[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 21: Gián tiếp kết thù.



Người dự thi của thành Khâu Lũy đưa đến tới oanh động không nhỏ, không ít mọi người đem ánh mắt chuyển đến trên người bọn hắn, một phần là vì danh tiếng của đại thành trì, một phần khác là vì tướng mạo của bọn hắn.

Mà cho dù không phải vì thân phận của bọn họ, chỉ dựa vào dung mạo của Cô Lăng Nguyệt và Hàn Như Liệt cho dù là người của tiểu thành trì cũng khiến cho mọi người chú ý.

Tiết Thái và Giang Nhị vốn cũng là nam tuấn nữ mỹ, bất quá lúc này chẳng khác gì làm nền cho hai người họ, bất quá mọi người nhìn kỹ cũng là sẽ phát hiện tướng mạo rất tốt, còn những người khác cũng được chú ý đến.

  Đợi mọi người đi xuống Truyền Tống Trận, từng đợt thanh âm thảo luận vang dội cũng vây quanh bọn hắn.  

  "Không biết là người của thành trì nào, thực lực không biết như thế nào, bất quá tướng mạo này thật đúng làm cho người ta kinh diễm!" Một nam tử dẫn đầu lên tiếng nói, ánh mắt của hắn thì là một mực dừng lại tại trên người Cô Lăng Nguyệt , với tư cách nhân vật thiên tài một phương của thành trì, đương nhiên đã gặp không ít mỹ nữ, chỉ là Cô Lăng Nguyệt lại để cho hắn có chút tâm động.  

 " Nam tử mặc áo hồng kia thật là có phong cách, chỉ là nụ tươi cười nơi khóe miệng liền để cho người khác có ý nghĩ kỳ quái ah!" Một người con gái sắc mặt ửng đỏ lại không che dấu được sự ái mộ gần như cuồng nhiệt của nàng.

" Một nam một nữ kia cũng rất khá a."

Ngoại trừ đàm luận về tướng mạo bên ngoài cũng có không ít nhân vật đánh giá thực lực của bọn hắn.

" Hai mươi mốt, là người của đại thành trì."Một gã nam tử mặc áo bào màu xanh sắc mặt mỉn cười ra tiếng nói, hình dạng của hắn cũng có chút anh tuấn, dáng người cao ngất, bất quá cái kia trong mắt có vẻ che lấp nhưng lại lại để cho người có chút không thích.

" Cho dù tướng mạo có tốt cũng chưa chứng minh được thực lực a, chúng ta cũng là thiên tài của đại thành trì." Một cái khác nam tử cũng là cười khặc khặc rồi nói, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện hắn đang chú đúng là Hàn Như Liệt, bất quá trong mắt lại che dấu một tia cực kỳ ghen ghét.

  "Các vị hãy chờ ở chỗ này , đợi hôm nay tất cả mọi người đến đông đủ về sau, thống nhất an bài trụ sở, nghĩ đến lúc thời gian cũng sẽ không dài lắm. Thừa dịp đúng lúc này các ngươi cũng có thể từ từ nhìn xem đối thủ cạnh tranh của các ngươi." Hoàng Lịch nhìn xem đang đánh giá những người bên cạch đoàn người Cô Lăng Nguyệt  mà nói.  

  "Vâng" Cô Lăng Nguyệt chắp tay, có lẽ thực lực của lão giả áo bào màu vàng không cần e ngại, nhưng là thế lực đứng sau lưng hắn là Hoàng thành, hiển nhiên muốn lễ phép một ít.

  Thấy thế,  Hoàng Lịch cũng nhẹ gật đầu sau liền dẫn đầu rời đi.

Cô Lăng Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn của người xung quanh chẳng qua vẫn chú ý nghe ngóng tin tức, mà Hàn Như Liệt thì là lộ ra không có chút nào hứng thú, loại trận chiến này có lẽ đối với người khác trong mắt đã cực kỳ khiếp sợ, nhưng là trong mắt hắn thì chính là đồ chơi cho con nít, trực tiếp nhắm mắt lại tu luyện.

  Một cử động kia cũng là thu hút không ít ánh mắt của người khác, tại tình huống như vậy vậy mà lại trực tiếp nhập định tu luyện, cái hành vi này thế nhưng lại có chút hung hăng càn quấy, đương nhiên cũng có ít người không tin hắn có thể tại đây hoàn cảnh huyên náo như vậy có thể tiến vào trạng thái tu luyện, chẳng qua là giả bộ mà thôi, bất luận người bên ngoài nghĩ như thế nào, Hàn Như Liệt tự mình làm.  

  Đối với chuyện này Cô Lăng Nguyệt cũng là mỉm cười.

Cùng lúc đó, ở một nơi cách bọn họ khá xa làm nhóm người Mộ Chỉ Ly.

Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly thắc mắc số lượng nhân số của một đoàn thể cũng không giống nhau, Tô Dự cũng mở miệng giải thích nói: "Cái danh ngạch dự thi này căn cứ thành trì to hay nhỏ, thành La Thiên chúng ta thuộc về tiểu thành trì, cho nên chỉ có năm cái danh ngạch, mà những cái...kia có hơn mười người hẳn là trung đẳng thành trì, về phần có vài chục người hẳn là Đại Thành trì rồi."

  Hiển nhiên, Tô Dự đối với cả nước thi đấu sự tình rất hiểu rõ hơn so với Mộ Chỉ Ly, nghe thế, Mộ Chỉ Ly cũng là nhẹ gật đầu, quả nhiên giống như suy đoán của nàng.

  Vốn là nàng cho rằng thành La Thiên đã rất lớn rồi, hiện tại xem ra lúc trước chính mình thật đúng là ếch ngồi đáy giếng ah! Chỉ là áp lực cạch tranh từ những thành trì này đã lớn như thế, nghĩ đến lời nói của Lăng Lạc Trần nếu như cùng tỷ thí với thiên chi kiêu tử của ngàn vạn cái quốc gia thì sao, lòng của nàng cũng trầm trọng vài phần.

  "Cho nên chúng ta ở trong những người này thì thuộc về yếu thế, tuy nhiên đến từ Đại Thành trì cũng không có nghĩa là thực lực của bọn hắn toàn bộ đều rất cường, bất quá có đôi khi nhân số cũng là một loại ưu thế, huống chi người của Đại Thành trì nhiều không kể xiết, có thể từ đó trổ hết tài năng tại sao có thể là người bình thường." Nói đến đây, trên mặt Tô Dự cũng là có một chút đắng chát.  

  Chỉ có mở rộng tầm mắt mới sẽ hiểu được chính mình nhỏ bé đến cỡ nào, đã từng cho là mình đã không tệ, song tại thời điểm tiếp xúc đến sự tình cả nước thi đấu, nguyên bản kiêu ngạo giờ phút này đã không còn sót lại chút gì, đương nhiên, đó cũng không phải tự coi nhẹ mình, hắn cũng không chối bỏ thực lực của mình, mà là thu hồi một ít kiêu ngạo mà thôi.  

  "Xem ra, cái tỷ thí này thật không đơn giản ah!" Mộ Chỉ Ly cảm khái mà nói, chỉ là trong mắt của nàng cũng không có ý sợ hãi, trái lại đúng là nồng đậm ý chí chiến đấu! Chỉ có tại loại địa phương hội tụ người tài giỏi này, mới có thể khích lệ rất tốt người khác tiến lên!

  Mấy người đứng ở đó thật cũng không có cùng người bên ngoài chào hỏi, dù sao hiện tại bọn hắn lại là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên chưa nói tới hữu hảo gì.  

  Thái Dương dần dần lên tới chính giữa, có không ít người đã không kiên nhẫn đợi được nữa, bất quá cũng có nhiều người tâm tính thượng giai cũng không có lộ ra cảm giác phiền chán gì, nơi này chính là Hoàng thành, cho dù bọn hắn rất thiên tài, nhưng là tại trước mặt Hoàng thành vẫn như cũ phải cẩn thận từng li từng tí.

 Ngay tại giữa buổi trưa, một nhóm lão giả mặc áo bào màu vàng nhạt cũng đã đi tới, quần áo màu vàng không phải là đại biểu cho hoàng thất sao? Tầm mắt của mọi người theo sau bọn hắn thẳng đến bọn hắn đi đến chính giữa trên đài cao.

 Cầm đầu chính là một gã lão giả tóc trắng xoá, chỉ thấy sắc mặt hắn hiền lành, nếu như cho rằng đơn giản như vậy thật đúng là nhìn lầm rồi, từ trên người hắn truyền đến chấn động có thể cảm giác ra thực lực của lão giả này cũng là Ngự Thiên cảnh cao nhất!  

 Cái thực lực này tại thiên thăng quốc đã cực kỳ không kém, ngay cả tuyển thủ dự thi bên trong sợ là cũng không có bao nhiêu người có thực lực cùng so sánh với hắn, bất quá thực lực này đối với Cô Lăng Nguyệt mà nói, hiển nhiên đã không áp lực có gì.  

 Dùng cảnh giới của nàng có thể thấy được thực lực của tất cả mọi người ở đây.  

 Lão giả áo bào màu vàng vung tay lên, vốn là mọi người ồn ào náo động sau đó cũng yên tĩnh trở lại.  

 "Hoan nghênh các nhân tài đến từ từng cái thành trì, các ngươi tới đây với mục đích không thể nghi ngờ là vì bên trong giải thi đấu cả nước trổ hết tài năng, muốn gia nhập môn phái, các ngươi cần trả giá gian khổ tuyệt đối không giống biểu hiện nhìn thấy đơn giản như vậy.

  Đi tốt mỗi một bước, ngày mai tỷ thí chính thức bắt đầu, hi vọng các ngươi có thể điều chỉnh trạng thái của chính mình ở mức tốt nhất! Một hồi sẽ có chuyên gia mang bọn ngươi đi nhận phòng nghỉ."  

 Vừa nói xong, mọi người rốt rít vỗ tay, vang vọng toàn bộ quảng trường, trong mắt mỗi người đều thấy được vẻ kích động gần như cuồng nhiệt! Bọn hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi!  

 Cũng không lâu lắm, một người trung niên cũng đi tới trước mặt bọn người Cô Lăng Nguyệt, biết bọn họ là người của thành Khâu Lũy vui vẻ nói: "Mời các vị đi theo ta."

  Đi theo sau lưng nam tử cũng không có bao lâu, chính là đi tới một chỗ hành cung, xung quanh có thể nhìn thấy không ít người cùng bọn họ giống nhau.

  "Cô cô nương, gian phòng kia là hai người một gian, các ngươi có mười gian phòng này." Nam tử áo bào màu vàng mỉm cười nói, hắn sớm nghe được danh tiếng của Cô Lăng Nguyệt cho nên biết rõ nàng là người được đánh giá cao nhất trong cuộc thi cả nước lần này, hiện tại không tranh thủ nịnh bợ thì chờ lúc nào chứ.  

Chẳng Tiền Thái nghe được lời này, không quản đến Cô Lăng Nguyệt mà lên tiếng soi mó: "Ta không thích ở cùng với người khác, tự chính mình muốn một gian phòng, cho chúng ta mười một gian phòng."  

Cô Lăng Nguyệt nhíu mày nhưng không có ý định ngăn cản Tiền Thái, nếu đã nói  mà không nghe kia nàng cũng không nhiều chuyện đi quản, có chuyện gì gánh chịu. Liền cùng Hàn Như Liệt trò chuyện.

  "Thế nhưng mà đây là sự tình trước đó đã quyết định, không mấy ngày nữa, Tiền công tử hãy ở tạm a." Nam tử Áo bào màu vàng đưa mắt nhìn Cô Lăng Nguyệt, lại thấy nàng không có ý định quản Tiết Thái chỉ có thể bày vẻ mặt khó xử nói. 

 Tiền Thái lại bất mãn : "Chưa từng có người lại để cho bổn công tử với người khác ở cùng một chỗ, chẳng phải thêm một gian phòng sao? Để cho người khác nhượng xuất một gian, ta có thể cho hắn tiền."

  "Thế nhưng mà..."  

  "Đừng nhưng là, còn lại ba gian phòng của tiểu thành trì nào đó hay sao?"

 Ngay tại Tiền Thái hỏi, Hoàng Thạch- người dẫn nhóm Mộ Chỉ Ly nghe vậy liền nói: " Ba gian phòng này là thành La Thiên đấy." Thuận đường còn nhìn thoáng qua bọn người Mộ Chỉ Ly.

Cô Lăng Nguyệt vốn đang cùng Hàn Như Liệt nói chuyện, nghe được ba gian này thuộc về người thành La Thiên liền quay đầu lại, liền chứng kiến được đám người Mộ Chỉ Ly, âm thầm nói: Khéo thật a.

 Liền chứng Tiền Thái không biết sống chết lên tiếng nói: " Thành La Thiên? Ta chưa nghe nói qua, ta nói, các ngươi lại để một gian phòng cho chúng ta, hiểu không?" Trong lời nói lộ vẻ uy hiếp, nếu như bọn hắn không đáp ứng, bọn hắn không ngại động thủ cưỡng bức!

Cô Lăng Nguyệt định lên bảo Tiết Thái câm miệng, không ngờ có người nhanh miệng nói, hiển nhiên vô cùng tức giận: "Cái gian phòng này là của chúng ta, dựa vào cái gì mà muốn cho ngươi!"

Sinh sống ở thành La Thiên một đoạn thời gian cho nên nàng biết người nói là Tô gia Tô Vân.

  "Ơ, người của một cái tiểu thành trì cũng dám khiêu chiến chúng ta? Gian phòng kia chúng ta muốn định rồi! Các ngươi có thể như thế nào đây?" Tiền Thái trong mắt lộ vẻ trêu đùa chi ý, căn bản cũng không có đem Tô Vân để vào mắt, hoặc là có thể nói hắn căn bản cũng không có đưa năm người bọn họ để vào mắt.  

Tiết Thái độ mãi kính bỉ đám người Mộ Chỉ Ly, cho nên không nhìn sắc mặt của Cô Lăng Nguyệt, nhưng những người khác lại nhìn ra cho nên người của thành Khâu Lũy đều không dám vui vẻ chế giễu.

 Mộ Chỉ Ly mắt lạnh thấy Tiền Thái, trong mắt hàn mang bắt đầu khởi động: "Chỉ bằng ngươi? Không có tư cách kia." Nếu đã có người cố tình gây chuyện, nàng cũng không khách khí ra tay sẵn tiện phô trương thanh thế.

 "Ta không có tư cách kia, ai có?" Lúc này Tiền Thái lúc này mới chú ý tới tướng mạo của Mộ Chỉ Ly: "Ơ, tiểu nương tử này lớn lên thực khá tốt, bổn công tử chưa bao giờ cùng một gian phòng với những người khác, bất quá nếu là tiểu nương tử  xinh đẹp thì có thể a?"  

Cô Lăng Nguyệt nhìn sắc mặt Mộ Chỉ Ly lập âm trầm xuống, tay không tự giác nắm tay, hiển nhiên chuẩn bị xuất thủ, liền lên tiếng: " Tiết Thái, câm miệng cho ta."

Mộ Chỉ Ly phát hiện sắc mặt Tiết Thái không được đẹp, trong lòng không khỏi tò mò xem người vừa lên tiếng là ai.

Vừa nhìn, Mộ Chỉ Ly liền bị dung mạo của Cô Lăng Nguyệt làm cho giật mình không thôi. Người trước mắt xinh đẹp tuyệt trần không thua gì bản thân, quan trọng hơn nàng không cách nào nhìn ra thực lực của người này.

Sự kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly không chỉ dừng ở đó, nhìn thấy người năm xưa ra tay cứu mình trong lòng nàng dâng lên không ít cảm xúc. Nàng từng đoán nam tử đó thân phận không đơn giản chẳng qua không rõ ràng, giờ mới biết hắn là người của đại thành trì a.

Cô Lăng Nguyệt không biết Mộ Chỉ Ly mãi mê suy nghĩ, lên tiếng nói: " Ta biết lời của Tiết Thái không dễ nghe nhưng mong cô nương bỏ qua."

" Được rồi." Mộ Chỉ Ly cũng không làm khó Cô Lăng Nguyệt, thứ nhất thực lực người trước mặt nàng quá mạnh, không thể đắc tội được. Thứ hai, nam tử áo đỏ kia đã từng cứu nàng.

Cô Lăng Nguyệt nghe được Mộ Chỉ Ly nói như vậy liền an tâm, sau lại nhìn Tiết Thái mà nói: " Nếu ngươi đã không quen cùng người khác chung phòng, thì đứng bên ngoài ngốc cho đến lúc dự thi đi."

Đám người Tô Dự nghe vậy nhịn không được cười lớn, mặc dù không rõ tại sao thân là người của đại thành trì Cô Lăng Nguyệt lại đứng về phía tiểu thành trì bọn họ, thế nhưng không làm ảnh hưởng đến tâm tư lúc này của bọn họ a.

Người của thành Khâu Lũy đều rất không vui Cô Lăng Nguyệt lại vì nhóm người tiểu thành trì này nói những lời như vậy với Tiết Thái nhưng cũng không dám nói gì, duy chi có Giang Nhụy là quyết định không nhịn nữa lớn tiếng nói: " Cô Lăng Nguyệt, đừng ỷ thực lực cao hơn người là có quyền không xem Tiết ca ca ra gì."

Có Giang Nhụy khơi màn, những người khác cũng lớn gan nói.

"Lời Giang Nhụy nói rất đúng, vì người của tiểu thành trì mà không cho chúng ta sắc mặt tốt. Cô Lăng Nguyệt, ngươi không cảm thấy hành động của bản thân rất không thích hợp sao?"

" Cô Lăng Nguyệt, đừng thấy chúng ta nhẫn nhịn liền được nước lấn tới."

Tô Dự nhìn thấy tình cảnh này, tiến đến nói nhỏ với Mộ Chỉ Ly: " Mộ cô nương, chúng ta có nên..."

Không đợi Tô Dự nói hết Mộ Chỉ Ly đã lắc đầu, cho dù Cô Lăng Nguyệt mở miệng giúp đỡ bọn họ nhưng nếu thật sự muốn giúp thì nên mở miệng ngay từ đầu chứ không phải chờ ngay lúc nàng ra tay mới lên tiếng. Mộ Chỉ Ly cảm thấy Cô Lăng Nguyệt biết rõ ý định nàng muốn giải quyết Tiết Thái để tạo thành danh cho nên mới chịu ngăn cản, loại người tâm tư nhẵn nhụi như vậy nàng nhất định phải đề phòng. Hiện tại cứ để đám người thành Khâu Lũy tranh đấu nội bộ, mặc dù kết quả thế nào Mộ Chỉ Ly nàng cũng không bị thiệt.

Nếu biết tâm tư này của Mộ Chỉ Ly, Cô Lăng Nguyệt cũng chỉ nhúng vai: Lời của Mộ Chỉ Ly nói cũng không sai, chẳng qua nếu hành động của Tiết Thái quá đáng thì nàng ra tay ngăn cản dù đối tượng không phải là Mộ Chỉ Ly đi nữa.

Cô Lăng Nguyệt thả ra uy áp của cao thủ Cực Thành Cảnh lên đám người thành Khâu Lũy khiến cho toàn bộ bọn họ đều ngã gục trên đất, duy chỉ có Tiết thái là còn đứng thế nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa cũng biết hắn cũng không thấm khá gì.

" Nếu các ngươi đã đem lời thật lòng nói ra, bắt đầu từ giây phút này chuyện của các ngươi ta tuyệt không quản."

Tuy uy áp của Cô Lăng Nguyệt chỉ nhằm vào đám người thành Khâu Lũy nhưng mọi người xung quanh cũng chịu áp lực không nhỏ, trong lòng không khỏi toát lên kinh ngạc cùng sợ hãi, ngay cả Tiền Thái-  cao thủ Lăng Thiên cảnh cấp cao còn không đứng vững, mọi người liên đoán ra cô nương kia tuổi chưa tới hai mươi  đã là cao thủ Cực thành cảnh, trước kia có nghe ngóng được tin tức này nhưng đa số liền cảm thấy nhất định là người Khâu Lũy khoa trương, giờ tận mắt chứng kiến mới biết tuyệt không có chút phóng đại nào. Kế tiếp, rất nhiều người ở đây cảm thấy đám người thành Khâu Lũy tính khí cũng quá lớn rồi, đại cao thủ như vậy cũng dám đắc tội.

Cô Lăng Nguyệt cũng không nhiều lời, nắm lấy tay Hàn Như Liệt bước vào một gian phòng, cũng không quản đám người bên ngoài ồn ào nghị luận.

Chẳng qua vừa bước vào bên trong Cô Lăng Nguyệt liền phát hiện nơi này Thiên Lực nồng đậm hơn so với bên ngoài, liền tranh thủ tu luyện để cũng cố cảnh giới bản thân.

Hàn Như Liệt thấy Cô Lăng Nguyệt tu luyện thì cũng tu luyện theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.