[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 7: Tiến bộ.



Rừng Vân Sương của thành Khâu Lũy quanh năm đều có sương mù, là thiên đường của yêu thú. Càng tiến vào trong  lại nghe tiếng gầm nhẹ của yêu thú truyền tới, cùng với tiếng binh khí va chạm, hiển nhiên có không ít người đang cùng yêu thú giao chiến ở phía trước.

" Rầm!" 

Cô Lăng Nguyệt giơ thanh kiếm giết chết con Liệt Nhan Giác đang thoi  thóp trên đất, lúc này thân kiếm đều là máu tươi, Cô Lăng Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh xem có bỏ qua con nào không, nhận định là đã diệt hết đàn Liệt Nhân Giác nàng liền bắt đầu thì thập thi thể yêu thú  để dùng ở nơi đổi đồ. Mà Phụng Linh từ trên tán cây bay tới nuốt lấy yêu linh của con Liệt Nhan Giác mới chết.

" Năng lực thiên chiến của ngươi lại tăng thêm một bậc rồi, một mình có thể hạ cả đàn Liệt Nhan Giác cấp 4, thực lực tương đương với cao thủ Lăng Thiên Cảnh của loài người." Phụng Linh vui vẻ vỗ bụng no căng của mình mà tán thưởng Cô Lăng Nguyệt, chẳng qua khi nhìn thân thiết kiếm không khỏi nhíu mày: " Lại phải thay một thanh kiếm khác nữa rồi."

" Chờ ta mang đống thi thể này đem đi đổi, ta tìm một thanh kiếm có chất lượng tốt hơn một chút mà dùng." Cô Lăng Nguyệt nhìn máu tươi chảy đi để lộ những vết rạn nứt cười nhạt, quả nhiên tiền nào của đó. Loại thiết thiết kiếm này chỉ cần cầm 1 đồng vàng tới cửa hiệu binh khí là có thể mua được, có thể chống đỡ hơn hai mươi con Liệt Nhan Giác có bộ da cứng cáp thế kia coi như đã không tệ.

" Sao không đổi hắn lấy một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn để đỡ tốn công?" Phụng Linh khó hiểu hỏi.

" Phụng Linh, hiện tại ta là đang rèn luyện năng lực thực chiến, sử dụng binh khí bình thường sẽ mang lại hiệu quả cao hơn." Cô Lăng Nguyệt  cười đáp : " Trước khi rời khỏi rừng Vân Sơn, chúng ta đi ngâm suối nước nóng đi. "

Nói đến suối nước nóng này là do một lần  Cô Lăng Nguyệt tình cờ phát hiện, nhìn lướt qua nàng liền biết suối nước nóng này không đơn giản bởi vì nó có màu vàng, thân làm Dược sư nàng biết õ trong đó bao hàm nhiều loại dược liệu, hơn nữa tất cả đều giá trị xa xỉ.


Không hề nghi ngờ, những dược liệu này toàn bộ đều là đối với thân thể có ích, có thể tăng cường cốt cách cơ bắp.. Quan trọng nhất là có thể nhanh chóng trị lành vết thương và tốc độ tu luyện so với bình thường nhanh hơn bình thường vài lần , cũng bởi vì tác dụng to lớn đó mà suối nước nóng này do một con Vượn Ô Kim mới tiến giai đến  Cực Thành Cảnh,có người nói  chỉ cần bị vượn Ô Kim nhìn chằm chằm kết quả cuối cùng đều là bị xé thành thịt nát.

Vượn Kim Ô nổi tiếng cuồng bạo song nó lại có một ít linh trí, lúc đó thực lực của Cô Lăng Nguyệt mới đạt đến Lang Thiên Cảnh trung cấp, dù biết chênh lêch rất nhiều thế nhưng Cô Lăng Nguyệt không cho Phụng Linh giúp, một mình liều mạng chiến đấu vượt cấp. 

Cuối cùng Cô Lăng Nguyệt thế nhưng khắp người đầy máu, thê thảm không chịu nổi. Phụng Linh khi đó chứng kiến bộ dạng của nàng như vậy vừa mắng vừa khóc một trận, nói nàng cạy mạnh thiếu chút nữa là treo luôn.

Cô Lăng Nguyệt phải tốn không ít khí lực mới dỗ Phụng Linh nguôi giận, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, có người quan tâm rất hạnh phúc.

Sau đó Cô Lăng Nguyệt vẫn tiếp tục chiến đấu vượt cấp, đương nhiên phải  chịu sự đồng ý của nữ vương Phụng Linh.

Ngâm người trong suối nước nóng Cô Lăng Nguyệt không khỏi cảm thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã một năm rưỡi. Trong suốt quãng thời gian rèn luyện không kể ngày đêm này, thực lực một người một thú đã tiến bộ không ít.

" Sắp phải rời khỏi chỗ này, ta có chút luyến tiếc." Phụng Linh ngâm mình trong suối nước nóng thở dài, mật độ thiên lực của tiểu thế giới này quá nhạt nó cần thông qua việc ăn yêu linh để tu luyện.

" Chờ đến chiến trường Thiên Huyền rồi, có cả tấn yêu linh chờ ngươi." 

" Nói cũng đúng." Phụng Linh gật gù đồng ý,  liền bắt đầu thả tâm thư giãn. 

Còn Cô Lăng Nguyệt cũng bắt đầu tu luyện.

Sáng hôm sau, khi Phụng Linh bay trở về sau khi đánh chén không ít yêu linh liền nhìn thấy một màn như thế này, Cô Lăng Nguyệt ung dung vét sạch nước ôn tuyền đổ vào Hỗn Huyền Linh giới. Sau khi hoàn tất nàng ta liền mỉm cười thỏa mãn.

" Quả nhiên là tác phong của ngươi." Phụng Linh bĩu môi đậu trên vai nhìn chằm cái hố to trước mắt, không chỉ nước suối mà cả các loại dược liệu quanh đây đều bị nàng ta di dời vào trong không gian, đến huyền thạch* (đá đen) cũng không chừa, vơ vét triệt để a.

" Cái ôn tuyền này do ta dùng nửa cái mạng mới chiếm được, nếu không mang đi ta cảm thấy rất có lỗi với chính mình." Cô Lăng Nguyệt không hề có chút mắc cỡ, ngược vô cùng chính nghĩa lẫm liệt nói: "Hơn nữa đem nó di dời vào trong Hỗn Huyền Linh giới, ngươi cũng có thể dùng nó để tu luyện trong quãng thời gian không có yêu linh để ăn."  

" Lăng Nguyệt, ngươi đối với ta thật tốt!"

" Chúng ta là đồng bạn, không đối xử tốt với người thì nên tốt với ai?" Nàng vừa dứt lời liền nhìn thấy ánh mắt thâm tình vắt ra cả nước của Phụng Linh nhịn không được nổi cả da gà liền nói sang chuyện khác.

" Phụng Linh, hiện tại dáng vẻ của ngươi càng trở nên bắt mắt tốt nhất là trở vào Hỗn Huyền Linh giới đi." Cô Lăng Nguyệt nhìn  Phụng Linh sau khi trải qua một lần niết bàn dục hỏa trùng sinh càng ngày càng giống phượng hoàng, vì tránh bị người khác chú ý nên hạn chế đi ra ngoài. 

Phụng Linh biết Cô Lăng Nguyệt không muốn xảy ra rắc rối không cần thiết, không chút nhiều lời liền trở vào Hỗn Huyền Linh Giới.

Rời khỏi rừng Vân Sương, Cô Lăng Nguyệt liền đến địa điểm đổi đồ. Người quản lý nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt xuất ra hơn hai mươi thi thể của Liệt Nhan Giác không nhịn được sự thưởng thức của lão đối với nàng, những người xung quanh tuy đã sớm quen với tình cảnh này vẫn nhịn không được hít một hơn: Cô nương này cũng quá trâu bò đi.

Lão già thân thiện nhìn Cô Lăng Nguyệt cười nói: " Cô tiểu thư, lần này cô nương muốn lấy thứ nào?"

Cô Lăng Nguyệt nhìn vật phẩm ở nơi này, nhìn thấy phía quầy binh khí có một thanh kiếm khá hợp mắt liền chỉ vào nó: " Tiểu nữ muốn thanh kiếm kia."

Lão giả vuốt râu gật đầu cho người đi lấy, lại nhìn về phía Cô Lăng Nguyệt mà nói: " Chỗ chúng ta mới có một số món mới, cô nương có muốn xem không?"

"Vậy thì làm phiền ngài!" Cô Lăng Nguyệt tiếp nhận thanh kiếm mà lão giả đưa cho, gật đầu đáp.

Liếc  nhìn một hồi, Cô Lăng Nguyệt phát hiện trong đống đồ này có cây dược liệu bèn cầm nó lên. Lão giả nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt nhìn trúng cây dược liệu đó liền nói: " Cô nương muốn đổi thanh lam thảo này sao?"

Cô Lăng Nguyệt gật đầu, trong lòng thì sớm đã nở hoa rồi. Thứ nàng cầm trong tay tuy nhìn rất giống thanh lam thảo nhưng thực tế lại là thất tinh thảo, một trong hai thành phần chính để luyện Tiểu đan.

Tiểu Đan nghe thì có vẻ bình thường nhưng công dụng của nó  giống với Tăng khí đan-loại đan dược có thể ở trong nháy mắt gia tăng Thiên Lực trong cơ thể, nếu là tăng khí đan cao cấp, trong nháy mắt bù hết lại toàn bộ Thiên Lực bị mất đi cũng không phải là không thể. Có điều công dụng của Tiểu Đan ưu việc hơn bởi vì Thiên Lực đạt được dựa vào tăng khí đan thủy chung vẫn là từ ngoài xâm nhập vào, tự nhiên là không bằng được lúc tự mình tu luyện, đương nhiên là sẽ có chút bài xích, mà Tiểu Đan lại khắc phục được điểm này.

Cô Lăng Nguyệt chọn thêm một ít đồ nữa liền rời đi, những người khác nhìn bóng lưng của nàng nhịn không được liền bát quát.

" Cô nương này càng ngày càng đẹp ra, toàn bộ thành Lũy Khâu không ai sánh bằng a! Là nữ thần của toàn bộ nam nhân trong thành này, không biết tương lai ai diễm phúc này đây?"

" Nếu không phải thực lực của nàng ta quá mạnh thì ta nhất định phải tiến tới làm quen."

" Mặc dù không thể bước đến trò chuyện cũng tuyệt thế mỹ nhân, ngắm nhìn thôi cũng là diểm phúc của chúng ta."

" Huynh đài, ngươi nói không sai!"

" Lăng Nguyệt, ngươi nghe chưa? Bọn họ nói ngươi quá mức trâu bò nên không dám lại gần làm quen kìa." Phụng Linh ở trong Hỗn Huyền Linh Giới ôm  bụng cười, ban đầu cũng không ít kẻ không sợ chết chạy đến treo ghẹo Cô Lăng Nguyệt lại bị nàng chỉnh thảm, tuy không có ai mất mạng xong đều phải nằm trên giường nữa năm mới hồi phục, từ đó không ai dám trêu vào cả.

" Như vậy không phải tốt cho đôi bên sao?" Cô Lăng Nguyệt thản nhiên nói.

" Rồi! Rồi! Ngươi lúc nào cũng có lý. Không nói chuyện đó nữa, còn nửa năm là đến giải đấu toàn quốc, ngươi định ngốc ở trong thành Khâu Lũy sao?" 

" Chờ ta ăn xong cơm trưa liền suy tính sau." Cô Lăng Nguyệt ung dung tiến vào tửu lâu.

Cô Lăng Nguyệt vừa mới bước vào trong liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây, vừa ngồi xuống một bàn trống tiểu nhị liền chạy đến: " Cô cô nương, ngài muốn dùng món nào?"

Chờ Cô Lăng Nguyệt điểm xong món ăn, tiểu nhị liền chạy vào trong nhà bếp. Trong lúc chờ đợi nàng lại nghe một tin tức thú vị,   thành Ngải Y  xuất hiện  Di tích viễn cổ, không bao lâu nữa sẽ mở.

Di tích viễn cổ là di tích do tiền nhân lưu lại, để tiện xưng hô, chúng ta gọi chung là Di tích Viễn Cổ.

Nói chung, một ít cao thủ thực lực rất mạnh, khi đi đến thời điểm cuối cùng của sinh mệnh thì đều đem thứ gì đó của mình lưu lại, có lẽ là căn cứ để chứng minh bọn hắn đã từng tồn tại qua.

Bên trong Di tích Viễn Cổ có rất nhiều đồ vật, đương nhiên, bao nhiêu đồ vật chủ yếu quyết định bởi thực lực mạnh yếu của đối phương, càng là tiền nhân cường đại thì đồ vật quý hiếm lưu lại ở trong Di tích Viễn Cổ cũng càng nhiều.  

" Phụng Linh, ta quyết định nơi kế tiếp chúng ta sẽ đi rồi!" Hai mắt Cô Lăng Nguyệt sáng lên, sớm đã nghe danh của Di tích Viễn Cổ giờ có cơ hội tự mình chứng kiến, nàng làm sao có thể bỏ qua được. 

" Lăng Nguyệt, dù hiện tại thực lực của ngươi không tệ nhưng cũng không đảm bảo rằng ngươi sẽ an toàn khi đặt chân vào Di tích Viễn Cổ đâu, hơn nữa muốn tìm bảo vật còn phải dựa vào vận khí nữa."  

Cô Lăng Nguyệt hiểu ý của Phụng Linh, ai cũng biết Di tích Viễn Cổ  mang đến cơ duyên cùng nguy hiểm, bởi nếu vận khí tốt , đi vào đã tìm được bảo vật, có người vận khí không tốt, ở bên trong tìm kiếm thật lâu cũng không thu hoạch được gì, nếu xui xẻo động phải cơ quan sẽ khó giữ được tánh mạng.

Khóe miệng Cô Lăng Nguyệt nhếch lên, ánh mắt vẫn không giảm bớt sự hứng thú: " Như vậy mới thú vị, cho dù không có tìm được bảo bối, mở rộng tầm mắt cũng không tệ."

Đối với câu trả lời của Cô Lăng Nguyệt, Phụng Linh không cảm thấy có chút nào ngoài ý muốn, dù sao cùng một chỗ lâu như vậy, tính tình nàng nó còn không hiểu sao?

" Di tích Viễn Cổ ở thành Ngãi Y sẽ thu hút đến rất nhiều người thực lực cường đại, chỗ đó sẽ là nơi nhân tài tụ hội, cho nên hành động phải cẩn trọng."

Cô Lăng Nguyệt  khẽ gật đầu: "Ta đã rõ ràng." Nàng cũng không phải kẻ không biết trời cao đất rộng, trong mắt nhiều người thì thực lực của nàng cũng đã không tệ rồi, nhưng nàng không phải là kẻ mạnh nhất Thiên Huyền Đại Lục, mà cho dù là kẻ mạnh nhất đi nữa nếu quá cao ngạo không ai ra gì thì sớm muộn cũng phải trả giá đắc.

Mắt thấy tiểu nhị mang thức ăn đến, hai người bọn họ liền dừng cuộc trò chuyện ở đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.