Ỷ Sủng Mà Cưới

Chương 17: Chương 16





Editor: littlesunflower05
Hạ Thanh Trì kiểm soát tốt cảm xúc của mình cho đến trước khi cửa phòng khách sạn bị nam nhân đóng lại, lại dễ dàng bị câu nói kia của anh phá công.

Trái tim trong lồng ngực cô bắt đầu đập loạn nhịp, lòng bàn tay cô đặt lên, có thể cảm nhận được từng nhịp rõ ràng.
Trong phòng khách không còn có người, Hạ Thanh Trì trực tiếp ngồi trên tấm thảm mềm xốp ôm chân, chậm rãi dán cái trán của mình vào đầu gối, dưới mái tóc màu đen lộ ra lỗ tai, sớm đã trở nên hơi hơi đỏ lên.
Cô cảm thấy có một số việc vẫn là không nghĩ ra, qua vài phút, duỗi tay vuốt vuốt tóc, bò dậy tìm điện thoại.
Lưng Hạ Thanh Trì dựa vào bức tường, click vào avatar Wechat của Tần Xuyên, đầu ngón tay nhấn gửi lời mời gọi video.
Video qua một lúc lâu mới tiếp nhận, trên màn hình xuất hiện khuôn mặt phóng to kia của Tần Xuyên, kinh ngạc buột miệng thốt ra: “Đêm hôm khuya khoắt, dáng vẻ này của bà là bị ai chà đạp đây?”
Hạ Thanh Trì nhắm mắt lại vài giây, nói: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi à?”
Tần Xuyên quần áo không chỉnh tề nằm nghiêng ở trên giường, nằm bên cạnh mơ hồ còn có thân thể một cô gái trẻ tuổi, đắp chăn kín mít, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài lộ ra, Hạ Thanh Trì cảm thấy hình như mình quấy rầy không đúng lúc, đang muốn cúp máy.
“Chờ một chút ――” Tần Xuyên lập tức gọi cô lại, mặc quần vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Thanh Trì thu tay lại, chờ anh đi vào phòng bếp còn đóng cửa lại, mới do dự lên tiếng hỏi: “Tần Xuyên, ông có tin vào việc nhất kiến chung tình không?”
“Tin chứ, sao lại không tin? Cô gái đang nằm trên giường của tôi kia, tối nay tôi vừa nhìn thấy cô ấy liền nhất kiến chung tình.” Tần Xuyên từ tủ lạnh lấy ra một chai bia, một tay dứt khoát lưu loát mà mở ra, ngửa đầu rót vào miệng, hầu kết nam tính chậm rãi lăn.
Hạ Thanh Trì cũng phục anh ta luôn rồi, có thể đúng lý hợp tình mà nói chuyện lừa con gái nhà người ta lên giường một cách thanh lệ thoát tục.
Cằm cô nhẹ nhàng chống đầu gối, do dự, cuối cùng vẫn nói ra: “Tối nay Ôn Thụ Thần cầu hôn tôi.”
“Phốc!”
Tần Xuyên rất không lưu tình trực tiếp phun một ngụm bia, ở đầu kia anh ta tìm khăn giấy vội vàng lau, không quên khiếp sợ hỏi: “Tối nay Ôn Thụ Thần ‘chà đạp’ bà rồi muốn phụ trách?”
Hạ Thanh Trì mặt vô biểu cảm đả kích anh ta: “Ông cho rằng thằng đàn ông nào cũng giống ông à?”
Tần Xuyên vô sỉ trêu chọc: “Đây là loại vận động bình thường mà đàn ông đều thích làm, anh ta mà không có tâm tư này với bà, thì không phải là đàn ông!”
“……”
Hiện tại Hạ Thanh Trì với Ôn Thụ Thần ngay cả tay cũng chưa chính thức nắm qua, đối với Tần Xuyên mà nói, cô lại càng không có kinh nghiệm: “Vì sao anh ta lại muốn kết hôn với tôi nhỉ? Chẳng lẽ là do tôi có một khuôn mặt của phụ nữ nhà lành(/đàng hoàng) sao?”
Cũng không thể trách cô sẽ hỏi như vậy, dù sao, thanh danh bên ngoài của danh viện Hạ gia được quản lí thật sự quá tốt, đều rất được săn đón trong giới hào môn.
Cách màn hình video, Tần Xuyên liếc nhìn cái người tự xưng là: “Mặt của phụ nữ nhà lành” kia, nhịn không được hỏi: “Từ nhỏ đến lớn bà có hiểu lầm gì với diện mạo của mình à?”
“……” Hạ Thanh Trì chỉ là không nghĩ ra, điểm gì ở mình có thể khiến Ôn Thụ Thần muốn bàn chuyện cưới hỏi?
Kiểu đàn ông tráng niên(*) giá trị con người cao như anh sao lại muốn kết hôn sớm với phụ nữ.


Này không phải rõ ràng là kinh doanh thua lỗ sao?
(*)Nói đàn ông đang ở tuổi sung sức nhất.
Tần Xuyên: “Có thể anh ta cũng nên kết hôn rồi.”
Cái này trả lời, so với ảo tưởng lãng mạn như nhất kiến chung tình, thực tế hơn nhiều.
Hạ Thanh Trì không tiếp tục hé răng, lông mi mảnh dài rũ xuống.
Tần Xuyên: “Có phải bà thích anh ta hay không?”
“Không có!” Hạ Thanh Trì không chút suy nghĩ liền nói.
Đầu ngón tay cô cào thảm lông mềm xốp, thất thần mà tìm cớ: “Tôi với anh ta mới quen biết được bao lâu? Chưa đến hai tháng, gặp mặt không vượt quá năm lần, chỉ ăn qua một lần cơm, sao có thể thích luôn được.”
“Vậy chắc bà cũng đã quen có anh ta xuất hiện bên cạnh như vậy chứ nhỉ?”
Tần Xuyên nhìn thấu hết thảy, nói tiếp: “Để hình thành một thói quen cần bảy ngày, bà với Ôn Thụ Thần gặp mặt năm lần, còn liên lạc riêng thì sao? Đã sớm quen anh ta bất động thanh sắc xuất hiện trong thế giới của bà, ôi, cho dù anh ta không xuất hiện, bà cũng không ngăn cản được sự tồn tại của anh ta, lại tiến vào đoàn phim đóng phim, rót vốn đầu tư vẫn là anh ta.”
Lời này của Tần Xuyên, làm Hạ Thanh Trì không tìm được một chữ nào để phản bác.
Cô tiến tổ đóng phim kín non nửa tháng, cho dù không liên lạc riêng với Ôn Thụ Thần, xác thật vẫn có thể nghe thấy ở bên tai, có người sẽ trong lúc vô tình mà nhắc tới anh.
“Danh lưu đứng đầu Giang Thành mặc kệ là muốn cùng bà kết hôn, hay là cùng bà nói chuyện yêu đương bí mật, tính thế nào cũng là anh ta thiệt thòi hơn.” Tần Xuyên càng thêm cảm thấy mình nói có lý, lại khuyên cô: “Nắm lấy cơ hội đi, ngàn năm có một đấy!”
“……” Hạ Thanh Trì không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Tần Xuyên: “Dù sao thì bà cũng tra, trước đây ảnh hình nền cơ bụng tám múi cũng có thể mỗi ngày đổi một cái, bây giờ bà ‘dùng’ Ôn Thụ Thần, về sau cũng không phải là không thể đổi nam nhân khác mà dùng.”
Hạ Thanh Trì lần này trực tiếp kết thúc video nói chuyện, gia hỏa này càng nói càng không đáng tin cậy.
Cô ném điện thoại xuống, lại vùi khuôn mặt vào đầu gối.
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, dù sao cũng không đáp ứng lời cầu hôn của Ôn Thụ Thần.
Hạ Thanh Trì cứ tự an ủi mình như vậy hơn nửa ngày, sau đó từ trên thảm bò dậy, đến phòng tắm tắm rửa rồi đi ngủ.
Bên trong phòng tắm mặc dù đã bị dùng qua, nhưng được anh dọn dẹp thật sự sạch sẽ như cũ, tất cả đồ vật đều còn nguyên tại chỗ, ngay cả áo tắm dài màu trắng bị ném ở trong rổ quần áo cũng gấp gọn chỉnh tề.
Hạ Thanh Trì nghĩ thầm, anh thật sự đúng là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.
Nhưng nụ cười nơi khóe môi còn chưa cong lên, đã nhìn thấy váy ngủ có dây viền ren của mình, chỉnh tề đặt ở bên cạnh tây trang mà người đàn ông thay ra, lộ ra chút ái muội rất rõ ràng.
Đôi mắt đen láy của cô hơi hơi trợn to, nghĩ đến trước đó hình như là mình tiện tay ném vào bồn tắm.
Ôn Thụ Thần đây là tự tay sửa sang gấp gọn váy ngủ gợi cảm ném lung tung của cô?

Tưởng tượng đôi bàn tay đàn ông thon dài lãnh bạch kia chạm qua váy ngủ mà mình đã mặc, mặt Hạ Thanh Trì liền bắt đầu nóng lên, luống cuống tay chân làm rối tung chiếc váy, giống như chưa từng thấy hình ảnh nó được gấp chỉnh tề, thì sẽ có thể quên đi sự thật này.
Hạ Thanh Trì chịu đựng sự khác thường trong lòng, đi tắm rửa trước, cầm một cái váy ngủ mới để thay.
Cô một bên lau mái tóc dài ướt sũng, một bên đứng trước gương, dư quang khóe mắt lại quét tới tây trang của nam nhân.
Dường như là mãi lúc sau, Hạ Thanh Trì đột nhiên ý thức được, quần áo Ôn Thụ Thần thay ra nhưng không mang đi!
Nguyên bộ tây trang nam nhân sang quý, còn cả cà vạt cũng để lại trong phòng tắm của cô.
Hạ Thanh Trì không dám đưa tay chạm vào, vẻ mặt rất phức tạp.
Cô cũng không lau tóc nữa, lê dép chạy ra gửi tin nhắn cho Ôn Thụ Thần.
[ Anh không cầm bộ đồ tây trang còn lại về à? ]
Khoảng thời gian này Ôn Thụ Thần đã trở lại khách sạn, không nhanh không chậm mà trả lời: [ Lần sau tôi tới lấy.

]
Anh còn muốn đến phòng khách sạn của cô lần sau nữa ư?
Hạ Thanh Trì cắn môi dưới, trong lúc nhất thời, đầu ngón tay dừng trên màn hình.
Ôn Thụ Thần gửi tin nhắn mới tới, trong câu chữ còn nhẹ nhàng mà hỏi cô: [ Từ ngày mai tôi có thể chính thức theo đuổi em sao? ]
Hạ Thanh Trì cứ ngơ ngác mà nhìn hàng chữ này, có thể rõ ràng cảm nhận được, dù thư thái của anh biểu hiện ôn hòa ra sao, cũng không che giấu được bản chất cường thế của đàn ông.
Muốn chính thức theo đuổi cô, còn phải tới xin chỉ thị một tiếng?
Nghe lời như vậy sao?
Hạ Thanh Trì không rep, sợ là, trước đó một giây cô có thể trả lời anh.
Thì sau một giây, Ôn Thụ Thần liền sẽ thừa thắng xông lên lại thổ lộ một lần nữa.
Cho nên, cô vẫn nên buông di động, đi ngủ thôi.
……
Ngày hôm sau đoàn phim vẫn cứ theo thời gian bình thường mà bắt đầu quay phim, cũng không bởi vì tiệc rượu tối hôm qua mà ảnh hưởng đến tiến độ.


Mọi người bận rộn tứ phía tới hơn 12 giờ trưa mới kết thúc xong công việc của buổi sáng.
Mấy nữ diễn viên cùng trợ lý đợi ở phòng trang điểm không tránh được sẽ buôn chuyện, đề tài quay chung quanh đều là nhân vật đứng đầu đoàn phim.
Hạ Thanh Trì ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, cũng không tham dự vào việc này.
Mọi người cũng đã quen vị mỹ nhân sườn xám này lạnh nhạt rồi, lại cảm thấy cô không có bối cảnh gì đến mức ngay cả một trợ lý bên cạnh cũng không có, hứng thú bát quái tò mò chuyện cô làm thế nào để vững vàng ngồi trên ngai vàng nữ chính của bộ phim này cũng phai nhạt.
Chắc là do đạo diễn nhìn trúng dáng người kia, chứ không thì còn dựa vào cách nào nữa đâu.
Lúc này bên ngoài phòng trang điểm, một người con trai trẻ tuổi nhiệt huyết lễ phép gõ cửa tiến vào, tay cầm một đóa hoa hồng phấn được gói tinh xảo, giương giọng hỏi: “Ai là nữ chính đại nhân ạ?”
―― nữ chính đại nhân?
Trong nháy mắt làm phòng trang điểm náo nhiệt bát quái không còn âm thanh, mọi người sôi nổi, theo bản năng nhìn về phía Hạ Thanh Trì đang an tĩnh.
Ngay cả Hạ Thanh Trì nghe được cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn người con trai trẻ tuổi trước mắt đặt hoa trước mặt mình: “Có một vị tiên sinh đặt một đóa hoa hồng phấn ở cửa hàng bán hoa của nhà tôi, nói là đưa cho nữ chính đại nhân.”
Bộ phim này người duy nhất được gọi là nữ chính cũng chỉ có Hạ Thanh Trì, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là cô.
Hạ Thanh Trì nghe thấy xưng hô này, lập tức nghĩ ra ngay là bút tích của ai.
Ngay trước mặt mọi người, cô không tiện hỏi xem có phải Ôn Thụ Thần hay không, trước tiên mỉm cười nhận lấy, rồi ký tên: “Cảm ơn.”
Người con trai trẻ tuổi đưa hoa đến, chưa ở lâu đã bị nhân viên công tác mời đi ra ngoài.
Phòng trang điểm an tĩnh một giây, nữ số 3 ở bên cạnh Hạ Thanh Trì tò mò hỏi: “Hoa hồng nhạt tượng trưng cho mối tình đầu, lãng mạn quá! Nữ chính đại nhân? Đây là anh nào trong đoàn phim của chúng ta đưa vậy?”
―― “Chỉ đưa một đóa sao? Buổi sáng, ảnh hậu ở sát vách còn được tặng một bó hoa lớn đấy, tôi nghi là đầu tư ba ba đưa cho ảnh hậu!” ( ha ha ha)
Có người hâm mộ, cũng tự nhiên có người âm dương quái khí ghen ghét, cố ý đẩy Thư Đồng Dĩ ra để lật lại cục diện.
Hạ Thanh Trì cúi đầu nhìn đóa hoa hồng tươi đẹp này, mặt trên cũng không để lại tấm card.
Rất phù hợp với tác phong điệu thấp của Ôn Thụ Thần.
Cô lẳng lặng nghe, mọi người dường như cảm thấy hứng thú hơn với chuyện Thư Đồng Dĩ nhận một bó hoa hồng đỏ lớn, rất nhanh liền dời lực chú ý từ trên người cô, cô cũng chỉ cong cong môi, thưởng thức đóa hoa này của mình.
Tới buổi chiều chạng vạng, trước khi Hạ Thanh Trì kết thúc công việc, còn hỏi nhân viên công tác của đoàn phim, muốn một cái bình hoa thủy tinh rồi quay về khách sạn.
Cô cũng không phải không nhận lấy hoa hồng mà nam sinh đưa, trước kia đều là ném đi, hiện tại là lần đầu tiên, tìm mọi cách muốn chăm đóa hoa hồng này.
Hạ Thanh Trì mang hoa hồng về khách sạn chăm, cầm một đóa đi vào thang máy, kém bắt mắt hơn nhiều so với bó hoa lớn kia của Thư Đồng Dĩ.
Cùng chung đoàn phim, lại ở ngay phòng cách vách, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy.
Trong thang máy, đôi mắt Hạ Thanh Trì nhẹ nâng, nhìn về phía nữ nhân khí chất thanh ngạo đứng bên cạnh, cùng với trợ lý của cô ta, lúc gần tới tầng cô ở, cô khẽ hé môi, mở miệng: “Ôn Thụ Thần nói với tôi, là trợ lý của cô nhặt được vòng tay của tôi?”
Ánh mắt của Thư Đồng Dĩ nhìn qua, chú ý tới trên cánh tay mà Hạ Thanh Trì cầm đóa hoa hồng nhạt kia, đeo lại sợi dây Phật châu đỏ.
NỤ cười trên gương mặt Hạ Thanh Trì rất nhạt, trong lời nói suy luận ra ý nghĩa khác, nhưng không có nửa phần ý muốn cảm ơn.
Trợ lý bên cạnh Thư Đồng Dĩ lập tức cúi đầu, thang máy đinh một tiếng chậm rãi mở ra.
Hai người ai cũng không đi trước một bước, qua hồi lâu, Thư Đồng Dĩ quạnh quẽ lên tiếng: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Trợ lý ngẩng đầu nhìn cô chủ của mình, sau đó đột nhiên cúi đầu ôm bó hoa hồng đỏ kia, rời đi trước.

Mặc kệ có sự hiện diện của người ngoài hay không, Thư Đồng Dĩ vẫn đều là bộ dáng tinh xảo hoàn mỹ kia, chỉ là biểu tình hiện tại không tốt lắm, giữa đôi môi chậm rãi phun ra mấy chữ: “Cô Hạ, đây không phải là vòng tay của cô.”
“Cho nên đây chính là nguyên nhân trợ lý của cô nhặt đi mà không đưa cho tôi?” Hạ Thanh Trì dùng hai chữ nhặt đi này, cũng là cho Thư Đồng Dĩ đủ mặt mũi, không nói quá khó nghe.
Ở Hạ gia, cô là đứng hàng chị lớn, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã rất yêu quý các em họ của mình, cho nên hình thành tính tình không tranh không đoạt.
Nhưng không có nghĩa là sẽ tùy ý để người khác tới đoạt đồ vật của mình.
“Trợ lý của tôi chỉ là nhặt được.” Thư Đồng Dĩ nghe được ý tứ của cô, ngữ khí quạnh quẽ lại không có nửa phần chột dạ.
Cô ta cũng thật sự là giao cho Ôn Thụ Thần, thay vì Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì môi đỏ giật giật: “Cho nên, vẫn là vật về với nguyên chủ.”
Câu này của cô, đơn giản là đáp lại Thư Đồng Dĩ mới vừa rồi nói vòng tay không phải của cô.
Thư Đồng Dĩ dùng ánh mắt lạnh lùng hỏi cô: “Cô có biết chiếc vòng tay này có ý nghĩa gì không?”
Hạ Thanh Trì mới quen biết Ôn Thụ Thần, làm sao có thể hiểu được chuyện trong quá khứ không muốn người khác biết của nam nhân này.
Cô mím môi không đáp, nghe Thư Đồng Dĩ tiếp tục nói: “Lúc mười mấy tuổi Ôn Thụ Thần đã bị bắt cóc một lần, bọn bắt cóc mở miệng đòi tiền Ôn gia 1 tỷ, nếu không sẽ lập tức giết con tin.

Sau đó Ôn gia phải phong bế tin tức suốt một tháng mới cứu được người từ trên tay bọn bắt cóc trở về, từ đó trở đi, sợi dây đỏ này liền đeo ở trên người anh ấy nhiều năm, vẫn luôn che chở Ôn Thụ Thần bình an.”
Thư Đồng Dĩ nói tới đây, cong môi trào phúng: “Có người nói Phật châu trên sợi dây là do Ôn lão gia tử đã qua đời ba năm đặc biệt xin một đại sư pháp lực cao thâm ở miếu thờ thêm vào, Ôn Thụ Thần cũng không rời khỏi người.

Cô Hạ, chỉ bởi vì cô thích là có thể đem đồ vật quan trọng như vậy, dễ dàng lấy đi sao?”
Hạ Thanh Trì kinh ngạc nhìn Thư Đồng Dĩ, không ngờ Phật châu nhìn như bình thường, sau lưng lại có câu chuyện như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy cổ tay nặng nghìn vàng, Phật châu kề sát da thịt cũng đang nóng lên.
Thư Đồng Dĩ nói xong, lại lấy khuôn mặt mỹ nhân quạnh quẽ rời khỏi thang máy.
Hạ Thanh Trì vẫn đứng tại chỗ, nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, trong đầu nhớ tới lúc trước mình chỉ là nhìn thoáng qua, Ôn Thụ Thần liền trực tiếp đưa cho cô.
Phật châu nhiều năm không rời người, còn không quan trọng bằng nữ nhân quen biết chưa đến ba ngày sao?
……
Hạ Thanh Trì cũng không biết đi như thế nào mà về phòng khách sạn, cô như là mất hồn phách, lẳng lặng ngồi ở trên sô pha nghĩ chuyện này.
Cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã tối, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Điện thoại trên bàn trà bị bàn tay trắng nõn cầm lên, click vào người liên lạc trong danh bạ.
Hạ Thanh Trì chủ động, không do dự gọi điện thoại cho anh.
“Thanh Trì?”
Trong điện thoại, tiếng nói của người đàn ông ôn hòa dễ nghe, rõ ràng mà gọi tên cô: “Hoa hồng hôm nay, có thích không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.