhất những hận thù kia nên chết theo Thiệu An Quốc thôi, không cần tiếp tục truy cứu nữa. Huống chi Thiệu Vinh thích Thiệu Trường Canh như vậy, An Dương cũng không có tâm tình chia rẽ bọn họ.

“Vậy là tốt nhất.” Thiệu Trường Canh gật đầu, “Bây giờ tôi có thể lên lầu đón nó chưa?”

Thấy An Dương mỉm cười, Thiệu Trường Canh cũng cười đáp lại.

“Cảm ơn.”

Một nụ cười xóa hết ân oán, người cảm thấy nhẹ nhõm không phải chỉ riêng Thiệu Trường Canh.

Thiệu Trường Canh vừa muốn lên lầu đón Thiệu Vinh, cửa phòng ngủ trên lầu đột nhiên bị đẩy ra.

Thiệu Vinh mặc đồ ngủ đi dép lê chạy như điên xuống lầu, nhào thẳng vào trong ngực Thiệu Trường Canh dưới ánh mắt kinh ngạc của An Dương và An Lạc.

“Sao ba lại tới đây?! Con tưởng con nằm mơ mới nghe thấy tiếng ba chứ! Ba có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Bọn họ có làm gì ba không?”

Thiệu Vinh còn tưởng rằng Thiệu Trường Canh bị hai cậu của mình đổi ý bắt tới đây, lo hắn gặp chuyện không may nên đưa tay sờ soạng khắp người hắn, kiểm tra xem có vết thương nghiêm trọng nào không.

Sau khi xác nhận không có vết thương nào, Thiệu Vinh lại lo lắng hỏi: “Ba không sao chứ?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh đột nhiên nhào tới làm Thiệu Trường Canh giật mình.

An Dương và An Lạc bị xem thành “người xấu” chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý tiếp tục giữ im lặng.

“Sao ba không trả lời?” Thiệu Vinh nghi ngờ nhìn Thiệu Trường Canh.

Nhìn ánh mắt lo lắng của cậu, trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, hắn đưa tay sờ sờ đầu Thiệu Vinh, dịu dàng nói: “Yên tâm, ba không sao.”

Lúc này Thiệu Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu lại hỏi An Lạc: “Cậu, không phải cậu đã hứa với con là không truy cứu rồi sao?”

“. . . . . .”

Có ai truy cứu đâu, là ba của con nửa đêm nửa hôm xông tới đá cửa nhà cậu ấy chứ.

An Lạc nhìn Thiệu Vinh một cái, lười trả lời.

Cũng là An Dương mỉm cười nói: “Được rồi, hơn nửa đêm gọi người ta dậy, thấy Thiệu Vinh không sao chắc anh yên tâm rồi nhỉ.”

Thiệu Vinh quay đầu lại nghi ngờ nhìn Thiệu Trường Canh, Thiệu Trường Canh chỉ cười cười.

“Tôi nghỉ ngơi trước.” An Dương xoay người lên lầu, đi được một nửa thì quay đầu lại nói, “Tiểu Vinh, ngày mai bay lúc năm giờ chiều, trước bốn giờ cậu sẽ gọi điện thoại cho con, đến lúc đó cho cậu câu trả lời.”

Thiệu Vinh gật đầu: “Vâng. . . . . .”

An Dương xoay người lên lầu, An Lạc im lặng nhìn hai người một cái rồi cũng lên lầu ngủ.

***

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, lúc này Thiệu Vinh mới hỏi: “Đúng rồi, sao đột nhiên ba lại tới đây?”

Thiệu Trường Canh thấp giọng nói: “Điện thoại di động của con gọi mãi không được, ba tưởng con đã xảy ra chuyện nên mới tìm tới đây.”

Thiệu Vinh vội nói: “Con không sao, cũng tại ba. . . . . . Sao không chịu bắt điện thoại?”

Thiệu Trường Canh giải thích: “Lúc đi đón con, gần sân bay đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, ba đi theo xe cứu thương về bệnh viện, vào phòng phẫu thuật vội quá nên để quên di động trong xe, vì vậy mới không nghe thấy điện thoại của con.”

“Thì ra là vậy, con còn tưởng rằng ba đã xảy ra chuyện.”

“Ba không sao.” Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Tiểu Vinh, theo ba về nhà được không?”

Thiệu Vinh lập tức gật đầu, “Được, chờ con một chút, con thay quần áo với xếp hành lí là đi được rồi.”

Thiệu Vinh quay về phòng ngủ nhanh chóng thay quần áo, sau đó xách vali chạy xuống lầu, thấy Thiệu Trường Canh đang đứng tại chỗ yên lặng chờ mình.

Trong phòng khách sáng đèn, cửa phòng vẫn còn mở, một mình Thiệu Trường Canh đứng lẳng lặng ở đó, vóc người cao lớn dưới ánh đèn trông có chút mệt mỏi.

Ngoài cửa, gió lạnh xen lẫn bông tuyết bay vào phòng khách, rơi xuống trên tóc hắn. Có lẽ do ra ngoài quá vội vàng, hắn mặc rất ít quần áo, áo khoác ngoài màu đen bị gió thổi tung vạt áo, hai tay cũng đông lạnh đến đỏ tấy cả rồi.

Trước giờ hắn vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi như vậy.

Lúc mình còn nhỏ thì đứng chờ mình trước cổng trường, năm ấy khi mình thi tốt nghiệp trung học thì đứng chờ bên ngoài cho đến khi mình thi xong, sau đó chờ mình quay đầu lại, chờ mình cho hắn một câu trả lời. . . . . .

Trước kia dây thần kinh của mình quá thẳng, căn bản không biết quay đầu lại. Thật ra thì lần nào cũng vậy, chỉ cần mình quay đầu lại sẽ luôn thấy hắn đứng chờ ở phía sau, đến giờ cũng chưa từng rời đi.

Vừa rồi ở trên lầu nghe hắn nói chuyện với An Dương và An Lạc, Thiệu Vinh mới biết thì ra Thiệu Trường Canh đã sớm biết chuyện thái tử, trong hai năm mình vô tư không biết gì, có lẽ mỗi ngày hắn đều sống trong đề phòng và lo lắng.

Bao dung và bảo vệ như vậy khiến Thiệu Vinh cảm thấy mũi mình ê ẩm.

Cậu vội vàng đi tới bên Thiệu Trường Canh, đau lòng cầm tay của hắn, nhẹ nhàng thổi vài hơi nhiệt khí, xoa xoa ngón tay cứng ngắc của hắn. Chờ đến khi ngón tay của hắn dần dần ấm lên, Thiệu Vinh mới nhỏ giọng oán giận nói: “Hơn nửa đêm mà mặc ít như vậy, sao không lên xe đợi? Ba không biết lạnh à?”

Thiệu Trường Canh nói: “Không sao.”

Thiệu Vinh nhìn hắn, “Còn nói không sao? Gió lạnh như vậy rất dễ bị cảm.”

Nghe giọng nói đau lòng của cậu, Thiệu Trường Canh mỉm cười, cầm lại tay Thiệu Vinh, “Biết rồi, chúng ta đi thôi.”

Thật ra thì không có lạnh chút nào, nhất là lúc nhìn thấy Thiệu Vinh lo lắng cho mình như vậy, còn dùng cách xoa tay khờ khạo sưởi ấm cho mình. . . . . .

Mặc dù đang giữa đêm khuya trời đông tuyết rơi lạnh buốt, Thiệu Trường Canh lại cảm thấy lòng mình ấm áp như mùa xuân.

***

Đặt vali Thiệu Vinh vào cốp xe, mở cửa xe cho Thiệu Vinh lên ngồi, lúc này Thiệu Trường Canh mới trở về vị trí ghế lái, khởi động xe một lần nữa.

So với lúc đi lòng nóng như lửa đốt, lúc về Thiệu Trường Canh chạy rất chậm, giống như muốn làm dịu lại những cảm xúc kịch liệt vừa rồi.

Dọc đường đi không ai nói câu nào.

Thiệu Vinh không dám mở miệng nói chuyện với Thiệu Trường Canh, dù sao hắn đã bận rộn cả ngày, nghe mấy lời hắn nói ban nãy, hình như là hắn tự mình lên bàn phẫu thuật, sau khi làm xong phẫu thuật nhất định rất mệt mỏi, bây giờ không nên làm phiền hắn thì hơn.

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, nói chuyện với hắn làm hắn phân tâm không chừng sẽ xảy ra tai nạn.

Mặc dù trong lòng còn rất nhiều câu hỏi nhưng Thiệu Vinh vẫn cố nhịn, ngoan ngoãn ngồi yên để Thiệu Trường Canh chuyên tâm lái xe.

Còn nguyên nhân Thiệu Trường Canh không mở miệng nói chuyện, ngoại trừ việc đang rất mệt, thật ra thì hắn cũng không biết nên nói gì.

Lúc Thiệu Vinh gửi tin nhắn nói muốn về nước, Thiệu Trường Canh đã ngầm đoán được Thiệu Vinh sẽ cho hắn đáp án. Vừa rồi ở An gia Thiệu Vinh trực tiếp nhào vào lòng mình ngay trước mặt anh em họ An, dùng mọi cách để che chở mình, Thiệu Trường Canh đã phần nào xác định được tâm ý của Thiệu Vinh.

Chỉ là. . . . . . Chờ đợi quá lâu, đến khi biết được kết quả, ngược lại không cảm thấy quá vội vã.

Cuối cùng xe cũng về tới nhà, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu. Thiệu Trường Canh mở cửa rồi thuận tay mở đèn, Thiệu Vinh theo hắn vào trong nhà, lúc đổi giày thì kinh ngạc phát hiện đôi dép lê của mình vẫn còn trong tủ.

Hắn vẫn chưa vứt những thứ này sao?

Sống chung với hắn hơn mười năm, mỗi một vật bày biện trong nhà Thiệu Vinh đều nhớ rất rõ, ngôi nhà này chứa đựng rất nhiều kỉ niệm đẹp của cả hai.

Ban đầu khi rời đi, Thiệu Vinh còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, cậu còn nhớ lúc đặt chìa khóa lên bàn đã đau lòng và tiếc nuối thế nào, bây giờ về lại nơi cũ, trong lòng nhất thời có chút cảm khái.

Rời đi hơn một năm, nơi này gần như không thay đổi một chút nào, ngay cả đôi dép mình thích mang nhất cũng được hắn giữ gìn cẩn thận.

Thiệu Vinh đổi dép, thấy Thiệu Trường Canh trông có vẻ mệt, cậu vội vàng quay đầu lại nói: “Ba có mệt lắm không? Nhanh đi tắm rửa đi, tắm rửa xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thiệu Trường Canh gật đầu: “Được.”

Nhìn hắn đi vào phòng tắm, Thiệu Vinh liền vào phòng ngủ của hắn, chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, thuận tiện trải chăn cho hắn.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi thứ, Thiệu Vinh định trở về phòng của mình ngủ, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không yên tâm.

Thiệu Vinh cảm thấy nhất định Thiệu Trường Canh đang cố gắng chống đỡ, im lặng đè nén nỗi đau một mình. Ba hắn vừa mới qua đời, hắn còn tự mình làm phẫu thuật cho ông ta, trơ mắt bất lực nhìn người thân của mình chết, sau khi làm xong phẫu thuật còn phải ứng phó với người nhà Thiệu gia. . . . . .

Thiệu Vinh thật sự không tưởng tượng được Thiệu Trường Canh phải chịu bao nhiêu áp lực.

Thiệu Vinh ăn nói vụng về, không biết làm sao an ủi người khác, cậu chỉ muốn có thể ở bên cạnh Thiệu Trường Canh, cho hắn một chút an ủi và động viên.

Thiệu Trường Canh tắm xong đi ra ngoài, phát hiện Thiệu Vinh vẫn còn ngồi ngơ ngác trong phòng ngủ của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiệu Trường Canh đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi: “Trễ rồi, con cũng đi ngủ đi.”

Thiệu Vinh phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng nói: “Con, máy điều hòa phòng con hình như bị hư. . . . . .”

“. . . . . .” Mặc dù biết cậu đang lấy cớ, Thiệu Trường Canh cũng không muốn vạch trần. Thật ra trong lòng hắn rất hi vọng Thiệu Vinh có thể ở cùng mình, nhưng lo rằng cậu vẫn còn ác cảm nên không dám mở miệng, không ngờ Thiệu Vinh lại quan tâm mình như vậy, còn chủ động muốn ở lại.

Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, dịu dàng nói: “Vậy ngủ ở đây được không?”

“Được!” Thiệu Vinh gật đầu, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Thiệu Trường Canh cười cười, vén chăn lên nằm bên cạnh Thiệu Vinh, hôn trán Thiệu Vinh một cái, nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thiệu Trường Canh đưa tay tắt đèn bàn đầu giường, trong phòng đột nhiên tối đen, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Hai người cũng không có buồn ngủ, sau khi im lặng một hồi lâu, Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm giác tay mình bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Thiệu Vinh: “Con biết ông mất rồi, nếu ba buồn cũng đừng cố chống đỡ. . . . . .”

Thiệu Trường Canh đột nhiên vươn tay tay ra ôm chặt Thiệu Vinh vào trong ngực.

“Tiểu Vinh. . . . . .”

Hắn thật sự đã chống đỡ đến cực hạn.

Tận mắt nhìn sinh mạng của ba mình trở thành một đường thẳng trên máy theo dõi, sau khi phẫu thuật còn phải ứng phó với người nhà. Trước mặt người ngoài, hắn luôn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lúc này, ở trước mặt Thiệu Vinh, hắn không cần phải ngụy trang nữa.

Thiệu Trường Canh hít một hơi thật sâu, hai tay càng thêm dùng sức ôm chặt Thiệu Vinh để tâm tình mình bình tĩnh trở lại.

May là vẫn còn có nó. . . . . .

Ngay thời điểm cần có người bầu bạn nhất, may là có nó tự nguyện ở lại.

Vậy là đủ rồi.

Cảm giác được cánh tay Thiệu Trường Canh giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, càng lúc càng siết chặt, biết bây giờ tâm tình hắn không tốt, Thiệu Vinh đành phải ngoan ngoãn để hắn ôm, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm lại hắn.

“Baba. . . . . . Ba đừng buồn.” Thiệu Vinh vỗ nhẹ lưng Thiệu Trường Canh, nhỏ giọng an ủi, “Ba tự mình làm phẫu thuật là đã cố gắng hết sức rồi. . . . . .”

“Đừng buồn nữa. . . . . .”

Thiệu Vinh không biết cách an ủi người khác, cách an ủi vụng về như vậy có chút ngốc nghếch, nhưng với Thiệu Trường Canh mà nói, đây chính là cách hữu dụng nhất.

Nghe Thiệu Vinh lặp lại mấy câu đơn giản “đừng buồn nữa,” trong lòng Thiệu Trường Canh thật ra dễ chịu hơn rất nhiều.

Chuyện cũ đã qua, có đau khổ thêm cũng không thay đổi được gì. Trước khi Thiệu An Quốc mất, hắn đã cố gắng làm tất cả những việc mà một đứa con trai có thể làm, thật ra cũng không có quá nhiều điều tiếc nuối.

Thiệu Trường Canh bình tĩnh trở lại rất nhanh, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại trong tiếng an ủi của Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh không biết Thiệu Trường Canh đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, cậu vẫn còn tiếp tục ngây thơ nói: “Đừng buồn nữa. . . . .”

“. . . . . .”

“Còn có con ở đây, con sẽ không bỏ ba đâu.”

“. . . . . .”

“Con sẽ ở đây với ba.”

“. . . . . .”

“Sao ba không trả lời? Ách. . . . . . Ngủ rồi à?”

Lúc này Thiệu Vinh mới phát hiện nãy giờ Thiệu Trường Canh không có trả lời mình. Cậu ngẩng đầu lên, thấy hắn đã nhắm mắt lại ngủ từ lúc nào, thế nhưng cánh tay ôm mình vẫn không buông ra.

Thiệu Vinh mỉm cười, điều chỉnh vị trí một chút, tựa vào trong ngực của hắn rồi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

***

Lúc Thiệu Trường Canh lái xe tới Thiệu gia, cả nhà Thiệu Xương Bình đang ăn điểm tâm. Thiệu Thần nhìn thấy Thiệu Trường Canh liền chào hỏi hắn: “Bác hai ăn sáng chưa?”

Thiệu Trường Canh nói: “Chưa.”

“Qua đây ăn đi, bánh bao vẫn còn nóng này.”

“Ừ.” Thiệu Trường Canh đi vào phòng ăn, cùng cả nhà Thiệu Xương Bình ăn điểm tâm. Sau khi ăn xong, Thiệu Thần giúp mẹ thu dọn bát đũa, Thiệu Trường Canh mở miệng nói: “Anh cả, em có chút chuyện muốn bàn với anh.”

“Vào thư phòng đi.”

Hai anh em vào thư phòng, ngồi xuống đối diện nhau, Thiệu Xương Bình nói: “Là chuyện về tang lễ của ba sao?”

“Ừ, em định làm tang lễ khiêm tốn một chút, anh nghĩ sao?”

Thiệu Xương Bình gật đầu: “Anh cũng nghĩ như vậy. Tang lễ không cần quá long trọng, cứ làm đơn giản thôi, chúng ta tìm cho ba một phần mộ rồi mời mấy người bạn già của ba đến làm lễ truy điệu,” ngừng một chút, “Đúng rồi, ba đã hiến tặng di thể, vậy sắp xếp chút di vật tượng trưng đặt vào hủ tro cốt đi, em thấy thế nào?”

“Được.” Thiệu Trường Canh im lặng chốc lát rồi nói, “Về vấn đề chuyển giao bệnh viện, trước lúc ba mất, em đã từng nói với ba sẽ giao chức viện trưởng lại cho Thiệu Thần.”

Thiệu Xương Bình khẽ cau mày, “Thiệu Thần còn quá nhỏ, anh sợ nó không đảm đương nổi chức vị này.”

Thiệu Trường Canh nói: “Anh yên tâm, em sẽ ở trong nước chờ nửa năm, từ từ giao lại bệnh viện cho nó. Năm đó lúc em về nước nhận chức cũng bằng tuổi nó bây giờ, em tin Tiểu Thần cũng có thể làm tốt.”

Thiệu Xương Bình im lặng, “Em quyết định đi thật sao?”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Nơi này có quá nhiều bạn bè quen thuộc, nếu như quan hệ của em và Tiểu Vinh bị phát hiện, em sợ nó không chịu nổi áp lực dư luận. Dù sao cũng là cha con hơn mười năm, em không hi vọng có bất kì ai nhìn nó bằng ánh mắt xem thường.”

Thiệu Xương Bình nhìn thái độ kiên quyết của em trai, biết một khi Thiệu Trường Canh đã quyết định làm việc gì thì khó mà cản nổi, hắn chỉ còn biết thở dài, nói: “Vậy cũng tốt. Ở Anh không có nhiều người biết quan hệ cha con của em và Tiểu Vinh, người quen xung quanh cũng không nhiều, áp lực của hai người cũng ít hơn.”

Thiệu Trường Canh mỉm cười: “Em muốn bắt đầu cuộc sống mới với nó ở bên kia.”

Thiệu Xương Bình gật đầu, “Về vấn đề chuyển giao bệnh viện, nếu cần anh giúp gì thì cứ nói. Sau khi em đi, anh cũng sẽ trông chừng Thiệu Thần, giúp nó quản lí bệnh viện thật tốt.”

“Ừ, anh để Tiểu Thần chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau buổi họp bệnh viện hằng năm, em sẽ đưa Tiểu Vinh đi.”

“Tốt, không thành vấn đề.”

***

Lúc bốn giờ chiều, Thiệu Vinh nhận được điện thoại của An Dương.

“Đã suy nghĩ kĩ chưa?” An Dương hỏi thẳng vào vấn đề, “Có muốn ra nước ngoài với hai cậu không?”

Thiệu Vinh nhẹ giọng nói: “Dạ không, con thật sự không có hứng thú với việc làm ăn. . . . . . Xin lỗi cậu.”

An Dương cười cười, “Không cần xin lỗi, cậu đã sớm đoán được con sẽ ở lại bên cạnh hắn,” dừng một chút, “Sau này cần giúp đỡ gì cứ gọi điện thoại cho cậu.”

“Vâng, cám ơn cậu.” Thiệu Vinh cũng cười, “Con không tới sân bay tiễn hai cậu được, chúc hai cậu lên đường bình an.”

“Ừ.” Im lặng một hồi, An Dương đột nhiên thấp giọng nói, “Tiểu Vinh, sau này có lẽ không còn cơ hội gặp lại. . . . . . Nhớ tự mình bảo trọng.”

Thiệu Vinh ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Cậu cũng vậy, bảo trọng.”

Sau khi cúp điện thoại, An Dương thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra tình cảm hắn dành cho Thiệu Vinh vô cùng mâu thuẫn, một bên là quan tâm với con trai, bên khác lại không muốn đối mặt. Có thể do dung mạo cả hai quá giống nhau, nhìn đứa trẻ này khó tránh khỏi sẽ nhớ tới ba nó, trong lòng không hề cảm thấy dễ chịu.

Bất luận thế nào, Thiệu Vinh lựa chọn ở lại bên cạnh Thiệu Trường Canh cũng là chuyện tốt đối với cả ba.

An Dương cúi đầu nhìn đồng hồ: “Không cần chờ nữa, đi thôi.”

“Được.” An Lạc gật đầu, nhấc vali đuổi theo bước chân hắn.

Hai anh em cùng nhau qua cổng kiểm soát, rất nhanh liền biến mất trong biển người.

Sau đó Thiệu Vinh không còn gặp bọn họ nữa, chỉ nghe nói bọn họ mở một công ty ở Canada, làm ăn rất phát đạt. Sản nghiệp trong nước của An gia bị chuyển đi trong vài năm, ngay cả nhà lớn An gia cũng bị hủy, bây giờ ở đó đã xây một quảng trường nhỏ.

Về ân oán tình cừu giữa An gia và Thiệu gia, rốt cuộc đã kết thúc trong cú điện thoại cuối cùng của An Dương.

***

Năm giờ chiều, Thiệu Vinh đột nhiên nhận được tin nhắn của Từ Cẩm Niên.

“Về chưa? Ra ngoài ăn cơm với nhau không?”

Thiệu Vinh nhớ hôm qua lúc gửi tin nhắn cho Trần Lâm Lâm, cô nàng nói vẫn còn còn đang thi, vì vậy liền nhắn lại hỏi: “Các cậu thi xong chưa?”

Từ Cẩm Niên trả lời: “Ừ, thi xong mấy môn chính rồi. Tớ đã đặt chỗ trong nhà hàng, đừng kiếm cớ không hợp ý cậu nha!”

Thiệu Vinh cười cười nhắn lại: “Được, tớ tới ngay.”

Thay quần áo xong rồi ra khỏi nhà, Thiệu Vinh đón taxi đến địa chỉ Từ Cẩm Niên đã nhắn, từ xa đã nhìn thấy một nam một nữ đứng trước cửa nhà hàng. Người nam thân hình cao lớn, mặc áo khoác màu đen lịch lãm, người nữ cũng mặc áo khoác đen, chân đi giày cao gót, hai người sóng vai đứng chung một chỗ trông vô cùng xứng đôi.

Thiệu Vinh bước xuống xe taxi, vẫy vẫy tay với cả hai, “Cẩm Niên, Lâm Lâm.”

Từ Cẩm Niên nghe giọng Thiệu Vinh liền vội vàng chạy tới ôm chầm lấy cậu, “Đã lâu không gặp. sao cậu gầy quá vậy! Nhìn kìa, cả người toàn là xương, cậu qua đó không có cơm ăn à!”

Thiệu Vinh nói: “Gầy cũng tốt, có thể tự luyện tập kiểm tra sức khoẻ.”

Từ Cẩm Niên đau lòng nói, “Ai, tớ nói này, cậu học cái gì không học, lại chạy ra nước ngoài học y, sao không tới bệnh viện cho người ta khám mình trước đi?”

Thiệu Vinh cười cười, “Không cần quá đáng vậy chứ?”

Trần Lâm Lâm chen vào: “Được rồi được rồi, đi vào thôi, đứng ở đây làm thần giữ cửa đuổi hết khách của người ta bây giờ.”

“Đúng rồi, nhanh vô ăn, đói chết mất.” Từ Cẩm Niên vội vàng kéo Thiệu Vinh vào nhà hàng, đi tới chỗ đã đặt.

Đặt bốn chỗ, Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm rất tự nhiên ngồi ở một bên. Thiệu Vinh ngồi đối diện hai người bọn họ, nhìn lúc bọn họ gọi thức ăn vừa cãi nhau vừa ăn ý trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.

Hai đứa này đang quen nhau phải không ta? Hèn chi lần trước mình gửi tin nhắn chung thì cả hai liền phát hiện ngay lập tức.

Nhìn hai người vẫn cãi nhau như lúc trước, Thiệu Vinh nhịn không được mỉm cười, hai người bạn thân nhất của mình có thể tiến thêm một bước, cậu dĩ nhiên rất muốn quan sát.

Sau khi chọn món xong, Trần Lâm Lâm đột nhiên lấy một tấm thẻ và một cái hộp từ trong ví ra.

“Đúng rồi Thiệu Vinh, lần trước cậu cho tớ mượn ít tiền, bây giờ trả lại cho cậu nè.”

“Không cần trả vội.”

Trần Lâm Lâm nói: “Cầm lấy đi, tài khoản của mẹ tớ đã được thả rồi, bây giờ tớ còn dạy kèm tại nhà, cũng không thiếu tiền.”

Thiệu Vinh cười cười, nhận thẻ từ tay cô bạn.

“Còn cái này nữa.” Trần Lâm Lâm đẩy một cái hộp tới trước mặt cậu, “Tặng cậu quà năm mới.”

—— Quà năm mới?

Đúng rồi, hôm qua là 31, hôm nay chính là 1 tháng 1, lúc này Thiệu Vinh mới phát hiện thì ra hôm nay đã sang năm mới rồi.

“Ách, tớ quên hôm nay là năm mới, không có chuẩn bị quà cho hai cậu. . . . . .” Thiệu Vinh ngượng ngùng nhìn bọn họ.

Từ Cẩm Niên nói: “Khụ khụ, tớ cũng chưa chuẩn bị gì, thôi hai đứa mình miễn cho nhau đi.”

Trần Lâm Lâm mỉm cười: “Đừng khách sáo, cậu cứ nhận lấy đi.”

Thiệu Vinh mở hộp ra, phát hiện bên trong là một ống nghe bệnh vô cùng tinh xảo.

“Là ống nghe bệnh?”

Trần Lâm Lâm gật đầu: “Ừ, hồi trước bạn tớ trong học viện y muốn đi mua ống nghe bệnh, tớ mới hỏi thăm một chút, thuận tiện mua cho cậu một cái luôn. Nghe nói hiệu này dùng rất tốt, chắc sau này cậu cũng dùng mà ha.”

“Cảm ơn.” Thiệu Vinh vui vẻ nhận quà, món quà này thật sự rất hữu dụng.

Rất nhanh, món ăn đã được bưng lên, ba người cùng nhau ăn cơm. Lúc ra cửa, Trần Lâm Lâm vào phòng vệ sinh rửa tay, Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh đứng chờ ở cửa, Từ Cẩm Niên đột nhiên đề nghị: “Thời gian vẫn còn sớm, nếu không tối nay chúng ta đi hát karaoke đi?”

Nhớ tới giọng hát lạc điệu kinh khủng năm đó của Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh cười nói: “Thôi, hai cậu đi đi, tớ còn có việc phải về.”

Muốn về đón năm mới với Thiệu Trường Canh.

Huống chi, Thiệu Vinh cũng không muốn làm bóng đèn cản trở hai người bọn họ hẹn hò.

Từ Cẩm Niên sờ sờ mũi, “Cậu biết rồi à?”

“Hả?”

“Khụ, chuyện tớ và Lâm Lâm đang quen nhau đó. Thật ra cũng mới quen nhau chưa bao lâu, chưa kịp nói cho cậu biết.” Từ Cẩm Niên dừng một chút, hạ giọng nói, “Cậu biết Âu Dương Lâm không? Ông ta chính là người cha trước giờ luôn bỏ mặc mẹ con Lâm đó, cách đây không lâu đã bị người ta. . . . . . Cảnh sát cả ngày cứ quấn lấy Lâm Lâm để điều tra, đoạn thời gian đó tinh thần của Lâm Lâm kém lắm, tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy.”

Nghe cậu ta nói vậy, tâm tình Thiệu Vinh nhất thời có chút phức tạp, cậu im lặng một lát rồi nói: “Cẩm Niên, tớ thật sự rất vui khi biết hai cậu đang quen nhau, sau này nhớ chăm sóc Lâm Lâm thật tốt đó.”

Từ Cẩm Niên gật đầu: “Dĩ nhiên rồi. À quên, cậu ở Anh có gặp được đối tượng phát triển nào chưa?”

Đừng nói là đối tượng phát triển, người kia. . . . . . Có lẽ sẽ là đối tượng suốt đời của mình.

Thiệu Vinh gật đầu, “Ừm, cứ coi như là có đi.”

Từ Cẩm Niên nổi máu nhiều chuyện, hỏi: “Là người thế nào, nói nghe xíu coi?”

Thiệu Vinh vội vàng nói: “Sau này có cơ hội sẽ từ từ nói cho cậu biết, tớ về nhà trước đây, bái bai.”

Nhìn Thiệu Vinh vẫy xe chạy như trốn, Từ Cẩm Niên nhịn không được bật cười, thật là, xấu hổ cái gì chứ. . . . . .

Lúc Thiệu Vinh về đến nhà phát hiện thời gian vẫn còn sớm, vì vậy cậu ghé siêu thị gần đó mua một ít đồ ăn bỏ vào tủ lạnh. Vừa rồi được Trần Lâm Lâm tặng quà năm mới đã nhắc nhở cậu một chuyện, cậu đã chuẩn bị quà cho Thiệu Trường Canh, chẳng qua hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên thiếu chút nữa đã quên mất.

Hôm nay vừa đúng là năm mới, đồng hồ đeo tay này coi như là quà mừng năm mới tặng hắn đi.

Nghĩ tới đây, Thiệu Vinh liền gửi tin nhắn cho Thiệu Trường Canh: “Tối nay ba có về không?”

Thiệu Trường Canh nhắn lại: “Có thể phải muộn một chút, nếu con đói thì cứ ăn cơm trước đi.”

Thiệu Vinh đã ăn rồi, nhưng Thiệu Trường Canh vẫn chưa ăn cơm, tối về chắc chắn sẽ rất đói. . . . . Vì thế Thiệu Vinh lại chạy vào phòng bếp nấu hai món mà bình thường Thiệu Trường Canh thích ăn nhất, thuận tiện nấu cơm luôn.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Thiệu Vinh ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa chờ hắn về nhà.

Đến hơn 9 giờ, ngoài cửa mới vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ. Thiệu Vinh vội vàng đứng dậy chạy ra cửa, mỉm cười nói: “Ba về rồi,” thuận tay nhận áo khoác của hắn, thấy trên đó đọng một tầng bông tuyết, Thiệu Vinh vừa phủi bông tuyết vừa nói, “Bên ngoài lại có tuyết rơi à?”

Thiệu Trường Canh không nói gì, cặp mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh treo áo khoác ngoài lên giá áo, ngượng ngùng hỏi: “Nhìn, nhìn cái gì?”

Thiệu Trường Canh đột nhiên kéo Thiệu Vinh vào trong ngực, cúi người hôn xuống.

“A. . . . .”

Nụ hôn nồng nhiệt làm cho Thiệu Vinh nhất thời mất khả năng tư duy, trong đầu trống rỗng, chỉ cảm giác được đầu lưỡi của hắn trong cổ họng, sống lưng xuất hiện cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cậu đỏ mặt.

Bị hôn đến thiếu chút nữa thở không được, Thiệu Vinh dùng sức đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Ba. . . . . . Ba bị gì vậy?”

Thiệu Trường Canh cười cười, nói: “Ba rất vui vì con ở nhà chờ ba, không có bỏ ba chạy sang nước ngoài với hai ông cậu kia.”

“. . . . . .”

Còn tưởng hắn vừa gặp chuyện gì, thì ra là chuyện này.

Thiệu Vinh nhỏ giọng nói: “Sao con có thể bỏ ba chạy theo bọn họ được chứ, không phải đã nói sẽ ở lại với ba rồi sao?”

“Cái gì?” Thiệu Trường Canh tiến tới gần, “Nói gì không nghe, lặp lại lần nữa?”

—— Da mặt dày của hắn đúng là quá dày rồi!

Thiệu Vinh đỏ mặt lảng sang chuyện khác, “Ba ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Vậy con vào nhà bếp hâm đồ ăn.” Thiệu Vinh xoay người vào nhà bếp, nhanh tay lẹ chân hâm thức ăn bưng ra.

Lúc chiều ăn quá sớm, qua vài tiếng đồng hồ, bây giờ Thiệu Vinh cũng có chút đói bụng, vì vậy cầm hai bát ra ngoài ăn cơm với hắn, coi như ăn khuya luôn.

Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Trường Canh vào phòng tắm, Thiệu Vinh trở lại phòng ngủ, mở vali tìm cái hộp đựng đồng hồ kia.

Thiệu Vinh vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng tắm, chờ Thiệu Trường Canh tắm xong liền cầm cái hộp chạy vào phòng ngủ của hắn.

Thiệu Trường Canh đang ngồi trên giường lau tóc, ngay cổ áo ngủ lộ ra lồng ngực màu mật ong khỏe mạnh.

Thiệu Vinh cúi đầu đi tới trước mặt hắn, lắp bắp nói: “Con, con có lời muốn nói với ba.”

Thiệu Trường Canh ngừng động tác, đặt khăn lông lên ghế dựa bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì?”

“Không phải ba đã nói lần gặp mặt tiếp theo sẽ xác định quan hệ của chúng ta, bảo con cho ba một câu trả lời chắc chắn sao?”

“Ừ.” Thiệu Trường Canh gật đầu, “Con nghĩ ra đáp án rồi?”

Thiệu Vinh cũng gật đầu: “Nghĩ ra rồi.”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương cúi thấp đầu của cậu, trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, dịu dàng nói: “Không sao, đáp án gì cũng được, con cứ nói đi.”

Thiệu Vinh nuốt nước miếng một cái, “Con. . . . . . Con. . . . . .”

“. . . ?” Thiệu Vinh đột nhiên biến thành máy dạy nói làm Thiệu Trường Canh có chút ngạc nhiên, sao hôm nay nó lại ấp a ấp úng như vậy, nãy giờ chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

“Con. . . . . .”

“Con cái gì?” Thiệu Trường Canh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cắt lời máy dạy nói Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh lấy hết dũng khí nói: “Con thích ba.”

“. . . . . .” Thì ra là tỏ tình sao!

Trái tim Thiệu Trường Canh như muốn ngừng đập, vừa rồi còn định trêu chọc mấy câu cà lăm của cậu, bây giờ lại kích động đến mức không thể hình dung.

Thiệu Vinh rốt cuộc cũng nói ra ba chữ “con thích ba”, mặt đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu, cộng thêm Thiệu Trường Canh đột nhiên không có phản ứng gì, Thiệu Vinh chỉ còn biết nhắm mắt lại, đưa cái hộp trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình đến trước mặt hắn.

“Cái này. . . . . . Là quà con mua cho ba ở Anh, tặng ba này, chúc ba năm mới vui vẻ.”

“. . . . . .” Không chỉ tỏ tình mà còn có cả tín vật đính ước?

Đơn giản mà nói, bây giờ cảm giác của Thiệu Trường Canh giống như vừa bị năm triệu tờ vé số đập trúng, sau đó lại bị một trăm ngàn tờ đập lần nữa.

“Tặng cho ba?” Thiệu Trường Canh không thể tin nhìn Thiệu Vinh, cố gắng giữ giọng nói sao cho thật bình tĩnh, nhận cái hộp từ tay cậu.

Vừa mở ra thì nhìn thấy một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nam rất mới, mặt đồng hồ màu bạc phối với dây màu đen, đơn giản mà sang trọng.

Đồng hồ này hắn từng thấy qua trên tạp chí, là mẫu mới ra năm nay, giá rất đắt, Thiệu Vinh mua đồng hồ này nhất định tốn không ít tiền, quan trọng hơn là đồng hồ này rất hợp với hắn, hiển nhiên đã được Thiệu Vinh lựa chọn cẩn thận.

Thiệu Vinh cúi đầu nói: “Con không biết ba thích cái gì, thấy đồng hồ của ba cũng cũ rồi nên mới mua một cái mới cho ba. Ba. . . . . . Thích không?”

“Dĩ nhiên là thích.” Thiệu Trường Canh lập tức tháo đồng hồ cũ trên tay xuống, thấp giọng nói, “Qua đây, đeo giúp ba.”

Thấy hắn thích món quà này, Thiệu Vinh vô cùng sung sướng, vội vàng vươn tay đeo đồng hồ cho hắn.

Cái đồng hồ này rất hợp với Thiệu Trường Canh, hắn đeo vào nhìn rất phong độ, ừm, quả nhiên mình không có chọn sai.

Thiệu Vinh hài lòng nhìn đồng hồ, đột nhiên nghe hắn thấp giọng nói bên tai: “Tiểu Vinh.”

“Hả?”

“Làm sao bây giờ, ba chưa có chuẩn bị quà năm mới cho con.”

Môi của hắn gần như áp sát vào lỗ tai cậu.

Giọng nói gợi cảm khàn khàn vang lên bên tai, sau mỗi chữ đều có một trận nhiệt khí ấm áp phả lên mặt Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh bị hơi thở ấm nóng của hắn làm cho cực kì hồi hộp, cậu vội vàng lui về phía sau, rụt cổ lại, nói: “Không có gì, hồi trước ba tặng cho con nhiều quà lắm rồi, năm nay không tặng cũng không sao.”

“Nhưng mà ba muốn tặng.”

“. . . ?” Thiệu Vinh nghi ngờ nhìn hắn.

“Thôi thì ba tặng tấm thân này cho con đi.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lập tức đỏ mặt, “Ba, ba nói bậy cái gì vậy. . . . . .”

“Con vừa tỏ tình với ba, ba vẫn chưa bày tỏ, vậy chẳng phải là quá vô trách nhiệm sao?” Thiệu Trường Canh mỉm cười, vươn tay kéo Thiệu Vinh vào trong ngực, tiếp theo lật người lại, nhẹ nhàng ấn cậu xuống giường.

Thiệu Vinh hốt hoảng vùng vẫy, “Con mệt, muốn. . . Muốn về phòng ngủ.”

“Đừng hòng.” Thiệu Trường Canh chặn cậu lại, đặt hai tay cậu ra hai bên, mười ngón đan xen, nhân tiện cũng chen đầu gối vào giữa hai chân cậu, chặn hết đường trốn của Thiệu Vinh.

Rốt cuộc hiểu được ý “tặng tấm thân này cho con”, Thiệu Vinh cứng ngắc quay đầu sang chỗ khác, lại bị Thiệu Trường Canh xoay đầu lại, cúi người hôn xuống.

“A. . . . .”

Tư thế hoàn toàn bị áp đảo trên giường như vậy khiến tâm tình Thiệu Vinh thật khẩn trương.

Nụ hôn dịu dàng làm sau lưng cậu dâng lên từng dòng điện mãnh liệt, cậu cố gắng khống chế nhịp tim, dồn hết lực chú ý vào nụ hôn của hắn, vì vậy hoàn toàn không biết mình đã bị hắn vừa hôn vừa lột sạch.

Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, hai chân tiếp xúc đến làn da ấm áp của hắn, nhìn lồng ngực màu mật ong của hắn lộ ra ngay trước mắt, Thiệu Vinh đỏ mặt, muốn ngồi dậy lại bị hắn đè trở về lần nữa.

“Quà đã tặng không cho trả lại.” Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Con nên nhận lấy đi.”

“. . . . . .” Có, có cái màn ép người ta nhận quà thế này sao?

Thiệu Vinh đỏ mặt giãy giụa, nhưng cái quần lót cuối cùng cũng bị hắn lột xuống.

Khí quan nhạy cảm bị hắn trực tiếp cầm trong lòng bàn tay, Thiệu Vinh hồi hộp căng cứng cơ thể.

Thiệu Trường Canh biết Thiệu Vinh vẫn còn ác cảm với loại chuyện này, hắn kiềm chế dục vọng trong cơ thể, kiên nhẫn lấy tay vuốt ve trung tâm dục vọng của cậu, dùng kĩ thuật trượt lên trượt xuống làm cậu dần dần có cảm giác.

Khoái cảm xa lạ khiến Thiệu Vinh bắn ra rất nhanh, cậu há miệng thở hổn hển để điều chỉnh hô hấp.

Thiệu Trường Canh hôn trán cậu một cái, lấy gel bôi trơn trong tủ đầu giường, nhẹ nhàng bôi ở phía sau Thiệu Vinh.

Chất lỏng lạnh lẽo làm thân thể Thiệu Vinh đột nhiên cứng đờ. . . . . .

Hình ảnh bị cưỡng bức vào hôm sinh nhật lần trước không hay ho chút nào, tư thế bị hắn áp chế như vậy khiến Thiệu Vinh không khỏi liên tưởng tới cơn ác mộng đêm đó, thân thể bị tiến vào mạnh mẽ, nỗi đau tê tâm liệt phế đó thật sự rất đáng sợ. . . . . .

Bây giờ mới chỉ tiến vào một ngón tay nhưng cảm giác bị dị vật xâm nhập đã làm sắc mặt Thiệu Vinh thay đổi.

Thiệu Trường Canh dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt Thiệu Vinh cũng đủ biết cậu đang nghĩ tới buổi tối không vui kia, hắn nhịn không được cảm thấy đau lòng, bế Thiệu Vinh lên, để cậu ngồi trên người mình, tiến sát lại bên tai cậu, dịu dàng nói: “Đừng sợ, sẽ không làm con đau.”

“A. . . . . .” Thay đổi sang tư thế này giúp Thiệu Vinh cảm thấy tốt hơn nhiều, ngồi trên người của hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn, dần dần Thiệu Vinh cũng không cảm thấy sợ nữa.

Người này là người mình yêu, hai người yêu nhau, làm chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, không có gì phải sợ.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn, Thiệu Vinh vươn tay ôm lấy bả vai Thiệu Trường Canh, chôn mặt ở trước ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao, tiếp. . . . . Tiếp tục đi.”

Thiệu Trường Canh vừa dịu dàng hôn cậu, vừa kiên nhẫn lấy ngón tay mở rộng nơi đó.

“Có đau không?” Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi.

“Không. . . . . . Không đau.”

Lúc mở rộng vừa đủ, Thiệu Trường Canh tách hai mông Thiệu Vinh ra, nâng eo lên, sau đó tiến vào từ bên dưới.

“A. . . . . .” Vật cứng lớn hơn nhiều so với ngón tay đột nhiên tiến vào cơ thể làm Thiệu Vinh đau đến nhíu chặt chân mày.

Thiệu Trường Canh dịu dàng an ủi cậu: “Ngoan, nhịn một chút sẽ hết đau.”

Vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt cậu, vừa điều chỉnh vị trí bắt đầu từ từ chuyển động, lúc xâm nhập tới một vị trí thì thấy thân thể Thiệu Vinh đột nhiên co rút, khuôn mặt cũng lập tức đỏ bừng, Thiệu Trường Canh cười cười, bắt đầu chuyển động nhanh hơn, tiếp tục kích thích nơi nhạy cảm đó.

Đó là vị trí gần tuyến tiền liệt, ma sát vào chỗ đó sẽ khiến con người cảm thấy hưng phấn. Thiệu Trường Canh hiểu cấu tạo cơ thể người rõ như lòng bàn tay, dĩ nhiên biết phải làm sao để khiến Thiệu Vinh hưởng thụ nhiều nhất.

“. . . . . . A. . . . . . Không, không cần. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . .”

Thiệu Vinh bi khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể làm cho rên rỉ không ngừng, về sau cũng không biết mình đang nói cái gì.

Trong trí nhớ của cậu, làm chuyện này rất đau đớn, hoàn toàn không ngờ lại thoải mái như vậy. . . . .

Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều ập vào cơ thể, phủ kín từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, trong đầu Thiệu Vinh hoàn toàn trống rỗng.

Đau đớn xen lẫn khoái cảm, cảm giác giống như đang ở giữa địa ngục và thiên đường.

Động tác Thiệu Trường Canh càng ngày càng điên cuồng, Thiệu Vinh cũng không còn thời gian cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể ôm chặt vai hắn, liều mạng thở, dục vọng vừa phát tiết xong lại thức tỉnh thêm lần nữa. . . . .

***

Hôm nay định trước là thức trắng đêm.

“Quà năm mới” và cả quá trình nhận quà chắc chắn khiến Thiệu Vinh nhớ mãi không quên.

Sang năm mới, cuối cùng hai người cũng đã trao đổi tâm ý. Ngay giờ phút được hắn ôm, rốt cuộc Thiệu Vinh cũng xác định được, bắt đầu từ năm nay, hai người không còn là cha con nữa, mà là người yêu thân mật nhất.

Từ nay về sau sẽ dùng một thân phận khác ở bên cạnh hắn, nhiều thứ sẽ thay đổi, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là tình cảm và sự quan tâm dành cho nhau.

Trong mơ, hình như lại trở về thật lâu trước kia, hai cha con nằm trên giường lớn ôm nhau ngủ. Khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chỉ cần Thiệu Vinh mở mắt ra sẽ nhìn thấy khuôn mặt của baba đầu tiên.

Hắn sẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc mình, dịu dàng hỏi: “Ngủ ngon không?”

Có lẽ sau này ngày nào cũng vậy, bầu bạn với nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.