Văn Diễm vẫn có bộ dạng lạnh như băng hoặc là ngu ngốc như trước, nhìn thấy Triệu Thất, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều. Hơi run tay, cuối cùng vẫn tiết lộ sự kích động trong lòng cậu ta.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Triệu Thất lo lắng hỏi, “Là bị đám người kia bắt tới hả?”
Văn Diễm gật đầu, ngẫm lại lại lắc đầu: “Ta cố ý.”
“Cậu ta là người của Trường Phi Lâu.” Nhạc Thính Tùng như chê Văn Diễm nói quá chậm, không đợi Triệu Thất đặt câu hỏi đã chen vào giải thích, “Bây giờ cậu ta xuất hiện ở đây, lúc trước xuất hiện ở Noãn Hương các, đều là vì nhiệm vụ của Trường Phi Lâu.”
Văn Diễm liếc xéo Nhạc Thính Tùng, im lặng gật đầu.
“Như vậy à…” Triệu Thất lúng túng đáp một tiếng, trong lòng còn thấy ngại ngùng.
Hắn đã từng tốn công tốn sức để chuộc Văn Diễm ra, lúc đó chỉ coi như mình cứu người nổi trên mặt nước, bây giờ ngẫm lại, hình như mình phá kế hoạch của người ta rồi. Chỉ là… đứa trẻ nhỏ như vậy lại tới cái chỗ kia nằm vùng, Trường Phi Lâu này nhất định chẳng phải nơi gì tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc hắn tìm Văn Diễm tố khổ đã nói không ít chuyện cúa Triệu phủ. Nếu như một số chuyện lọt tới tai kẻ thù của Triệu Vũ Thành, vô hình chung mình có thể báo thù, Triệu Thất nghĩ tới đây thì vui vẻ lên rất nhiều.
“Ha ha, nếu như thế, nếu ta muốn tìm ngươi mua tin tức thì có thể tiện hơn há?”
Văn Diễm còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Nhạc Thính Tùng đã thay đổi. Triệu Thất thấy thế, trong lòng hơi kinh ngạc, lại nghe Văn Diễm nói: “Ta có tin tức, muốn nói cho ngươi.”
Triệu Thất cảm thấy mình cũng chẳng có gì cần phải biết, đang muốn trêu ghẹo vài câu, lại nghe thấy tiếng sấm ầm ầm bên tai ——
“Thẩm Lan Khanh không chết.”
Hai mắt Triệu Thất trợn to. Ngay sau đó, Văn Diễm nói ra câu thứ hai: “Ta dẫn ngươi đến gặp hắn.”
Mãi đến khi Văn Diễm đi rồi, Triệu Thất vẫn chưa hoàn hồn.
Bây giờ trong miệng hắn phảng phất như có trăm ngàn tư vị, cũng không biết là đắng, là cay, là chua hay là ngọt. Trong lòng hắn lại có muôn vàn ý nghĩ, nhưng đến tột cùng là hỉ, là nộ, là oán hay là hận.
Hắn không phân biệt được.
Triệu Thất ôm đầu. Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói, ầm ầm ầm vang trong đầu hắn, chấn động đến mức đầu hắn đau không chịu nổi.
Hoá ra huynh ấy không chết…
Triệu Thất đã vô số lần ảo tưởng rằng một ngày nào đó Thẩm Lan Khanh sẽ đột nhiên xuất hiện rồi dắt hắn trốn đi. Kể cả khi hắn biết Thẩm Lan Khanh bỏ mình, giấc mộng này vẫn thường xuyên xuất hiện.
Bởi vì hắn nhớ, người kia đã cứu hắn ra khỏi bóng tối lạnh lẽo. Khi hắn nhìn thấy thiếu niên xuất hiện cùng ánh sáng, gương mặt kia đã khắc sâu trong tâm hồn, thời thời khắc khắc khiến hắn cảm thấy ấm áp an toàn.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Nhạc Thính Tùng hỏi.
Triệu Thất như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hắn nhìn Nhạc Thính Tùng. Thiếu niên này cũng ấm áp như thế, cũng thiện lương như thế, nhưng bọn họ không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau…
“Ta đang nhớ lại rất nhiều chuyện.” Triệu Thất lẩm bẩm, “Năm đó ta mười bốn tuổi, bị người xấu bắt đi, bị bịt mắt trói trong ngôi miếu đổ nát trên núi. Khi đó tuyết rơi rất lớn, miếu sụp, ta bị vùi phía dưới, rất đen, rất lạnh, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể một mình chờ chết… là huynh ấy đã cứu ta.”
Bạch Tuyết Kỳ đã bị chôn hai canh giờ. Tay chân hắn bị trói chặt, trên mắt bịt miếng vải đen. Trong hắc ám và yên tĩnh, hắn gần như hỏng mất.
Lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng gõ truyền đến từ bên trên. Hắn nghe thấy có người đang gọi tên hắn. Hắn được ôm vào trong vòng tay ấm áp, miếng vải đen trên mặt được gỡ ra, theo ánh sáng mặt trời, hắn nhìn thấy huynh ấy.
Người kia ôm hắn thật chặt, từng lần từng lần gọi tên hắn. Trên tóc và lông mày tất cả đều là nước đá rã ra, nhưng thân thể vẫn ấm áp như thế.
Sau đó Bạch Tuyết Kỳ mới biết, Thẩm Lan Khanh vì cứu hắn mà đào trong băng tuyết cả đêm như phát rồ. Sau đó đông hỏng mất một chân, thân thể cũng lưu lại mầm bệnh.
Hắn nơ Thẩm Lan Khanh ân tình, cả đời đều không trả hết.
“Ta muốn đi gặp huynh ấy.” Hít sâu một hơi, Triệu Thất nhìn Nhạc Thính Tùng, nói, “Ta muốn đi gặp huynh ấy.”
Nhạc Thính Tùng nhìn hắn hồi lâu.
Cả đời người là một phạm trù rất dài, dài đến mức có thể khiến một người hoàn toàn quên đi một người. Mà thời gian yêu một người cũng rất ngắn, chỉ trong nháy mắt.
Hắn bỗng nở nụ cười.
“Ừ.” Nhạc Thính Tùng trịnh trọng gật đầu, “Chúng ta cùng đi.”
Hai người bắt đầu thu thập đồ.
Triệu Thất vốn định đi cùng Văn Diễm, thế nhưng Nhạc Thính Tùng không đồng ý.
“Cậu ta bây giờ không tiện.” Nhạc Thính Tùng hàm hồ nói, “Ta có rất nhiều chuyện, không muốn để người khác biết.”
Triệu Thất lập tức nghĩ đến chuyện gì. Từ sau khi ra khỏi kinh, cách một quãng thời gian lại có người liên lạc với Nhạc Thính Tùng. Tên này luôn vô cùng thần bí, xác thực không thể bị người khác dò xét bí mật.
Bởi vậy, hai người bọn họ dự định sẽ đi suốt đêm
Lúc đi ra sân, Nhạc Thính Tùng kéo tay Triệu Thất. Triệu Thất quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, một cô gái nằm trên mặt đất, giống như quỳ lạy bọn họ.
Triệu Thất bĩu môi, không quay đầu, bước đi nhanh hơn.
Rất lâu sau, có người phát ra một tiếng thở dài. Bóng dáng nhỏ gầy của Văn Diễm đi ra khỏi bóng tối, ngơ ngác nhìn hai người kia đi xa.
Cậu đang suy nghĩ điều gì?
Không có ai biết. Chỉ có đôi mắt đen như thạch, yên tĩnh phản chiếu ánh trăng thanh lãnh.