Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 103



Sáng sớm, còn chưa mở mắt, Triệu Thất đã ở trong ổ chăn lăn đến lăn đi. Buổi sáng tay chân hắn sẽ bị lạnh, hắn định mò lên người Nhạc Thính Tùng, thế nhưng sờ trong chăn nửa ngày cũng chỉ bắt được một sợi dây thừng kỳ quái.

Chẳng lẽ là sợi dây trói Nhạc Thính Tùng ngày hôm qua? Triệu Thất mơ mơ màng màng nghĩ.

Hôm qua hắn vốn định ức hiếp Nhạc Thính Tùng một chút, không ngờ sau đó cái mông mình lại bị xuyên lung ta lung tung, hắn vừa khóc vừa gọi xin tha. Chẳng biết tiểu tử kia ăn phải thứ gì, ngay cả giả vờ khóc cũng vô dụng, ngược lại còn bị chịch ác hơn.

Cuối cùng, Triệu Thất nằm bẹp trên giường chịu đựng Nhạc Thính Tùng không ngừng va chạm, mông bị dập đến ửng hồng, rõ ràng là đã chẳng còn sức, lại bị y vặn đầu hôn môi. Mãi đến khi…

Đắm chìm trong trong hồi ức, Triệu Thất đột nhiên lại cứng lên. Hắn cảm giác “dây thừng” trong tay nhúc nhích một chút, dự cảm không tốt nổi lên, hắn dùng một cái tay khác chậm rãi vén chăn lên, phát hiện ——

“A a a a a!!!”

Nhạc Thính Tùng phá cửa xông vào, nhìn thấy Triệu Thất ngã xuống đất, liên tục lăn lộn kêu cứu mạng. Thấy mình đến, hắn thở ra một hơi, nhưng thân thể vẫn như mắc bệnh sốt rét, run lập cập chỉ lên giường: “Rắn, rắn!”

Triệu Thất quả thật bị dọa sợ khiếp vía. Nhưng cũng không thể trách hắn nhát gan, dù là ai đi nữa thì mới sáng sớm phát hiện trong chăn mình có rắn, e rằng cũng sợ đến vãi ra quần.

Nhạc Thính Tùng vội vàng vớt hắn lên đặt trên ghế, mình bước nhanh tới bên giường. Con rắn kia đã chậm rãi trườn lên. Cả người nó sáng bạc, hào quang lấp lánh, trên đỉnh đầu là hình ngân giác cong cong, giống như nửa vầng trăng khuyết. Nhạc Thính Tùng vừa thấy liền vui vẻ: “Ngân Giác đại vương, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi.”

Triệu Thất vẫn sợ hãi không thôi, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của Nhạc Thính Tùng, hắn cố trấn định, hỏi: “Đây là ngươi, ạch, rắn ngươi quen?”

“Ừ, bọn ta quen biết rất lâu rồi.” Nhạc Thính Tùng duỗi tay, con rắn kia ôn thuần trườn lên tay y, dùng đầu thân mật cọ cọ. Nhạc Thính Tùng đưa nó tới cho Triệu Thất xem, giới thiệu: “Tính tình Ngân Giác đại vương rất tốt, nhưng không thích người sống lắm. Nó chịu ngủ cùng với ngươi, xem ra là rất thích ngươi đấy.”

Thấy Ngân Giác đại vương phun lưỡi xì xì về phía mình, mặt Triệu Thất trắng bệch, lắp bắp nói: “Đại vương, đại vương tha mạng! Chúng ta thương lượng, ngài có thể đừng thích ta được không?”

Nhạc Thính Tùng thấy Triệu Thất sợ như vậy, đứng lùi ra xa hắn, cười nói: “Nó là bạn của hàng xóm của ta. Y thuật của người kia rất lợi hại, khi còn bé lúc ta bị thương, đều tìm hắn chữa trị.” Nói xong đã thấy Ngân Giác đại vương ngoác miệng ra, Triệu Thất cho là nó muốn cắn Nhạc Thính Tùng, vội vã chạy tới, không ngờ Nhạc Thính Tùng lại rút một thứ ra từ miệng nó.

Đó là một ống trúc to chưa bằng đốt ngón tay. Nhạc Thính Tùng mở ra, lấy một tờ giấy, cẩn thận xem qua, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, lại từ giữa mặt đổ ra ba viên thuốc.

“Này, ăn nó.” Nhạc Thính Tùng đưa cho Triệu Thất một viên, đọc chữ trên tờ giấy, “Ăn xong có thể làm chậm dược tính của Hoa Tín Đan nửa tháng.”

Triệu Thất đoán ra đây là thuốc vị cao nhân kia chế ra, nhận lấy rồi nuốt vào, chậc chậc nói: “Ngọt, ăn ngon.”

“Mười lăm ngày sau lại uống nữa.” Nhạc Thính Tùng cẩn thận cất hai viên còn lại, lấy bình thuỷ tinh đựng hoa lộ ra, giải thích cho Triệu Thất, “Lam tiền bối bảo ta đưa thuốc dẫn cho Ngân Giác đại vương mang về trước, hắn sẽ nghiên cứu cách chế thuốc giải.”

Triệu Thất không ngờ y đã sớm bố trí xong xuôi, trong lòng ấm áp. Từ thời gian có thể thấy, nhất định là lúc vừa biết chuyện Hoa Tín Đan, y đã bắt đầu nghĩ biện pháp.

Nhưng mà nhìn con rắn kia, Triệu Thất vẫn có chút bận tâm: “Chiếc lọ to như vậy, con rắn này lại bé tí, muốn nó mang về thế nào hả?”

“Yên tâm, Ngân Giác đại vương ăn được.” Nhạc Thính Tùng nói, sau đó nhét bình thuỷ tinh kia vào trong miệng con rắn.

Không hổ là con rắn Nhạc Thính Tùng quen biết đã lâu, quả thật có chỗ thần dị, nuốt chiếc lọ to như vậy nhưng cơ thể lại chẳng có lấy một điểm bất biến, bụng cũng không thấy phình. Triệu Thất nhìn thấy thì rất ngạc nhiên, không còn sợ nữa.

“Lần sau mời ngươi ăn gà.” Nhạc Thính Tùng vỗ lên mảnh trăng trên đầu Ngân Giác đại vương, “Mau đi đi, lần này đa tạ ngươi!”

Ngân xà gật đầu như có linh tính, lặng yên trườn xuống đất, như dòng thuỷ ngân lưu động, chớp mắt liền biến mất trong khe cửa.

Mãi đến tận khi ăn xong, Triệu Thất vẫn còn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Hàng xóm của ngươi đều lợi hại như vậy hả?” Hắn tò mò hỏi.

Nhạc Thính Tùng suy nghĩ một chút: “Người trên núi, ít nhất khinh công phải lợi hại… Nội công cũng phải khá. Khi còn bé ta đều sống bên sườn núi với sư phụ, bây giờ cũng không thể dừng trên đỉnh núi lâu.”

“Mạnh như vậy á?” Triệu Thất giật nảy mình. Hắn không biết võ công, nhưng từ khi nhìn thấy Nhạc Thính Tùng hành hung đám người Triệu Cửu thì bắt đầu cảm thấy tiểu tử này chắc chắn là vô địch thiên hạ. Hơn nữa lúc trước y lại bị thương nặng như vậy, không tới nửa tháng đã có thể nhảy nhót tưng tưng, Triệu Thất càng hâm mộ không thôi. Lúc này nghe thấy trên đời còn có người lợi hại hơn cả y, không khỏi sững sờ.

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, có cao thủ mà ngay cả sư phụ ta cũng chưa từng thấy.” Nhạc Thính Tùng nói, “Võ lâm to lớn, vượt xa tưởng tượng của ngươi và ta, chuyện lạ về cao nhân lại càng vô số kể..”

Triệu Thất nhanh chóng nhắc nhở: “Ngươi đã nói muốn dắt ta đi xem hồ mã não, không được nuốt lời đâu đấy.”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Chuyện gì đã quyết thì sẽ không đổi.” Nhạc Thính Tùng cười, “Chúng ta về núi trước, chờ giải được Hoa Tín đan cho ngươi, rồi tới nơi đó —— trên đường vừa lúc có thể đi qua trấn Nam Thủy.”

Kỳ thực Triệu Thất chẳng có bao nhiêu hứng thú với chuyện trả thù Triệu Vũ Thành, Nhạc Kiệu cũng thế, so với việc đi dạy dỗ bọn họ, hắn càng muốn dùng thời gian để ở bên Nhạc Thính Tùng hơn.

Chẳng qua việc này cũng không dùng tới nhiều hoa tâm, thời điểm đó tránh khỏi cũng liền thôi. Nghĩ tới đây, Triệu Thất cười hì hì, gật đầu nói: “Quyết định như thế nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.