Y Thủ Che Thiên

Quyển 1 - Chương 35: Đánh người



Mộ Chỉ Ly đắm chìm bên trong cảnh giới kỳ lạ này , nàng cảm thấy dường như mình đã nắm bắt được sự tinh túy của hai loại vũ kỹ, lửa cùng nước như dần được nàng dung hợp đến cực hạn, đột nhiên, Mộ Chỉ Ly phát hiện ra rằng chẳng phải mình đang vận dụng tâm pháp Vạn Nguyên Quy Nhất sao?

Đúng vậy, lúc này nàng mới biết được Vạn Nguyên Quy Nhất tuy rằng được phân loại là vũ kỹ, nhưng lại giống một bộ tâm pháp, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại pháp quyết của Vạn Nguyên Quy Nhất, quả nhiên tốc độ dung hợp nhanh hơn rất nhiều, khiến nàng càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.

Chẳng lẽ vũ kỹ Vạn Nguyên Quy Nhất này có thể đem những vũ kỹ khác dung hợp được sao? Nếu thật sự như vậy, vũ kỹ này chẳng phải sẽ trở nên rất cường đại sao? Lấy những điểm tinh túy nhất của nhiều bộ vũ kỹ, đem dung hợp, uy lực của nó nhất định sẽ vượt xa một bộ vũ kỹ.

Mộ Chỉ Ly biết, mình đây đã tìm được bảo vật. Vạn Nguyên Quy Nhất, hai chữ “quy nhất” này không phải chứng minh điểm này sao? Khó trách nó có thể được đặt chung với tâm pháp cường đại như Nghịch Thiên Tâm Pháp, ba quyển sách trong phòng đầu tiên đều là bảo bối a.

Tiếng kêu đau đớn của Mộ Hàn Mặc đánh thức Mộ Chỉ Ly khỏi trạng thái kia, nhìn lại vào trong đám người, Mộ Hàn Mặc bị trúng một đấm chứa sức lực mạnh mẽ của Mộ Thiếu Tu, ngã xuống đất, bất quá rất nhanh hắn đã đứng lên, khóe miệng tràn ra một vệt máu, hiển nhiên đã bị nội thương.

“Mộ Thiếu Tuân, ngươi đánh lén sau lưng, muốn gì vậy?” Mộ Hàn Mặc tức giận nói, vừa rồi ngay tại lúc hắnvừa tìm được lỗ hổng của Mộ Thiếu Tu, Mộ Thiếu Tuân thế nhưng đột nhiên đánh lén từ phía sau, đẩy hắn về phía Mộ Thiếu Tu, cũng bởi vậy ngực mới lãnhtrọn một quyền của Mộ Thiếu Tu.

Mộ Thiếu Tu dùng hết mười phần sức lực, một quyền này, uy lực không hề nhỏ, Thiên Lực cực nóng trên nắm tay kia đã làm cho hắn bị nội thương, kế tiếp không phải là thắng bại đã phân sao?

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tuân chỉ khinh thường nói: “Ta chỉ không cẩn thận đụng vào ngươi, sao lại bảo ta đánh lén sau lưng? Thực lực của ngươi không đủ mình, không sánh bằng ca ca ta thì chấp nhận đi, đừng có lấy ta làm đệm chống lưng.”

Mộ Thiếu Tuân đổi trắng thay đen làm cho Mộ Hàn Mặc tức không nhẹ, đáng tiếc lại không thể làm gì.

Mộ Thiếu Tuân, là đệ đệ ruột của Mộ Thiếu Tu, là Bát thiếu gia của Mộ gia, giống với Mộ Thiếu Tu cũng là người của Mộ Khải Siêu, hai người bình thường thích ỷ thế hiếp người, loại chuyện đánh lén sau lưng này không phải lần một lần hai

Thấy Mộ Hàn Mặc bị thương, Mộ Thiếu Tu tự nhiên là thừa thắng xông lên, chiêu thức phát ra càng lúc càng thêm sắc bén, tựa hồ muốn đánh Mộ Hàn Mặc đến tàn phế, Mộ Hàn Mặc ráng nhịn xuống đau đớn nơi lồng ngực, tiếp tục đối chiến, dù vậy người sáng suốt đều có thể nhìn ra nếu như cứ tiếp tục đánh, Mộ Hàn Mặc nhất định không phải đối thủ của Mộ Thiếu Tu.

Đột nhiên, Mộ Thiếu Tu tìm được chỗ sơ hở của Mộ Hàn Mặc, đánh một quyền về phía khuỷu tay của Mộ Hàn Mặc, không hề nghi ngờ, nếu như bị một quyền này đánh trúng, tay của Mộ Hàn Mặc sợ là sẽ bị chặt đứt.

Thấy thế, Ngũ thúc vội lên tiếng ngăn cản: “Dừng tay ”

Nhưng mà Mộ Thiếu Tu đối với hai chữ này lại vờ như mắt điếc tai ngơ, thật vất vả mới tìm được cơ hội tốt này, hắn quyết định ra tay độc ác. Tuổi Mộ Hàn Mặc nhỏ hơn hắn một chút, nhưng thực lực của hắn ta lại mạnh hơn mình một ít, nếu như phế đi tay của hắn, như vậy trong đại hội gia tộc thực lực của hắn nhất định sẽ yếu bớt đi rất nhiều, đến lúc đó cơ hội thắng của mình cũng lớn hơn.

Cho nên, hắn quyết định làm bộ như không nghe thấy, ra tay trước, nói sau. Đến lúc đó cùng lắm thì xin lỗi, chịu trừng phạt một phen, so đi ngẫm lậy, hắn thấy đây là một vụ mua bán có lời.

Ngay tại lúc mọi người cho rằng tay của Mộ Hàn Mặc sẽ bị phế bỏ, thì một bàn tay ngọc ngà đã ngăn một quyền này lại, mang theo nắm đấm có lực lượng không thể địch nổi nhẹ như vậy phiêu phiêu rơi xuống, giống như một nắm đấm thường không có một chút lực lượng.

Trong thời khắc mấu chốt, Mộ Hàn Mặc thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, là Mộ Chỉ Ly.

Mộ Thiếu Tu thấy một quyền đầy kình lực của mình cứ như vậy lập tức bị chặn lại, trên mặt bày ra vẻ khiếp sợ cùng với không thể tin, Mộ Chỉ Ly nhếch khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, nhưng nụ cười này cùng hoàn toàn tương phản với tia âm lãnh dưới đáy mắt.

“Ngươi muốn chết.” Ba chữ trong trẻo nhưng lạnh lùng được thốt ra từ miệng Mộ Chỉ Ly, mọi người chỉ cảm thấy Mộ Chỉ Ly lúc này toàn thân đều tản ra tự tin, hơi thở cao quý, ngay cả ám văn trên mặt dường như cũng phai mờ đi nhiều.

Mộ Chỉ Ly nàng đây tuyệt đối không cho phép người khác thương tổn người nàng để ý, bất luận kẻ nào cũngkhông được.

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tu cũng là cười lạnh: “Chỉ bằng phế vật ngươi, có tư cách gì khiến ta chết?”

“Chỉ bằng ta có thể tiếp được một quyền này của ngươi.”

Mộ Thiếu Tu sửng sốt, đúng vậy, Mộ Chỉ Ly làm cách nào mà tiếp được một quyền toàn lực này của mình? Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly cũng không để cho hắn có thời gian sững sờ, xuất ra một quyền, trực tiếp đánh về phía mặt của Mộ Thiếu Tu.

Đối với một quyền này của Mộ Chỉ Ly, mọi người có một loại cảm thụ rất kỳ quái, thực mềm mại, giống như nước suối êm dịu chảy, nhưng mà nó cũng rất cương liệt, giống như ánh lửa nóng cháy, giống như hai cái đều là một thể, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đi tới trước mặt của Mộ Thiếu Tu.

Lúc Mộ Thiếu Tu có phản ứng đã không còn kịp rồi, vội giơ tay lên ngăn trở mặt của mình, Mộ Chỉ Ly đột ngột chuyển hướng, công kích về phía khuỷu tay của Mộ Thiếu Tu.

Nếu hắn muốn phế đi tay của Hàn Mặc, như vậy nàng liền phế đi tay của Mộ Thiếu Tu.

“Răng rắc” thanh âm xương cốt vỡ vụn vang lên, tại đây trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy càng thêm rõ ràng, ánh mắt mọi người đều trừng lớn, bọn họ nhìn thấy gì?

Phế vật thế nhưng phế đi tay của Mộ Thiếu Tu. Nếu như nghe người khác nói, bọn họ sẽ cho rằng là nói hươu nói vượn, nhưng mà lúc này bọn họ đang tận mắt nhìn thấy. Phế vật này khi nào trở nên lợi hại như vậy ?

“A…” Mộ Thiếu Tu kêu lên thảm thiết, nhìn tay phải của mình đổ máu không ngớt, trong mắt hắn lộ vẻ hận ý: “Phế vật, ngươi chờ cho ta, ta muốn cho ngươi trả giá đại giới.”

“Ngươi chết chắc rồi! Dám làm ca của ta bị thương, chờ chết đi!” Mộ Thiếu Tuân cũng mở miệng nói.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm nhìn hai người nói: “Ta chờ.” Không thèm quan tâm đến hai người, vẻ mặt quan tâm nhìn Mộ Hàn Mặc hỏi: “Hàn Mặc, ngươi có khỏe không?”

Lúc này sắc mặt của Mộ Hàn Mặc tái nhợt, thoạt nhìn thương thế tuyệt đối cũng không nhẹ.

Ngũ thúc đã đi tới, vẻ mặt phẫn nộ: “Quả thực chính là hồ nháo, nhanh đi tìm Dược Sư.” Hai người Mộ Thiếu Tu cùng Mộ Hàn Mặc có thiên phú tu luyện rất cao, nhất là Mộ Hàn Mặc, nếu như bị thương, đến lúc đó hậu quả kia là thực nghiêm trọng.

Đáng tiếc hết thảy đều phát sinh ở trong lúc nhất thời, tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp ngăn cản, chỉ hi vọng bọn họ không có xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Mộ Chỉ Ly vốn định tự mình chuẩn bị trị liệu cho Hàn Mặc, nhưng mà Ngũ thúc ở đây, nàng cũng khó làm cái gì, nên liền đi theo phía sau bọn họ đi tìm Dược Sư .

Dược Sư duy nhất của Mộ gia ở một chỗ cực kì xa hoa, toàn bộ Mộ gia đều phải kính nhường vị dược sư này, cho dù là Mộ Khải Siêu ở trước mặt Dược Sư cũng phải cung kính, bởi vì thân phận Dược Sư đã làm cho hắn có được này hết thảy.

Đúng lúc, Mộ Chỉ Ly nàng đây cũng muốn biết thực lực của vị Dược Sư này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.