Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 10: Ở trên đường



Vi Nhất Tiếu cười nói:

“Xuống núi chạy rất mau, không oán giận đường núi khó đi nữa sao?”

Lâm Nhất Tần uể oải giơ bàn tay trầy da lên:

“Đều vì an nguy của bản thân, còn thời gian oán giận sao. Đám cao tăng kia bá đạo như vậy, cho rằng núi Thiếu Thất thực sự là nhà của bọn hắn sao? Hừ, Thiếu Lâm tự, thù này ta sẽ nhớ!”

“Nhớ thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi có bản lĩnh đánh lại họ sao?”

Tiểu Lâm cười âm trầm:

“Hừ hừ, ai nói trả thù thì cần đánh bại bọn hắn? Ta có thể ở cửa chùa hắt nước bẩn, đem Thiếu Lâm tự viết thành Thiếu Nữ tự, cắt sạch rau dưa trong chùa, phát truyền đơn thông cáo tăng nhân La Hán đường tìm bạn trăm năm, lại tuyên truyền lời đồn bọn họ giam cầm thiếu nữ xinh đẹp làm tiểu lão bà (vợ bé) cho phương trượng ~~ những tin đó đủ khiến bọn hắn gà bay chó sủa.”

Con dơi cười nghiêng ngả, vỗ vai Tiểu Lâm:

“Tốt! Tốt! Rất có phong phạm! Nếu ngươi muốn đánh lại bọn họ ta sẽ không giúp, nhưng làm mấy chuyện thú vị đó nhất định không thể thiếu phần của ta. ~”

“Ta biết mà…Ta nói này, ngươi làm gì tự nhiên đi điểm huyệt vài tên hòa thượng kia?

Ngoan ngoãn xuống núi là tốt rồi. Thiếu Lâm tự là đoàn thể mạnh nhất, luôn thích cùng xông lên, lại kết cái gì La Hán trận, không sợ bị vây đánh sao? Ta nghĩ ngươi từng bị thương nên phải nhớ kĩ chứ.”

“Hì hì, ngươi nghĩ ta lên núi Thiếu Thất chỉ vì ngắm phong cảnh sao? Mới bước chân vào giang hồ không phải nơi nơi đi một chút thì thành được. Cho dù bọn họ không đuổi, ta cũng tự khiêu khích vài tên. Xem ra lần này vận khí không sai, cùng thủ tọa La Hán Đường giao thủ, xem qua công phu Thiếu Lâm mới không uổng công đến đây.” Con dơi đắc ý.

“Ngươi! ! Hừ! Ta xem ngươi bị vây đánh còn cao hứng phấn chấn, thì ra sớm có dự mưu! !”

Tiểu Lâm máu nóng xông lên đầu, hoa mắt chóng mặt choáng váng. Thì ra mình bôn ba vất vả đều để hắn bồi luyện (bồi dưỡng và luyện tập), cuối cùng mình đã biết từ “vô cớ sinh sự” viết như thế nào.

Trán nổi gân xanh, lúc này nàng nghiến răng kèn kẹt, vươn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo hướng Vi Nhất Tiếu mà chộp.

Vi Vi vừa không trốn tránh cũng không phản kháng, cừ hì hì mặc nàng vừa nhéo vừa ngắt cánh tay mình.

Dùng sức nhéo nửa ngày, ‘con dơi’ cũng không có phản ứng gì, Tiể Lâm chỉ thấy cứ như mình dùng sức nhéo tấm da trâu, lực công kích không đủ phá tầng phòng ngự của đối phương. Đánh muốn mệt mà đối phương không động không tránh cũng không mất một giọt máu, nàng thế mới không cam lòng buông tay.

“Sớm muộn gì cũng bị ngươi làm cho tức đến chảy máu não. Trách không được ngươi luyện khinh công tốt như vậy, để gây chuyện rồi chạy nhanh chứ gì!”

“Không sai, không sai. Đó cũng xem như bản chất của khinh công~”

Lâm Nhất Tần thất bại gục đầu lên tay lái. Người này cứng mềm tốt xấu đều không nhe, lời châm chọc ném qua cũng chỉ như gió mát thổi qua tai. Đánh không lại, trách không xong, thật sự là ma đầu khó giải quyết nhất nàng gặp trong trời đất này.”

Lâm Nhất Tần không biết rõ lắm Vi Nhất Tiếu trước khi gia nhập Minh Giáo có kết thù với Thiếu Lâm tự không, tuy giận sôi lên vẫn lo lắng hỏi chút:

“Đầu ngốc kia có biết tên ngươi không?”

“Hắn không hỏi ta, ta có rảnh đâu mà nói cho hắn.”

Tiểu Lâm thầm nghĩ: “Thật may, hòa thượng kia không biết hắn tương lai là Thanh Dực Bức Vương. Nếu đem sổ nợ này tính lên đầu Minh Giáo thật oan uổng. Đến lúc đó bọn họ khẳng định đem nguyên nhân từ chính họ cầm vũ khí đuổi người xuống núi bẻ cong thành ‘con dơi’ chủ động lên núi khiêu khích… À đương nhiên đây cũng có một phần là sự thật.”

Chạy gần một giờ với tốc độ cao, hai người đã cách xa núi Thiếu Thất đến chừng năm trăm dặm. Nghĩ đến nhóm đầu ngốc kia hôm nay làm thế nào cũng đuổi không kịp, Lâm Nhất Tần mới dừng xe lại xử lí vết thương.

Tuy chỉ là da thịt chi thương, nhưng Lâm Nhất Tần trước giờ chưa chịu qua khổ, nhìn đến hồng hồng trắng trắng vẫn thật kinh hãi. Lấy gói thuốc ra, không nghĩ tới thuốc trị thương mua định chuẩn bị cho Vi Nhất Tiếu lại dùng trên người nàng, nàng không khỏi cảm thán người xui uống nước cũng giắt răng, đi tham quan du lịch cũng bị đuổi giết.

Lâm Nhất Tần vén quần áo, Vi Nhất Tiếu dùng nước rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, băng vết thương, thủ pháp thuần thục mau lẹ, bạn học Tiểu Lâm kỹ thuật tự nhiên không thể sánh bằng.

Băng đầu gối nàng cẩn thận, Vi Vi đứng dậy nói:

“Tốt lắm, đừng nhe răng nhếch miệng, chẳng qua chỉ là chút da thịt chịu thương thôi.”

“ Ta cũng không giống ngươi đầu đao liếm máu bỏ mạng à. Ài, hi vọng đừng để lại sẹo.”

“Có sẹo cũng không ở trên mặt, ngươi sợ cái gì?”

“Mặc áo ngắn tay cùng áo tắm sẽ thấy sẹo a.”

“Cái gì là áo ngắn tay, áo tắm?”

Lâm Nhất Tần im lặng. Ở Nguyên triều mặc áo ngắn tay không khác gì trần truồng, ai biết nàng đời này còn có cơ hội mặc loại quần áo này không?

“Nếu ở đây đã không có chuyện gì, chúng ta lại bàn vấn đề huyệt đạo của ngươi đi.”

Con dơi cười âm trầm.

“Vì cái gì, ngươi không để ta an tĩnh một chút được à. Công phu ngươi luyện không thành còn đổ cho ta…Ngừng! Ngừng! Ngươi buông tay! Được rồi, được rồi, do người ta kì quái được chưa…”

Bạn học Tiểu Lâm bất lực thừa nhận.

“Ta chỉ nghe nói trăm năm trước có cao nhân có thể dùng nội lực tuyệt đỉnh đem huyệt đảo nghịch chuyển vị trí, giờ đã thất truyền chứ chưa từng nghe qua người không có huyệt đạo, bằng không lấy công lực của ta không thể không có tác dụng.”

“Cái gì không có tác dụng, ta thấy hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Ngươi xem, đều chọc cho bầm tím rồi!” Tiểu Lâm bi phẫn vén tay áo.

Vi Vi lắc đầu, tác dụng này đương nhiên không phải tác dụng của việc điểm huyệt:

“Ta mặc kệ ngươi có điểm lạ kì gì. Điểm huyệt vốn dùng để tránh đả thương ngươi.

Ngươi thân không võ công, nhiều lắm điểm huyệt để không cho ngươi chạy trốn. Nếu điểm huyệt không có tác dụng, đối phương sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, trong lúc vội vàng không chừng giết ngươi cho nhanh.”

“Không nghiêm trọng vậy chứ?! Kia mỗi lần có người điểm huyệt ta làm bộ bất động là được rồi.

“Hì hì, ngươi làm sao biết đối phương điểm huyệt gì? Khiến ngươi câm miệng hay khiến ngươi choáng váng? Bị điểm huyệt khác nhau tự nhiên có phản ứng khác nhau, cùng điểm huyệt Định Thân nhưng cách điểm khác nhau cũng làm cho ngươi ta bất động hoặc suy yếu ngã xuống đất khác nhau”

“Nhiều như vậy? Ta không phản kháng cũng không được, các ngươi làm sao lại bá đạo như vậy?”

“Trên đời này kẻ mạnh là đạo lí, hì hì, bá đạo như thế thì như thế nào? Ngươi có cách gì chống lại?”

Lâm Nhất Tần uể oải lắc đầu. Huyệt đạo ở thế giới bình thường rõ ràng không có phản ứng lớn lắm. Nhưng không thể luyện nội công, lại đem bản thân đặt vào nguy hiểm cũng không được. Bản thân không học võ, làm gì quan tâm ba thứ huyệt đạo kia.

Những lời này tự nhiên không thể nói với Vi Nhất Tiếu, chỉ có thể nói:

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Học điểm huyệt. Không đúng, chính xác mà nói là học nhận thức huyệt đạo.”

“Sau đó xem đối phương điểm huyệt gì thì ta làm phản ứng đó?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy~~”

“Dạy cái đầu ngươi oa! ! Phiền toái như vạy chỉ để phản ứng khi người khác muốn đối phó ta. Ta thà chết cũng không muốn học! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Kết quả bệnh tâm thần xong rồi vẫn phải học.

Trên thế giới này, học một môn công phu cao thâm đôi khi cũng không cần cầu học mãnh liệt tới mức trời cảm động đất ưu thương, mà là sư phụ tới cửa đẩy mạnh tiêu thụ bắt buộc phải học, không thể cự tuyệt.

Nói đến công phu điểm huyệt, ngoại trừ cha và con gái, mẹ con, vợ chồng, từ trước đến nay nam sư không truyền nữ đồ, nữ sư không truyền nam đồ. Lúc này xã hội vẫn thật phong kiến. Tuy người trong giang hồ không cổ hủ như phu tử, nhưng nam nữ khác biệt vẫn phải phân rõ. Ngươi nghĩ xem, nếu không chạm vào mọi loại huyệt đạo quanh mình, sao có thể học công phu này?

Năm đó Chu Bá Thông dạy Lưu quý phi điểm huyệt, một người đương lúc thanh xuân, một người khí huyết sôi trào, ngày ngày da thịt thân cận liền lâu ngày sinh tình, cuối cùng phá hư gia đình hoàng gia đang hài hòa đó thôi.

Nói như vậy, Vi Vi bắt Tiểu Lâm học điểm huyệt thật sự là tâm hoài bất quỹ (lòng mang ý xấu).

Đáng tiếc, quá trình học của hai người lại khác Chu Lưu một trời một vực.

Ngoại truyện 1: Giáo trình học điểm huyệt:

Ngày đầu tiên:

“Ngón trỏ điểm huyệt trên sống lưng, thế mà cũng nhớ sai!”

“Ngươi chọc chọc sau lưng ta, ta nhìn không thấy! Điểm một ngón, hai ngón, ngón cái

hay ngón út, ta làm sao biết mà đòi phản ứng được.”

“Vậy à, vậy ta dụng nội lực chọc một lần cho ngươi nhớ kĩ ha!”

“Đừng đừng! Dựa vào cái gì luôn uy hiếp ta! Có nội lực thì giỏi lắm à!”

“Hì hì, ta có ngươi không có, ta đương nhiên giỏi hơn ngươi.”

“Con dơi rất giỏi. Phiền ngươi mang bản đồ huyệt đạo trên cơ thể người đến cho ta được không? Nhiều huyệt đạo chi chit san sát nhau làm sao ta nhớ hết?”

“Người có hơn ngàn huyệt đạo, ngươi chẳng qua chỉ cần nhớ vài thủ pháp điểm huyệt đơn giản còn làm không xong. Đến lúc đó người khác điểm huyệt lên người ngươi chứ không phải trên bản đồ kia, ngươi tìm bản đồ huyệt kia có ích gì?”

“Đơn giản cũng phải đến gần trăm huyệt! Ta muốn bản đồ để nhớ tên huyệt. Hừ, bản đồ đó có gì khó kiếm đâu cơ chứ, chỉ 1 đồng 2 đồng là mua được rồi…”

Buổi tối ngày đầu tiên, Lâm Nhất Tần kéo quần áo lên nhìn thấy trên người nàng, ở các huyệt đạo đều bầm tím. Vì thế nàng lấy bút bi ra, ở những nơi có thể với tới liền ghi chú: “Thượng Liêm, Hạ Liêm, đây là…À, là Hội Tông”

Ngày hôm sau:

“Bản thân trí nhớ kém còn đổ lỗi cho tên huyệt khó nhớ, lại đây, nói cho ta Tam Tiêu Du cùng Thiên Môn ở đâu? Không được vén quần áo lên xem ghi chú!”

“Cá nướng ở trong tủ lạnh, Thiên Môn ở trên trời…Oa! Oa! Buông tay! Buông tay!”

(p/s: tỉ ấy chơi chữ: “Du” đồng âm với “ngư” nghĩa là cá, Thiên Môn là cổng trời phải ở trên trời rồi)

“Ta xem người cần xuống lòng sông xem Khúc Trì cùng Tiếu Hải ở đâu, hoặc ngay một chưởng đem ngươi đến Quỷ Môn quan đi tham quan Huyết Trì”

(p/s: ca ấy chơi chữ lại: Khúc Trì, Tiếu Hải, Huyết Trì là tên huyệt đạo, trong đó Trì là ao hồ, Hải là biển, Huyết Trì là ao máu dưới âm phủ.)

“Ô ô ô... Sư phụ! ta sai rồi... ...”

“Ngàn vạn lần đừng gọi ta là sư phụ. Ngươi không chê ta khó coi, ta còn ngại nhìn đến ngươi.!”

Buổi tối hôm sau, Lâm Nhất Tần bị bắt xóa hết ghi chú trên người.

Nàng làm con bù nhìn nhỏ đem tên Vi Nhất Tiếu khắc lên, sau đó mắt lộ hung quang cầm đinh đâm mạnh vào: “Cho ngươi chọc! Cho ngươi chọc! Phế võ công của ngươi! Hắc hắc hắc hắc…”

Ngày thứ ba:

“Nguyền rủa cần biết ngày sinh tháng đẻ, chỉ viết tên thì không thành. Vi gì đó ngày sinh tháng đẻ, đến ta còn không biết, ngươi làm sao biết được? Hì hì hì hì ~~”

“ORZ……” (biểu tượng quỳ lạy) ^:)^

Ngày thứ tư:

Lâm Nhất Tần đem tất cả những gì có thể giảm xóc bày hết ra đất: thảm, da lông, ghế ngồi,… Sau đó liền bắt đầu quá trình đứng lên, nằm xuống, nhổm dạy, giả bộ trúng chiêu ngã xuống đất.

“Sai rồi, ta vừa điểm huyệt ngủ của ngươi, ngươi mở to mắt gục xuống là chuyện gì xảy ra?”

“Đại hiệp ra tay như gió, ta chưa kịp nhắm mắt liền ngủ rồi…”

“Khi ngã xuống không cần lấy tay chống! Ngươi trúng chiêu liền té xỉu, sao có thể chống đỡ!”

“Không phòng hộ gì liền bẹp cái ngã sấp thật rất đau…”

“Ngươi đã té xỉu, trên mặt không cần có biểu tình vặn vẹo.”

“Phương hướng ngã xuống không đúng!”

“Định thân rồi không cần động đậy, vừa ở tư thế gì giữ nguyên tư thế ấy.”

Buổi tối thứ tư, Lâm Nhất Tần cả người bầm tím, hoài nghi mục đích Vi Nhất Tiếu kiên trì bắt nàng học nhận thức huyệt. Đây chẳng phải là muốn chỉnh người sao?

Dù tức giận cũng không có cách phản kháng. Chuyện bi ai nhất trong đời người cũng chỉ đến thế mà thôi…

Năm ngày học nhận thức huyệt cuối cùng thắng lợi, bạn học Tiểu Lâm đạt tới trình độ không có huyệt hơn hẳn có huyệt, cảnh giới thần kì không trúng huyệt hơn hẳn trúng huyệt.

Chỉ tiếc tác giả khổ tâm an bài cơ hội hai người tiếp xúc thân mật, kết quả một thân xanh tím cùng một bụng oán giận.

Sau khi khóa học nhận thức huyệt đạo kết thúc thắng lợi, Vi Nhất Tiếu đem các loại thiết bị giảm xóc sắp xếp gọn gàng, liền phát hiện thứ gì đó kì quái. Hình dạng trông lạ kì, phía trên có mười mấy nút tròn chia thành bai bên, thoạt nhìn…trông thật tà ác. Vì thế Vi Nhất Tiếu không chút do dự liện nhấn nút.

Một ánh sáng bạc lóe lên, trong không gian xuất hiện ba người. Khinh công cao thủ cũng không thể thần kì như vậy, ngay cả Vi Nhất Tiếu cũng không nhìn ra manh mối, không khỏi chấn động, nâng tay chuẩn bị đối phó quân địch.

Ba nười hai lớn một nhỏ, một nam nhân hơn 20 tuổi, trên đầu mang trang sức kì quái, lưng đeo trường kiếm dài, áo trường bào đên, áo khoác trắng kì dị, trên cổ khoác khăn quàng thật dài, không có gió cũng tự bay, biểu tình lạnh lùng thần thái ngạo nghễ.

Một người khác là thiếu niên mười mấy tuổi, trang phục bình thường, tóc đen cột đuôi ngựa, áo choàng màu vàng nhạc, cười đến thật vui vẻ, trông không có địch ý.

Cuối cùng là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, ánh mắt to tròn trông có vẻ già trước tuổi đầy khôn khéo.

Ba người trang phục thần thái không giống nhau, vì sao đột nhiên xuất hiện nơi này?

Đứa trẻ kia tuổi còn nhỏ, sao khinh công có thể cao cường vậy?

Vi Nhất Tiếu không hiểu chút nào, lòng sinh cảnh giác.

Ngay tại thời khắc khẩn trương vạn phần, Lâm Nhất Tần đột nhiên hét to:

“Ngươi làm sao tự tiện đụng vào đồ của ta?”

Tiến đến đoạt lại vật thể kì quái. Vi Nhất Tiếu đem nàng kéo ra sau, thấp giọng dặn:

“Không cần ồn ào, có địch nhân.”

Lâm Tiểu Tiên buồn bực vạn phần, thấy Vi Nhất Tiếu nắm chặt máy chơi game của nàng, xem ra không giải thích một chút là không được.

“Không phải địch nhân, đây là ảnh chụp 3 chiều của gia đình ta. Trong đây đều là hình ảnh của thân thích bằng hữu, đều là hình ảo.”

Nói xong liền lấy tảng đá ném qua, tảng đá này tự nhiên không hề trở ngại xuyên qua thân thể thiếu niên.

Vi Nhất Tiếu đã quen với các loại pháp bảo kì quái bên trong lợn rừng (Wild Boar), lúc này vẫn xem “ảnh chụp gia đình” thật kinh dị. Nhìn ba người biểu tình, động tác, quần

ảo kiểu tóc y như thật, không nhịn được lắc lắc máy chơi game hỏi:

“Bọn họ cũng không ở nơi này, chính thứ này hiện ra bóng dáng họ?”

“Ừ, đúng thế. Ngươi đi lên đánh cũng đánh không được họ”

“Bọn họ là ai?”

Lâm Tiểu Tiên nuốt nước miếng, chỉ vào đứa bé nói:

“Đây là Conan, đứa nhỏ bên hàng xóm nhà ta”. (Lựa chọn trò chơi trinh thám)

“Đây là Lí Tiêu Dao, biểu đệ của ta”. (Lựa chọn trò chơi RPG)

“Đây là Mộc Bạch Tai, là đường ca của nhị biểu tỉ họ xa của đứa cháu út nhà dì cả của ta” (Lựa chọn trò chơi điều khiển)

Thật xin lỗi các ngươi…

“Hắn không giống thân thích của ngươi.” Phán đoán trảm đinh tiệt thiết (chắc như đinh đóng cột)

Lâm Nhất Tần đầu nổi gân xanh, tuy nàng cùng họ đúng là trông không giống, nhưng cũng không cần dùng giọng điệu hoài nghi thế mà nói với nàng chứ, vì thế liền hung tợn nói:

“Chưa từng nghe qua không gì là không thể sao?”

Nói xong liền đoạt lại máy chơi game, tắt nguồn, cất sâu vào thùng.

Lâm Nhất Tần trong máy trò chơi này có cất giấu bí mật tà ác, chỉ có thể dùng máy tính sửa chữa, nhưng nàng lại không mang theo máy tính.

Thôi, khiến cho nó vĩnh viễn bị chôn vùi đi…A men…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.