Ỷ Thế Hiếp Người

Chương 119



Nơi này trừ mình ra làm gì còn người khác, tại sao lại có tiếng hít thở?

Chẳng lẽ là… ma?

Triệu Thất nhớ ra ma không có bóng, nhanh chóng nhìn xuống đất. Ánh trăng phả vào mặt, ngay cả bóng của mình hắn còn chẳng nhìn thấy. Hắn lại nhớ ra hơi thở của con người nong nóng, của ma sẽ lạnh, vì vậy cẩn thận cảm thụ một hồi.

Mồ hôi túa ra, hắn chỉ thấy cả người phát lạnh, trái tim run run rẩy rẩy, dường như bị đóng băng mất rồi.

Quả nhiên có ma!

Triệu Thất không còn cách nào trấn định, hét lớn một tiếng —— trên thực tế chỉ là một tiếng rung bật ra từ trong cổ họng, chẳng lớn hơn tiếng mèo kêu là bao —— bỗng nhiên quay người.

“… Phi!”

Nhổ vào mặt “con ma” kia một bãi nước bọt.

Phương pháp ông cha ta để lại quả là hữu dụng, người sợ ma ba phần thì ma sợ người bảy phần. Ma kia bị dương khí phun vào, nhất thời choáng váng.

Quả nhiên là ma cũng sợ kẻ ác, Triệu Thất thầm vui vẻ, quay đầu bỏ chạy. Còn chưa chạy được hai bước, một bàn tay to lớn đã luồn ra từ phía sau, nắm lấy cổ tay Triệu Thất, một cái tay khác thì bịt kín miệng của hắn.

“Nha nha!” Triệu Thất sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng giãy dụa, không biết đá phải thứ gì, chợt nghe “con ma” kia rên lên một tiếng, lúc này mới hiểu.

Ồ?

Triệu Thất mở to hai mắt, dưới ánh trăng sáng tỏ, gương mặt dính nước bọt tái nhợt kia không phải của Triệu Vũ Thành thì là ai?

Ối giời… buồn nôn.

Triệu Thất vừa sợ hãi vừa ghét bỏ, nhất thời không biết nên có vẻ mặt gì mới tốt, mắt mũi nhăn nhúm hết cả lại.

Trán Triệu Vũ Thành nổi gân xanh, rít qua kẽ răng: “Đi theo ta.”

Gã vừa đứng sau lưng Triệu Thất, chợt nhớ tới một đêm hè của nhiều năm về trước. Ánh trăng cũng sáng như thế, gió đêm cũng lạnh như vậy, Bạch Tuyết Kỳ và Thẩm Lan Khanh đứng ở bờ sông, cùng xem đom đóm bay đầy trời.

Khi đó, gã im lặng đứng sau bọn họ, im lặng nhìn bóng lưng Bạch Tuyết Kỳ.

Thời gian phảng phất như chưa từng trôi qua. Nhưng gã biết, Bạch Tuyết Kỳ trong trí nhớ sẽ không run sợ khi nhìn thấy gã, sẽ không đứng hồi lâu cũng không dám quay đầu lại.

Lúc đó trái tim gã như bị khuấy đảo, mấy lần mở miệng muốn nói lại thôi, chờ đến khi quyết định, vừa hé miệng, Triệu Thất đột nhiên quay đầu lại, một bãi nước bọt bay tới, còn bắn tung toé vào trong miệng…

Dù Triệu Vũ Thành từng trải qua sóng to gió lớn nhưng khi đối mặt với loại chuyện này cũng không tránh khỏi hoảng hốt.

“Ta lặp lại lần nữa, đi theo ta!” Triệu Vũ Thành tỉnh táo lại, phát hiện Triệu Thất đang nỗ lực dùng hàm răng cắn mình, lập tức hung dữ nắm miệng của hắn.

Triệu Thất hít thở không thông, chỉ biết liều mạng lắc đầu.

Ngươi là ai hả ngươi, lão tử điên rồi mới có thể đi theo ngươi! Không đúng, điên rồi cũng sẽ không đi theo ngươi!

Triệu Thất không biết trong hồ lô của Triệu Vũ Thành bán thuốc gì, vì sao đêm khuya lại một thân một mình đến đây, cái này với phong cách ngày xưa của gã khác nhau một trời một vực, quả thực không giống Triệu Vũ Thành hắn từng quen biết.

Nhưng Triệu Vũ Thành vốn là gia hoả cố tình gây sự, Triệu Thất lười suy nghĩ, lúc này hắn chỉ có một ý niệm, chính là ngàn vạn lần không thể để cho gã làm tổn thương tới Thẩm Lan Khanh.

Triệu Vũ Thành hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói, thấy Triệu Thất vẫn giãy đành đạch như sắp chết, bàn tay ở trên người hắn rung một cái, ôm lấy thân thể mềm nhũn vọt đến chân viện, sau đó đề khí thả người ——

Ầm!

Triệu Vũ Thành và Triệu Thất rầm rầm nện trên đất, làm bay lên một đống bụi đất mịt mù!

Một lát sau, Triệu Thất không giải thích được bò lên, xoa cánh tay đau, nghiêng đầu nhìn Triệu Vũ Thành đang nằm trên mặt đất.

Cái tên này bị làm sao thế? Hơn nửa đêm lén lén lút lút chạy tới nơi này, chỉ vì muốn cùng mình ôm ấp lăn quay như thế? Hay là nói, lần trước mình thật sự chọc cho gã điên lên rồi?

Vì phòng ngừa vạn nhất, Triệu Thất cầm lấy cái chổi, dùng mười phần khí lực đâm lên đùi Triệu Vũ Thành. Âm thanh vang lên khiến Triệu Thất vừa nghe đã thấy đau, vậy mà Triệu Vũ Thành lại không nhúc nhích, chỉ có lồng ngực vẫn đang phập phồng kịch liệt chứng minh gã còn sống, cộng thêm tức giận không nhẹ.

Triệu Thất yên tâm, thậm chí còn không kịp cười ha hả, dùng cái chổi cùn múa may điên đảo, đánh bem bép lên người Triệu Vũ Thành.

“Cho ngươi bắt nạt ta! Cho ngươi giày xéo ta! Dám để ông mày gọi mày là lão gia, ông mày nhổ vào, ông mày chính là ông ngoại mày đấy! Mày tính là cẩu tôn tử cái gì! Đồ con rùa bị thiên lôi đánh chết…”

Bởi vì sợ đánh thức Thẩm Lan Khanh, Triệu Thất cố ý đè thấp giọng nói, tuy vậy nhưng nội dung lại chẳng có lấy nửa điểm hàm hồ. Hắn phát huy nhuần nhuyễn hết thảy công lực mình vất vả tu luyện vào đúng lúc này, giật gấu vá vai lúc đọc thơ quét sạch sành sanh. Thiên ngôn vạn ngữ trong trí óc hoá thành nước sông liên miên không dứt, ngay cả Triệu Thất cũng kinh ngạc tại sao mình lại hay như vậy.

Lúc Thẩm Lan Khanh đi ra từ trong phòng, Triệu Thất còn chưa chửi xong.

“A Kỳ, có khách đến sao?” Thẩm Lan Khanh cười tủm tỉm.

Thấy thế, Triệu Thất làm sao lại không nhận ra Triệu Vũ Thành biến thành như vậy là do Thẩm Lan Khanh. Hắn rất tò mò muốn biết Thẩm Lan Khanh ra tay lúc nào, lại lo lắng đối phương nghe thấy những gì mình vừa nói, cũng chỉ chột dạ bĩu môi, dùng cái chổi lật Triệu Vũ Thành lại: “Khách nào, ta thấy là đầu trộm đuôi cướp không mời mà đến. Đối với kẻ trộm không thể nuông chiều, Lan Khanh, chúng ta đánh gã một trận rồi lột quần áo gã vứt ra đầu làng đi.”

“Triệu Thất!” Triệu Vũ Thành vừa bị lật lại đã rống giận rung trời, Triệu Thất sợ run, chổi trong tay rơi mất. Thẩm Lan Khanh lại hơn hắn nhiều, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, cũng không có phản ứng đặc biệt gì.

Triệu Thất không khỏi đỏ mặt, hắn nhặt cái chổi lên, đang muốn uýnh Triệu Vũ Thành mấy cái nữa, lại thấy đối phương giật giật, trong miệng phun ra một búng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.