Hôm sau lúc Triệu Thất tỉnh lại, Nhạc Thính Tùng đã không còn bóng dáng.
Trong lòng hắn nổi lên một chút mất mát, miễn cưỡng nằm ở trên giường, cảm nhận dư vị của một trận đêm qua, chỉ cảm thấy chưa hết thèm.
Haiz, tiểu tử này là càng ngày càng lợi hại, lần tới phải cố ý chọc tức y, nhất định có thể chơi đã nghiền.
Nghĩ như vậy, ly biệt phiền muộn lập tức biến thành chờ mong gặp lại. Hắn cươif khà khà vài tiếng dâm đãng, Triệu Thất trở mình một cái bò lên, vừa đi vừa hát.
Thẩm Lan Khanh đang đứng ở trong sân, vẻ mặt kinh ngạc mà không biết đang suy nghĩ gì, sắc mặt tiều tụy. Nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Thất, hắn ngẩng đầu, bên môi kéo ra nụ cười miễn cưỡng: “Rốt cục tỉnh rồi?”
Triệu Thất nhìn ánh mặt trời, nhớ ra nguyên nhân mình bám giường, ngượng ngùng ho khan mấy lần, ấp úng qua loa lấy lệ vài câu, sau đó chạy biến đi rửa mặt.
Lúc quay lại, trong viện đã chẳng còn bóng người. Triệu Thất đi một vòng, rốt cục phát hiện Thẩm Lan Khanh đang đề bút viết chữ tại thư phòng.
Hai mắt hắn đã mù, theo lý mà nói thì không thể viết được. Triệu Thất chú ý nhìn, thấy tay hắn nắm một thanh thước gỗ, đặt trên tờ giấy trắng. Lúc viết chữ, lợi dụng dòng kẻ của thước gỗ mà viết xong một nhóm chữ bằng phẳng. Chữ trên giấy thường thường chỉnh chỉnh, càng không nhìn ra là do người có bệnh về mắt viết nên.
Triệu Thất nhìn bút tích loang lổ trên thước gỗ, có thể thấy được huynh ấy từng dùng biện pháp này để viết qua rất nhiều rất nhiều chữ. Chữ viết của Thẩm Lan Khanh vốn mạnh mẽ hào hiệp, bây giờ lại khô khan rất nhiều, hiển nhiên cũng là vì không nhìn thấy.
“Mới sáng sớm ngươi đã viết cái gì nha?” Triệu Thất đến gần, tiện tay mài mực.
“Mấy ngày nay khí trời nóng lên, ta viết mấy cách đề phòng trúng gió, lát nữa phải đưa vào thôn.”
Triệu Thất ừ một tiếng, không quấy rầy nữa, ánh mắt lại đảo quanh thư phòng.
Nơi này không nhiều sách, kém xa thư phòng trong dinh thự của Thẩm Lan Khanh ở kinh thành, thế nhưng lúc nhìn kỹ, mỗi một bản đều rất quen mắt. Sau khi Bạch Nghi Thu qua đời, Thẩm Lan Khanh làm đệ tử chỉnh lý sáng tác của ông để truyền hậu thế. Bây giờ chúng đang nằm ngay ngắn trên giá.
Nhưng mà Thẩm Lan Khanh tự mình sáng tác, ở đây cũng chỉ có một quyển.
Ánh mắt Triệu Thất phức tạp nhìn về quyển sách ‘Luyến tử thơ tuyển’ trên bàn.
Tập thơ đã không còn bằng phẳng, mặt giấy hơi nhàu, mơ hồ có chút vệt nước, cũng không biết bị lật qua bao nhiêu lần.
Ngoại trừ bày tỏ tâm ý với Bạch Tuyết Kỳ ngày ấy, Thẩm Lan Khanh chưa bao giờ thể hiện tình cảm ra trước mặt người ngoài. Mặc dù sau đó Bạch Tuyết Kỳ chính miệng nói ra mình di tình biệt luyến, huynh ấy cũng chỉ cúi đầu, lông mi khẽ run, một lá sau trả lời một chữ ‘Được’.
Chỉ là, cho dù bên ngoài hờ hững cỡ nào, nỗi nhớ trong những năm này đã để lại vết tích khắp nơi trong phòng sách, Triệu Thất đứng ở giữa, làm sao có thể không biết gì?
Lúc này Triệu Thất cũng hận mình vô tình. Lẽ ra hắn phải thấy hổ thẹn với Thẩm Lan Khanh, có thương, mà bây giờ, hắn chỉ cảm thấy đáng tiếc.
Người hắn thích bây giờ là Nhạc Thính Tùng, thằng nhóc ngốc ngốc ngu ngu kia.
“A Kỳ, A Kỳ!”
Triệu Thất tỉnh lại từ trong suy nghĩ, nhìn thấy Thẩm Lan Khanh đã buông bút, đưa giấy tới trước mặt mình: “Ngươi xem hộ ta, có lỗi gì không?”
“Ta không thông thuật kỳ hoàng, sao nhìn ra được.” Triệu Thất liên tục xua tay.
“Lần trước ta viết chữ ‘Liễu’, hai hàng cũng làm một nhóm, sau đó trở thành trò cười.” Thẩm Lan Khanh nói, “A Kỳ, giúp ta xem một chút thôi.”
“Chỉ biết nịnh nọt.” Thẩm Lan Khanh lắc đầu cười mắng.
“Khà khà, ta giúp huynh đưa đi nhé, giao cho ai nha?”
“Lý gia gia ở đầu thôn. Trong sân nhà nuôi môt con chó, rất biết nhận người. Mà giờ cũng không bận, chạng vạng họ mới làm đồng về. Nhưng ngươi mài mực cả ngày, tay có tê không?”
“Bây giờ ta rất lợi hại, huynh không nên coi thường ta nhé!” Triệu Thất đắc ý, “Chút chuyện nhỏ này tính là gì, lát ta đi giặt quần áo, bảo đảm giặt sạch sành sanh.”
Năm đó Bạch Tuyết Kỳ kim tôn ngọc quý, một lần tắm cũng phải năm, sáu người hầu hạ. Lúc Thẩm Lan Khanh nhặt được hắn ở trên đường rồi mang về nhà, ngay cả mặc quần áo và dùng đồ rửa mặt của mình hắn cũng không chịu, còn cầm cây trâm suýt chút nữa đâm chết mình. Nhưng bây giờ, hắn đã không còn là tiểu thiếu gia ăn sung mặc sướng năm đó nữa rồi.
“Quả nhiên là vĩ đại.” Thẩm Lan Khanh sững sờ, sau đó lập tức gật đầu cười, “Nhưng ta cũng chẳng có quần áo gì để giặt, nếu ngươi không chê tẻ nhạt, vậy thì đọc sách cho ta nghe đi.”
Cuống họng Triệu Thất cứng đờ. Trước kia Thẩm Lan Khanh rất thích đọc sách, sau khi mắt không nhìn thấy, Triệu Thất không dám tưởng tượng huynh ấy phải vượt qua thế nào.
“Ta cầu còn không được ấy chứ.” Hắn vội chấn định, nhìn lướt qua giá sách rồi chọn bản ‘Tự U Lục’. Đây là cuốn sách Bạch Nghi Thu viết về những câu chuyện nhỏ lúc dỗ dành hắn khi còn bé, hắn rất thích.
Nhưng lúc lấy sách ra, một tờ giấy mỏng lả lướt bay xuống, rơi trên mặt đất.
“Ồ, ở đây kẹp tờ giấy này.” Triệu Thất vừa nói vừa cúi người nhặt lên. Tờ giấy này nhăn nhúm, giống như từng bị vò nát. Mắt hắn vô tình nhìn thoáng qua, lập tức cứng đờ.
Chữ viết rất quen thuộc, chỉ một ánh nhìn cũng khiến hắn run sợ.
“Làm sao vậy?” Thẩm Lan Khanh như phát hiện điều bất thường, giọng nói có chút quan tâm.
“Triệu Vũ Thành luôn liên lạc với huynh?”
Thẩm Lan Khanh không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy, gật đầu: “Không phải ta đã nói với ngươi, mấy ngày trước Vũ Thành có gửi thư đến hay sao?”
Triệu Thất sắp rơi luôn nước mắt: “Vậy sao huynh không nói với ta rằng gã muốn đến thăm huynh hả?”