[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 25



Cao Chí Thanh nhìn ngoại thương của bản thân đã trị tốt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc hồi tưởng lại những ngân châm kia đâm vào trong cơ thể hắn lại không có một chút đau đớn nào, ngược lại hắn chỉ cảm thấy một cỗ dòng nước ấm áp từ trong mũi châm kia truyền vào trong cơ thể hắn, đó là một loại cảm giác sảng khoái khó nói nên lời, phảng phất giống như đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, làm cho người ta buông lỏng toàn thân, sảng khoái.

Cao Chí Thanh không ngờ Cô Lăng Nguyệt thực lực sâu không lường, lại tinh thông y thuật như vậy.

Sau đó, hai bọn tiếp tục lên đường  hướng trung tâm đi tới, trên đường gặp không ít người liền ra tay cướp lấy thẻ bài thân phận cho nên một đường này bọn họ luôn vận động không ngừng.

Gây động tĩnh như vậy, Cô Lăng Nguyệt cũng không có chút lo lắng đám người này liên thủ với nhau chống lại hai người họ bởi cho dù có làm như vậy đi nữa, phần thắng vẫn nằm trong tay họ.

Công việc cướp lấy thẻ bài thân phận khá thuận lợi thì Cô Lăng Nguyệt và Cao Chí Thanh liền biết được một tin tứcở một điểm trên vách núi, có linh dược hiện thế!Cái tin tức này làm cho mọi người không có cách nào bình tĩnh được, rối rít hướng về phía địa điểm kia tiến đến!

Có thể xưng là linh dược đương nhiên là do hiệu quả của nó, nếu có thể sử dụng linh dược có thể đem tốc độ tu luyện tăng lên không ít, cho dù mình không thể phục dụng thì bán cho dược sư cũng được, dù sao dược liệu như vậy ở trong mắt của dược sư đúng là trọng yếu nhất, bọn họ sẽ không tiếc hao phí một số tiền lớn để mua!

Bất luận như thế nào, đây cũng là một cơ hội, không có ai sẽ nguyện ý bỏ qua, trong lòng đều là ôm tâm lý may mắn, lúc người khác long tranh hổ đấu, nói không chừng mình có thể đục nước béo cò đạt được cái cây linh dược kia!  

Trong tay Cô Lăng Nguyệt không ít dược thảo quý hiếm, linh dược cũng không phải không có, cũng không khỏi tránh khỏi sự tò mò cùng hứng thú.

Cao Chí Thanh đã biết Cô Lăng Nguyệt là dược sư, cho nên hắn cũng rõ sức hấp dẫn của linh dược đối với nàng, liền cười cười nói: "Cô cô nương, một đường đi tới thu lấy không ít thẻ bài thân phận cho nên chúng ta có thể thả lỏng đi xem một chút."

Cô Lăng Nguyệt gật đầu: "Ừm!"

Sau đó hai người thảo luận một chút, liền hướng về phía vách núi đi đến. Dược liệu này phải đến sáng sớm ngày mai lúc được ánh mặt trời xuất hiện đầu tiên chiếu vào mới có thể trưởng thành, cho nên bọn họ cũng có đủ thời gian.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao tin tức linh dược hiện thế có thể truyền tới, nếu như nói đã sớm trường thành, người ta nhìn thấy ắt hẳn liền trong khoảng thời gian sớm nhất hái xuống, như thế nào có thể tiết lộ phong thanh đây? Không biết tại sao còn có khoảng thời gian linh dược kia trưởng thành, người nhìn thấy càng ngày càng nhiều. lúc này mới đem tin tức truyền ra ngoài.  

Trên đường đi, hai người bọn họ nghe được mọi người bàn tán về loại linh dược này là Xích Long Hỏa Sâm. 

Hai người bọn họ, một người là kẻ sống  thường xuyên xuất hiện ở trong núi, đối với linh dược hiếm có hiển nhiên là rất có hiểu biết. Người còn lại là dược sư.

Cho nên liền biết công dụng của  Xích Long Hỏa Sâm này, do chứa một ít khí tức của long tộc cho nên dùng để ngâm thân thể là thích hợp cực kỳ rồi, sau khi dùng để ngâm thân thể, sức chống đỡ sẽ tăng lên không ít, thứ tốt như vậy Cô Lăng Nguyệt làm sao có thể bỏ qua.

Phụng Linh cũng nghe được tin tức này, có cũng không lên tiếng nói bởi biết rõ dựa vào tính cách của Cô Lăng Nguyệt có thứ tốt trước mặt không lấy đi lấy chính là đồ ngốc.

Đúng lúc này, Cô Lăng Nguyệt  đột nhiên cảm nhận được trong không gian Hỗn Huyền Linh giới  truyền đến một trận chấn động, ngay lập tức kích động lên: "Tiểu Lang tiến hóa rồi?" Kể từ sau khi trở về từ thành Ngải Y Bụi Thái Lang liền lâm vào ngủ say, hôm nay đã được ba tháng thời gian quả thực cũng nên tỉnh rồi.

Phụng Linh gật đầu xác nhận, Tiểu Lang đang trong quá trình tiến hóa, một hồi nữa sẽ kết thúc, điều này làm cho Cô Lăng Nguyệt vui vẻ, huyết mạch tương liên làm cho nàng sớm xem nó là người thân, nó ngủ say lâu như vậy nàng cảm thấy có chút cô độc.

Cao Chí Thanh nhìn Cô Lăng Nguyệt vui vẻ cho rằng nàng vì Xích Long Hỏa Sâm hiện thế mà kích động, dược sư yêu linh dược là chuyện mà ai cũng biết huống chi lần này là linh dược trân quý có giá trị liên thành.

Cô Lăng Nguyệt cảm nhận chấn động càng ngày càng rõ ràng liền biết động tỉnh tiến giai lần này của Tiểu Lang không nhỏ, cũng may là nàng có Hỗn Huyền Linh Giới nếu không gây ra chấn động lớn như vậy không biết muốn thu hút bao nhiêu người.

Đợi khi Cao Chí Thanh và nàng đến  gần địa điểm của linh dược, người kéo đến đây cũng ngày càng nhiều, điều này chứng tỏ sự hấp dẫn của linh dược lần này.

Đưa mắt nhìn đỉnh vách núi, đông nghìn nghịt người, Cô Lăng Nguyệt dùng linh thức đi cảm nhận được vị trí của Xích Long Hỏa Sâm,  lời đồn đãi quả nhiên không sai, đúng là phải chờ đến sáng sớm ngày mai mới có thể trưởng thành, nhiều người cũng mang tâm tư giống nàng, kiểu này sẽ tốn không ít thời gian giải quyết.

Cô Lăng Nguyệt cũng không tính chạy lên vách núi nhìn linh dược, chuyện vô bổ như vậy nàng không muốn làm.

  "Xích Long Hỏa Sâm này thu hút người đến cũng không ít a, người của mấy thành trì lớn cũng đều đến rồi." Cao Chính Thanh nhìn lướt qua lên tiếng nói, nhìn như cảm khái nhưng thật ra là đang nhắc nhở Cô Lăng Nguyệt một chút, hắn mặc dù là người thôn quê, nhưng mà đối với lần này cũng là có một chút hiểu biết nhất định.  

Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt cũng theo tầm mắt của Cao Chính Thanh nhìn về phía những người kia, nàng mặc dù không biết bọn họ đến tột cùng là tới từ thành trì nào, nhưng mà từ trên nhân số của bọn họ cũng có thể nhìn ra.  

Cô Lăng Nguyệt nhìn nam tử mặc áo xanh, tuổi gần hai mươi mấy cũng thực lực đã đạt đến Lăng Thiên Cảnh cao cấp, hỏi Cao Chí Thanh thì biết đó là người  mạnh nhất của thành Thanh Long— Khâu Thanh Lâu. Nhân tiện, Cao Chí Thanh cũng nói cho nàng biết nhóm người đối diện là người của chủ thành Thành Bạch Hồng, thực lực của hắn cũng đã đạt đến Lăng Thiên Cảnh cao nhất, cùng Khâu Thanh Lân kia không phân cao thấp, có điều nếu so sánh thực lực đoàn thể thì Thành Thanh Long trội hơn.

Cô Lăng Nguyệt nhìn Thành Thanh Long nhiều hơn hai người,  nhưng đầu lĩnh của bọn họ thực lực cũng giống nhau, thực sự so đấu ai mạnh ai yếu cũng chưa biết được.

Giải quyết đám người này cũng phải không được, chẳng qua Cô Lăng Nguyệt sợ tốn nhiều thời gian dẫn đến có kẻ nhân cơ hội đó phỏng tay trên của nàng. 

Nhìn Nguyễn Ngọc Hànhvẫn như cũ vô cùng tái nhợt liền đoán căn bệnh này cũng không phải ngày một ngày hai, khóe môi nàng cong lên: Đã có cách loại bỏ bớt một số đối thủ.

Cùng lúc Cô Lăng Nguyệt đánh chủ ý lên người Nguyễn Ngọc Hành, ở trong đám người đến xem linh dược, Mộ Chỉ Ly âm thầm cắn răng nghĩ người muốn đoạt Xích Long Hỏa Sâm không chỉ có hai cao thủ Lăng Thiên Cảnh cao cấp mà còn có một người lại Cực Thành Cảnh- Cô Lăng Nguyệt.

Tin tức của Cô Lăng Nguyệt, mấy ngày nay luôn được những người khác bàn tán cho nên muốn biết thông tin về nàng ta không hề khó.

Là đệ nhất thiên tài của thành Khâu Lũy, do thực lực quá mạnh mà không cần phải tham gia tỷ thí tranh giành gạch danh như nàng. Mộ Chỉ Ly biết bản thân tuyệt không đánh lại Cô Lăng Nguyệt, nếu không vì nàng cần phải có được Xích Long Hỏa Sâm thì cũng không muốn đối đầu với nàng ta trong tình trạng thực lực chênh lệch lớn như vậy. Mộ Chỉ Ly cảm thấy cách duy nhất để có cơ may đạt được Xích Long Hỏa Sâm chính là nhân cơ hội Cô Lăng Nguyệt giải quyết người của hai đại thành trì này, chính bản thân tranh thủ tìm cơ hội hái trộm.

Cô Lăng Nguyệt không biết Mộ Chỉ Ly đánh chủ ý vào vấn đề nàng lo lắng, mà tự nhiên tiến tới trước mặt Nguyên Ngọc Hành.

Nguyễn Ngọc Hành nhìn Cô Lăng Nguyệt nhíu mày, không biết nàng định làm gì.

" Nguyễn công tử, tại hạ có chuyện muốn cùng công tử trao đổi." 

" Trao đổi?" Nguyễn Ngọc Hành nghe lời nói của nàng, càng nghi hoặc.

Cô Lăng Nguyệt cười cười đáp: " Nếu công tử có thể buông tha cho Xích Long Hỏa, ta sẽ trị hết bệnh cho công tử."

Nguyễn Ngọc Hành nghe Cô Lăng Nguyệt tự tin nói ra lời này không khỏi dao động, bệnh tình của hắn luôn là khúc mắc trong lòng, giờ có người nói trị hết bệnh cho hắn dù điều kiện là buông tha Xích Long Hỏa Sâm.

Những người  khác của thành Bạch Hồng cũng chú ý tới biến hóa của Nguyễn Ngọc Hành, tuy lý giải tâm tình của hắn thế nhưng nhìn tuổi trẻ Cô Lăng Nguyệt hoài nghi nói: " Bệnh tình của Nguyễn đại ca dù mời rất nhiều dược sư cũng không có ai trị được, một cô gái trẻ tuổi như cô làm sao trị được."

" Đúng thế, cô cho chúng tôi là kẻ ngốc sao?"

" Nhiều dược sư nổi tiếng đều trị không hết bệnh của Nguyễn Ngọc Hành, cô nương này làm sao có thể?"

Nguyễn Ngọc Hành nghe lời của mọi người nói liền trấn định lại cảm xúc của bản thân, nhìn Cô Lăng Nguyệt nói: " Cô cô nương, chỉ cần bệnh có thể trị khỏi buông tha  Xích Long Hỏa Sâm tại hạ cũng không hối hận. Có điều lời của mọi người cũng không sai, tại hạ khó mà tin được lời cô nương nói."

Đối với những lời nghị luận của mọi người, cùng thái độ của Nguyễn Ngọc Hành đều nằm trong dự liệu của Cô Lăng Nguyệt cho nên móc giấy chứng minh thân phận dược sư đưa ra trước mặt mọi người và Nguyễn Ngọc Hành: " Ta là dược sư."

Mọi người khi biết Cô Lăng Nguyệt là dược sư trong lòng tăng thêm vài phần tin tưởng, chẳng qua vẫn không chỉ như vậy vẫn không đủ sức thuyết phục đám người Nguyễn Ngọc Hành.

Chuyện này Cô Lăng Nguyệt làm sao không rõ, chỉ nhàn nhạt nói: " Nếu ngươi tin ta, ta có thể lập tức trị cho ngươi."

" Được." Nguyễn Ngọc Hành nhìn ánh mắt thản nhiên của Cô Lăng Nguyệt, gật đầu đồng ý.

Đối với chuyện Nguyễn Ngọc Hành đồng ý tin tưởng Cô Lăng Nguyệt, người của thành Hồng Ngọc vội lên tiếng can ngăn.

" Nguyễn đại ca, chuyện hệ trọng như vậy cần căn nhắc kĩ hơn."

" Đúng đó! Lỡ như cô ta có âm mưu ám toán thì sao?"

" Ám toán?" Cô Lăng Nguyệt cười cợt nhìn về phía nam tử nói ra câu này, hỏi ngược lại: " Dựa vào thực lực của ta, còn cần thiết làm loại chuyện như vậy sao?"

Không riêng gì nam tử đó, tất cả mọi ở đây liền yên lặng thừa nhận lời của Cô Lăng Nguyệt là sự thật. Nếu muốn hạ Nguyễn Ngọc Hành, Cô Lăng Nguyệt cũng không cần hao tốn tâm tư nhiều như vậy.

Mắt thấy người của thành Bạch Hồng  đều im lặng, Cô Lăng Nguyệt liền nhìn Nguyễn Ngọc Hành:" Đi theo ta, người của thành Bạch Hồng nếu không yên tâm cũng có thể đi cùng."

Cô Lăng Nguyệt đi trước, Nguyễn Ngọc Hành và Cao Chí Thanh liền đuổi theo. Người của thành Hồng Ngọc nhìn nhau một chút, liền quyết định đi xem thử nàng rốt cuộc định dùng phương pháp gì chữa cho Nguyễn Ngọc Hành.

Nhìn đám người rời đi, Khâu Thanh Lân  nhíu lại lông mày, hiện tại đối thủ trọng điểm cạnh tranh nhân sâm Xích Long Hỏa chủ yếu chính là thành Thanh Long bọn họ cùng Thành Bạch Hồng, nhân số Thanh Long thành bọn hắn nhiều hơn một ít, có thể nói là phần thắng khá lớn.

Không ngờ giữa đường nhảy ra Cô Lăng Nguyệt yêu cầu Nguyễn Ngọc Hành buông tha cho Xích Long Hỏa Sâm thì sẽ chữa bệnh cho hắn, Khâu Thanh Lân không tin Cô Lăng Nguyệt có thể trị căn bệnh không tiện nói ra của Nguyễn Ngọc Hành thế nhưng trong lòng vô cùng bất an. Cô Lăng Nguyệt cũng dòm ngó Xích Long Hỏa Sâm, làm cho phần hi vọng của hắn càng nhỏ hơn.

Tìm được một chỗ không người, Cô Lăng Nguyệt nhìn Nguyễn Ngọc Hành thân thiện nói: " Ta tin rất nhanh Nguyễn công tử sẽ không hối hận vì quyết định này.  Xin mời chìa tay ra."

Nguyễn Ngọc Hành đưa tay ra, Cô Lăng Nguyệt bắt đầu bắt mạch cho hắn, hời gian dần trôi qua, lông mày nàng nhíu lại: "Nguyễn công tử, ngươi có thể nói rõ thêm về bệnh trạng của ngươi lúc mắc bệnh được không?"

Nguyễn Ngọc Hành vội vàng gật đầu: "Đương nhiên không có vấn đề, lúc này là ta sơ sót." Chợt Nguyễn Ngọc Hành liền lâm vào trong hồi ức: "Từ nhỏ thân thể ta vẫn đều khá yếu, sắc mặt cũng luôn tái nhợt, cuối cùng lại càng ngày càng suy yếu, đến mức gầy trơ xương.

Lúc ấy cả nhà mời rất nhiều dược sư đến khám cho ta, mỗi dược sư đều giảng rằng khí huyết của ta không đủ, kê đơn thuốc cơ bản là giống nhau, trong nhà liền chọn áp dụng những phương pháp này để bổ khí huyết cho ta, phải nói những phương thuốc này cũng hoàn toàn chính xác có hiệu quả, ít nhất bệnh tình của ta không có tiếp tục chuyển biến xấu xuống dưới, chẳng qua là cũng chỉ có thể một mực bảo trì loại tình huống này, không cách nào trị tận gốc.  


Đến nay đã nhiều năm như vậy rồi, ta đều vẫn đối mặt như vậy, nhưng là liều thuốc bổ khí huyết đang không ngừng tăng thêm, mấy năm gần đây ta cũng cảm giác được hiệu quả càng ngày càng nhỏ, không được bao lâu, mạng này của ta có thể giữ được hay không cũng đều là vấn đề." Nói đến đây, trên mặt Nguyễn Ngọc Hành liền lộ ý chua sót.  

Cô Lăng Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã rõ, nàng sớm đoán hắn mắc bệnh đã lâu có điều không ngờ bệnh tình đã đến tình trạng này, trong lúc bắt mạch nàng cũng đã phát hiện, khí huyết của Nguyễn Ngọc Hành đang không ngừng biến mất dưới một loại phương thức quỷ dị, cũng không biết đến tột cùng biến mất ở chỗ nào.

Bệnh tình cứ tiếp tục như vậy, Nguyễn Ngọc Hành không sống quá hai năm. Lại nghĩ đến hơn hai mươi tuổi thực lực liền đạt đến Lăng Thiên cảnh đỉnh phong, thiên phú thật sự là không tệ, bởi vì bệnh mà chết quả thực rất là đáng tiếc, không khỏi thêm vài phần đồng tình trong lòng.

" Nguyễn công tử, ngươi cũng không phải vừa sinh ra đã mắc bệnh mà là xuất hiện lúc còn nhỏ tuổi." 

Nguyện Ngọc Hành nhìn Cô Lăng Nguyệt chỉ cầm tay hắn một lát liền nhìn ra chuyện này, phần hy vọng cao thêm vài phần, dưới ánh mắt của đám người thành Hồng Ngọc, kinh kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?" Hắn mắc căn bệnh này lúc  ba tuổi, chuyện này chỉ có vài người trong nhà biết rõ. Cho dù là mấy dược sư nổi danh chút ít, không ai đoán được điều này trước khi chính mình nói ra, đem so sánh hai cái liền thấy được chỗ lợi hại của Cô Lăng Nguyệt, ở phương diện chữa bệnh của nàng cao hơn những dược sư kia.

Người của thành Bạch Hồng nhìn biểu hiện của Nguyễn Ngọc Hành liền biết lời của Cô Lăng Nguyệt, trong lòng họ không khỏi kinh ngạc,  xem ra vị Cô Lăng Nguyệt này là dược sư có đẳng cấp cao. Ít nhất cao hơn những dược sư mà người của Nguyễn gia mời đến.

Ánh mắt của Nguyễn Ngọc Hành nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt càng tăng thêm vài phần kính nể, tuổi nhỏ  tuổi như thế không chỉ tu vị tu luyện đến Cực thành cảnh,  ngay cả đẳng cấp dược sư cũng ưu tú dị thường, phải biết rằng đạt được hai thứ này đều cần mất rất nhiều thời gian, người bình thường đều chỉ có thể lựa chọn bồi dưỡng một thứ trọng điểm, nhưng Cô Lăng Nguyệt lại đạt được cả hai, nếu nói là thiên phú của hắn tốt, như vậy thiên phú của Cô Lăng Nguyệt là tốt đến độ nghịch thiên.

" Ngươi cũng không phải mắc bệnh không tiện nói, mà là trúng độc." Lời này của Cô Lăng Nguyệt khiến cho sắc mặt Nguyễn Ngọc Hành tái nhợt, người của thành Bạch Hồng cũng bị tin tức này làm kinh ngạc song rất nhanh liền nghĩ lại người của danh gia vọng tộc lúc nào mà không có cảnh ám toán lẫn nhau.

Nguyễn Ngọc Hành hồi tưởng lại chuyện lúc nhỏ, rất nhanh liền phát hiện ra chuyện bất bình thường. Khi đó tuổi hắn còn nhỏ cho nên không nhớ hết sự tình giờ nghe lời Cô Lăng Nguyệt mới ngẫm nghĩ ra được.

Cô Lăng Nguyệt cũng không để ý nhiều đến chuyện Nguyễn Ngọc Hành bị hại độc như thế nào, tiếp tục nói tình trạng sức khỏe của hắn: " Độc này hòa vào trong máu của ngươi, trị liệu tốn không ít thời gian song vẫn kịp để tranh đoạt Xích Long Hỏa Sâm."

" Kia làm phiền Cô cô nương." Nguyễn Ngọc Hành chấp ta cảm tạ nàng.

" Không cần khách sáo, đây là điều kiện trao đổi của chúng ta mà." Cô Lăng Nguyệt nhìn Nguyễn Ngọc Hành cung kính như vậy, liền đưa tay đỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.