Bạn học Lâm Nhất Tần nhà ở lầu 38 mười một năm, cũng từng phơi khăn ngoài ban công, nhưng chưa bao giờ bị đối đãi như khăn lau thế này, tự dưng bị đem treo ở độ cao bốn năm tầng lầu nhìn xuống thế giới mặt đất.
Tường thành mỏng manh dựng bằng tre, dù không có ai tác động vào, mùa đông tuyết rơi dày làm sao chịu được sức nặng của người trưởng thành?
Nàng chỉ có thể giữ chặt ‘báng súng’, bị dọa đến thần hồn điên đảo.
Lúc này vẫn trời đông giá rét, ban đêm bên ngoài xuống dưới âm mười mấy độ, gió lạnh ào ào thổi qua, nước đóng thành băng.
Lâm Tiểu Tiên cổ áo bị treo trên mũi trượng cao cao xốc lên, lộ ra nửa bụng trắng, chỉ tiếc không thể bay lên trời, trong gió lạnh ảm đạm thê lương, cuối cùng tự mình cảm nhận được “Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. ”
(Ta muốn bay về theo gió /Chỉ sợ lầu quỳnh gác ngọc /Cao thẳm rét nhường bao)
Tiên sẽ không cưỡi mây lướt gió, ngã xuống liền thành bánh bột ngô thịt heo.
Lúc này đã là chín giờ tối. Người dân thành nhỏ không sống về đêm, tất cả đều chìm trong mộng đẹp, cửa thành cũng sớm đóng.
Bởi vậy tuy ngoài thanh cao treo một thanh xuân cô nương dáng người thật tốt áo quần bại lộ, nhưng tuyệt thế kì quan lại không người nhìn.
Dương Tiêu khi nhảy xuống không điểm á huyệt Tiểu Lâm, mà nàng cũng không dám cao giọng kêu cứu.
Nàng ra khỏi khách điếm liền bị bắt cóc, chứng tỏ đồng chí tả sứ đã sớm tìm hiểu rõ chỗ ở bọn họ. Nếu lần này hắn làm bộ rời đi, lại ở gần đó mai phục, tùy tiện kêu Vi Nhất Tiếu đến chỉ khiến Vi Vi rơi vào bẫy. Tả sứ bỏ tên ngốc treo nơi cao là muốn câu con cá lớn hơn.
Lâm Nhất Tần thầm nghĩ:
“Ngươi được lắm Dương Tiêu, không chỉ thị phi không phân, còn chuẩn bị hãm hại huynh đệ trong giáo. Ngươi muốn ta kêu, lão tử cố tình không kêu. Ta lạnh, ngươi trốn trong tuyết cũng không tốt hơn! Xem ai chết trước ai!”
Trong lòng cố chấp, cắn chặt răng, dù đông lạnh đến toàn thân phát run cũng không rên một tiếng.
Nhưng có mấy nữ sinh lực tay đủ mạnh đu người về trước?
Chẳng mấy chốc, hai cánh tay nàng đều mỏi muốn buông, nhưng buông tay thì sẽ toi mạng, nàng chỉ có thể một bên ân cần hỏi thăm tổ tông tả sứ, một bên mặc niệm ‘Mạnh Tử cáo thiên hạ’.
Đọc ba mươi mấy lần, hai tay đã mất hết cảm giác, dần dần chết lặng.
Sắc trời tối đen, một ánh sao cũng chẳng thấy. Trong thế giới yên tĩnh, chỉ có mảnh tuyết trắng xóa phản xạ ánh trăng mỏng manh.
Không biết sau bao lâu, Lâm Nhất Tần cảm thấy phát run cũng mệt, toàn thân chết lặng mệt mỏi, thậm chí buồn ngủ, liền ý thức đại sự không ổn, liều lĩnh mở miệng kêu cứu, lại phát hiện thanh âm bản thân mỏng manh mệt mỏi, chẳng khác gì tiếng mèo mới sinh.
Đợi đến khi Vi Nhất Tiếu lục toàn thành, cuối cùng ở ngoài tường thành phát hiện nàng đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Ngoài thành một mảnh mông lung, tuyết rơi trắng xóa yên tĩnh, một ‘con dơi’ vĩ đại áo xanh bỗng nhiên bay lên, trên tường thành hiện lên một bóng dáng khủng bố hắc ám.
Vi Nhất Tiếu bay lên tường thành, thấy Lâm Nhất Tần thần chí không rõ, hai tay gắt gao ôm trượng đã cứng ngắc, thế nhưng không thể buông tay. Đoạn lấy chủy thủ cắt cây sắt, nhẹ nhàng ôm nàng hạ xuống tường thành, chỉ cảm thấy tứ chi đều lạnh lẽo.
Xuống đất nhìn kĩ, nàng hai mắt nhắm nghiền, tim đập thật chậm, hô hấp cực kì mỏng manh, biết toàn thân nàng đông cứng, không cứu trị sẽ lập tức chết.
Lúc này đem nàng ôm ngang, ngồi xếp bằng, tay đặt trên huyệt ‘Linh đài’ trước ngực, đan điền tụ khí truyền nội lực hùng hậu qua.
Lâm Nhất Tần tuy không trúng điểm huyệt, nhưng không phải không có huyệt đạo, chỉ là phản ứng trì độn mà thôi, huyệt đạo vận hành cũng như người bình thường.
Vi Nhất Tiếu nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền sang, đợi thời gian một ly trà nóng, mạch đập Tiểu Lâm mạnh lên chút ít, môi xanh trắng hơi mở ra, hô hấp gần đều, nhẹ thở ra như một tiếng thở dài bất đắc dĩ, phảng phất như người ngủ say bất mãn bị quấy rầy, tại đêm yên tĩnh làm người ta rợn cả da gà.
Vi Nhất Tiếu nghe nàng thở, biết nhất thời nàng sẽ không chết, liền ôm lấy Lâm Nhất Tần, tay trái vẫn đặt trên ngực nàng, đưa vào chân khí, một mặng lại sử dụng tuyệt đỉnh khinh công quay về khách sạn.
Đập cửa phòng bếp, sai đầu bếp nấu thùng nước ấm lớn. Đầu bếp kia còn buồn ngủ, đang muốn phát giận, Vi Nhất Tiếu không nói hai lời, ba một chưởng đánh lên cửa, cửa gỗ chỉnh tề hiện lên dấu tay lớn.
Đi lại trên giang hồ chính là đạo lí này: muốn người khác làm chuyện họ không muốn làm, cần thứ nhất là tiền tài, sau là bạo lực.
Vi Nhất Tiếu trước nay không muốn ép buộc người khác làm việc gì, nhưng khi phát hiện Lâm Nhất Tần không thấy đâu đã ở trong thành tìm kiếm một đêm, trong lòng run sợ kẻ thù của mình đem nàng đi tra tấn, càng sợ nàng sớm rời đi nhân thế, cuối cùng chỉ thấy khối thi thể lạnh như băng.
Lúc thấy nàng mềm yếu cúi đầu, trên mặt không có một tia huyết sắc, trông như người chết, trong lòng lo lắng như lửa đốt, sắc mặt lại như trời đông giá rét lạnh như băng, tản mát sát khí chớ gần, nếu lúc này có người sinh sự, tất chỉ còn đường chết.
Đợi nước mang đến, Vi Nhất Tiếu dùng tay thử độ ấm, cởi áo khoác Tiểu Lâm rồi nâng nàng vào thùng.
Một nén nhang sau, thấy tay cùng da nàng bắt đầu có huyết sắc, liền đem nàng ra khỏi thùng, mang y phục lau khô, cuộn nàng trong chăn bông ôm trong ngực. Hai tay nắm tay nàng, đem nàng tựa vào trước ngực, đem nội lực từ bản thân truyền qua.
Thân thể người đông cứng, máu cũng đông lại như băng, tuyệt không thể dùng nước sôi trực tiếp dội vào sẽ khiến tứ chi hoại tử, tăng tổn thương. Chỉ có thể dùng nhiệt độ ấm ngâm nước một lát để cơ thể dần nóng lên, làn da ửng hồng liền ngừng tăng nhiệt, lau khô người, dùng chăn bông cuộn lai, để nhiệt độ bệnh nhân tự tăng.
May mà ‘con dơi’ biết cách chữa bệnh do giá rét, bằng không dựa theo phương pháp thô sơ chà xát cùng đun nóng, Lâm Tiểu Tiên thật sự biến thành Tiên Heo không có tứ chi rồi.
Cả một đêm Vi Nhất Tiếu không chợp mắt ngủ yên, liều mạng truyền nội lực đến kiệt quệ, không ngừng lấy chân khí duy trì tính mạng Lâm Nhất Tần, đem khí âm hàn hút vào ‘Khí Hải’.
Ngày thứ hai kiên trì thêm nửa ngày, đến tận giữa trưa lức mặt trời rọi soi sáng rực nhất, tim Tiểu Lâm mới đập đều, hô hấp dần dần vững vàng.
Vi Nhất Tiếu lúc này đã mệt đến sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn không chợp mắt, chỉ sợ trong lúc bản thân ngủ, hơi thở của nàng liền ngừng.
Chạng vạng hôm nay, Lâm Nhất Tần thản nhiên tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng,