"Tiểu Cửu, ta phải đi, Tiểu Cửu, ngươi phải bảo trọng. . . . . ."
Mạc Thanh Cốc vẻ mặt toàn là máu, đứng trước mặt ta, một lần lại một lần
nói . Ta vươn tay, tưởng giữ chặt hắn, lại như thế nào cũng không nhúc
nhích được, ta gấp đến độ hô to, "Tiểu Thất, chớ đi, chớ đi."
Hắn hình như không có nghe được lời ta nói, khi vừa nói xong, vẻ mặt của
hắn tại sao thống khổ như vậy, giống như không muốn buông tay, thân thể
lại càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
"Tiểu Thất!" Ta kêu to, lập tức ngồi dậy, mới phát hiện là một giấc mộng. Lòng ta có sợ hãi vô cùng, hoàn hảo, hoàn hảo, chỉ là mộng.
Tiểu Thất, trời ạ, ta lập tức nhảy dựng lên, chạy cực kỳ nhanh hướng sân Trương Chân Nhân chạy
đi. Dọc theo đường đi đụng ngã N người, giết chết N cây cỏ.
"Tiểu Thất đâu? Tiểu Thất thế nào?" Ta một phát bắt được một tiểu đệ tử vội hỏi.
Tiểu đệ tự bị ta làm hoảng có chút choáng váng đầu, tay hướng về phía phòng
chỉ chỉ. Ta buông hắn ra, cực kỳ nhanh hướng trong phòng chạy đi.
Thời điểm nhìn thấy Trương Chân Nhân , ta thất thần .
Này, đây là Trương Chân Nhân sao? Cái lão già mà tinh thần vẫn trán kiện
Trương Chân Nhân sao? Hắn tựa già đi rất nhiều, trên mặt đã không có
huyết sắc, tóc cũng mất đi sáng bóng, cả người giống như một cây cỏ héo.
"Tiểu Cửu đến đây" thanh âm của hắn tràn đầy mỏi mệt.
Ta còn chưa kịp đáp ứng, đã bị Du Liên Chu kéo đến trước mặt Trương Chân Nhân
"Chân Nhân, ngươi, ngươi đây là."
"Sư phó, dùng công lực suốt đời người, bảo vệ tâm mạch của thất đệ ." Tống Viễn Kiều giải thích nói.
"Tiểu Cửu, tiểu Thất hiện tại đã muốn thoát khỏi nguy hiểm, thương thế của hắn, còn cần ngươi tới xử lý."
Ta gật gật đầu, đi đến bên giường, Mạc Thanh Cốc hơi thở đã muốn đã khá
nhiều. Du đại nham bước tới kéo rớt chăn nhỏ trên người Mạc Thanh Cốc,
ta kiểm tra một chút vết thương của hắn. Vết thương ở bụng đã khép lại,
nhưng ngực lại. . . . . . Một chưởng này quá sâu, thương tổn lại bị
nhiễm trùng, nếu không thể trị liệu tốt, chỉ sợ. . . . . . Hơn nữa trái
tim là một bộ phận cực kỳ phức tạp, mà ta tuy rằng học chút y, nhưng
không có học qua Tây y, càng không có trải qua phẩu thuật.
"Tiểu Thất trái tim bị tổn thương nặng" ta nhìn hướng mọi người, nói thẳng.
"Có biện pháp trị liệu không?" Ân Lê Đình lo lắng hỏi.
Ta rất không muốn nói, nhưng ta chỉ lắc đầu. Mọi người thấy vậy đều một trận ảm đạm.
Ta suy nghĩ, nói, "Chân Nhân, có thể đưa cho ta một ít sách thuốc không,
ta nhớ từng thấy trông sách y của Hoàng Dược sư nói qua, nhưng là bề mặt phía trên. Ta nghĩ nếu như trong sách Hoàng Dược Sư có nói đến, thì
nhất định có ghi lại, nói không chừng có thể tìm được." lời ta vừa
nói..., làm cho mọi người lập tức thấy được hi vọng. Tuy rằng giống như
mò kim đáy bể, nhưng cũng không đến nổi không có hi vọng.
********************
Võ Đang thật không hổ là Võ Đang. Chỉ trong một thời gian ngắn đem sách thuốc của cả nước đoạt đến.
Chúng ta tất cả tập trung tại trong thư phòng, bất đầu tìm kiếm. Một tháng
trôi qua, chúng ta gần như lục tung cả thư phòng , nhưng vẫn không tìm
được gì cả. Tất cả mọi người sắp điên rồi. Bởi vì trường kỳ giúp Mạc
Thanh Cốc bảo vệ tâm mạch, Trương Chân Nhân thân thể ngày càng đi
xuống. Trương Vô Kỵ vài lần muốn giúp đỡ, đều bị Trương Chân nhân cự
tuyệt.
Toàn bộ Võ Đang lâm vào một loại tuyệt cảnh. Có lẽ giống
như một câu thơ đã từng nói, “sơn cùng thủy tận nghi không đường, liễu
ám hoa minh hựu nhất thôn”. Trong thời điểm tuyệt vọng, không khí hắc ám đó, rốt cục cũng bị chúng ta tìm được rồi. Cái loại vui sướng này, cũng không biết có thể hình dung ra như thế nào nữa.
Võ Đang cao
thấp, lại thêm một lần bận rộn nữa, chân tay bận rộn, thuốc tiên thuốc
tiên, trên mặt của mỗi người tràn ngập hi vọng. Nhưng mà, còn có bị di
chứng về sau, nhưng ta không có nói, tiểu Thất có thể biến thành ngốc
nhi, có thể trí lực giảm xuống, có thể quên một ít chuyện, cũng có thể
không luyện được võ. Những chuyện này đều có thể xảy ra nhưng ta không
dám nói.
Ta đem này tất cả nói cho Trương Chân Nhân, hắn chính là hơi chút suy tư , liền gật đầu. Hắn nói, bảo ta đừng lo lắng nhiều.
Nhưng ta biết kỳ thật trong lòng hắn lo lắng hơn, hắn bây giờ là một lão nhân trăm tuổi, mà tình cảm của hắn cùng đồ đệ lại rất sâu đậm.
Ngày chữa bệnh vừa tới tất cả mọi người điều tập trung canh giữ ở ngoài cửa, Trương Chân Nhân không để ý người khác phản đối, không cho ai giúp sức. Hắn nói nội công của hắn thâm hậu, nếu đổi thành người khác, hắn yên
tâm.
Chúng ta từ bữa sáng bận rộn tới bửa trưa ngày thứ hai, quá
trình trị bệnh diễn ra rất khẩn trương, ta tập trung đến nổi hai măt
thâm đen. Trận chiến cũng đến lúc kết thúc, ta chân mềm nhũn té trên mặt đất. Người ở phía ngoài, nghe được tiếng vang, vội vả tiếng vào. Ta
nhìn bọn họ cười cười, liền sau đó lâm vào hôn mê.
Tỉnh lại lần
nữa đã là ba ngày sau, mở mắt ra, ta cảm thấy một tia bất an . Trong
lòng lạnh xuống, ta nghiêng ngả lảo đảo chạy ra đi, phát hiện bên ngoài treo đầy vải trắng, sao lại thế này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ còn là không
có cứu sống sao? Ta nhớ được, lúc ấy thành công a.
Ta vô lực ngồi chồm hỗm ở trên hành lang, Tâm không biết đã đi đâu mất.
"Cửu tỷ tỷ, làm sao ngươi lại tới đây?" Là Dương Bất Hối, ta ngẩng đầu, mắt
của nàng hồng hồng , tựa hồ vừa đã khóc. Ta sờ sờ hai má, phát hiện mình cũng là đầy mặt nước mắt. Ta vội lau mặt, bình tĩnh tâm thần, "Đã xảy
ra chuyện gì?"
"Cái gì?" Ta kinh hô, Trương chân nhân, đi rồi? Trên sách, hắn không phải
sống đến cuối cùng vở kịch sao, vì sao? Chẳng lẽ là do ta cải biến nội
dung vở kịch? Ta cảm thấy đầu óc hỗn loạn giống như tơ vò.
"Mất khi nào?"
"Buổi sáng hôm nay, Tống đại ca đi vào kêu sư phó ăn cơm, phát hiện sư phó. . . . . . Đã muốn. . . . . . Đã đi rồi."
Chẳng lẽ đây là gọi là một mạng đổi một mạng sao? Bởi vì nguyên nhân ta cứu
Mạc Thanh Cốc, ông trời liền lấy đi mạng của Trương Chân Nhân. Chính là
không biết nếu không có Trương Chân Nhân , Võ Đang sẽ như thế nào, võ
lâm lại sẽ như thế nào, chuyện xưa còn có thể dựa theo nội dung vở kịch
lúc trước tiếp tục suy diễn đi xuống nữa không?
"Tiểu Thất, đã thức chưa?" Ta hỏi.
"Còn chưa tỉnh"
"Ta đi xem hắn"
"Ta với ngươi cùng đi"
"Ân" ta gật gật đầu.
Chúng ta đi vào sân của Mạc Thanh Cốc , Du Liên Chu đã tại bên trong, sắc
mặt của hắn rất kém, ánh mắt tràn đầy tơ máu, nhìn thấy ta, hắn miễn
cưỡng trấn tỉnh đôi chút, "Tiểu Cửu đến đây."
"Ân" ta gật đầu,
đưa cho hắn một cái bình nhỏ, "Du nhị ca, này tuy rằng không bằng cửu
hoa ngọc lộ hoàn, nhưng có thể bổ thần kiện thể."
Du Liên Chu cầm qua cái chai, đổ ra một, để vào miệng, nuốt xuống, đem cái chai đưa
qua, " thuốc của Tiểu Cửu , thật đúng là không sai, vừa ăn vào, cũng
cảm giác tốt hơn nhiều."
Ta cười cười, không có tiếp, "Phiền toái du nhị ca, đưa thuốc qua cho mấy vị ca ca khác."
Du Liên Chu nghĩ nghĩ, đem cái chai thu hồi, "Cũng tốt, đa tạ Tiểu Cửu ."
"Du nhị ca, khách khí."
Ta ngồi xuống, xem xét thương thế của Mạc Thanh Cốc , phần ngực bị đả
thương đã tại khép lại rồi, tâm mạch hô hấp đều bình thường. Chính là vì sao còn không có tỉnh lại . Ta giúp hắn sửa sang lại chăn, đưa tay vén
vài sợi tóc rối ra phía sau.
Tiểu Thất, ngươi tỉnh lại nhìn thấy kết
quả này có phải hay không rất thương tâm? Sư phó của ngươi, người sư phó yêu thương ngươi đã đi rồi.
Ta đưa tay vuốt lông mi đang nhăn lại
của hắn, trong mộng thấy cái gì? Tại sao lại bất an? Hô hấp của hắn đột
nhiên dồn dập lên, ta hoảng sợ, cuống quít cầm tay hắn, không có gì vấn
đề, xem ra là nằm mơ .
"Sư phó, sư phó, chớ đi. . . . . . Đừng. . . . . . Đi. . . . . ." Mạc Thanh Cốc thanh âm đứt quãng nỉ non, vẻ mặt của hắn rất thống khổ, thực tuyệt vọng. Lòng ta căng thẳng, vội vàng
cuối xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ nhẹ, "Tiểu Thất, tiểu Thất. . . . . ."
Hắn chậm rãi bình tĩnh trở lại, ta nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị thối lui thì nghe được một tiếng rất nhỏ kêu gọi, "Tiểu Cửu"
Ta sửng sốt, hắn, đã tỉnh chưa? Ta vội ngẩng đầu, hắn vẫn là từ từ nhắm
hai mắt, tròng mắt sẽ cực kỳ nhanh loạn chuyển, hô hấp lại dồn dập lên,
cái trán tất cả đều là mồ hôi.
"Tiểu Cửu. . . . . . Đừng. . . . . .
Đi. . . . . . Đừng. . . . . . Rời ta đi. . . . . . Đừng. . . . . ." Hắn
giống như cực kỳ thống khổ, lông mi run run, có nước mắt theo trong mắt
của hắn chảy xuống, "Ta. . . . . . Thật là khó chịu. . . . . ."
"Ta ở, ta ở trong này." Ta ôm lấy hắn, một lần một lần ghé vào lỗ tai hắn nói xong.
Rốt cục, hắn đang ngủ. Ta ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan hắn ngủ say , cũng rốt cuộc bình tĩnh không được.
Quen biết sáu năm, hắn giống như một người đại ca của ta luôn giúp đỡ chiếu
cố ta, mà ta cũng vậy ở bất tri bất giác đem hắn trở thành đại ca của
mình, trở thành thân nhân duy nhất sau su phó của ta. Nhưng là, trong
khoảng thời gian này, ta cuối cùng cảm thấy có cái gì không giống với
lúc trước. Vừa nghe được, chuyện ta có hôn ước với hắn làm ta rất khó
chịu. Ta sợ hãi hắn là bởi vì việc hôn ước kia mới đối tốt với ta, mới
chiếu cố ta. Cho nên ta liều lĩnh trước mặt mọi người từ hôn, đối với
tình cảm của hắn dành cho ta thì ta lai quên mất, là ta cố chấp, là ta
tùy hứng nên mới thương tổn hắn.
Ta nghĩ giải thoát hắn , hắn lại nghĩ ta muốn rời xa hắn. làm cho hắn đối với ta trở nên lạnh nhạt ,
khách khí, làm ta thật đau khổ. Ta thật muốn trở lại như trước kia, muốn dựa vào gần hắn, lại sợ hãi cự tuyệt. Ta là một người thực người nhát
gan, ta sợ hãi cự tuyệt, sợ hãi bị thương. . . . . . Biểu tỷ nói ta,
luôn dùng một lớp vỏ bao mình bên trong, mong muốn không bị thương tổn.
Lần này, sau sự việc sống chết của hắn làm cho ta minh bạch một ít việc. Ta nghĩ là ta thích hắn, chính là không biết hắn đối với ta cảm giác thế nào. Là bằng hữu hay là thích, vẫn là. . . . . .
Ta thở dài, có
nghĩ thì cũng không làm được gì. Ta xao xao đầu óc, bưng lên chén thuốc trên bàn lên , ân, đã nguội, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.