[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 2: Cuộc thi cả nước



Tâm tư của Vương Thiên Kỳ, Cô Lăng Nguyệt đương nhiên hiểu rõ. Nàng cũng không sợ Vương gia, chẳng qua cảm thấy nên tận dụng thời gian vào chuyện có ích hơn, chẳng hạn luyện tập luyện chế đan dược nâng cao tay nghề.

Mặc dù Cô Lăng Nguyệt rất có thiên phú luyện đan, phần thiên phú này tuyệt không thua kém nữ chính Mộ Chỉ Ly, thế nhưng để thành công luyện chế đan dược nàng đã phải tốn rất nhiều sức lực mò mẫn học tập kiến thức y lý, dựa vào một đống đan phương mà người Minh Phủ đưa cho tự mình thử nghiệm. 

Dù sao Hỗn Huyền Linh giới của Cô Lăng Nguyệt cũng không tiện lợi như Thiên Sát Cổ giới, chờ đạt cảnh giới liền mở ra tân đại môn, lại có thể hóa thành ảo tưởng chỉ dạy cho Mộ Chỉ Ly cách luyện đan dược như thế nào, cần lưu ý cái gì?

Mới ban đầu tập luyện đan, Cô Lăng Nguyệt không biết đã làm hỏng biết bao dược liệu, ngay cả lô đan cũng là hư hơn mấy chục cái. Sức phá hoại đó đến nổi Phụng Linh cũng chặc lưỡi thầm than, tự hỏi Cô Lăng Nguyệt có thể thành công trở thành một Dược đồng đã là hết sức may mắn. 

Hiện tại nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt nước chảy mây trôi luyện chế nhiều đan dược có chất lượng lẫn số lượng tuyệt hảo, ngước nhìn cả đại lục này cũng hiếm có kẻ sánh bằng, trong lòng nó vô cùng khâm phục sự kiên trì, cố gắng của nàng.

Sống chung với Cô Lăng Nguyệt nhiều năm, Phụng Linh biết rõ thiên phú cực mạnh của nàng, nhưng phần tâm tính, nghị lực khiến cho nó biết thành tựu tương lai của Cô Lăng Nguyệt tuyệt không nhỏ, càng nghĩ nó càng tán thành nàng thêm.

Ngồi trong phòng ngây ngốc cả một tháng, Cô Lăng Nguyệt nhìn một núi nhỏ bình bạch ngọc, ước chừng vượt qua cả trăm, nghĩ đến những thứ này sẽ bán được bao nhiêu tiền, vui vẻ hát thầm thu chúng vào túi Càn Khôn chuẩn bị đem đi bán.

Phụng Linh thấy Cô Lăng Nguyệt vui vẻ như vậy vô cùng bất đắc dĩ, lại động kinh nữa rồi: " Tiền tài mấy năm nay bán đan dược tích lũy lại còn nhiều gấp ba lần gia tộc ở tầm trung bình. Lần này số tiền bán đan dược có nhiều cỡ nào cũng chẳng khác gì muối bỏ biển, có cần thiết phải kích động như vậy?"

Cô Lăng Nguyệt trừng mắt liếc nhìn Phụng Linh một cái, lời nói chính nghĩa nói: " Trên đời này làm gì có người chê tiền ít, hơn nữa ai biết tương lai ta nhìn trúng món đồ nào lại hay biết bản thân không đủ tiền, lúc đó tức hộc máu cũng đã muộn!  Còn có ngươi chưa từng tự mình kiếm tiền cho nên làm sao có thể biết thú vui của nó."

" Bây giờ ta ra ngoài đem tất cả đan dược này bán đi." Chờ thu thập hết, Cô Lăng Nguyệt cao hứng đi ra ngoài.

 Đi tới đan dược phường của La Thiên thành, đan dược phường ở La Thiên thành vô cùng nổi tiếng, cơ hồ mỗi một thành trì đều có một, dù sao trên Thiên Huyền Đại Lục người cần dùng đan dược rất nhiều, tuy nói người bình dân mua không được, nhưng mà những người giàu có thường xuyên cần.

Một cánh cửa của  đan dược phường mà đã to gấp mấy lần so với các cửa hàng khác, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là trang nghiêm, đại khí, hai bên cánh cửa lớn đứng là hai đại hán lưng hùm vai gấu, người bảo vệ của đan dược phường, đều đã đả thông tám mươi chín đường kinh mạch nhân, khoảng cách Tiên Thiên cảnh giới còn không xa , ở chỗ này chỉ dùng làm người gác cửa, đủ để thấy được thế lực của đan dược phường.

Nếu là người bình thường đều sẽ có suy nghĩ như vậy.

 Lúc này trong đan dược phường cũng có không ít người đang xem đan dược, Cô Lăng Nguyệt đi qua, quả nhiên trong quầy này đặt các loại đan dược tròn no, thầm nghĩ nếu như cướp bóc nơi này sợ là phát tài, nhưng cũng chỉ là một chút suy nghĩ, phải biết rằng đan dược phường này là do hoàng tộc mở, có ai dám cùng quốc gia tạo phản sao?

  "Vị cô nương này, xin hỏi ngài cần mua cái gì?" Một gã tiểu nhị trẻ tuổi nhìn Cô Lăng Nguyệt hỏi, hai mắt trong suốt, cũng không bởi vì mỹ mạo của Cô Lăng Nguyệt mà lộ ra thần thái bất nhã, nhưng thật ra làm cho Cô Lăng Nguyệt xem trọng không ít.  

  "Ta không phải đến mua đồ, ta là đến bán đồ."

"Không biết cô nương muốn bán cái gì? Chúng ta đan dược phường chỉ lấy dược liệu, đan dược, đan phương cùng đan lô." Tiểu nhị hảo tâm nhắc nhở nói, đan dược phường cửa hàng cũng chỉ nhận những thứ liên quan với đan dược, điểm này từ trong tên cửa hàng đã có thể nhìn ra.

"Ta là đến bán đan dược ." Cô Lăng Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.

"Nga?" Nghe Cô Lăng Nguyệt trả lời, tiểu nhị có chút kinh ngạc, đan dược phường cũng không phải không có người đến bán đan dược, nhưng mà đại bộ phận đều là một ít lão nhân lớn tuổi, nghĩ cô nương tuổi trẻ như vậy nhưng thật ra hiếm thấy, bất quá tiểu nhị cũng không có chút do dự: "Không biết cô nương muốn bán đan dược gì? Có thể lấy ra nhìn được chứ?"

 "Chỉ là một ít đan dược cấp thấp." Cô Lăng Nguyệt vừa nói vừa đem ba mươi bình bạch ngọc lấy ra, phần còn lại nàng tính để lần khác đem đến bán.

Tiểu hỏa vừa thấy Cô Lăng Nguyệt xuất ra ba mươi bình bạch ngọc cũng là cảm thấy kỳ quái, cầm lấy một bình bạch ngọc mở ra nắp bình vừa thấy đó là ngây ngẩn cả người, trong này có hơn mười viên đan dược, mà nơi này có ba mươi bình bạch ngọc, số lượng này khiến cho người không khỏi trợn mắt.

  Ở đan dược phường công tác lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lấy nhiều đan dược như vậy bỏ ra bán, bình thường gặp được cũng chỉ là một hai viên đan dược mà thôi, cô nương này thật sự là hù chết người không đền mạng a.  

 Đặt bình bạch ngọc xuống, tiểu nhị nhìn Cô Lăng Nguyệt nói: "Cô nương, số lượng quá lớn, ta không làm chủ được, xin cô nương chờ một lát có thể chứ?"  

 Thấy Cô Lăng Nguyệt gật đầu, tiểu hỏa bước nhanh vào trong nội đường, rất nhanh, một lão nhân khoảng năm mươi tuổi theo hắn đi ra, lão nhân tuy nói tuổi đã không nhỏ, nhưng mà tinh thần chấn hưng, nhất là tinh quang trong ánh mắt làm cho người ta không dám khinh thường.

"Những đan dược này cô nương đều muốn bán sao?"

Cô Lăng Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy." Số đan dược này đối với nàng mà nói cũng không có chỗ lợi gì, đương nhiên là đem ra bán.

Lão nhân mở ra bình bạch ngọc, kinh ngạc phát hiện mỗi một viên đan dược đều là cực phẩm bằng chứng là chúng có hoa văn, hơn nữa mượt mà không tỳ vết, nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt trong mắt cũng thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, người có thể luyện chế ra đan dược này cũng không dễ dàng, chẳng lẽ là vị cô nương trước mặt? Nhưng mà tuổi tựa hồ quá nhỏ một chút, bất quá hắn cũng là nhận định cho dù không phải Cô Lăng Nguyệt cũng là người có quan hệ vô cùng tốt với Cô Lăng Nguyệt, một khi đã như vậy, tự nhiên là không thể đắc tội.  

  "Cô nương, số đan dược này lão phu toàn bộ thu mua, mỗi viên giá 250  kim tệ cô nương cảm thấy như thế nào?"  

 Nghe giá như vậy, Cô Lăng Nguyệt liền đồng ý, buôn bán đan dược nhiều năm nàng đương nhiên biết lão nhân ra giá như vậy là rất hợp lý.

Ra khỏi phường đan dược, Cô Lăng Nguyệt đi đến tửu lâu, dù sao lúc ăn cơm là lúc dễ dàng nhận được tin tức nhất.

Lúc gọi thức ăn, Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy tiểu nhị chỗ này bày ra bộ mặt si dại mà nhìn mình, trong lòng bĩu môi: Tên này chẳng chuyên nghiệp gì cả? Nàng đưa tay quơ quơ trước mắt hắn:"Tiểu nhị?"

 Tiểu nhị lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt cũng là có chút ít ý quẫn bách, vội nói: "Ta lập tức đi ngay." Nói xong dứt bỏ rời đi, nhìn bộ dáng tiểu nhị chạy trối chết, người chung quanh đều nở nụ cười.

  Bọn họ đối với phản ứng của tiểu nhị cũng có thể hiểu được, dù sao coi như là bọn hắn mà nói thì phản ứng cũng giống như vậy, mỹ nữ cực phẩm bậc này cũng không thấy nhiều, kết quả là, toàn bộ ánh mắt nam tử tại chỗ đều dừng ở trên người Cô Lăng Nguyệt,  vốn là thức ăn rất thơm lúc này cũng là không có mùi vị gì cả, lại càng có người nhìn Cô Lăng Nguyệt hồn nhiên quên mất cả ăn cơm, khiến bọn họ càng thêm khắc sâu ý nghĩa của câu sắc đẹp có thể ăn

  "Nghe nói đại thiếu gia Mộ Khải Siêu của Mộ gia bị ngu dại, ngươi biết không?" Một người cố ý lớn tiếng nói, tựa hồ là muốn hấp dẫn chú ý của Cô Lăng Nguyệt.    

 Không ngờ rất lại nghe ngóng đến chuyện thú vị, Mộ Khải Siêu biến thành tên ngốc.

  Người nọ bên cạnh rất nhanh cũng hiểu được ý tứ của hắn, nói tiếp: "Ta dĩ nhiên biết, nghe nói Mộ gia còn không biết là người phương nào gây nên. Đối phương hạ thủ ác độc như vậy, giết một đệ tử dòng chính không nói, huống chi đem tiểu bối xuất sắc nhất của Mộ gia biến thành si nhi, không biết Mộ gia đến tột cùng đắc tội đại nhân vật nào."

 Bởi vì chuyện của Mộ Khải Siêu, Mộ gia trở nên thập phần hỗn loạn, mọi người đều đoán chuyện này đến tột cùng là người phương nào gây nên. 

 Nghe mọi người đoán mò hung thủ, Cô Lăng Nguyệt âm thầm lắc đầu: Các ngươi có ngồi đoán già đoán mò đến tết cũng ra, hung thủ là phế vật bị mọi kinh bỉ Mộ Chỉ Ly.  

"Bầu trời của La Thiên này thành sợ là phải thay đổi rồi." Người nọ ăn củ lạc vẻ mặt thích ý bình luận.

"Chỉ giáo cho?"

"Tiểu bối lợi hại nhất của Mộ gia biến thành si nhi, vậy Vương gia cùng Tô gia chẳng phải là sẽ áp đảo Mộ gia một bậc sao? Đến lúc đó tiến hành cuộc thi cả nước, Mộ gia tất nhiên cũng không sánh bằng Tô gia cùng Vương gia, ngươi nói, Bởi vì chuyện của Mộ Khải Siêu, Mộ gia trở nên thập phần hỗn loạn, mọi người đều đoán chuyện này đến tột cùng là người phương nào gây nên. này còn có thể không thay đổi sao?"  

Cô Lăng Nguyệt chống má cười nhạt, bầu trời La Thiên quả thật thay đổi, Mộ gia không những không rớt xuống đài, ngược lại càng ngày càng lên cao, tất cả chỉ nhờ một người -Mộ Chỉ Ly.

Bát quái đến đây là đủ rồi, nàng cũng nên dành thời gian tu luyện dù sao Cuộc thi cả nước sắp đến.

"Cuộc thì cả nước", danh cũng như tên, là cả nước cử hành một cuộc thi thiên lực, nếu như có thể ở trong cuộc thi đó nổi danh là có thể gia nhập môn phái, phải biết rằng cuộc so tài này cứ hai mươi năm cử hành một lần, năm nay vừa lúc cách "Cuộc thi cả nước" lần trước hai mươi năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.