Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu

Chương 22: Chu chỉ nhược cướp cô dâu



Vừa đến phủ của Dương cô nương kia, làm ta sợ ngây cả người

Này, cần khoa trương như vậy sao? Xem Mạc Thanh Cốc, hắn tựa hồ sớm đoán được rồi, chính là bất đắc dĩ giật hạ khóe miệng.

Ở giữ đại sảnh có treo một viên dạ minh châu to tròn chiếu sáng khắp căn phòng. Hai bên có hàng loạt các tỳ nữ mặc đồng phục đứng, trong tay các nàng bưng một cái khay. Trong viện còn gắn một vài đóa hoa sắc màu rực rỡ, cũng may không trãi thảm đỏ khắp nơi, bằng không, ta còn nghĩ rằng ta đang ở trên đại lộ ánh sao ấy chứ .

"Xem ra, ngươi sớm có chuẩn bị a" Mạc Thanh Cốc nắm tay ta, hướng Dương Tiểu Yến cười nói.

"Vậy cũng không phải? Nghe nói ngươi đến, nên ta phải phí hết tâm cơ để chuận bị đấy chú ." Dương Tiểu Yến nửa thật nửa giỡn thầm oán.

Mạc Thanh Cốc trầm mặc, lập tức nói, "Dương cô nương quá khách khí." Dương Tiểu Yến lơ đễnh, ý bảo nhóm tỳ nữ đem đồ ăn bưng lên. Rất nhanh chiếc bàn ăn thật dài bày la liệt các món ăn. Ta vốn là có chút đói bụng, nay một chút khẩu vị đều không có. Ta nghĩ, nếu như đốt mấy ngọn nến, thì sẽ trở thành một buổi tối lãng mạn dưới ánh nến rồi, không, bây giờ so với ánh nến buổi tối dưới ánh sáng dạ minh châu còn lãng mạn hơn ấy chứ.

"Mời ngồi" Dương Tiểu Yến cử chỉ cao quý tao nhã.

Chúng ta ở đối diện với nàng ngồi xuống. Dương Tiểu Yến vỗ tay một cái, một gã tỳ nữ đưa lên một bầu rượu, rất thơm. Nàng rót cho chúng ta một chén, Mạc Thanh Cốc đem cái chén đưa đến trước mũi hít hà, "Rượu trái cây?"

Dương Tiểu Yến tán thưởng gật đầu, cũng đem cái chén đưa đến trước mũi, hít hà, cười hỏi, "có thể đoán ra loại trái cây nào không?"

Mạc Thanh Cốc nhợt nhạt nếm thử, cười khẽ, "Nho, bên trong còn thả chút một quả đào, ta có đoán sai không?"

Dương Tiểu Yến cười nói, "Nhiều năm không thấy, ngươi vẫn giống như xưa đều đoán trúng."

Mạc Thanh Cốc cười cười, không có trả lời.

Ta cảm thấy được mình giống như là một người dư thừa, cảm giác thật khó chịu.

"Làm sao vậy? Mệt mỏi sao?" Mạc Thanh Cốc ôn nhu hỏi. Trong nháy mắt đó, ta cảm giác được ánh mắt đối diện nhìn ta sắc bén như gai. Chẳng lẽ ta cũng vậy đụng phải một Ân Ly, Triệu Mẫn nữa sao? Ta đột nhiên cảm thấy đầu từng đợt đau, "Không thoải mái sao?" Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lo lắng, ôn nhu mắt.

Ta lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật gật đầu.

Mạc Thanh Cốc đang chuẩn bị đứng lên, chợt nghe Dương Tiểu Yến nói, "Nếu như Lâm cô nương mệt mỏi, vừa vặn này có một phòng nhỏ, có thể nghỉ ngơi?"

Ta gật gật đầu.

"Người tới, mang Lâm cô nương đi nghỉ ngơi." Dương Tiểu Yên kêu.

"Không cần, ta tự mang nàng đi ." Mạc Thanh Cốc nói xong đứng dậy, đem ta đỡ lấy. Đi được hai bước, lại quay về hướng tỳ nử nói, "Thỉnh phiền toái dẫn đường"

Căn phòng nhỏ trong sảnh này chỉ dùng một tấm bình phong ngăn cách . Mạc Thanh Cốc giúp ta kéo hảo , tỉ mỉ sờ sờ đầu ta, "Nghỉ ngơi thật tốt nha?"

"Ân" ta gật đầu.

Chậm rãi nhắm mắt lại, hắn thấy vậy rời đi. Ta mở mắt ra nhìn về phía ánh sáng sau tấm bình phong đang vang lên những tiếng cười vui vẻ sảng khoái. Không biết có phải rượu có tác dụng, hay là tâm ê ẩm, ta có chút khó chịu. Ta biết trong lúc này bọn họ có lẽ là đang ôn lại chuyện xưa, những chuyện mà ta không biết. Nhưng ta biết Dương Tiểu Yến kia thích hắn. Đang suy nghĩ, bên kia lại truyền tới tiếng cười vui vẻ của bọn họ, ta rất ít khi nghe được Mạc Thanh Cốc cười nói sang sảng vui vẻ như vậy. Ở trước mặt ta, hắn vẫn luôn là ngại ngùng, câu nệ, thậm chí mang theo thật cẩn thận.

Ta nhớ được có một quyển sách từng nói qua, một người chỉ có đứng trước người trong lòng mình mới có thể tùy ý, tự nhiên mà vậy. Ta cảm thấy trong lòng có cái gì đau nhói, chẳng lẽ? Chẳng lẽ. . . . . . Ta ôm đầu, không suy nghĩ tiếp nửa. Ta nghĩ ta nhất định là uống rượu say, bằng không làm sao ta có thể suy nghĩ như vậy .

*****************************

"Hừ, đám quân nguyên này là do ngươi kêu tới phải không” Bạch Mi Ưng Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn tái nhợt nghiêm mặt, xem ra ngày hôm qua say rượu, làm nàng rất khó chịu. Nàng trên người thản nhiên nghiêng mặt nhìn qua Bạch Mi Ưng Vương liếc mắt một cái, ánh mắt dừng ở Trương Vô Kỵ , "Ngươi cũng nghĩ là ta kêu đến sao?"

Trương Vô Kỵ sắc mặt không được tự nhiên quay mạt đi, không hề nhìn Triệu Mẫn. Triệu Mẫn sắc mặt xám trắng, thân mình lão đảo, cười đến thực chua sót, "Ngươi thực không tin ta, không tin ta." Nàng thật sâu nhìn Trương Vô Kỵ, "Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy." Nói xong, xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa

"Yêu nữ, còn muốn chạy?" Vi Phúc Vương ngăn Triệu Mẫn vừa muốn bước đi lại.

"Để cho nàng đi đi" Trương Vô Kỵ thống khổ nhắm mắt lại.

Triệu Mẫn dừng một chút, bước chân nhanh hơn, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng nửa .

"Giáo chủ, thả hổ về rừng sẽ gây hậu quả về sau." Dương Tiêu cũng khuyên nhủ.

Trương Vô Kỵ lắc đầu, không nói lời nào. Mọi người mình giáo biết giáo chủ là cố ý, cũng chỉ còn cách thở dài.

Vài ngày sau , ta không còn nhìn thấy Triệu Mẫn nữa. Hôn lễ, cũng không có bởi vì những biến cố này mà trì hoãn. Hết thảy công tác chuẩn bị đều nhanh chóng tiến hành. Mua đồ, thức ăn, giấy hỉ, tơ lụa , đều gấp rút chuận bị.

Dương Tiểu Yến thường tìm đến Mạc Thanh Cốc, sau lại dứt khoát ở lại Quang Minh đỉnh.

Hôn lễ tiến hành cũng không long trọng, không có mở tiệc chiêu đãi người giang hồ, chỉ toàn người minh giáo, chỉ có ba ngoại khách là chúng ta.

Không biết có phải hay không là Trương Vô Kỵ cùng hôn lễ phạm sát, vừa bái đường xong, hôn lễ liền nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Chu Chỉ Nhược thản nhiên mắt liếc, nhìn mặc Trương Vô Kỵ hỉ phục , "Vô Kỵ ca ca, lại làm chú rể nữa sao ?" Thanh âm không lớn, lại trấn động trong lòng mọi người.

"Chỉ Nhược, ta. . . . . ."

"Ngươi là muốn nói thực xin lỗi sao? Thế thì không cần" Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười, ngược lại hận nói, "Ta hôm nay cũng không phải là đến chúc phúc cho ngươi."

"Ngươi muốn làm gì?" Ân Dã Vương đứng ra, cả giận nói.

"Rất đơn giản, Trương Vô Kỵ lúc trước đối đãi ta như thế nào, ta liền như thế đó hoàn trả." Chu Chỉ Nhược cười lạnh, nói xong, chỉ thấy bóng dáng nhoáng lên một cái, hai tay thành trảo đã hướng Trương Vô Kỵ chộp tới. Trương Vô Kỵ không dự đoán được Chu Chỉ Nhược lại đột nhiên ra tay, kịp phản ứng thì Chu Chỉ Nhược đã tới gần. Đợi hắn phản kích, liền thấy được Chu Chỉ Nhược khóe miệng giương lên, thoáng thay đổi phương hướng, hai móng hướng một bên Ân Ly chộp tới.

Thời gian một cái nháy mắt, Ân Ly liền đã rơi vào trong tay Chu Chỉ Nhược, Ân Dã Vương khẩn trương, muốn nhảy tới đoạt người, nhưng Chu Chỉ Nhược căn bản không cùng hắn cứng rắn , luôn đem Ân Ly che lại. Ân Dã Vương lòng có cố kỵ, sợ đầu sợ đuôi, chẳng những không có cứu được Ân Ly, còn biến thành cực kỳ chật vật.

Chu Chỉ Nhược dùng sức tăng lực đạo ở cổ Ân Ly, ngoan độc nói, "Hừ, ai dám tiến đến, ta liền bóp chết nàng."

Ân Dã Vương hét lớn, "Ngươi dám!"

Chu Chỉ Nhược cười lạnh, "Ân Dã Vương nếu không tin, cứ việc thử xem." Nói xong, tay gia tăng lực đạo, Ân Ly hai mắt trở nên trắng. Ân Dã Vương sợ tới mức hoảng thần, "Hảo hảo hảo, Chu cô nương bình tĩnh, đừng loạn ."

"Chỉ Nhược, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Trương Vô Kỵ không thể nhịn được nữa cả giận nói.

"Trương giáo chủ rất hay quên nha, vừa rồi Chỉ Nhược không phải đã nói qua sao? Ngươi lúc trước đối đãi ta như thế nào, ta liền như thế hoàn trả."

"Thực xin lỗi là lỗi của ta, ngươi trước thả Châu nhi ra được không."

"Hừ, ngươi nghĩ rằng ta là con ních ba tuổi sao?" Chu Chỉ Nhược câm hận nói, "Nếu ngươi thực để ý nàng, vậy ngươi liền tự phế hết võ công đi."

Trương Vô Kỵ nghĩ nghĩ, nói, "Chỉ Nhược, nếu như làm vậy có thể giải hết nổi hận trong lòng ngươi, ta đây nguyện ý." Nói xong, giơ tay lên cao, lại bị Dương Tiêu ở bên cạnh chặn lại, "Giáo chủ, xin đừng hồ đồ."

Chu Chỉ Nhược sắc mặt đại biến, "Ngươi vì nàng mà làm thế, hảo, hảo, hảo." Nói ba cái hảo sau, mang theo Ân Ly nhúng người nhảy đi, thoáng đã không thấy bóng dáng. Mọi người đang chuẩn bị đuổi theo thì Vi Phúc Vương chạy đến, hắn sắc mặt lo lắng, lập tức đi đến trước mặt Trương Vô Kỵ, "Giáo chủ, không xong, vài phân đà của chúng ta đột ngột ị công kích.”

Mọi người sắc mặt đại biến, làm sao còn có tâm tư lo lắng chuyên Ân Ly nữa, cuối cùng, ta, Mạc Thanh Cốc, Dương Tiểu Yến đi Nga Mi cứu Ân Ly, những người đi đến các phân đà hổ trợ đối phó địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.