Y Thánh Nương Tử

Chương 27



Hôm nay, Thiên Chu Thành lại lần nữa chấn động bởi một tin tức.

Thì ra năm xưa Tiên đế chân chính truyền ngôi chính là Lân vương, chứ không phải hoàng đế hiện giờ. Nhưng hoàng đế lại vì hoàng quyền, sát cha, giết huynh, giam lỏng mẫu thân, cả ba đại tội ác đều làm cả.

Hiện tại, hoàng thái hậu trong cung dù ngoài mặt là an hưởng tuổi già, nhưng thực chất là luôn bị hoàng đế giám thị. Cho nên xưa nay chưa từng lộ diện quá trước quần thần cùng bá tánh.

Chuyện này đã khiến dân khắp thành một trận náo loạn.

Nhưng chẳng bao lâu lại thêm một tin tức khác cũng làm mọi người ngạc nhiên không kém. Chính là năm xưa Lân vương dù bất hạnh bỏ mình, nhưng vẫn còn để lại một nhi tử.

Năm đó, do một tướng lĩnh trung thành đã liều chế mở đường máu mới khiến cho tiểu thế tử có thể sống sót đến hôm nay. Hiện tại, tiểu thế tử đã quay trở về, nhằm đòi lại hoàng vị của phụ thân mình. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đó đều có nhân chứng vật chứng rõ ràng.

Công công năm xưa từng hầu hạ tiên đế, chứng kiến tất cả quá trình hoàng đế bức ngôi cũng đã đứng ra nói rõ. Hơn nữa, cộng thêm một bản di chiếu khác mà năm đó tiên đế đã viết và binh phù của một phần ba binh lực Nguyệt quốc.

Tất cả những điều đó đã chứng minh được những đồn đãi gần đây hoàn toàn là sự thật. Hơn nữa, sau khi chuyện này tuyên truyền không bao lâu thì Doãn gia cũng đã công khai đứng ra ủng hộ tiểu thế tử, lên tiếng chỉ trích hoàng đế.

Theo sau đó cũng có rất nhiều gia tộc nối gót. Cho nên hiện tại trong thành, cùng trong triều đã chia làm hai phái rõ ràng.

Cho dù là dân chúng vốn không hề có ý định xen vào cuộc phân tranh quyền vị này nhưng sau khi biết được những chuyện ác của hoàng đế Nguyệt quốc hiện tại, ai cũng căm phẫn vô cùng. Có thể nói, tình hình hiện tại đối với hoàng đế bất lợi vô cùng.

Thậm chí còn có người công khai đứng ra ủng hộ cho vị tiểu thế tử chưa từng xuất hiện. Dù hành động mạo hiểm nhưng lại không phải trả giá vì sinh mạng của mình. Vì trong tình hình hiện tại, mọi người đều biết rõ. Nếu đem những người đó ra giết thì người bị nghi ngờ nhất chính là Nguyệt đế.

……………

“ Vô dụng. Chẳng phải năm xưa các người đã nói tên nghiệt chủng kia sẽ không thoát được hay sao??? Tại sao hiện giờ lại xuất hiện thêm một tiểu thế tử nữa hả??? ” Nguyệt đế tức giận nhìn mấy hắc y bên dưới lạnh lùng hỏi. Thậm chí còn đem tất cả tấu chương trên bàn gạt phăng xuống đất.

Mấy hắc y chỉ im lặng cúi đầu không nói lời nào.

“ Tìm, cho trẫm tìm. Nhất định phải tìm ra nghiệt chủng kia rồi đem hắn giết đi. Nhưng phải thực hiên trong bí mật, tuyệt đối không để ai biết, rõ chưa??? ” Nguyệt đế trong mắt lóe lên một tia bạo ngược, ngoan độc hạ lệnh.

“ Dạ. ” mấy hắc y cung kính nhận mệnh, sau đó phi thân rời đi Ngự thư phòng.

Trong phòng duy chỉ còn lại Nguyệt đế một mình ngồi đó trầm ngâm, không biết hắn đang suy nghĩ gì. Chỉ có điều tức giận cùng toan tính trong mắt lại thể hiện rõ ràng.

Hiện giờ, hắn không còn là một hoàng đế nhân từ nữa, mà đã hoàn toàn bộc lộ bản chất thật sự. Một tên bạo quân khát máu, nhẫn tâm, độc ác khiến người người khiếp sợ cùng không ngờ.

…………….

“ Thiên, huynh nói lần này chúng ta có phải hay không là sẽ bị người ta đẩy lên đầu sóng ngọn gió??? ” Nhã Tình cả người tựa vào trong lòng Lãnh Thiên, lười biếng hỏi.

“ Tình nhi không lo. Mọi chuyện ta sẽ xử trí. ” Lãnh Thiên dịu dàng vì nàng sửa lại mấy sợi tóc tán loạn bên mặt, ôn nhu lên tiếng.

“ Ân, ta biết. ” Nhã Tình nhìn hắn, thản nhiên cười đáp. Chuyện này nàng là hoàn toàn chắc chắn, không có gì nghi ngờ.

“ Bất quá, chuyện mà ta không ngờ chính là hắn – Lương Tuấn Văn kia, lại là nhi tử của Lân vương, chân chính là Nguyệt quốc thái tử. Đúng là thế sự khó lường mà. ” Nhã Tình than nhẹ.

“ Tình nhi, cho dù hắn là thái tử đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến chúng ta, không phải sao??? ” Lãnh Thiên nhìn nàng, bâng quơ lên tiếng. Bất quá trong mắt lại chợt lóe một tia lo lắng.

“ Đúng a, đã vậy thì không cần bận tâm nữa. ” Nhã Tình trầm ngâm trong chốc lát. Rốt cuộc cũng thấu triệt nên quyết định dựa vào Lãnh Thiên, nhắm mắt lại đi tìm Chu công đánh cờ.

Lãnh Thiên nhìn nàng trong lòng mình ngọt ngào đi vào giấc mộng, khóe miệng không khỏi xuất hiện ý cười. Cẩn thận vì nàng điều chỉnh tư thế cho thoải mái, sau đó hắn lại một mình ngồi đó chìm vào tâm sự.

Lãnh Thiên sẽ không quên cái hôm mà hắn biết được thân thế của Lương Tuấn Văn. Lúc đó, hắn cũng đã có đôi chút sửng sốt. Bất quá, điều này cũng không phải là điều khiến hắn lo lắng. Việc khiến hắn cần bận tâm chính là câu nói hôm đó của Lương Tuấn Văn.

“ Giáo chủ, nếu ta nói ta thích phu nhân của ngài. Sau khi ta giành lại vương vị, ta sẽ cùng ngài tranh giành nàng ấy. Ngài sẽ xử trí ra sao??? ” Lương Tuấn Văn nhìn Lãnh Thiên thản nhiên lên tiếng.

“ Bất cứ ai cũng không thể từ tay của ta cướp đi Tình nhi. Nếu không, ta gặp thần giết thần, gặp phật sát phật, quyết không nương tình. ” Lãnh Thiên nhìn hắn, lạnh lùng đáp lời.

“ Ngài rất yêu nàng??!! ” Lương Tuấn Văn trong câu hỏi, cũng kèm theo một phần khẳng định.

“ Ta từ nhỏ bị phụ mẫu ruồng bỏ, huynh tỷ chẳng quan tâm. Chính nàng ấy cho ta một cuộc sống mới, là nàng ấy cho ta biết cái gì là sự ấm áp của một gia đình, là tình yêu thương, quan tâm lẫn nhau. Chính nàng đã giúp ta một lần nữa sống lại, cũng chính nàng là người đã một lần nữa thắp sáng trái tim vốn đã chìm vào đen tối của ta. Nàng là người đã cứu vớt ta ra khỏi sự tuyệt vọng cùng sự tàn nhẫn của cái gọi là tình thân. Ta đời này không thể nào không có nàng. Vì thế, ta mới có gắng rèn luyện mình trở nên cường đại. Vì ta biết chỉ có như thế ta mới có tư cách giữ nàng bên người, yêu thương nàng, sủng nàng, đau nàng, cùng nàng nháo khắp thiên hạ. ” Lãnh Thiên nhìn hắn, đem tất cả chân tình của mình bộc lộ ra hết, không một tia giấu diếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.