Triệu Thất không cẩn thận đá ngã bình thuốc bên chân, bình vỡ, không gian tràn ngập mùi thuốc đắng nghét. Hắn nhéo cổ tay mình một cái, lầm bầm tự nhủ: “Tại sao ta lại gặp cơn ác mộng như vậy? Đúng là…”
“A Kỳ, ngươi vẫn giống như trước kia.” Thẩm Lan Khanh cười, ngữ khí của hắn vẫn ôn hòa như cũ, thế nhưng mỗi lời nói ra lại như móng vuốt xé toạc vết thương trong lòng Triệu Thất, “Dại dột đến buồn cười, còn có chút đáng thương.”
“Không, ngươi nhất định là kẻ khác giả trang. Lan Khanh bị ngươi bắt đi đâu rồi?” Triệu Thất bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói, “Huynh ấy sẽ không nói như vậy, huynh ấy đã cứu mạng ta!”
“À, hoá ra ta chưa nói cho ngươi.” Thẩm Lan Khanh lắc đầu cười, giống như trước đây, khi Bạch Tuyết Kỳ đọc sai thơ, Thẩm Lan Khanh sẽ kiên nhẫn chỉ ra sai lầm, “Sau khi ngươi mất tích, tiên hoàng điều động bao nhiêu người, mời tới bao nhiêu cao thủ, tại sao cuối cùng ngươi lại bị một gã thư sinh tay trói gà không chặt như ta tìm ra?”
“Là huynh? Không, huynh không có lý do gì ——” Triệu Thất run rẩy nói.
“Nếu như không diễn như thế thì làm sao ngươi có thể khăng khăng một lòng đi theo ta?” Thẩm Lan Khanh cười hỏi.
Khi đó Bạch Tuyết Kỳ còn là tiểu công tử của công chúa, con trai độc nhất của Bạch Nghi Thu, là một nhân vật chúng tinh phủng nguyệt. Mà Thẩm Lan Khanh lại chỉ là một thôn đồng thô bỉ đến từ nông thôn. Dùng một chân để lọt vào mắt xanh của Bạch Nghi Thu, thực sự là quá thích hợp.
Bạch Tuyết Kỳ vẫn biết, Thẩm Lan Khanh là người rất có hoài bão. Im lặng mấy năm, thanh chính liêm minh, thẳng thắn học tập, là hiền thần hiếm có. Vì vậy mà Bạch Tuyết Kỳ càng ngày càng ngưỡng mộ Thẩm Lan Khanh.
“Dù cha không hay khen huynh nhưng trong lòng vẫn luôn tán thưởng huynh. Kể cả khi huynh không làm gì, ông ấy cũng sẽ giúp đỡ, cho huynh làm quan tham chánh.” Triệu Thất cúi đầu, không nhìn nữa.
“Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau đó, ta phát hiện một chuyện.” Thẩm Lan Khanh hời hợt nói, “Hoá ra Bạch Nghi Thu là cha của ta, Phượng Trữ công chúa là mẹ của ta. Vị trí ngươi ngồi, là thuộc về ta.”
!!!
Lời này như ngũ lôi giámg thế, Triệu Thất hoàn toàn bối rối, trong lòng rối loạn, cuối cùng ngơ ngác đứng đó, chẳng nói ra được lời nào.
“Một đứa con hoang nghiệt chủng, có tư cách gì để cướp đi thân phận của ta?” Thẩm Lan Khanh chau mày nói, “Ta tìm tới Bạch Nghi Thu, nói rõ thân phận của ta cho ông ta, hi vọng ông ta có thể đuổi ngươi ra khỏi phủ. Nhưng Bạch Nghi Thu lại nói ta có dã tâm không nhỏ, không muốn để ta nhận tổ quy tông.
“Ngươi thì có cái gì tốt? Không có chí lớn, không biết tiến thủ. Ông ta lại nói ngươi tâm địa thanh khiết, thà coi một tên rác rưởi lai lịch không rõ như ngươi trở thành trân bảo cũng không muốn nhận lại cốt nhục thân sinh của mình.”
Hận ý và đố kỵ khiến khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Lan Khanh trở nên vặn vẹo, nhưng phẫn hận kia cũng chỉ trong nháy mắt, Thẩm Lan Khanh đã khôi phục dáng dấp lễ độ thường ngày.
“Khi đó ta cũng bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này. Không, căn bản là không có cách đánh tan cảnh giác ông ta.” Thẩm Lan Khanh nhếch môi, từ từ nói tiếp, “Quả nhiên, sau chuyện này, ông ta lơi lỏng cảnh giác rất nhiều, nói cho cùng cũng là nhờ ánh sáng của ngươi. Tuy nhiên sau đó Bạch Nghi Thu lại nghi ngờ, nhưng dù sao ta cũng là con trai độc nhất của ông ta, thứ hai là sợ ngươi thương tâm, ông ta cũng chỉ cấm ngươi giao du với ta chứ không hề nói ra sự thật.”
Lúc này Triệu Thất mới biết, vì sao cha luôn ôn hoà khoan dung với mình lại cấm cản ngang ngược thậm chí là nổi trận lôi đình trong chuyện này. Hắn còn tưởng rằng cha không muốn mình ở cạnh nam nhân, lại không ngờ rằng…
“Hoá ra là như vậy. Bởi vì ta cướp đồ của huynh, cho nên huynh mới hận ta.” Triệu Thất thất hồn lạc phách lùi về sau, “Khó trách chủ nhân Bạch gia không muốn thấy ta, đuổi ta ra khỏi Bạch phủ —— hoá ra là huynh, ta không tranh với huynh, cần gì huynh phải đuổi tận giết tuyệt? Nhìn cha, nể mặt mũi của Bạch đại nhân, không thể thả cho ta một con đường sống hay sao? Ta thực sự không hiểu, vì sao huynh lại hận ta đến vậy?”
“Hận?” Thẩm Lan Khanh kinh ngạc hỏi ngược lại, lập tức cười ha hả, “Ta chẳng hề hận ngươi.”
Triệu Thất ngớ người nhìn, trên môi Thẩm Lan Khanh vẫn là nụ cười dịu dàng: “Ta chỉ cảm thấy hiếu kỳ, oắt con vô dụng “tâm địa thanh khiết” như ngươi, nếu như không có sự che chở của người khác thì còn có thể “thanh khiết” được như trước hay không?”