Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 17: Đi hay dừng đều tùy duyên



Lâm Vi hai người từ biệt một nhà Tạ Tốn, lại khôi phục hành trình hai người một xe.

Dưỡng thương, du lịch thêm trộm mộ, hai người đã lưu lại phương Bắc gần nửa năm, cảnh sắc xem đã thấy chán, đang định tiến về phía nam đi dạo.

Hơn nữa bạn học Tiểu Lâm sợ lạnh, tuy Tạ Tốn đem cho nhiều tấm da thú thật dày để khoác, nhưng nàng vẫn lạnh đến mức co vai rụt lưng, mỗi ngày đều ở trong xe điều hòa không chịu ra, thầm nghĩ xuống nam tránh rét.

Nào biết người tính không bằng trời tính, đi tới Hà Nam, đột nhiên trời giáng bão tuyết, tuyết rơi dày đến đùi người. Tuyết rơi như bong, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay.

Cảnh sắc dù tráng lệ, giao thông lại đình trệ. Wild Boar tuy miễn cưỡng có thể chạy, nhưng cần nhiên liệu hóa học duy trì, Lâm Nhất Tần không muốn hao xăng, vì thế hai người bị nhốt trong tòa thành nhỏ, đợi đầu xuân tuyết tan.

May mắn bạc còn không ít. Hai người tìm một khách điếm nhỏ thuê trọ. Lấy tiền của người khác ở trọ ăn uống đương nhiên không thấy tiếc. Nơi trấn nhỏ, Lâm Nhất Tần đi dạo vài lần liền thấy chán, trừ việc đi trên đường gặp một soái ca áo trắng làm người ta kinh diễm, lại không còn chuyện gì thú vị khác phát sinh.

Vi Nhất Tiếu mỗi sáng đều mất tích, trời tối đen như mực mới trở về, thậm chí còn có hôm nhảy cửa sổ vào, làm hại bạn học Tiểu Lâm cho rằng đêm khuya có trộm, ném ghế xôn xao.

Đương nhiên không ném trúng, sau còn bị hắn cười nhạo đến con kiến còn ném không chết.

Cũng không biết hắn đi luyện công hay đi dạo nữa…

Lâm Nhất Tần cũng lười hỏi. Hai người cùng đi du lịch, cùng trộm mộ tuy rằng vui vẻ, nhưng đó là việc làm tập thể. Nếu không có chuyện gì cũng dính chặt lấy nhau thì chắc cũng phát điên.

Nàng dứt khoát mua mấy bảng chữ mẫu trốn trong phòng luyện chữ phồn thể. Đường đường tốt nghiệp đại học hiện đại, bây giờ lại biến thành chỉ biết đọc không biết viết, nhiều lần bị Vi Vi cùng Tạ Tốn khinh bỉ, thật không chịu đựng nổi.

Viết được hai ngày, bản năng trạch nữ phát tác, ngay cả cơm cũng cần tiểu nhị mang đến phòng cho, gần như đạt đến trình độ cao nhân bế quan tu luyện.

Nhưng tục ngữ nói rất đúng, nhân ở trong nhà tọa, họa theo trời mà đến (người ngồi trong nhà không cũng gặp họa). Trạch nữ bí mật trang bị cột thu lôi cũng tránh không được sét lớn từ tình tiết trong tác phẩm do tác giả an bày.

Đến một ngày không biết là ngày hội gì. Trong điếm tiếng người ồn ào sinh ý vô cùng tốt, người làm còn không đủ, tiểu nhị liền nhờ Tiểu Lâm tự đi phòng bếp kiếm ăn.

Lâm Nhất Tần xem trái xem phải, thấy bát canh thịt dê trông ngon mười phần, liền bảo đầu bếp múc cho mình một to lớn, lại cầm bánh gạo, dè dặt cẩn trọng lên lầu.

Ài, bạn học Tiểu Lâm đi chưa đến nửa đường đã bị bát làm nóng tay, vội vàng chạy về phòng, kết quả ở góc cua đụng phải người ta.

Tuy nàng vội vội vàng vàng đụng vào người khác. Kết quả đối phương phản ứng cực kì nhanh, đẩy bát canh, chén canh nóng bỏng tránh không khỏi đổ ra tay Lâm Tiểu Tiên. Dù mặc áo bông, nàng vẫn bị phỏng đến mức oa oa kêu to.

Nếu đối phương là một soái ca ôn nhu nhiều tiền, sau đó sẽ phát triển một đoạn tình cảm luyến ái, câu chuyện kia thật có giá trị.

Sự thật là đối phương là một mỹ nữ dáng người mẫu cao gầy, nhất thời cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng, huống chi do bản thân hoang mang rối loạn đụng phải người ta, người ta cũng không oán giận gì.

Mĩ nữ này thật có trách nhiệm, lôi Tiểu Lâm đến phòng nàng, lấy quần áo của chính mình cho nàng thay, lại từ trong phòng lấy ra một hộp sắt nhỏ.

“Đây là thuốc trị ngoại thương, giảm đau rất hiệu quả, trước bôi một chút đi.”

Dứt lời liền thuần thục bôi một tầng thuốc mỡ mỏng lên tay Lâm Nhất Tần, nơi nóng hồng trở nên mát mẻ thoải mái.

“Ân…Cảm ơn. Ngượng ngùng, là ta đụng phải cô, ngược lại làm phiền cô như vậy”

Lâm Nhất Tần 1m6, đứng tới cằm vị mĩ nữ cao ráo, hơn nữa đối phương ôn nhu khí chất đại tỉ, nhất thời cảm thấy bản thân chỉ giống đứa nhỏ.

“Đâu phải, do ta tinh thần hoảng hốt, phản ứng trì độn mới đem canh đẩy lên người ngươi”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:

“Trì độn? Là phản ứng cực nhanh đó.”

Một bên cảnh thận đánh giá mỹ nữ, phát hiện nàng mặc trường bào, bên trong mặc khố trang,, lưng đeo trường kiếm, là một nữ hiệp.

Nàng đột nhiên nhớ tới trong phim võ hiệp, luôn vì chút nguyên nhân nào đó mà mạc danh kì diệu đá đồ ăn, đạp bay đồ uống, lại nghĩ một chén canh cũng không tính gì, lúc này mới tin tưởng “trì độn” trong lời nữ tử.

Vừa rồi cảm thấy nàng rất quen thuộc, lúc này cuối cùng nhớ ra nửa tháng trước ăn cơm trong thành đã thấy nàng cùng sư ca.

“A, hình như ta đã thấy cô, cô cùng một đại hiệp ở tiệm rượu Đồng Phúc ăn cơm”

Nhớ lúc ấy xem bọn họ có chút mâu thuẫn, nhàm chán vô sự nàng liền tò mò bát quái.

Hiện tại cũng không có gì gấp, không bằng liền kết thêm bạn.

Mỹ nữ áy náy cười, hiển nhiên không nhớ rõ Lâm Nhất Tần. Từ chiều cao đến tướng mạo xuất chúng đều tự nhiên được người khác nhớ đến, bất quá Tiểu Lâm từ trước đến nay đều tự nhận mình là thành viên bộ tộc người qua đường, bị bỏ qua vẫn không để trong lòng, lúc này tự giới thiệu một chút. Mỹ nữ cũng lễ phép đáp lại:

“Ta họ Phương, tên Định Tầm. Kia…Đó là sư huynh ta…”

Mặt nàng ửng hồng, lộ ra thần sắc ưu sầu.

Vừa mới quen nhau, cũng không thích hợp hỏi nàng vì sao mất hứng, Lâm Nhất Tần chỉ có thể xuất phát từ lễ phép mà nói chút lời khách sáo:

“Vậy sư huynh cô cũng ở nơi này sao? Gần đây tuyết rơi thật lớn, nhiều người không ra khỏi thành được.”

“Không…Lâm cô nương, cô ở trên đường nếu gặp sư ca ta, ngàn vạn lần đừng nói cho huynh ấy ta ở đây.”

Tiểu Lâm gật đầu. Nàng dù thích xem soái ca, nhưng chưa đến độ đáng khinh tới mức thấy soái ca bên đường liền tấp vào.

Xem ra Phương cô nương cũng không nghe lời sư huynh quay về núi, mà vụng trộm tìm tiểu điếm ở lại tùy thời quan sát. Không biết vị soái ca sư huynh muốn làm chuyện nguy hiểm gì, khiến mĩ mạo sư muội lo lắng thế này.

Phương Định Tầm sợ bị sư huynh phát hiện, không dám ra khỏi khách điếm, ngày ngày ngốc trong phòng khó chịu. Hai nữ nhân không người đoái hoài, gặp người cùng tuổi cùng tính nói chuyện phiếm đều cảm thấy an ủi mười phần.

Ngày hôm sau, Lâm Nhất Tần đến trả quần áo, hai người đã có chút quen thuộc.

“Nói cho cùng sư huynh cô võ công siêu tốt, lại thông minh tỉnh táo, cô lại đưa hắn mượn bảo kiếm, chuẩn bị vạn toàn như vậy còn lo lắng gì?”

“Ai, ngươi không biết. Hắn cũng từng nhiều lần cùng địch nhân lợi hại ước hẹn luận võ, ta cũng không lo lắng. Đối thủ lần này tuy tuổi trẻ, không có danh vọng gì, lòng ta lúc này không hiểu sao lại vô cùng bất an.”

“Quan tâm quá tất loạn thôi. Bọn họ hẹn khi nào so tài, cô vụng trộm đi xem là được.”

Định Tầm sắc mặt trầm xuống nói:

“Không được. Sư huynh ta tâm cao khí ngạo. Ta đáp ứng hắn về núi trước, nếu bị hắn phát hiện ta từ xa quan sát, nhất định cho rằng ta khinh thường hắn.”

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ quả là sĩ diện khổ thân. Chẳng lẽ sợ bản thân ra chiêu không đủ khốc, ở trước mặt người trong lòng không dọa được người khác? Ai, có lẽ sợ nàng lo lắng, ảnh hưởng lực tập trung đi…

Đáng thương vị nữ hiệp đặc lập độc hành, lại mỗi ngày ngồi lì trong phòng nhỏ lo lắng hãi hùng, đến cửa cũng không dám ra.

Lúc này Lâm Nhất Tần hàm súc truyền thụ cho nàng “108 chiêu nắm quyền chủ động trong quan hệ nam nữ’ tuyệt thế thần công. Tuy rằng chỉ là lí luận suông, nhưng hoa chân múa tay thượng nhảy hạ khiêu nói bốc nói phét biểu tình phong phú, lại có các dẫn chứng kinh điển, biểu hiện kinh nghiệm thật phong phú.

Phương nữ hiệp cho rằng bản thân may mắn dị thường, ở nơi khách sạn nhỏ gặp tuyệt thế cao nhân, lúc này chăm chú lắng nghe, tập trung ghi nhớ.


Một ngày đêm khuya, giơ bàn tay không thấy năm ngón, nguyệt hắc phong cao thời tiết tốt,…, Lâm Tiểu Tiên đã truyền dạy xong chương trình học “18 chiêu thức để hắn mê luyến ngươi”, từ phòng Phương nữ hiệp về, chuẩn bị đi ngủ.

Đột nhiên nghe thấy cửa sổ trong phòng ‘rắc’ một tiếng, ‘phù phù’ một tiếng, Lâm Nhất Tần nhất thời khẩn trương. Nàng biết Vi Nhất Tiếu dù có sở thích nhảy cửa sổ, nhưng hắn khinh công trác tuyệt, chưa bao giờ làm ra tiếng động gì.

Tên sứt sẹo này là ai? Trộm đêm hay là hái hoa tặc?

Tiểu Lâm nhẹ nhàng lấy cờ lê quý hóa ra, tâm tình chờ mong nhẹ nhàn đẩy cửa, bật chế độ mắt hồng ngoại của trạch nữ nhìn trong đêm, nhẹ mở cửa tiêu sái bước vào.

Sau đó quả nhiên phát hiện trên sàn gần cửa sổ có một bóng dáng đã ngã xuống! Lâm Tiểu Tiên giơ cao cờ lê, hưng phấn đi qua, nhưng nhìn người này…

Lông mi tinh tế nhăn lại, mặt trắng bệch không giống người sống, gầy gò cùng dũng mãnh dung hợp.

Bạn học Vi Nhất Tiếu.

Đây quả nhiên không phải văn NP sao? (NP là gì chắc các bạn cũng hiểu, là trên hai người cùng XXOO một lúc đó)…Ngay cả tí kinh hỉ cũng không có.

(Bạn học Tiểu Lâm à, bạn cuồng sắc đến mức đó sao?)

Lâm Nhất Tần cả kinh đem cờ lê nện xuống ngón chân trước, chân sau nhảy đến bên người Vi Nhất Tiếu, vừa kéo vừa tha hắn lên giường, cảm thấy bản thân như đang tha khối băng lớn.

Nàng đốt đèn lên, chỉ thấy mặt hắn bao phủ một lớp khí đen, khớp hàm không ngừng va chạm, hiển nhiên lạnh vô cùng.

“Ngươi bị thương? !”

Lâm Tiểu Tiên lúc này không chút do dự dùng tay hướng trên người Vi Vi sờ soạng.

Bạn học Vi Nhất Tiếu quả không hổ là Bức Vương, người trọng thương vẫn dang tay ngăn trở móng heo đang tàn sắt bừa bãi, gằn giọng:

“Sắc nữ,…Ta bị nội thương…”

“Sao lại thế? Ngươi gặp địch nhân?!”

“Luyện công…Tẩu hỏa nhập ma…”

“Đùng đùng…” sét đánh ngang tai, đem Lâm Tiểu Tiên đánh cho hồn bay phách lạc, ảm đạm mất hồn.

Tới rồi, ngày này cuối cùng cũng tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.