Editor: littlesunflower05
Hạ Thanh Trì bị một tiếng xưng hô thân mật kia trong điện thoại của anh làm cho lỗ tai ửng hồng, tầm mắt đưa xuống, nhìn hoa hồng đặt ở trên bàn trà, những cánh hoa xếp chồng lên nhau, mỗi một cánh đều kiều nộn ướt át, cô duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào, đầu ngón tay cũng lộ ra ánh hồng.
Cô rất thích, ngữ khí lại mang theo cảm xúc bị đè nén: “Cảm ơn hoa hồng của anh.
”
Ngữ điệu thấp đạm hàm súc của Ôn Thụ Thần trước sau vẫn mang ý cười: “Ban đầu tôi muốn phái thư kí tặng cho em, nhưng sợ em không được tự nhiên.
”
Anh không quên, Hạ Thanh Trì không muốn đoàn làm phim biết quan hệ của hai người, hành xử rất là săn sóc chu toàn, lại nhân cơ hội giải thích lí do để người ở cửa hàng bán hoa đưa tới, cũng không phải đang qua loa với cô.
Mà là ―― rất nghiêm túc theo đuổi.
Hạ Thanh Trì nghe lọt vào tai, tâm tình càng thêm phức tạp hơn một chút.
Đầu ngón tay trắng nõn tinh tế vuốt ve một cánh hoa hồng, đôi môi nhẹ mấp máy, muốn hẹn anh gặp mặt một lần, lại không biết nên nói thế nào cho rõ ràng, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa.
” Ôn Thụ Thần báo cáo công việc với cô trong điện thoại: “Xế chiều đi đấu thầu xong, mới từ công ty quay về khách sạn.
”
Hạ Thanh Trì nghe thấy anh chưa ăn cơm, thuận thế nói tiếp: “Tối nay tôi không có lịch quay phim……”
“Tôi để thư kí đi đón em.
”
Ôn Thụ Thần ôn hòa tiếp nhận những lời cô muốn nói, không để con gái chủ động hẹn gặp.
Hạ Thanh Trì ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nói câu: “Được.
”
Cúp điện thoại, cầm điện thoại một lúc lâu cô liền cảm thấy nóng lên.
Cũng không biết là lòng bàn tay hơi ướt, hay là nơi lồng ngực hô hấp phập phồng.
Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha im lặng một hồi, đứng dậy đi vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trắng nõn phản chiếu vào trong gương, vì gần đây đều phải dậy sớm đóng phim, nên dưới đôi mắt xinh đẹp đã sinh ra một lớp quầng thâm nhàn nhạt màu xanh lá.
Cái này làm cho Hạ Thanh Trì nhăn mày lại, đi tìm túi đựng mỹ phẩm, trang điểm đơn giản.
Cũng không cố tình tỉ mỉ trang điểm, chỉ chú ý hơn một chút so với ngày thường mà thôi, chọn một bộ váy dài màu hồng cánh sen cổ áo hình chữ V.
Da cô trắng, dáng người lại yểu điệu, rất hợp với màu này.
Nửa giờ sau, Hạ Thanh Trì cầm theo bộ tây trang Ôn Thụ Thần để lại ở phòng cô, cố tình tránh người ở đoàn phim rồi rời khỏi khách sạn, một chiếc xe tư nhân đã lặng lẽ đậu ở ven đường.
Hạ Thanh Trì đi ra liền thấy vị thư kí Tống đã lâu không gặp, đang tràn đầy tươi cười ở bên ngoài chờ mình.
“Cô Hạ, mời lên xe ạ.
” Tống Triều chủ động lễ phép thay cô mở cửa ghế sau ra.
Hạ Thanh Trì ngồi lên.
Ngoại trừ một vị tài xế trung niên, Ôn Thụ Thần còn phái Tống Triều tới đón, không khí trên đường cũng không tính là xấu hổ.
Tống Triều biết ăn nói, thừa dịp này, chủ động xin lỗi cô và cũng giải thích chuyện lần trước ở khách sạn tự tiện làm chủ mua sai đồ (cái vụ mua sản phẩm kế hoạch hóa gđ í:>): “Cô Hạ cô tuyệt đối đừng hiểu lầm Ôn tổng của chúng tôi, đồ vật ở trong cái túi kia, đều là đầu óc tôi nóng lên nên mới mua.
”
Hạ Thanh Trì sau đó bình tĩnh lại, cũng đoán được không phải Ôn Thụ Thần phân phó thư kí mua.
Giận thì cũng đã giận qua, nhưng cũng không bày ra vẻ mặt ôn hòa với Tống Triều, mà là khó hiểu nói: “Anh thường xuyên giúp Ôn Thụ Thần chuẩn bị cái này sao?”
Tống Triều trừng lớn mắt, đột nhiên lắc đầu nói: “Không có, Ôn tổng tuyệt đối chưa từng nhờ tôi chuẩn bị thứ gì.
”
Hiện tại cậu hận không thể nhìn trời mà thề độc, thật sự sợ nói sai một chữ lại chọc Hạ Thanh Trì không vui, quay đầu một cái lại bị Ôn tổng cho nghỉ việc.
Hạ Thanh Trì nhìn Tống Triều khóa miệng mình bằng cả hai tay, nhàn nhạt cười một tiếng.
“Cậu bí mật nói riêng với tôi cũng được, tôi sẽ không mật báo với Ôn Thụ Thần.
”
“Thật sự không có!”
Tống Triều cứ ra rả mồm năm miệng mười: “Cùng lắm là khi cô cùng Ôn tổng lần đầu tiên hẹn hò ở tiệm ăn tại gia đơn độc trên tầng hai, tôi có đưa cho Ôn tổng một cái thẻ phòng cùng với một chiếc đồ bảo hộ siêu mỏng.
”:))
Hạ Thanh Trì kinh ngạc nhìn cậu ta, nghĩ thầm tối hôm đó sao cô không biết?
Tống Triều dừng một lúc, trong giọng nói còn có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép: “Kết quả Ôn tổng trước 9 giờ đã đưa cô về nhà!”
Hạ Thanh Trì nghiêng mặt, yên lặng mà nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, tạm dừng tâm tư nói chuyện phiếm.
―
Ôn Thụ Thần lần này đổi sang một khách sạn sang trọng cao cấp, cách Hoành Điếm cũng không xa lắm.
Hạ Thanh Trì theo Tống Triều vào thang máy VIP đi lên phòng ở trên tầng cao nhất của khách sạn, nơi này trên hành lang đều có bảo tiêu trông coi kỹ lưỡng, nhân viên khách sạn tiếp đón đều là cấp bậc giám đốc, phòng chia làm hai lầu, giống như một biệt thự tư nhân cao cấp trên không trung.
Sau khi đi vào, Hạ Thanh Trì thấy trên ban công nhìn toàn cảnh ở ngoài phòng khách, có không ít nam sĩ tinh anh tây trang giày da đang đứng.
Ôn Thụ Thần cũng ở trong đó, mặc bộ tây trang màu xám được định chế cao cấp lộ ra phẩm vị điệu thấp, bóng dáng cực kỳ thon dài đĩnh bạt, bởi vì cách một đám người, nên cô cũng không lên tiếng tạo ra động tĩnh.
Vẫn là Tống Triều đi qua, ở bên tai Ôn Thụ Thần thấp giọng hai câu.
Ngay sau đó.
Ánh mắt thâm trầm của người đàn ông chuẩn xác ngóng nhìn lại đây.
Hạ Thanh Trì đứng ở dưới ánh đèn phòng khách, đầu ngón tay có chút khẩn trương nắm lấy túi đựng tây trang.
Cô thấy Ôn Thụ Thần đặt ly rượu vang xuống, nói mấy câu với vài vị nam sĩ tinh anh xung quanh, chắc là xin lỗi không tiếp được.
Điều này cũng gián tiếp làm cho một đám đàn ông trên ban công toàn cảnh đồng thời đưa tầm mắt nhìn về phía cô, dường như đang trêu đùa gì đó.
Ôn Thụ Thần thong dong đối đáp lại, trước tiên đưa Hạ Thanh Trì lên lầu hai.
“Có phải anh còn đang chiêu đãi bạn bè không?”
Nếu Hạ Thanh Trì sớm biết rằng tới khách sạn tìm anh sẽ là cảnh tượng náo nhiệt này, thì cô sẽ không tới quấy rầy.
Bởi vì tâm tình của Ôn Thụ Thần rất tốt, mặt mày mang theo ý cười ôn hòa: “Bọn họ không quan trọng bằng em.
”
Hạ Thanh Trì mất tự nhiên dời tầm mắt, càng thêm cảm thấy anh thật sự biết dỗ phụ nữ vui vẻ.
Lên lầu hai, cô đưa tây trang cho Ôn Thụ Thần: “Tôi mang đến cho anh.
”
Ôn Thụ Thần ngưng con ngươi nhìn hai giây, dường như thiếu đi một cái cớ để có thể tới thăm ban cô làm việc.
“Em muốn ăn cơm ở chỗ này, hay là ở bên ngoài?” Anh nhận lấy tây trang, tôn trọng ý của cô.
Hạ Thanh Trì lựa chọn ăn bên ngoài, dù sao dưới tầng còn có một đám đàn ông cảm giác tồn tại rất mạnh đang ở đó, mối quan hệ giữa cô và Ôn Thụ Thần còn chưa đâu vào đâu, đơn độc ở trên lầu hai thật không được tự nhiên.
Hơn mười phút sau.
Ôn Thụ Thần để thư kí và tài xế đi theo ở xa xa, đưa cô đến tiệm ăn tại gia trên phố gần khách sạn vừa rồi.
Lại là tiệm ăn tại gia.
Hạ Thanh Trì phát hiện hình như anh đều biết rất rõ ràng những tiệm ăn tại gia nhiều quy củ lại khó đặt bàn ở Giang Thành, chưởng quầy của tiệm cơm dù không quen biết bản thân Ôn Thụ Thần, nhưng cũng nhận biết được tên của anh.
“Ngồi bên cửa sổ nhé?”
Ôn Thụ Thần phong độ thân sĩ thay cô kéo ghế ra, tiếng nói bình thản giống như gió đêm ngoài cửa sổ.
Hạ Thanh Trì đi tới chậm rãi ngồi xuống, chiếc váy màu cánh sen cô mặc ôm sát cơ thể, chỗ cổ áo hơi lộ ra một chiếc vòng cổ tinh tế lấp lánh ánh vàng kề sát chỗ xương quai xanh, thoạt nhìn đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt Ôn Thụ Thần rất lễ phép, không nhìn cô chằm chằm.
Anh chọn vài món đặc trưng, chưởng quầy cũng rất nhanh bưng lên bàn, lại pha loại trà thượng hạng.
Tối nay Hạ Thanh Trì vẫn luôn chưa nghĩ ra nên mở miệng hỏi anh chuyện sợi dây đỏ như thế nào.
Hai người an tĩnh dùng bữa tối, cô ăn uống vẫn được.
Mà người đàn ông tuấn mỹ ngồi đối diện hơn phân nửa thời gian đều là uống trà, lẳng lặng nhìn cô cúi đầu ăn, biểu tình rất chuyên chú.
Đến khi ăn xong rồi, Hạ Thanh Trì buông chiếc đũa, ngừng thở nhìn anh: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện.
”
Ôn Thụ Thần tự mình rót cho cô một chén trà, tiếng nói không nhanh không chậm, mang theo ý cười ôn nhuận: “Đừng nóng vội, uống một chút cho ẩm họng trước đã.
”
Hạ Thanh Trì vừa mới ấp ủ tốt cảm xúc, đã bị anh phá vỡ dễ như trở bàn tay.
Cô đành phải cúi đầu uống trà trước, đến lúc muốn nói, Ôn Thụ Thần lại ôn hòa cười nhẹ đề nghị: “Cảnh phố ngoài cửa sổ không tồi, xuống dưới lầu tản bộ nhé?”
Tối nay tâm tình của anh hình như rất tốt, vẫn luôn cười.
Cái này làm cho Hạ Thanh Trì không còn cách nào khác, đành gắt gao thu lại lời nói.
Ôn Thụ Thần đứng dậy trước, con ngươi thâm trầm nhộn nhạo nhàn nhạt ý cười, làm người nhìn dễ dàng sinh lòng hảo cảm với anh.
Rõ ràng ở thương giới là một nhân vật nguy hiểm nặng ký, khiến đối thủ cạnh tranh phải kiêng kị, thế nhưng lại có một dáng vẻ trong mát cao khiết lại kiệt xuất, đối đãi với phụ nữ cực kỳ phong độ thân sĩ.
Hạ Thanh Trì chậm nửa bước, chờ anh xuống lầu trước.
Ai ngờ, bàn tay thon dài lãnh bạch của Ôn Thụ Thần rất tự nhiên liền dắt tay cô, độ ấm từ da thịt truyền đến rõ ràng, làm cả người Hạ Thanh Trì đều cứng lại, quên cả giãy giụa, đôi mắt cứ ngơ ngác mà nhìn anh.
Ôn Thụ Thần không buông ra, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, hoàn toàn bao lấy tay cô, cất bước đi xuống lầu.
Hạ Thanh Trì một bước lại một bước đi theo, cảm giác được đầu ngón tay bị người đàn ông nắm rất nóng, một đường lan tràn tới ngực của cô, mạnh mẽ làm nhiễu loạn tâm trí cô.
Ra khỏi tiệm ăn tại gia, bước lên phố ở bên ngoài.
Một trận gió đêm thổi tới, mái tóc tơ đen nhánh của Hạ Thanh Trì bị thổi tung, vướng vào gương mặt ửng đỏ.
Cứ như vậy tản bộ cùng Ôn Thụ Thần được một đoạn đường, đột nhiên anh quay đầu nhìn lại đây, cách cô một khoảng có thể nghe được hô hấp của nhau, thần sắc chuyên chú nhìn cô hỏi: “Em muốn nói với tôi chuyện gì?”
Cánh môi nhợt nhạt của Hạ Thanh Trì khẽ hé, hơi hơi giãy giụa tay một chút: “Anh buông ra trước đã.
”
Tối nay da mặt Ôn Thụ Thần dày hơn bao giờ hết, cười ôn hòa với cô: “Không nói thì tiếp tục tản bộ nhé?”
Hạ Thanh Trì không thể chịu được thấy anh cười, dễ dàng đã bị mê hoặc, suýt chút nữa thì gật đầu.
Cô hạ đầu xuống, ánh mắt thấy trên tay mà hai người nắm, viên Phật châu đỏ kia liền rũ ở giữa hai người, như thể một đường nhân duyên gắt gao quấn hai người với nhau.
Ôn Thụ Thần kiên nhẫn, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Nửa ngày sau, Hạ Thanh Trì ngẩng đầu một lần nữa nhìn anh, đôi mắt đen láy sạch sẽ: “Vòng tay có Phật châu mà anh tặng cho tôi này, có phải rất quan trọng hay không?”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Ôn Thụ Thần giơ giơ lên khóe miệng, dường như đoán được ý nghĩ của cô: “Đeo có vài năm.
”
Hạ Thanh Trì đã nghe được sự thật, nhưng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc.
Nếu lời Thư Đồng Dĩ nói không phải là giả, thì viên Phật châu được thêm vào này, chẳng khác nào là bùa hộ mệnh của Ôn Thụ Thần.
Ngày thường thấy anh ở khách sạn cũng có bảo tiêu trông coi thật chặt, ra cửa cũng đưa theo tài xế thư kí, có thể thấy không phải anh cẩn thận có ý thức an toàn, mà là thuở niên thiếu đã từng bị bắt cóc, đã có kinh nghiệm!
Hạ Thanh Trì trong đầu miên man suy nghĩ, vô thức nói ra lời trong lòng: “Khi còn nhỏ anh bị bắt cóc, có phải bị người ta ngược đãi rất thảm hay không?”
Ôn Thụ Thần trầm tĩnh hai giây, khóe miệng trồi lên một tia cười: “Nghe được ở đâu vậy?”
“Anh không bị bắt cóc sao?” Hạ Thanh Trì mở to đôi mắt đen nhánh.
“Có mấy lần, sau mười sáu tuổi thì không có bọn bắt cóc nào đụng đến tôi vì tiền nữa.
” Ngữ khi Ôn Thụ Thần nhẹ nhàng bâng quơ mà khái quát giai đoạn niên thiếu của anh.
“……” Có mấy lần?
Còn phải cảm ơn Thư Đồng Dĩ đã nói thiếu cho cô!
Hạ Thanh Trì trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, biểu tình khuôn mặt nhăn dúm dó.
Đáy mắt sâu thẳm của Ôn Thụ Thần hiện ra ý cười, tầm mắt nhìn cô không dời đi một phân tấc nào, ánh đèn đường chiếu trên người Hạ Thanh Trì, làn da trắng như tuyết, sợi tóc bị một ngọn gió đêm thổi rối tung dính ở trên gương mặt cô.
Anh nâng hai ngón tay lên, cử chỉ thân mật mà lại tự nhiên, vuốt sợi tóc trên má cô.
Hạ Thanh Trì cảm giác bàn tay trắng nõn của mình lập tức mất đi sự ấm áp, mà chỗ bị ngón tay của người đàn ông chạm vào trên khuôn mặt, lại như bị bỏng.
“Tôi rất ổn, sợi dây đỏ đưa cho em thì chính là của em, đừng suy nghĩ miên man.
” Ôn Thụ Thần môi mỏng hé mở, tiếng nói trầm thấp.
Lông mi cô khẽ run rẩy, hai người lại tiếp tục đi đến phố cảnh phía trước.
Bàn tay mạnh mẽ của Ôn Thụ Thần lại nắm lấy tay cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng ngẫu nhiên chạm vào lòng bàn tay cô, mang theo vài phần ôn nhu âm thầm.
Hạ Thanh Trì không hiểu sao, không giãy giụa nữa.
Tối nay bắt đầu từ lúc cô quyết định vẫn tiếp tục đeo viên Phật châu này, thì sẽ không hoài nghi thái độ tình cảm của Ôn Thụ Thần đối với mình nữa.
Ngay cả Phật châu nhiều năm không rời người cũng đưa cho cô, chẳng khác nào tặng bảo vật gia truyền.
Hạ Thanh Trì khẽ thở, áp xuống cảm xúc bối rối, cùng anh đi bộ tới công viên bên đường.
Ôn Thụ Thần sợ cô đi mệt, rất săn sóc nói: “Nghỉ tạm một lúc nhé?”
Cạnh công viên có một cái ghế dài, ngồi ở đây có thể lẳng lặng ngắm cảnh đêm lên đèn ở bốn phía, Hạ Thanh Trì gật gật đầu, cô ngồi xuống trước, quay đầu, nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ cũng ngồi ở bên cạnh.
Cảm giác tồn tại của Ôn Thụ Thần rất lớn, mặc dù chỉ là ngồi cùng anh ở trên một chiếc ghế dài, Hạ Thanh Trì cũng cảm thấy nhịp tim của mình sẽ đập không bình thường.
“Em còn có điều gì muốn hỏi không?” Anh không để Hạ Thanh Trì cứ trầm mặc trong thời gian dài như vậy.
Hạ Thanh Trì chớp chớp đôi mắt đen láy, hiểu biết của cô về Ôn Thụ Thần không sâu, cũng không thể nói được điều gì.
“Cái gì cũng có thể hỏi sao?”
Ôn Thụ Thần rất hào phóng: “Cái gì cũng được.
”
Bàn tay trắng nõn của Hạ Thanh Trì vẫn bị anh nắm, đầu ngón tay hơi hơi cuộn chặt: “Túi quần của anh……”
Cô nhớ tới lời mà Tống Triều há mồm nói kia, có chút hoài nghi có phải trên người Ôn Thụ Thần thật sự mang theo thẻ phòng hoặc là cái đồ bảo hộ siêu mỏng gì gì đó hay không.
Cô mím môi, lại ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Không giấu cái gì chứ?”
Ôn Thụ Thần tạm thời buông tay cô ra, từ túi quần lấy ra một cái chứng minh thư: “Em nói cái này?”
Tầm mắt Hạ Thanh Trì lại di xuống nhìn về phía quần tây của anh.
Ánh mắt vừa vặn nhìn thấy bàn tay thon dài lãnh bạch của người đàn ông đưa đến túi quần, bởi vì thò tay vào, nên khiến cho đường viền cong của loại vải sang quý dưới thắt lưng da có vẻ căng chặt rõ ràng vài phần.
Chỉ là trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, Hạ Thanh Trì liền xấu hổ dời tầm mắt đi.
Túi quần Ôn Thụ Thần chỉ có chứng minh thư và kẹo sữa đại bạch thỏ(*), không có những thứ khác.
(*) Kẹo sữa đại bạch thỏ:
Nguồn: Internet
Tầm mắt Hạ Thanh Trì lại quay lại, lần này không dám nhìn loạn quần tây của anh nữa, mà nhìn chằm chằm xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông.
“Sao anh lại có kẹo sữa đại bạch thỏ?”
Ôn Thụ Thần không nhanh không chậm mà bóc vỏ ra, đưa tới miệng cô: “Một bạn nhỏ cho tôi.
”
Trước đó lúc cô gọi điện thoại tới, một đứa bé của bạn bè trên phương diện làm ăn có lui tới, đang chơi với đống kẹo sửa đại bạch thỏ trong phòng khách của anh, Ôn Thụ Thần nhìn thấy thì dỗ dành đứa bé mang viên kẹo lại đây, đêm nay định đưa cho Hạ Thanh Trì.
Vừa lúc cô cũng hỏi túi quần của anh có cái gì, Ôn Thụ Thần đút viên kẹo sữa này cho cô ăn.
Môi răng của Hạ Thanh Trì cẩn thận để không đụng tới ngón tay anh, mùi sữa chậm rãi lan tràn.
Cô buông lông mi xuống, tầm mắt chú ý tới chứng minh thư của Ôn Thụ Thần.
“Muốn xem sao?”
Ôn Thụ Thần đưa cho cô, tiếng nói trầm thấp có ý cười: “Có thể kiểm tra một chút xem tôi có phải người xấu hay không.
”
Hạ Thanh Trì ngẩn ngơ trong chốc lát, khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi trên chứng minh thư khắc ở đáy mắt.
Khi đó lúc anh chụp ảnh trông trẻ hơn so với hiện tại, ngũ quan ôn hòa tuấn mỹ lại sạch sẽ.
Hoàn toàn không bắt bẻ được một tia khuyết điểm về ngũ quan, cái này làm cho Hạ Thanh Trì nhịn không được hâm mộ nói: “Về sau nếu tôi có thể sinh được một đứa con đẹp giống như anh thì thật tốt.
”
Ôn Thụ Thần nghe vậy ngẩn ra một chút, ý cười ở đáy mắt càng đậm hơn.
Hạ Thanh Trì trong miệng chứa kẹo, nhìn về phía anh đang cười, mới phản ứng được mình đã nói gì.
Ôn Thụ Thần giơ tay chạm vào khuôn mặt mịn màng của cô.
Tối nay đã hành động vượt qua mức bình thường, nào là nắm tay cô, nào là chạm vào khuôn mặt.
“Đã khuya, tôi đưa em về.
”
Tiếng nói của anh hòa với gió đêm, thanh nhuận dịu hòa mà bay vào trong tai cô.
Hạ Thanh Trì ngẩng đầu chăm chú nhìn, thấy trong ánh mắt anh có cảm xúc, cho dù không làm rõ điều gì, vẫn có thể mơ hồ nhận thấy được quan hệ giữa hai người, đã bắt đầu xảy ra biến hóa không có cách nào ngăn cản.
.