[Y Thủ Che Thiên ĐN] Ngạo Thế Khuynh Thiên

Chương 9: Lăng Lạc Trần



Nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày thứ hai  Cô Lăng Nguyệt liền dịch dung cho bản thân thành một cô nương thanh tú có thừa nhưng không đủ xinh đẹp  trước khi đi núi Tử Vân, qua một ngày nữa chính là thời gian mở ra di tích viễn cổ, nàng phải đi xem xét một phen, hiểu rõ một chút tin tức.

  Rất dễ dàng biết vị trí của núi Tử Vân, bởi vì trên đỉnh núi Tử Vân thực vật sinh trưởng có màu tím, nhìn từ xa lại giống như là một đám mây màu tím, cho nên được gọi là Tử Vân, núi Tử Vân ở vị trí rất cao.

Ngựa không ngừng vó câu hướng núi Tử Vân chạy tới, càng đi gần tới núi Tử Vân, Cô Lăng Nguyệt phát hiện người cũng là càng ngày càng nhiều, mới đầu chỉ là gặp một chút Tu luyện giả lẻ tẻ, càng về sau thì gặp phải mọi người đều có tổ chức, chính xác là mô hình nhỏ của gia tộc.

  Kế tiếp gặp được các tổ chức càng ngày càng khổng lồ, đến tận mười mấy người, mấy chục người. . . . Mà Cô Lăng Nguyệt cũng dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đỉnh núi.

 Từ dưới chân núi nàng đã cảm nhận được cấm chế không ổn định của di tích viễn cổ rồi, dị thường rõ ràng, bất quá từ sự bất ổn kịch liệt này nàng cũng biết thời gian cấm chế kia cũng không còn duy trì được lâu nữa.

 Núi Tử Vân có hoàn cảnh rất tốt, thảm thực vật màu tím quả thực rất mỹ lệ, tựa hồ như một thế giới màu tím, nếu không có quá nhiều người như vậy đích thực rất tuyệt.

 Chẳng qua hiện tại sẽ không có một người nào đặt tâm tư ở trên cảnh sắc cả, trong lòng bọn họ đều chỉ có một ý nghĩ chính là——–di tích viễn cổ!

 Trên đinh núi đã đầy người, đồng thời còn có lều trại, bọn họ tới nơi này hẳn không phải là ngày một ngày hai, đều đang đợi cấm chế giải trừ. 

 Một đống người đứng trước mỗi lều, cầm lấy vũ khí sắc mặt bất thiện nhìn mọi người, không cho phép nhích tới gần. Tựa hồ khoảnh khắc người khác tới gần nơi đó, vũ khí của bọn họ sẽ không chút lưu tình mà chém xuống.

  Đỉnh núi giống như bị chia nhỏ, ngươi nhích tới gần địa bàn của họ một chút, hiển nhiên bọn họ sẽ không cùng ngươi khách khí. Nhìn thấy một màn này, Cô Lăng Nguyệt nhíu mày, điều này thật sự là có chút. . .  

 Đối với tình trạng này, Phụng Linh cũng đã sớm dự liệu đến: "Trước kia ta cũng gặp phải tình trạng như vậy. Ở nơi này vị trí có thể thấy rõ ràng di tích viễn cổ đã bị một số thế lực lớn sớm chiếm cứ, như vậy bảo đảm bọn họ có thể thấy động thái trước tiên".  

 "Đây là cách làm quen thuộc của bọn hắn, trừ phi ngươi có đầy đủ thực lực đánh bại bọn họ, làm cho bọn họ lăn xuống, nếu không ngươi cũng chỉ có thể chờ ở phía dưới".  

  Nghe Cô Lăng Nguyệt nói, Cô Lăng Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã rõ, rất thực tế, bạo lực là phương thức trực tiếp nhất, dù sao nơi này cũng nơi cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh muốn làm gì thì tùy ngươi.

Nếu không ở bên dưới nhìn vậy thì trốn lên cây  hẳn có thể thấy được di tích viễn cổ bộ dạng ra sao, nghĩ tới đây, Cô Lăng Nguyệt liền trèo lên cây, mà lúc này Cô Lăng Nguyệt cũng mới chú ý đến xung quanh trên cây có không ít người, mọi người đều là có ý nghĩ giống nhau.

  Sau một khắc, Cô Lăng Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của di tích viễn cổ, không thể không thừa nhận, thật sự là quá rung động rồi, thế cho nên Cô Lăng Nguyệt trong thời gian ngắn không có phục hồi tinh thần lại.

Giống như là một cung điện khổng lồ, vốn là chôn dưới lòng đất, không biết là bởi vì nguyên nhân gì mới hiện lên đi ra ngoài, cả cung điện này làm cho người ta cảm thấy khổng lồ, kinh sợ.

Không sai, chính là kinh sợ, chẳng qua là xa như vậy có thể cảm giác được sự cường đại của nó, mười sáu cái cột bạch ngọc làm trụ của cái cung điện này, cao chừng mười trượng, một người đứng ở trước mặt của nó nhỏ bé như vậy, càng làm cho người ta tò mò chủ nhân của nó là một người cường đại cỡ nào.

Cấm chế màu vàng hiện lên vòng tròn vây quanh ở chính giữa, nó bảo tồn hoàn hảo, không có bất cứ hư hại nào, đại môn màu đỏ thẫm đóng chặt, làm cho người ta càng muốn biết bên trong tột cùng là có cái gì.

Giống như một điều bí ẩn làm cho bọn họ điên cuồng hiếu kỳ. Ngày mai, bọn họ chính là có thể tìm tòi đến tột cùng rồi!  

  Xem xong hết thảy, Cô Lăng Nguyệt cũng không có hạ xuống, mà đánh giá các lều trên đỉnh núi, nàng nghe nói có các đại thế gia cùng người trong môn phái tới, nghĩ đến lều này chắc hẳn phải thuộc về bọn họ a!


Đối với hai loại người này, Cô Lăng Nguyệt trong lòng cũng ôm tò mò, đến tột cùng sẽ có bộ dạng ra sao đây?


Song, vừa nhìn, nàng liền ngây ngẩn cả người.

Ở trong tầm nhìn của Cô Lăng Nguyệt có một nam tử vô cùng nổi bật giữa đám đông, hắn hư bước ra từ trong tranh, hoàn toàn không thuộc về thế giới này.


Thân hình thon dài, lặng yên đứng trên tường viện.


Hắn mặc cẩm bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, màu trắng ấy dường như là màu tinh khiết nhất trên thế giới này.


Tóc của hắn đen như mực, rõ ràng đối lập với màu trắng của cẩm bào, nhưng lại có gì hài hòa tựa như vốn là phải như thế.


Lưng thẳng, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng không cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa không dám chạm, chỉ có thể âm thầm thở dài- người như vậy, bọn họ không cách nào đến gần.


Đây là một nam tử thanh nhã như được họa, ngay lập tức nàng liền đoán ra được người đó là ai.  

Lăng Lạc Trần - nam phụ thứ nhất trong tiểu thuyết Y Thủ Che Thiên này.

Nhìn thấy Lăng Lạc Trần, Cô Lăng Nguyệt lại nghĩ đến Hàn Như Liệt. Cô Lăng Nguyệt đọc Y Thủ Che Thiên là hơn hai năm trước khi xuyên không, tình tiết nàng sớm quên hết chỉ nhớ được vài sự kiện quan trọng liên quan đến nữ chính Mộ Chỉ Ly thôi, chẳng qua thôi định luật của tiểu thuyết, đã có nữ chính và nam phụ cùng xuất hiện thì nam chính làm sao không có mặt được chứ?

Khi Cô Lăng Nguyệt quyết định quan sát những người khác, không nhìn Lăng Lạc Trần nữa thì liền thấy tàn cây cách nàng không xa có người, dựa vào diện mạo nàng biết người kia chính là Mộ Chỉ Ly, ánh mắt nàng ta nhìn Lăng Lạc Trần mang theo hoài niệm pha lẫn những cảm xúc khác.

Cũng bởi vì quá mức xuất thần cho nên Mộ Chỉ Ly không biết có người tiến đến cái cây nàng trèo, đứng xem một bên Cô Lăng Nguyệt không khỏi lắc đầu Mộ Chỉ Ly này cũng thật là, biết rõ dung mạo của mình rất xuất sắc mà không dịch dung, xem đi bị người ta đánh chú ý rồi kìa.

  "Mỹ nhân, nàng ở phía trên đó nhìn cái gì đấy? Không bằng xuống dưới này cùng chúng ta hàn huyên một chút đi!". Một gã nam tử mặc áo bào màu xanh tầm hai mươi tuổi trên mặt lộ ra vẻ khinh bạc nhìn Mộ Chỉ Ly nói.

Từ lúc  Mộ Chỉ Ly muốn đi lên đỉnh núi bọn họ cũng đã phát hiện ra nàng, thời điểm bọn họ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đương nhiên là cực kỳ kinh diễm một phen, thân là đệ tử địa thế gia mỹ nữ trong mắt bọn họ đếm không hết, yến gầy hoàn phì, các loại cô nương phong tình có thể nói bọn họ đều đã gặp qua.


Một cô gái bình thường căn bản là không vào được mắt của bọn họ, nhưng là thời điểm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tất cả lúc đó bọn họ đều hai mắt tỏa sáng, cô gái giống như Mộ Chỉ Ly là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.


Toàn thân nàng tỏa ra một loại khí chất mê người, mặc dù không thể nói rõ nhưng lại dị thường làm cho người ta mê luyến, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không trang điểm chút nào, cũng là quốc sắc thiên hương, nhất là trong lúc mơ hồ toát ra vẻ xa cách lại làm cho người ta muốn nhích tới gần.  

Bởi vì Mộ Chỉ  Ly đang suy nghĩ về Lăng Lạc Trần, lời của nam tử mặc áo bào màu xanh Mộ Chỉ Ly hẳn là không có nghe thấy, dù sao ở chỗ này nàng căn bản là không nhận ra người nào, như thế nào lại có người cùng nàng nói chuyện đây? Dĩ nhiên, ở đây không bao gồm tình huống của Lăng Lạc Trần.

  Cũng chính vì thế mà  Mộ Chỉ Ly không thèm nhìn bọn họ,  mấy người dưới tàn cây lập tức sắc mặt mấy người trở nên khó coi mấy phần, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Mộ Chỉ Ly, không bất ngờ chút nào nhìn thấy thân ảnh Lăng Lạc Trần.


Phát hiện điểm này xong, trong lòng bọn lại càng khó chịu. Phải biết rằng bọn họ lớn lên cũng có chút tuấn dật, ở gia tộc cũng có rất nhiều cô gái muốn dựa vào bọn họ, cho nên bọn họ tự cho mình là siêu phàm, cảm giác mình là mỹ nam khó gặp trên cõi đời này.


Lần này đi tới đây, mục đích chủ yếu của bọn họ là vì di tích viễn cổ, nhưng dù sao bọn họ cũng là trẻ tuổi khí thịnh, một mặt cũng muốn xem mỹ nữ.


Bọn họ cũng đã trông thấy mỹ nữ, song chuyện bi ai cũng xảy ra, đó là những mỹ nữ này nếu không phải là thích một tên tiểu bạch kiểm áo trắng bên này thì lại thích một kẻ yêu nghiệt áo hồng ở bên kia.


Con mấy người bọn hắn thì triệt để không có người nào hỏi thăm, cho dù chủ động cùng mấy cô gái kia nói chuyện thì các nàng căn bản không thèm để ý tới bọn họ.


Mấy ngày qua quả thực làm cho bọn họ tức chết, đường đường là thế gia công tử bọn họ lại phải nhận đãi ngộ như vậy, càng tức hơn chính là địa vị của hai người kia không phải là người bình thường có thể đắc tội, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng một ngụm khẩu khí này.


Bọn họ vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly mới tới, hơn nữa lại chỉ đi có một mình, dĩ nhiên sắc tâm nổi lên. 

Bọn họ nhìn đến mấy cô gái có chút ít sắc đẹp kia hoặc là thế gia, hoặc là người trong môn phái, cho nên bọn họ không có cách nào hành động, nhưng chỉ có một người, nghĩ tới đây trên mặt bọn họ nở ra một nụ cười âm hiểm.


Cô Lăng Nguyệt nhìn vẻ mặt của đám người đó không khỏi lắc đầu, một lũ tinh trùng lên não. Mắt thấy đám người đó chặt đứt thân cây khiến cho Mộ Chỉ Ly mắt,  cũng may Mộ Chỉ Ly thân thủ không tệ cho nên không có bị té ngã, vững vàng rơi xuống mặt đất, không có bị thương.


Trên mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy tức giận, nhìn thân cây bị mấy tên nam tử kia chặt đứt. Mấy tên nam tử kia thấy Mộ Chỉ Ly nổi giận đùng đùng nhìn bọn hắn, không cảm thấy có cái gì không tốt, ngược lại trên mặt nở nụ cười.  

Cái cây Mộ Chỉ Ly bị chặt lại ngã nhào về phía Cô Lăng Nguyệt, buộc nàng phải nhảy xuống tránh. Một tên trong đám người đó nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt từ trên cây xuống không khỏi trêu ghẹo: " Chặc! Lại thêm một cô nương nữa, tuy không sánh bằng vị mỹ nhân này nhưng cũng có một phong vị riêng a!"


Mộ Chỉ Ly nghe vậy liền quay đầu lại, quả nhiên cách nàng không xa có một cô nương thân vận y phục màu lam nhạt đang đứng, dung mạo tuy  chỉ thanh tú nhưng khí chất lại vô cùng đặc biệt, làm cho nàng ta dù đứng trong đám mỹ nhân xinh đẹp vẫn không bị lấn áp.

Nam tử áo mặc áo bào màu xanh kia hết nhìn Mộ Chỉ Ly lại nhìn Cô Lăng Nguyệt, lòng háo sắc khiến cho hắn quyết định không buông tha cho Cô Lăng Nguyệt. 

Đối với chuyện Cô Lăng Nguyệt khóc không ra nước mắt, bởi vì sợ gặp phải chuyện này cho nên nàng mới tốn công dịch dung, đụng phải nữ chủ quả nhiên là xui xẻo.

Đám người này  gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, dù sao một thân cây đổ xuống, nhất là còn áp chế người khác, cho nên có không ít người chú ý tới tình huống bên này, bất quá tất cả mọi người đều mang tâm trạng xem cuộc vui, bọn họ cũng không có nhàn hạ thoải mái tới cứu người.


Trong đầu bọn hắn căn bản cũng không có cái từ này, huống chi mấy tên đệ tử này đều là từ đỉnh núi tới, thân phận trong lòng mọi người đều hiểu được, có ai sẽ đi mạo hiểm đây? Không muốn sống cũng không có ai, chỉ có thể nói mỹ nữ này xui xẻo, bị bọn họ chú ý.

Nhìn bộ dạng mấy tên đệ tử này cũng biết không có hảo ý rồi, còn có thể không rõ ý nghĩ của bọn hắn sao?

Mộ Chỉ Ly rất ghét đám háo sắc dám trêu ghẹo bản thân cho nên tâm tình vô cùng kém: "Các ngươi muốn làm gì?"

  "Muốn làm gì? Chúng ta chính là muốn cùng nàng vui đùa một chút." Một nam tử mặt lộ vẻ thèm thuồng tiến lại gần Mộ Chỉ Ly.

Cô Lăng Nguyệt nhìn một tên trong số họ cũng tiến lại phía mình, có lẽ do thái độ của nàng tốt nhiều hơn so với Mộ Chỉ Ly nên tên này chỉ động khẩu chưa động thủ. Ngay lúc Cô Lăng Nguyệt xuất ra uy áp  để cho hắn đừng trêu chọc mình nữa thì bị giọng nói tức giận của Mộ Chỉ Ly ngăn lại.

 "Chơi một chút? Các ngươi cũng không nhìn một chút xem mình là thứ gì?". Nói xong, Mộ Chỉ Ly một cước liền đá vào hạ thân nam tử bên cạnh.  Nam tử kia không nghĩ Mộ Chỉ Ly lại đột nhiên làm khó dễ, ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị trúng chiêu rồi, chợt đỏ mặt che lấy hạ thân của mình, một câu cũng nói không ra, mặc dù không phải nam nhân nhưng Cô Lăng Nguyệt biết tư vị bị đá vào chỗ đó chẳng hề dễ chịu chút nào.


Một cước này của Mộ Chỉ Ly cũng không lưu tình chút nào, nàng thấy người như vậy là khó chịu nhất, quả là chết cũng không có gì đáng tiếc!

Ba tên khác thấy thế thì sững sờ, đồng tình nhìn nam tử kia vì đau nhức mà lăn lộn trên mặt đất, nhưng trong lòng thì thấy có chút may mắn khi mình không phải là tên xui xẻo kia, chợt nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đã như vậy thì không thể trách chúng ta được!"

Ba người liền đồng loạt lao đến chỗ Mộ Chỉ Ly.

Cô Lăng Nguyệt nhìn Mộ Chỉ Ly không có lộ ra khẩn trương chút nào, ngược lại trong mắt đầy cảm xúc chiến đấu.  

Cô Lăng Nguyệt khoanh tay đánh giá đám người này, thân là đệ tử Tiền gia thực lực không tệ. Hiện tại thực lực của Mộ Chỉ Ly là Toàn Thiên Cảnh tu vi, có hai kẻ trong đó có cùng tu vi với nàng ta, kẻ ban nãy trêu chọc nàng thực lực mới tiến vào Ngự Thiên Cảnh.

  Ba người đem Mộ Chỉ Ly vây quanh trung tâm, các loại công kích liên tiếp xông tới Mộ Chỉ Ly.

 Ba nam tử công kích một nữ tử, nữ tử thực lực không bằng bọn họ nhưng lại làm cho bọn họ tấn công lâu rồi mà không thắng được, tình huống này tự nhiên là làm cho người ta chú ý, ngay cả Lăng Lạc Trần cũng không khỏi hướng bên này nhìn lại, chẳng qua là vừa nhìn lại, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ nghi ngờ?

Lăng Lạc  Trần cảm thấy nữ tử đó rất quen mắt, rất giống với cô gái mà hắn gặp năm đó ở thành La Thiên. Mắt thấy Mộ Chỉ Ly rơi vào thế yếu, Lăng Lạc Trần quyết định ra tay.

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly cho rằng bản thân không tránh được thì một thân ảnh màu trắng đã chắn trước người nàng. Mộ Chỉ Ly  nhìn Lăng Lạc Trần cũng khó hiểu, hắn tại sao phải giúp mình? Hắn còn nhớ rõ mình sao? Nhìn nghiêng khuôn mặt của Lăng Lạc Trần, nàng cũng không rõ suy nghĩ của hắn.

Mà Cô Lăng Nguyệt nhìn Lăng Lạc Trần ra tay cứu Mộ Chỉ Ly liền biết mọi chuyện đến đây là kết thúc, dù sao đám đệ tử của Tiền không ngốc đến nổi vì một nữ nhân mà đối đầu với Lăng Lạc Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.