Chỗ ở hiện nay của Thẩm Lan Khanh cách nơi này không xa. Nếu đi nhanh cũng chỉ hết ba ngày.
Lúc Triệu Thất đang đi trên đường ở thôn Duẫn, hắn có cảm giác bất khả tư nghị. Nhạc Thính Tùng đang đứng một bên hỏi đường, người kia nghe thấy tên Thẩm Lan Khanh, lập tức nói: “Thẩm lang trung á, hắn sống ở đầu thôn Đông, trước cửa có một cây hoè ý.”
Hai người nói cảm tạ rồi đi về hướng người kia chỉ. Triệu Thất hồn vía lên mây, Nhạc Thính Tùng nghe thấy một người khác cảm thán: “Thẩm lang trung là người thiện tâm, chỉ tiếc… Ôi…”
Lòng y hơi động, chưa kịp nghiền ngẫm, cây hoè đã ở gần ngay trước mắt.
Đây là một ngôi nhà bình thường, cỏ dại thấp bé mọc đầy vườn. Nắng sớm rọi lên cánh hoa còn đọng sương làm in lên đất vô số bóng râm loang lổ.
Một thanh niên ngồi trước bàn đá, đang giao bức thư cho một đứa trẻ năm, sáu tuổi. Đứa bé kia líu ra líu ríu hỏi điều gì, thanh niên đều kiên nhẫn trả lời từng cái, còn cho nó ăn bánh ngọt để trên bàn. Cuối cùng, hắn vỗ cái đầu nhỏ của đối phương, dịu dàng cáo biệt với nó.
Đứa bé kia nhảy nhảy nhót nhót đẩy cửa đi ra, gặp ngay Triệu Thất đang đứng chờ, ngẩng đầu cười hì hì: “Huynh cũng tìm Thẩm lang trung nha?”
“Có khách à?” Nam tử còn bê cái đĩa nhỏ trên tay, nghe vậy thì nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Thính Tùng nhìn thấy Thẩm Lan Khanh, bọn họ thậm chí còn chưa nói gì với nhau, nhưng lúc này y đã rõ, vì sao Triệu Thất lại ghi nhớ người này nhiều năm như vậy.
Chi lan ngọc thụ, tuyệt đại phong kiều.
Dung mạo của Văn Diễm và Thẩm Lan Khanh mặc dù có nét giống, nhưng phong hoa khí độ lại khác hoàn toàn. Hắn chỉ ngồi ở chỗ đó cũng có thể khiến cho tiểu viện bình thường này thêm sáng ngời.
Một người như vậy, rất đáng để bất luận kẻ nào nhớ kỹ.
Triệu Thất không đi lên, hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Lan Khanh trong viện, qua một lúc lâu, mới cất giọng nói: “Khanh, Lan Khanh, là ta.”
Thẩm Lan Khanh dừng một chút, chậm rãi đặt đĩa bánh lên bàn, tay xoa mi tâm, cười khổ: “Hoá ra giấc mộng còn chưa tỉnh, ta thực sự là…”
“Ngươi không nhận ra ta sao?” Triệu Thất bước nhanh về phía trước, “Ta là A Kỳ.”
Thẩm Lan Khanh sửng sốt, thật chậm thật chậm mà quay đầu, không thể tin nhìn về hướng Triệu Thất: “A Kỳ?”
Nghe thấy Triệu Thất lần thứ hai lên tiếng, Thẩm Lan Khanh đột nhiên đứng lên, sờ soạng tìm cây gậy tựa lên chân bàn. Chén đĩa trên bàn ầm ầm đổ vỡ hắn cũng không phát hiện, tránh cũng không tránh, chỉ chống đỡ đi về phía Triệu Thất.
Triệu Thất lúc này mới phát hiện, tuy đôi mắt của Thẩm Lan Khanh trắng trong như ngọc nhưng lại chẳng có lấy nửa điểm thần thái, không còn nhìn thấy nữa rồi.
“Cẩn thận!” Triệu Thất sốt sắng, vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn, dẫn hắn ngồi lại bàn, cẩn thận hỏi, “Mắt của huynh…”
Thẩm Lan Khanh cười cười. Sự thất thố chỉ duy trì trong nháy mắt, lúc này đã khôi phục thản nhiên, thậm chí còn nhẹ nhàng đẩy tay khai Triệu Thất, giống như sự kích động vừa rồi chỉ là ảo giác của người khác.
“Bốn năm trước sinh bệnh, lành bệnh rồi thì như vậy, không có gì đáng ngại.” Hắn cười, “Nhưng không nhìn thấy dáng vẻ lúc A Kỳ lớn lên, có chút đáng tiếc.”
“Là chuyện khi nào? Sao huynh không nói với ta?”
Triệu Thất vừa nói xong mới ý thức được mình sai rồi. Năm đó hắn “lựa chọn” Triệu Vũ Thành, nếu hai mắt Thẩm Lan Khanh chưa mù thì còn tốt, nhưng tự nhiên huynh ấy lại biến thành người mù, không muốn gây khó dễ cho hắn, vậy nên mới một mực không cho hắn biết.
“Sinh hoạt ở đây của ta không đáng lo, ngươi không cần lo lắng.” Thẩm Lan Khanh còn trấn an hắn, dứt lời liền quay đầu, hướng về phía Nhạc Thính Tùng, “Nơi này còn có khách nhân, là ta sơ sót. Ngươi là người Vũ Thành mời tới chăm sóc A Kỳ sao?”
“Không phải.” Triệu Thất nhanh chóng giới thiệu, “y là phu quân của ta, Nhạc Thính Tùng. Là một đại hiệp rất lợi hại rất lợi hại.”
Nhạc Thính Tùng nói: “Lỗ tai của Thẩm huynh thật lợi hại.”
Thẩm Lan Khanh sững sờ, lập tức nở nụ cười áy náy: “Người mù không có đôi mắt, lỗ tai chung quy phải tốt hơn người thường. Nhạc thiếu hiệp, mới vừa rồi là ta thất lễ.”
Nhạc Thính Tùng vừa định xua tay, lại nhớ ra đối phương không nhìn thấy, liền nói một tiếng “Không sao”.
Triệu Thất ở bên cạnh bổ sung: “Triệu Vũ Thành đứa kia không phải thứ gì tốt, ta đã sớm đoạn tuyệt với gã rồi. Đúng rồi, gã còn gạt ta nói huynh chết, thật sự là đồ quỷ đáng ghét.”
“Vậy sao?” Thẩm Lan Khanh hơi kinh ngạc, “Nhưng mấy ngày trước hắn còn gởi thư cho ta, nói chăm sóc ngươi rất tốt…”
“Lừa gạt.” Triệu Thất nói chắc như đinh đóng cột, “Gã đối xử với ta rất không tốt, thường thường không cho ta cơm ăn, còn mắng ta vừa lười vừa nát. Huynh đừng để ý gã nữa.”
Nhạc Thính Tùng không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Thất, Triệu Thất một bộ cây ngay không sợ chết đứng. Thẩm Lan Khanh nghe xong liền cười: “Được, ta không để ý tới gã. Các ngươi đi đường xa đến, còn chưa dùng cơm đúng không? Trong phòng bếp có sẵn đồ ăn, để ta mang ra cho các ngươi.”
Triệu Thất biết Thẩm Lan Khanh nhất định sẽ không đồng ý cho hắn giúp, đáp ứng một tiếng, mình chạy đi dọn đồ bị đụng ngã ban nãy.
Nhạc Thính Tùng ngồi xổm giúp hắn, dọn được một hồi, bỗng nhiên y sáp đến gần hôn hắn một cái, sau đó mỉm cười.
“Ngươi làm cái gì vậy nha?” Triệu Thất nghiêng đầu nhìn y.
“Ta là phu quân của ngươi…” Nhạc Thính Tùng lại hôn hắn một cái, thấp giọng nói, “Ngươi cũng là của ta.”
Triệu Thất đỏ bừng hai má, cười nhẹ hai tiếng: “Ừm.”
Đúng lúc này, lỗ tai Nhạc Thính Tùng hơi động, bỗng nhiên ngẩng đầu. Mà Triệu Thất cũng nghe được tiếng va chạm truyền ra từ phòng bếp ——