Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 26



Vi Nhất Tiếu hỏi:

“Ngươi làm sao biết tối nay chúng ta sẽ đến mà chờ bắt ta?’

Lão đầu cười nói:

“Lão phu đương nhiên không biết, chính là hôm nay ta còn bài toán chưa giải ra mới đốt đèn tính toán đến tận giờ.”

Hai người đảo mắt nhìn qua phòng, quả nhiên trên bàn một xấp giấy Tuyên Thành dày, trên ghi toàn những phép tính, còn có mấy dụng cụ đặt trong phòng, nhìn rất giống mô hình quan sát đo lường tính toán thiên văn. Thì ra Quách thái sửa là người đam mê khoa học.

Lâm Nhất Tần thầm nghĩ trong lòng:

“Không bằng nói cho hắn vài điểm tri thức khoa học tiên tiến, khiến hắn chấn động, đổi lấy tự do”

Nghĩ đến bản thân xuyên qua đến đây, luôn đi theo cao thủ tán loạn, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tri thức siêu việt thời đại, nhất thời tâm tình cực tốt, hai mắt rạng rỡ sáng rọi:

“Ha ha, ngươi tính bài toán gì, nói ta nghe chút xem nào?”

Lão đầu sửng sốt, vốn tưởng nàng sẽ mở miệng xin tha, không nghĩ tới nàng đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng lẽ là cao thủ toán học?

Hắn nếu nhiệt tình yêu thương khoa học, tự nhiên muốn cùng người khác luận bàn, lúc này trả lời:

“Là tính chu trình chuyển động của hành tinh dùng hệ thức…..”

Lâm Nhất Tần bị đề mục này làm cho mông lung, thầm nghĩ:

“Cái gì! Đây là cái gì ? Ngươi một cái khoa học nghiệp dư, làm gì ham tính đề mục phức tạp như vậy!?”

Nàng vốn tưởng lão đầu này cùng lắm tính chút gì nhân chia, khai căn, đạo hàm, nguyên hàm, giải phương trình viết ra vài cái cho hắn là được, không nghĩ tới đề mục này bao gôm tập hợp tính thiên văn, nàng học khoa văn làm sao đối phó nổi, ngay lập tức choáng váng.

Lão đầu nhìn nàng mờ mịt, liền biết nàng chưa từng nghe qua mấy thứ này, lúc này khinh bỉ nói:

“Hừ! Ta còn tưởng ngươi có chút đầu óc, không nghĩ tới thật giả lẫn lộn! Chờ ta gọi người đem bọn ngươi đến quan phủ đánh roi!”

Lúc này lão lấy ra cái chuông đồng nhỏ muốn rung.

Lâm Nhất Tần trong lòng khẩn trương, vội vàng hô:

“Đừng! Đừng! Đừng! Đem chúng ta thả, ta liền nói cho ngươi một bí mật lớn!”

Lão đầu lúc này dừng tay, mắt chuyển tò mò hỏi:

“Tính khoảng cách quỹ đạo? Ngươi biết cái gì?”

Lâm Nhất Tần biết thành bại là lúc này, không giấu diếm gì, hô to:

“Nói cho ngươi, kỳ thực trái đất là hình cầu ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ”

Lão đầu béo trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời, nhìn chằm chằm Lâm

Nhất Tần từ trên xuống dưới như thấy quái vật.

Lâm Nhất Tần vô cùng đắc ý, cảm thấy cuối cùng cũng chấn động được lão đầu, cực có cảm giác thành tựu.

Ai ngờ lão đầu khiếp sợ qua đi, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười đến mức nước mắt tràn ra ôm bụng không thôi, nói cũng nói không hoàn chỉnh:

“Ngươi, ngươi, ta cứ nghĩ ngươi muốn nói gì chứ, trái đất đương nhiên hình cầu!! Trát Mã Lỗ Đinh từ bốn mươi năm trước đã làm ra mô hình địa cầu, chẳng lẽ ngươi bây giờ còn xem đây là bí mật lớn sao? Quách Thủ Kính ta không dễ lừa như vậy! Oa ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~~~~”

Lâm Nhất Tần lại hoa hoa lệ lệ muốn té xỉu.

Không chỉ trách bản thân đần độn, càng kinh ngạc thân phận lão đầu trước mắt.

Hắn! Hắn! Hắn chính là triều nguyên siêu cấp nổi tiếng nhà thiên văn học, nhà toán học, nhà thủy lợi học lớn Quách Thủ Kính a! ! !

Khó trách hắn ở Tể Châu giám thị xây dựng kênh đào, lại ham mê thiên văn đến vậy.

Chỉ là sách giáo khoa lịch sử mô tả hắn hình tượng đoan chính, khí chất cao nhã, nơi nào nhân phẩm thấp hèn giống lão đầu trước mắt này a! ! ! ! ! !

Quả nhiên chân tướng lịch sử luôn khiến người ta đau lòng.

Quách Thủ Kính, nhà khoa học trình độ cao nhất thời đại, quả là viện sĩ Nguyên triều, bản thân mình múa rìu qua mắt thợ, quả không biết lượng sức, đem mặt mũi nhân sĩ xuyên qua toàn bộ quăng hết xuống sông.

Lâm Nhất Tần bị hắn cười nhạo đến sắc mặt bụi bại, thân hình lay động, xấu hổ đến mức muốn dùng giấy chứng nhận học vị xé rách rồi tự sát.

Vi Nhất Tiếu vốn luôn cười hì hì nghe bọn họ đối thoại, lúc này thấy Lâm Tiểu Tiên thần sắc không đúng, biết nàng trọng thương chưa lành, cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch, liền biết mạch tượng phù phiếm, khí huyết bốc lên, hiển nhiên là bị lão đầu này chọc tức.

Vi Vi nhất thời giận tím mặt, dang tay chộp lưới, nội lực vừa xuất một phần liền đem cái gì tơ bạc tơ tàm xé rách làm hai, khiến lão đầu kia sợ tới mức tê liệt ngã xuống ghế.

Hắn sắc mặt phát lạnh, hừ lạnh một tiếng:

“Hừ hừ, đem ngươi đánh cho tê liệt, cũng không cần biết trái đất là tròn hay méo nữa, cho ngươi tính quỹ đạo nắm tay của ta đi!”

Giơ chưởng hướng lão đầu đạnh, quả thật muốn đánh hắn đến tàn phế.

Lâm Nhất Tần thấy Vi Nhất Tiếu giương tay, chỉ biết hắn muốn đánh người, không khỏi thầm than vận khí lão Quách quá tệ, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu đâu phải hạng dễ chọc?

Vị khoa học gia vĩ đại này nhân phẩm có chút vấn đề, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn bị đánh cho tàn phế, lúc này gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Vi Vi cầu tình:

“Quên đi, hắn nói cũng không sai. Tin tức từ công trình thủy lợi còn muốn lấy từ hắn đấy!”

Vi Nhất Tiếu thế mới buông tay, lạnh lùng nói:

“Ngươi cũng là người Hán, thế lại trợ Trụ vi ngược, giúp Thát tử (người Nguyên) giết hại dân chúng, thật sự đáng chết, còn muốn nói gì sao?”

Quách Thủ Kính hiển nhiên không nghĩ tới Vi Nhất Tiếu sẽ hỏi những lời này, lúc này vịn bàn đứng dậy:

“Các ngươi, các ngươi là tới vì chuyện sửa kênh đào?”

Lâm Nhất Tần nói:

“Đương nhiên. Chẳng lẽ ở trong này làm trộm sao? Trong nhà ngươi thật nghèo, muốn trộm cũng chẳng có thứ gì. Còn ngươi, nếu giám thị thủy lợi, sao còn theo đám Nguyên binh kia hành hạ dân công đến chết?”

Quách Thủ Kính nhất thời sắc mặt u ám, suy sụp ngồi xuống, không còn tí thần thái phấn khởi như trước:

“Ài, ngươi tưởng ta nguyện ý sao? Hoàng thượng phái ta đến giám sát xây dựng kênh đào, chỉ cho ta phụ trách chỉ đạo kĩ thuật, quản dân công là người khác, bọn chúng đánh dân cắt xén tiền lương ta một chút cũng không được nhúng tay. Trên công trường mỗi ngày dân công không chết cũng bị thương mấy chục người, người làm như ta không biết sao? Muốn quản mà không thể quản, thế nên ta mới luôn giả bệnh ở nhà, không muốn nhìn thảm trạng kia…”

Nói xong liền lão lệ tung hoành (khóc nức nở), không thể kiềm chế

Vi Nhất Tiếu nói:

“Ngươi là giám chế công trình, làm sao không nhúng tay vào được?”

Quách Thủ Kính đáp:

“Người Mông Cổ từ trước nay không tín nhiệm người Hán. Ta ở trong triều dù làm quan thái sử, ngoài trừ việc trị thủy linh tính, một chút quyền lợi cũng không có. Danh tuy là tổng quản, nhưng chuyện tiền bạc, thuê dân công, đều là Tể Châu nha môn làm, chỉ cho ta nói bọn họ làm cái gì, còn phần hạng mục công trình cụ thể, không cho ta nhúng tay làm.

Lâm Vi hai người vào Quách phủ, nhìn đến đồ dùng đều đơn sơ mộc mạc, Quách Thủ Kính tuy béo, nhưng ăn mặc quần áo thô sơ liền biết hắn không nói dối.

Hai người vốn mang đầy hi vọng vào lần đột nhập ban đêm này, không nghĩ tới bận rộn nửa ngày, lại được kết quả như thế, không tránh khỏi mất mát dị thường.

Quách Thủ Kính tuy tính khí cáu kỉnh như trẻ con, nhưng đối với việc trị thủy là thiên phú dị bẩm, từ 30 tuổi đã quản lí thủy lợi quốc gia, vài thập niên nay có công lớn trong việc sửa đê, tạo phúc cho vô số dân chúng, sao có thể là phường đại gian ác?

Việc sửa kênh đào tuy tất yếu, nhưng nhìn thảm trạng này sao nỡ đành lòng?

Ba người không nói gì, lặng người lúc lâu

Quách Thủ Kính đột nhiên nói:

“Các ngươi ban đêm đến đây là muốn ta giúp dân công sửa đê kia sao?”

Lâm Vi hai người đều gật đầu.

Lão Quách trong mắt đột nhiên sáng ngời, nói:

“Các ngươi thân có võ công, lại nhiệt tâm như thế, không bằng tìm huyện lệnh Tể Châu cùng đầu lĩnh trông coi, dọa bọn họ, không chừng có điều kì hiệu”

Tức thời liền lấy giấy Tuyên Thành ra, liệt kê từng quan viên quản lí kênh đào.

Vi Vi cùng Tiểu Lâm thấy hắn nguyện ý hỗ trợ đều thật cao hứng.

Ba cái đầu chụm lại một chỗ, nghiên cứu sôi nổi.

Quách Thủ Kính trí nhớ siêu tốt, không chỉ báo cáo tên cùng chức vị mà còn giải thích kĩ lưỡng từng tính cách, sở thích, nhân phẩm, người nào háo sắc, kẻ nào nhát gan, tên nào tham tài, tên nào sợ vợ.

Có tư liệu kĩ càng, việc tiến hành uy hiếp đe dọa càng dễ dàng hơn.

Hai người cầm xấp giấy Tuyên Thành thật dày, cảm tạ lão Quách, rời phủ đi ra, giờ phút này ngập tràn hi vọng, tin tưởng tràn đầy.

Lâu không ‘dạo đêm’, Lâm Nhất Tần cảm thấy mỏi mệt. Đi một lúc liền ngừng lại, ngồi ở tảng đá ven đường nghỉ tạm. Vi Nhất Tiếu cười nói:

“Tảng đá tính hàn, ngươi cứ ngồi xuống như vậy, không sợ bụng đau sao?”

Lâm Nhất Tần ngước mắt lên nhìn:

“Ngươi đối với bệnh phụ khoa thật hiểu biết”. Trong lòng lại ấm áp vui vẻ.

Lại nhớ tới hôm nay khi leo tường thành xong hắn đưa tay đẩy mình ra, trong lòng muốn đùa cợt hắn một phen, lúc này liền nhăn mày, dáng vẻ đáng thương nói:

“Đầu ta thật choáng váng, thật sự đi không nổi.”

Vừa nói vừa ngước lên, lộ ra ánh mắt nai con dịu ngoan đáng thương.

Vi Nhất Tiếu biết rõ nàng giả trang xấu lắm, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể xoay người ngồi xổm xuống, chuẩn bị cõng nàng.

Hắn vừa xoay người, Lâm Tiểu Tiên vẻ mặt đáng thương liền lộ ra ánh sáng, nụ cười tà ác mà đáng yêu, làm một cái hổ đói nhào đến ăn dê (đói hổ phác dương) nhảy lên lưng Vi Vi, vòng tay ôm chặt cổ hắn.

Khi Vi Nhất Tiếu muốn sử dụng khinh công bay về phòng, Tiểu Lâm liền đem cằm tựa vào bờ vai hắn, nhẹ nhàng thồi khí bên tai:

“Tối nay ánh trăng thật sáng, chúng ta chậm rãi đi về được không?”

Thực ra với thể lực của Vi Nhất Tiếu cõng một người mấy chục cân chậm rãi đi trăm dặm cũng không thấy mệt.

Chỉ là thân thể trên lưng mềm mại ấp áp, hơi thở như lan thổi nhẹ bên tai, khiến nửa người hắn đều đã tê rần, làm sao tâm bình khí tĩnh tiêu sái đi đường?

Lâm Nhất Tần ngày đó bị thương sinh bệnh, hắn cũng từng cả ngày lẫn đêm ôm nàng sưởi ấm độ khí, nhưng khi đó nàng sinh tử chưa rõ, trong lòng lo lắng như lửa đốt, nào có tâm trạng chờ mong cảnh tượng kiều diễm như tối nay.

Dù là ‘con dơi’ ngày thường răng nanh sắc nhọn, miệng lưỡi độc, lúc này một câu cũng không nói nổi, chỉ có thể cắn chặt răng, toàn thân căng thẳng, từng bước từng bước một hướng về khách điếm. Rốt cục hắn cũng hiểu ‘Đau, cũng vui vẻ’ là loại cảm giác phức tạp ra sao.

Lúc này ánh trăng sáng ngời, gió đêm phơ phất, hai người lẳng lặng gắn bó, Lâm Nhất Tần nhìn gò má hẹp nhọn của Vi Vi, thân hình gầy gò mà mạnh mẽ, cảm thấy an tâm dị thường.

Hai người gần, gần như thế, gần như vậy…

Gần đến nỗi có thể nghe được nhịp tim, nhịp thở của đối phương, nghe được suy nghĩ gắn bó không muốn rời xa…

Bọn họ không sinh cùng một thế giới, không sống cùng một thế giới, lại gặp nhau hiểu nhau, cùng hô hấp một bầu không khí, cùng uống một nguồn nước, cùng nhìn chung phong cảnh, cùng chịu một dạng thống khổ, cũng có thể cảm nhận được cùng loại ấm áp.

Bèo nước gặp nhau, trôi dạt nơi đâu. Có duyên tri ngộ, cần gì để ý gian nan, cần gì để ý khoảng cách vô vị, cần gì để ý những khác biệt vô vị kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.