[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 16: Lò đan bị phong ấn



Hai ngày sau.

" Chủ nhân." Tiểu Lang dùng móng vuốt nho nhỏ gãi gãi y phục Cô Lăng Nguyệt, lúc này nàng mới hoàn hồn lại

" Sao thể, Tiểu Lang?"

 " Chủ nhân, sắp đến giờ rồi."

Nghe Tiểu Lang nói thế, Cô Lăng Nguyệt mới nhớ đến hội trao đổi liền ôm lấy nó đi ra ngoài. 

Cô Lăng Nguyệt mở cửa thì bên kia Hàn Như Liệt cũng vừa mở cửa, một tay hắn chống trên cửa, khóe miệng cười vui vẻ, tà mị: "Nguyệt Nhi, chúng ta cùng nhau đi đến hội trao đổi đi?"  

  "Cảm ơn, nhưng không cần." Cô Lăng Nguyệt cảm thấy để người này đi cùng là một chuyện không tốt lành.

 "Nguyệt Nhi, nàng đi một mình sẽ khiến vi phu lo lắng đấy, vẫn là đi chung đi. Nếu có xảy ra chuyện gì, còn người giúp đỡn. "  Có cơ hội ở cùng Cô Lăng Nguyệt, hắn làm sao có thể buông tha!  Song khi nhìn trong lòng ngực nàng có một con sói nhỏ liền cảm thấy khó chịu, nhất là khi nó dụi đầu vào trong ngực nàng.

Hàn Như Liệt liền tiến tới trước mặt Cô Lăng Nguyệt giương lên ý cười: " Nguyệt Nhi, sói con này của nàng thực là đáng yêu, ta cho xem một chút  đi?"

Chứng kiến Hàn Như Liệt làm cho Cô Lăng Nguyệt nhớ đến câu nói hắn nói tối hôm trước, mà Tiểu Lang dùng móng vuốt bám chặt y phục của Cô Lăng Nguyệt, nói:"Chủ nhân, ta không muốn cho hắn xem!" Nó thấy rõ ràng là trong mắt Hàn Như Liệt không có hảo ý, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không thể đáp ứng!

Hàn Như Liệt phát hiện Tiểu Lang có thể nói chuyện, thêm cách xưng hô của nó đối với Cô Lăng Nguyệt liền đoán ra nó là yêu sủng. Dựa vào kích cỡ bé nhỏ liền biết yêu sủng mới nở, Hàn Như Liệt ngẫm nghỉ một hồi cảm thấy rất có khả năng là yêu sủng này thu hoạch trong di tích.

Chẳng qua, dù là yêu sủng hắn cũng cảm thấy gai mắt.

Khi Cô Lăng Nguyệt trấn định lại chính là nhìn thấy một người một sói  tiến vào trạng thái giằng co, cứ như vậy không biết còn mắt to trừng mắt nhỏ tới khi nào.

Tuy không rõ Tiểu Lang bình thường cũng không có chán ghét người lạ, vì sao hôm nay lại kháng cự như vậy? Mà Cô Lăng Nguyệt cũng không tin Hàn Như Liệt là loại người yêu thích thú vật.

Hai người này rõ ràng là gặp mặt nhau lần đầu mà đã như vậy, nàng tự hỏi lẽ nào là do khí tràn trời sinh không hợp?

  "Cho ta xem một chút đi." Trên gương mặt Hàn Như Liệt giương lên nụ cười vô hại.  

 Cô Lăng Nguyệt cúi nhìn Tiểu Lang, vuốt bộ lông mềm mại của nó nói: "Tiểu Lang, cho hắn ôm một cái thôi ."  

"Không!"Tiểu Lang ngốc đầu lên nhìn Cô Lăng Nguyệt đáp, liền vội vàng chui vào trong lồng ngực của Cô Lăng Nguyệt để chứng tỏ thái độ của nó.

 Nhìn dáng vẻ của Hàn Như Liệt là biết không phải thứ tốt lành gì.

 Nhìn thấy một màn này, Cô Lăng Nguyệt cũng đành bất đắc dĩ nhìn Hàn Như Liệt: "Nó không muốn."  

Mắt thấy Hàn Như Liệt vẫn hung hăng nhìn Tiểu Lang, Cô Lăng Nguyệt cảm nhận được thân thể nó khẽ run, liền biết bị Hàn Như Liệt dọa, thân làm chủ nhân của nó nàng đương nhiên ra tay giúp đỡ: " Hàn Như Liệt, thời gian không còn sớm chúng ta đi thôi." Liền không quản Hàn Như Liệt nghe nàng đồng ý cho hắn đi cùng cao hứng cỡ nào.

Bởi vì hôm nay là ngày trao đổi ở thành Ngải Y cho nên trong thành xuất hiện rất nhiều người, không khí càng  náo nhiệt,thật đúng là làm cho tinh thần người ta chấn động.

 Ra khỏi cửa, tâm tình Hàn Như Liệt vui vẻ hẳn ah!  Ngay cả Hàn Dạ cũng không khỏi cảm khái, 'cái này có cần thiết phải cao hứng dữ như vậy sao?'  Lại nhìn Cô Lăng Nguyệt phía trước, quả nhiên chênh lệch này....chậc, chậc.

Cô Lăng Nguyệt cũng không có để ý Hàn Như Liệt, chỉ là vừa đi vừa đánh giá tình huống xung quanh. Tuy nói đây không phải là lần đầu tiên nàng tham gia hội trao đổi, chẳng thành Ngãi Y có nhiều quy tắc kì quặc cho nên nàng không xác định hội trao đổi này chủ yếu tập trung ở một địa điểm nào hay rải rác dựa theo các khu trung tâm của thành trì.Nàng đi đến một nơi cùng hôm trước cũng không có khác biệt gì lớn, duy nhất là trên đường phố có rất nhiều người đi lại

Không biết có bao nhiêu người đồng loạt tiến vào thành. Người người chen chúc, đông nghịt.  

  "Nhường một chút, nhường một chút!" Bỗng sau lưng, một giọng nói truyền đến. Chợt Cô Lăng Nguyệt bị người khác đẩy sang bên cạnh. Nếu bình thường mà nói... tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay quá đông đi, chân mất thăng bằng ngã xuống.  

  Hàn Như Liệt lập tức phát hiện, đỡ ngay Lăng Nguyệt. Ánh mắt nàng nhìn quanh rồi dừng lại trên mặt của tên yêu nghiệt nào đó.  

 Thấy thế, khóe miệng Hàn Như Liệt gợi lên, mỉm cười, càng thể hiện sự yêu nghiệt, tuấn tú phiêu dật: "Nguyệt Nhi! Nàng thích vi phu rồi hả?"  

  "Không có" Cô Lăng Nguyệt thu hồi ánh mắt của mình, quay lưng lại thầm nghĩ cái tên này hễ có cơ hội liền tận lực trêu chọc nàng.  

Sau đó Cô Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn xem người vừa đẩy mình là ai rồi, thủ phạm là cả một đám người, có năm người đi ở chính giữa, không ít hộ vệ xung quanh xua đuổi người bên cạnh để bọn họ không bị chen chúc. Trên mặt bọn họ cực kì đắc ý khi xung quanh được mở rộng, thấy được một màn này tất cả mọi người đều trầm mặc.

Cô Lăng Nguyệt cảm thấy có cần phải lộ ra trận thế phô trương như vậy sao?

  Hàn Như Liệt chuẩn bị đi ra giáo huấn bọn hắn một phen nhưng bị Cô Lăng Nguyệt cản lại, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.  

  "Thế nhưng mà..." Hắn không thể chịu được người khác khi dễ Nguyệt Nhi. Loại tiểu thế gia này đối với hắn mà nói cũng không có gì uy hiếp. Cho dù hắn giết toàn bộ bọn chúng đi, gia tộc của bọn chúng cũng không có dũng khí để đến báo thù.  

Cô Lăng Nguyệt nắm lấy tay Hàn Như Liệt, khẽ mỉm cười nói: "Chúng ta tiếp tục đi thôi." Dù sao mục đích chân chính của bọn hắn là hội trao đổi, không cần thiết tốn thời gian vì những kẻ râu ria.

 Nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt nắm tay lôi kéo hắn đi, Hàn Như Liệt càng vui vẻ hơn: " Nếu Nguyệt Nhi đã không muốn, vi phu liền không ra tay."

Nhóm người Cô Lăng Nguyệt bỏ qua cho đám người phách lố đó, thế nhưng có người thì không. Tuy không thể trực tiếp gây gỗ, nhưng âm thầm ra tay chỉnh người.

  Từ đám người bọn chúng, từng tiếng kinh hô vang lên:"Đây là làm sao vậy? Sao lại ngứa thế?"

  "Ai nha, ta cũng vậy, có phải chăng lúc nãy đụng đến người nào, bị truyền bệnh hay không?" 

 "Mau giúp ta gãi, ta ngứa chết rồi!" Nữ tử duy nhất trong năm người vội la lối.

 Dần dần, vốn là mấy người vẫn duy trì cao ngạo cùng phong độ thế nhưng hoàn toàn từ bỏ hình tượng của mình, trước mặt mọi người bắt đầu không ngừng gãi ngứa, trong mắt cũng chảy ra nước mắt, nhưng không cách nào dừng lại động tác của mình, lập tức thành trong trò cười mắt mọi người .  

Mộ Chỉ Ly cầm chiếc bình nhỏ, nhìn về đám người Phí Văn lần trước xảy tranh chấp với mình, khóe miệng cong cong, nàng ta cảm thấy cảm giác chỉnh người khác cũng là thật vui. Mà thôi, nàng ta cũng không nên nán lại đây nữa, phải mau đi đến hội trao đổi.

Về phần hai người Hàn Như Liệt và Cô Lăng Nguyệt đã đi đến địa điểm giao dịch. Đó cũng là trung tâm của thành Ngải Y.  

  Ở chỗ này, một tòa kiến trúc cực kỳ to lớn, giống như một đầu quái vật khổng lồ nằm sấp, ước chừng có năm tầng trái phải, đây là trung tâm chợ giao dịch rồi.  

  Bởi vì hội trao đổi là một hoạt động truyền thống lớn diễn ra mỗi năm một lần, cho nên bình thường, tại đây cũng sẽ bán đồ, nhưng là không có trao đổi náo nhiệt như ngày hôm nay.  

 Cô Lăng Nguyệt cùng Hàn Như Liệt đồng loạt đi vào. Dọc theo con đường này, người chú ý đến bọn họ cũng không ít. Đương nhiên, phần lớn đều là chú ý đến Hàn Như Liệt, một bộ áo cẩm tú màu hồng vốn rất dễ làm người khác chú ý, mà người mặc lại là một gã nam tử càng gợi lên vẻ yêu nghiệt.  

 Sau khi dịch dung, Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không tương xứng bên cạnh Hàn Như Liệt. Mọi người đều đặt sự chú ý trên người hắn thì có ai rảnh để lo đến nàng. Đây chính là ý nghĩ của Cô Lăng Nguyệt, nhưng rất nhanh thì nàng liền biết ý nghĩ của bản thân có bao nhiêu ngây thơ rồi, chỉ cần đi cùng Hàn Như Liệt thì nàng vĩnh viễn không thể thấp điệu được.

  "Ông trời...ơ...i, trên đời, lại có một nam tử đẹp như vậy, ta say mê rồi, ta không thể."  

  "Chỉ là bên cạnh hắn, tại sao lại có một nữ nhân tư sắc bình thường vậy? Chẳng lẽ lại là nữ nhân của hắn?"  

  "Làm sao có thể? Như thế nào hắn lại thích một nữ nhân quá bình thường? Ta so với nàng còn tốt hơn nhiều..."  

 Những câu nói như vậy bay thẳng vào trong tai Cô Lăng Nguyệt. Nàng oán hận nhìn hắn chằm chằm. Lại không ngờ Hàn Như Liệt cao hứng nói: "Nguyệt Nhi, nàng cũng cảm thấy vi phu rất có mị lực?"  

" Mị lực hay không ta không biết? Phiền phức lại thấy rất rõ." Cô Lăng Nguyệt thẳng thừng nói.

"..." Hàn Như Liệt.

  Hội giao dịch nằm ở ngay lầu một. 

 Gian hàng dày đặc, chỉnh tề bày ở kia, cũng không phải toàn bộ làm ăn phi pháp, có người nhìn qua cùng thương nhân bình thường không khác, chung quanh người đến người đi, giọng nói cò kè mặc cả vang thành một mảnh.

  Càng lên lầu cao, đồ vật được bán ra có giá trị cũng càng cao. Bất quá, Cô Lăng Nguyệt cũng không leo lên lầu liền, mà đánh giá những vật được bán ở lầu một, dù sao có rất nhiều bảo bối mà mọi người khó có thể phân rõ , cho nên rất dễ dàng bị coi là đồ vật không đáng giá, nếu là phát hiện vật như vậy, kia có thể coi là là vận khí tốt rồi.  

 Cô Lăng Nguyệt cũng muốn thử thời vận. Trên lầu có nhiều bảo bối tốt, giá cả tất nhiên cũng không thấp.  

  Tùy ý nhìn một chút, lầu một phần lớn trưng bày các dược tề, đan dược thấp phẩm, dược liệu và một số loại khoáng thạch không tên. Đối với Cô Lăng Nguyệt mà nói, giá trị không lớn, nàng cảm thấy hứng thú với những dược liệu bên kia.  

 Đối với một dược sư mà nói, đan dược luôn quan trọng nhất, bất luận là loại dược liệu nào, càng nhiều càng tốt, bởi vì dược liệu luôn cần dùng mọi thời điểm. Luyện chế thành đan dược thì tăng được giá trị, huống hồ nàng rất yêu thích cái cảm giác luyện đan.  

  Dạo một vòng,  Cô Lăng Nguyệt vẫn chưa mua bất cứ thứ gì. Hàn Như Liệt cũng thế, chẳng qua hắn rất biết điều không có mở miệng quấy rầy nàng, chỉ im lặng đứng ở một bên. 

  Lầu một đã không có, Cô Lăng Nguyệt cũng không nấn ná lâu hơn. Các nàng lên thẳng lầu hai. Đồ vật ở đây so với lầu một không ít hơn, nhưng giá trị lại tăng lên rất nhiều. Điều này khiến cho Cô Lăng Nguyệt có chút hứng thú.  

 Một ít các dược liệu quý hiếm đều bị Lăng Nguyệt mua với giá tương đối khá. Nhưng lúc này chuẩn bị đi ra thì Tiểu Lang hoàn toàn không muốn.  

  Cô Lăng Nguyệt nhíu mày: "Tiểu Lang! Làm sao vậy?" Nàng biết rõ Tiểu Lang như vậy tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Ngày bình thường Tiểu Lang lười biếng, lại tham ăn, nhưng không phải là kẻ gây sự.  

  Tiểu Lang cũng là có chút nghi hoặc: "Chủ nhân, ta cảm giác được một cỗ khí tức kỳ lạ, tựa hồ đối với ta rất hữu dụng, bên trái chúng ta. Mang ta đi xem một chút đi!"  

  Thấy thế, Cô Lăng Nguyệt cũng gật đầu. Tiểu Lang là yêu sủng của nàng, cũng là đồng bọn của nàng. Tuy ngày bình thường, bọn họ hay cười đùa nhốn nháo, nhưng kỳ thật trong lòng bọn hắn đều tin cậy lẫn nhau, cho nên nàng sẽ tuyệt đối không bạc đãi Tiểu Lang.  

Hơn nữa Tiểu Lang có loại cảm giác này, như vậy vật kia có ý nghĩa quan trọng đối với hắn, tuyệt đối không phải kiểu tên bắn ra mà không nhìn đích.

  Thẳng đường đi tới, Tiểu  Lang cảm giác khí tức càng ngày càng đậm hơn. Rốt cục cũng đi tới nơi, "Chủ nhân, ngay ở chỗ này. Quả cầu ánh sáng trong suốt kia." Tiểu  Lang vung vẩy tiểu móng vuốt, nhưng lại không có chỉ thẳng hướng của quang cầu . Dù sao, nếu người bên ngoài thấy được sẽ sinh ra sự cố.  

 Cô Lăng Nguyệt  đưa mắt nhìn sang chỗ quả cầu ánh sáng bên đó. Quả cầu trong suốt nhìn rất bình thường, giống như là quả cầu pha lê bình thường. Nếu Tiểu Lang không nói... nàng căn bản sẽ không chú ý tới.  

 Hiện tại nhìn kỹ, nàng lại phát hiện quả cầu ánh sáng không giống bình thường. Có lẽ người bên ngoài không có cách nào cảm giác, nhưng nàng lại có thể cảm giác được một loại khí tức tương tự như Tiểu Lang. Mặc dù rất khó phát hiện, nhưng là nàng cùng Tiểu Lang trong lúc là huyết thống dẫn dắt , cho nên có thể cảm giác được.

  Hàn Như Liệt đi bên cạnh Cô Lăng Nguyệt, nàng muốn đi đâu hắn theo đấy. Nàng bỗng đi về hướng bên cạnh, hắn cũng phát hiện điều gì đó lạ thường.  

  " Phụng Linh, ngươi biết đó là cái gì sao?" Cô Lăng Nguyệt hỏi Phụng Linh. Nàng cùng Tiểu Lang không hiểu rõ thứ này lắm, Phụng Linh kiến thức rộng rãi có lẽ rõ. 

 Phụng Linh cũng chưa thể xác định: "Ta cũng không rất rõ ràng, bất quá thứ này có lẽ không đơn giản. Trước mua rồi nói sau, đừng trực tiếp đi mua quả cầu kia, bằng không thì người bán hàng sẽ nghi ngờ."  

  "Yên tâm đi" Cô Lăng Nguyệt  nghiêm túc nói. Điểm này nàng hiểu rõ. Nếu nàng trực tiếp chạy lại hỏi mua hạt châu kia, thì người bán hàng sẽ nhận ra hạt châu đó không bình thường. Vừa vặn sạp hàng còn có bán một chút dược liệu.  

  Đi đến sạp hàng trước mặt, cầm lấy một cây bích lục trước mặt, nhìn về phía nhà bán hàng: "Cái thanh dây leo trăm năm này bán thế nào?"

  Thanh dây leo trăm năm là một loại dược liệu ôn hòa, không ít đan dược khi luyện chế đều cần dùng đến nó. Bình thường, phàm phẩm đan dược cần có thanh dây leo mười năm, cái thanh dây leo trăm năm cũng cần để luyện tiên phẩm đan dược. Hiện tại, nàng đã đạt tới cấp bậc này, mua nó cũng là chuyện bình thường. Thanh dây leo trăm năm xuất hiện lầu hai, lầu một xuất hiện cũng là mười năm thanh dây leo, nghĩ tới đây, Cô Lăng Nguyệt tự hỏi  lầu ba có thể hay không có thanh dây leo ngàn năm.

  Người bán hàng mặc một bộ quần áo bình thường. Gặp Cô Lăng Nguyệt hỏi, hắn cũng rất nhiệt tình, trên mặt tươi cười nói: "Cô nương có ánh mắt tốt, liếc mắt là nhận ra thanh dây leo trăm năm. Lúc trước, vì cái này, chúng ta phải bỏ ra một cái giá không ít!"  

  Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt cũng cười cười: " Thanh dây leo trăm năm này không dễ có được." Người bán nói như vậy chẳng qua là muốn tăng giá lên ah. Nàng cũng chậm rãi cùng hắn nói chuyện.  

  "Ta nói cô nương là người biết nhìn hàng đương nhiên là biết rõ giá trị của nó, không biết cô nương còn thoả mãn?" Người bán hàng đánh giá Cô Lăng Nguyệt. Thanh dây leo trăm năm có giá trị không tệ. Ngày bình thường cũng được coi như là quý hiếm, nhưng là tại đây, dược liệu quý hơn còn nhiều lắm, nên giá trị của nó cũng bị giảm đi đáng kể.  

  "Bao nhiêu kim tệ?"  

  "Hai vạn kim tệ" người bán hàng vươn hai ngón tay nhìn Cô Lăng Nguyệt.

 " Thanh dây leo tuy nói khó kiếm, nhưng thực sự không cần hai vạn kim tệ a? Một viên Tam phẩm đan dược cũng không đáng hai vạn kim tệ" Cô Lăng Nguyệt lắc đầu. Nàng đối với cái giá này tựa hồ không đồng ý, làm bộ thả dược liệu ra.

  Thấy thế, nhà cái cũng biết rõ Cô Lăng Nguyệt là người am hiểu giá cả thị trường của dây leo này, không khỏi nói: "Một vạn năm trăm kim tệ, như thế nào? Thanh dây leo trăm năm này chừng hơn một trăm năm, vẫn còn tốt đấy, gốc không có bị hư hao cho dù là một chút ah!"  

  Cô Lăng Nguyệt cau mày nhìn, sau nửa ngày: "Vẫn còn mắc một chút."  

  Nhìn thấy vậy, Hàn Như Liệt muốn giúp Cô Lăng Nguyệt nàng mua. Bất quá, hắn hiển nhiên biết nàng còn có một ý định khác. Bọn họ cũng đã thấy nhiều dược liệu trăm năm nhưng nàng không mua, lại đến ngay chỗ này để cò kè ra giá —— có dụng ý khác!  

  "Cô nương, giá tiền này đã không đắt nữa đâu à!" Người bán hàng thấy nàng còn chần chừ đành lên tiếng nói.  

  Lúc này, Cô Lăng Nguyệt mới nhìn như tùy ý cầm viên pha lê: "Có bán viên pha lê này không? Cho sủng vật của ta chơi cũng tốt lắm." Dùng viên pha lê quơ quơ trước mặt sói con trong ngực. Tiểu Lang vô cùng phối hợp với nàng, duỗi móng vuốt không ngừng khều khều, tỏ ý thích lắm.  

  "Như vậy đi, một vạn năm trăm kim tệ, thanh dây leo trăm năm cùng viên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.