Y Thủ Che Thiên

Quyển 2 - Chương 4: GẦN TRONG GANG TẤC



Mái tóc mềm mại dài tới tận eo, không búi tóc, chỉ dùng một sợi dây màu xanh tùy ý buộc lại, nhưng lại càng lộ vẻ phiêu dật, màu đen của tóc, màu xanh của sợi dây, màu trắng của áo tất cả lộ ra vẻ thanh nhã, không giống như các cô gái son phấn tầm thường kia, làm cho người ta càng thêm yêu thích.

Trên eo nhỏ buộc một cái gấm đai lưng màu trắng, nổi bật lên dáng người tuyệt đẹp của nàng, mi lá liễu dài nhỏ, một đôi mắt phượng câu hồn, sóng mắt lưu chuyển long lanh như ngọc lưu ly , tinh khiết mà đẹp đẽ, bởi vì đang tác chiến nên hai má của nàng lộ vẻ phiếm hồng, lại càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.

Tóm lại, đây là một cô gái vô cùng có mị lực.

Lăng Lạc Trần cũng không dừng sự chú ý ở chỗ này, bởi vì dáng vẻ của cô gái này hắn nhớ được, hắn từng thấy qua một cô gái như vậy, ở trong một gia tộc, lúc đó nàng đang luyện tập vũ kỹ, mà hai người chỉ nói có hai câu, thậm chí hắn còn không biết tên của nàng.

Chẳng qua là để lại tên mình, sau khi trở về, nhìn thấy cô gái mặc áo trắng sẽ đột nhiên nhớ tới nàng, hắn cũng không biết đến tột cùng là do nguyên nhân gì, vốn là hắn rất ít tiếp xúc với các cô gái, mà hắn cảm thấy lần đầu tiên gặp một cô gái lại đi hỏi tên họ thì thật là thất lễ, cho nên chưa từng hỏi.

Ban đầu hắn chỉ hy vọng ngày sau có thể gặp lại, nhưng mơ hồ biết rằng hy vọng rất nhỏ, vì thế trong tâm hắn từng có chút tiếc nuối, song không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lần nữa.

Hơn nữa, ám văn trên mặt của nàng đã biến mất? Quả nhiên như hắn dự đoán lúc đầu, trên mặt không có ám văn, nàng hiển nhiên là một mỹ nhân.Mộ Chỉ Ly ứng phó với ba người càng ngày càng khó nhọc, ba người họ bất luận là thực lực hay là vũ kỹ đều không phải là người bình thường có thể so được, hiển nhiên chính là thực lực của Mộ Chỉ Ly cũng không thể dùng cái này để ước định, nhưng là ba người giáp công làm cho nàng chỉ có thể ứng phó, cứ như vậy đối với nàng tuyệt đối là bất lợi.

Nếu là có thể phân tán ra để đánh, nàng có lòng tin, nhưng ba người bọn họ hợp tác ăn ý như thế, làm cho nàng không tìm được chỗ sơ hở, cho nên mới bị vây trong cục diện bế tắc này.

Trong này, khuyết điểm của tụ thế vũ kỹ cũng lộ ra, muốn làm bọn họ bị thương nặng thì thủy chung chỉ có thể là chiêu thức có uy lực thật lớn, nhưng là chiêu thức có uy lực lớn thì đều cần thời gian, bọn hắn lúc này cả ba người từng bước ép sát, Mộ Chỉ Ly căn bản là không thể ra tay, thì làm thế nào để phát động vũ kỹ?

Phiêu miểu thân pháp vừa động, Mộ Chỉ Ly tránh qua hai người công kích, song tránh qua hai gã Toàn Thiên cảnh thì không tránh thoát được gã Ngự Thiên cảnh kia, dù sao thực lực của bọn hắn như vậy, chênh lệch của mỗi cấp bậc kỳ thực vô cùng lớn, ở thực lực trước mặt, ưu thế thân pháp đã bị chặn lại, huống chi bọn họ còn có thân pháp vũ kỹ?

Tình huống là càng ngày càng nguy cấp, Mộ Chỉ Ly đầu óc lại càng rõ ràng, nàng đang suy nghĩ phương pháp đối phó.

Song, lúc Mộ Chỉ Ly cau mày suy nghĩ biện pháp,thì một thân ảnh màu trắng đã chắn trước người nàng.

Lăng Lạc Trần cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy, nhưng là nhận ra Mộ Chỉ Ly rồi thì trong đầu hắn liền hiện lên cái ý nghĩ này, vốn luôn luôn rất ít để ý tới chuyện của người khác, hắn đối với hành động lần này của mình không có hối hận chút nào, đã không có thời gian đi suy nghĩ những chuyện này, hắn chẳng qua là không hy vọng nàng bị thương.Không hơn.

Nếu nói vốn là mọi người xem chuyện này chỉ như là một chuyện râu ria khôi hài, thì Lăng Lạc Trần đột nhiên xuất hiện cũng làm cho không ít người kinh ngạc một phen, dù sao địa vị của Lăng Lạc Trần không thấp, tất cả mọi người đều rõ.

Mấy cô gái đang cười Mộ Chỉ Ly bị khi dễ nhìn thấy Lăng Lạc Trần che trước người nàng thì nụ cười của họ không cách nào duy trì được nữa, tức giận dậm chân, không biết tại sao Lăng Lạc Trần lại đi giúp nữ tử này!

Các nàng bình thường thì ngay cả cơ hội nói chuyện với Lăng Lạc Trần cũng không có, chỉ có người rất quen thuộc với Lăng Lạc Trần mới có cơ hội này, cứu người? Đây quả là chuyện mà bọn họ không cách nào tưởng tượng được.

Đang tức giận, căm phẫn, ghen tỵ với Mộ Chỉ Ly, các nàng cũng là hâm mộ, nếu có thể các nàng cỡ nào hy vọng chính mình là Mộ Chỉ Ly a, nếu có thể được Lăng Lạc Trần cứu giúp, thì chính là chuyện hạnh phúc nhất trong đời bọn họ.

Các nàng cho là Lăng Lạc Trần chẳng qua là không nhìn được một cô gái bị ba nam nhân khi dễ, cho nên rút đao tương trợ, hai người chưa từng có gặp gỡ, dù sao thân phận của bọn họ chênh lệch, huống chi bọn họ cũng không có cơ hội để biết?

Mộ Chỉ Ly nhìn Lăng Lạc Trần cũng khó hiểu, hắn tại sao phải giúp mình? Hắn còn nhớ rõ mình sao? Nhìn nghiêng khuôn mặt của Lăng Lạc Trần, nàng cũng không rõ suy nghĩ của hắn.

Ba người nhìn thấy Lăng Lạc Trần đột nhiên xuất hiện, mọi người sắc mặt cũng có chút ít khó coi, chuyện này cũng có thể nói là nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, vốn là chỉ cần kiên trì một thời gian ngắn, Mộ Chỉ Ly sẽ không địch lại được rồi, thì hắn lại xuất hiện.

“Chuyện này không có liên quan đến ngươi, hy vọng ngươi không nên nhúng tay vào!” Một nam tử hoảng sợ nói, đối với thân phận của Lăng Lạc Trần bọn họ vẫn còn có chút kiêng kỵ, nếu bọn họ có thể làm cho hắn không nhúng tay vào mới là tốt nhất.

Nghe vậy, thân hình Lăng Lạc Trần cũng không di chuyển, cánh môi mỏng như nước khẽ mở: “Nếu là các ngươi hiện tại rời đi, chuyện lúc trước ta sẽ không truy cứu.”

Lời nói khí phách mười phần, không có ai nghĩ đến Lăng Lạc Trần bộ dạng lạnh nhạt, không để ý tới thế sự lại có thể nói ra những lời như vậy, ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng có chút không thể tin được.

Một chút cũng không lưu lại chút mặt mũi cho ba người kia, xem ra đối với Lăng Lạc Trần, ba bốn nam tử khi dễ một cô gái vốn là chuyện rất đáng xấu hổ, có thể làm ra chuyện như vậy tất nhiên cũng không phải người tốt đẹp gì.

Nếu là bình thường, hắn có thể không để ý tới, nhưng là hôm nay mình đã nhúng tay rồi, liền sẽ không có đạo lý thu tay lại, hắn mới bất kể bọn họ là cái gì Tiền gia đệ tử.Gia tộc thế lực khổng lồ, nhưng Tiền gia cũng không phải chỉ có mấy người bọn hắn là đệ tử, huống chi nếu như Tiền gia dựa vào mấy người này để cường thịnh thì quả thật là có chút đáng buồn, đối với Tiền gia hắn không sợ hãi chút nào, cho dù hắn động thủ, thì đối phương có thể làm gì hắn nào?

Các cô gái xung quanh nghe thấy lời của Lăng Lạc Trần xong, lại càng hít vào một hơi lãnh khí, vẻ ái mộ trong mắt càng sâu, vốn là trích tiên nam tử mà bọn họ hằng mơ ước, những lời này của Lăng Lạc Trần lại càng thể hiện khí khái nam tử của hắn, hình ảnh người anh hùng mà các cô gái đang ôm ấp trong lòng, có thể nói là mỹ nữ xứng với anh hùng, đây là ảo tưởng của đại đa số các cô gái.

Mà Lăng Lạc Trần lại đem hai điểm này tập trung vào cùng với nhau, lực hấp dẫn đối với các nàng lại dâng cao chưa từng có, để cho bọn họ si ngốc trầm mê, nếu nói đúng ra lần này có cảm giác bất đồng chỉ có mấy người bạn tốt của Lăng Lạc Trần.

Cử động lần này của hắn có thể nói là ngoài dự liệu thật lớn của bọn họ, bọn họ đều biết Lăng Lạc Trần đối với sự việc chưa quen thuộc sẽ không quan tâm, huống chi là người không quen biết, đối với hắn bất luận là nam nữ già trẻ đều không có chút ấn tượng nào, hành động của hắn bây giờ quả là khác thường, thế nhưng lại đột nhiên đi cứu một cô gái.

Vì một cô gái lần đầu quen biết lại tình nguyện đi đắc tội với Tiền gia, mặc dù lấy thân phận Lăng Lạc Trần cũng không sợ hãi Tiền gia, nhưng chuyện này giống như là một vụ mua bán cái được không bù nổi cái mất?

Chẳng lẽ Lăng Lạc Trần lại thích cô gái này? Rất nhanh, bọn họ liền bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì Lăng Lạc Trần cũng không phải dễ dàng động tâm, hắn tuyệt không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, bọn họ cùng hắn quen biết, phải tốn bao nhiêu thời gian mới được Lăng Lạc Trần tiếp nhận, bọn họ trong lòng đều rất rõ ràng.

Chẳng qua là biểu hiện của hắn đối với cô gái này thật sự có chút kỳ quái, có lẽ lúc trước bọn họ có quen biết? Bọn họ khá là khẳng định chuyện này, bất luận như thế nào, nữ tử này trong lòng Lăng Lạc Trần không giống với bình thường, bọn họ xác định như vậy!“Lăng Lạc Trần, lời này của ngươi là có ý gì, không khỏi quá cuồng vọng đi!” Nam tử mặc áo xanh biếc kia nhíu mày nói, nếu không phải vì thân phận cùng thực lực của Lăng Lạc Trần thì bọn họ đã sớm động thủ, hắn không rõ, có nhiều cô gái vây quanh hắn (Lăng Lạc Trần) rồi, tại sao lại còn muốn đoạt cô gái này?

Hai người khác mặc dù không nói chuyện, nhưng là ý nghĩ trong lòng giống nhau, cho dù thực lực của hắn mạnh, cũng không thể đối với bọn họ như vậy! Nhất là có nhiều người chăm chú nhìn như vậy, bọn họ cảm thấy xuống đài không được.

“Nàng là bằng hữu của ta, hoặc là đi, hoặc là chết.” Lăng Lạc Trần hiển nhiên không muốn cùng bọn họ nói nhiều lời, liền nói thẳng.

Trong lời nói đã biểu lộ thái độ của hắn, vô luận như thế nào hắn cũng muốn che chở cho Mộ Chỉ Ly chu toàn, nếu bọn họ không rời đi, cũng chỉ có một kết cục, đó chính là chết!

Không có ai hoài nghi những lời này của Lăng Lạc Trần là thật hay giả, bởi vì hắn vốn là một người nói được làm được, hắn không thích nói giỡn, cũng không cùng người khác nói giỡn, điểm này cũng là điểm nổi danh của hắn.Ba người trước mặt sắc mặt âm trầm, Lăng Lạc Trần không ngờ không lưu tình nể mặt, nói thật, trong lòng bọn họ rất là tức giận, để bọn họ tự nhiên rời đi như vậy, vô cùng không cam lòng, nhưng là hết lần này tới lần khác bọn họ đều không bằng thực lực của Lăng Lạc Trần, nếu như bọn họ không buông tay, vậy thì cũng chỉ có một kết quả, chết!

Bọn họ đều yêu quý mạng mình, cứ như vậy chết đi bọn họ tự nhiên không muốn, bọn họ chết rồi, có lẽ gia tộc sẽ thay họ báo thù, nhưng bọn họ cũng đã chết, báo thù thì còn có ích lợi gì nữa?

Mộ Chỉ Ly đứng ở phía sau Lăng Lạc Trần một câu cũng không nói, chẳng qua là nhìn Lăng Lạc Trần giải quyết vấn đề này, mặc dù chưa từng thấy Lăng Lạc Trần động thủ, nhưng là từ phản ứng của đối phương, nàng có thể nhìn ra thân thủ của hắn là bất phàm.

Tu luyện lâu như vậy, thực lực của nàng cũng không kém, nhưng là nàng giống như có thể cảm nhận được thực lực của hắn so với mình muốn mạnh hơn nhiều, bọn họ chênh lệch rất lớn, bất quá ít nhất so với thời điểm lần gặp đầu tiên đã khá hơn rồi không phải sao? Nghĩ tới đây Mộ Chỉ Ly cũng được trấn an không ít.

Ba người liếc lẫn nhau một cái rồi mới ra quyết định: “Xem như ngươi lợi hại, ngươi nhớ lấy!” Ba ngươi vươn ngón trỏ nhìn hắn, sắc mặt đầy ý cảnh cáo, lúc này mới xoay người rời đi.

Lăng Lạc Trần đối với cảnh cáo của bọn hắn xem như không thấy, nếu có bổn sự thì đã không cần hắn chờ.

Đợi sau khi ba người rời đi, Lăng Lạc Trần lúc này mới xoay người nhìn Mộ Chỉ Ly, vốn là Mộ Chỉ Ly đứng ở phía sau hắn, Lăng Lạc Trần đột nhiên quay lại như vậy, giữa hai người liền không có khoảng cách.

Hai mắt nhìn nhau, gần như trong gang tấc, hai người cũng có chút ít ngây ngẩn cả người, bọn họ thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, trong lúc vô tình, vẻ ửng đỏ xuất hiện trên khuôn mặt Mộ Chỉ Ly, nàng là lần đầu tiên ở gần một nam tử như vậy, cho dù thời điểm ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng chưa từng, ngay cả lúc đó toàn bộ tâm tư nàng cũng đặt ở trung y, đối với những chuyện khác cũng không có hứng thú.

Lăng Lạc Trần nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly, trong khoảng thời gian ngắn liền quên đi hành động, chỉ có thể trì độn đứng ở đó, hắn cũng là lần đầu tiên đứng gần một cô gái như vậy, phải biết rằng hắn với các cô gái khác vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, trừ vài người bạn tốt ra.

Mọi người nhìn thấy một màn này, mỗi người đều u mê, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ Lăng Lạc Trần thật sự thích Mộ Chỉ Ly sao?

Các nữ nhân đều điên cuồng, chuyện này sao lại biến thành như vậy? Trong đó một cô gái lại thừa dịp lúc người khác không chú ý đem một cục đá ném trúng mắt cá chân Mộ Chỉ Ly, ý nghĩ muốn đánh ngã nàng.

Mộ Chỉ Ly mới đầu kịp phản ứng, lúc này mới lui một bước về phía sau, song cục đá kia vừa lúc đánh trúng mắt cá chân của nàng, mất thăng bằng liền ngã về phía sau, Lăng Lạc Trần thấy thế tự nhiên kéo tay Mộ Chỉ Ly lại, đồng thời thân thể gần lại, Mộ Chỉ Ly chính là rơi vào trong ngực Lăng Lạc Trần.

Một cỗ hương trúc nhàn nhạt truyền vào trong mũi Mộ Chỉ Ly, thanh đạm tao nhã , mùi vị rất kỳ lạ, cũng giống như phong cách của Lăng Lạc Trần.Lăng Lạc Trần nhìn Mộ Chỉ Ly trong ngực, tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, xúc cảm mềm mại chạy nhanh trong lòng hắn, nhất là nhìn đôi mắt trong suốt của Mộ Chỉ Ly, đột nhiên cảm giác tâm mình xúc động.

Hai người ôm nhau làm cho con ngươi của mọi người lại càng mở lớn hơn, lúc trước chỉ là nhích tới gần hơn, bây giờ đã thấy ôm nhau rồi? Mọi người tự nhiên là nhìn Lăng Lạc Trần là vì cứu Mộ Chỉ Ly mới làm như vậy, nhưng bọn họ lại cho đây là Mộ Chỉ Ly tự mình ngã về phía sau đi.

Chỉ có cô gái ném cục đá kia mới biết được đây đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm bực mình thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo!

“Cô gái này sao lại hạ tiện như vậy, thế nhưng lại làm bộ như bị ngã!”

“Đúng vậy a, đổi lại là ta cũng không làm ra được chuyện như thế này!” Chẳng qua là chính nàng ta cũng chưa từng chú ý tới hâm mộ trong mắt mình, nếu đổi lại là nàng, sợ là chỉ có hơn chứ không có kém đi!

“Chỉ có Lăng đại ca tâm tính lương thiện, mới có thể nhiều lần cứu nàng, chẳng qua là cô gái này thật sự là làm cho người ta chán ghét.”

“Đúng vậy a. Đúng vậy a.”

Lời mọi người nói khó nghe, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng khó coi vài phần, từ sau khi thoát ra khỏi tay Lăng Lạc Trần, liền khập khiễng bước đi, nếu Lăng Lạc Trần không có ở đây, nàng đã ngồi xuống tự trị liệu, nhưng là trong tình huống hiện tại nàng không muốn làm như vậy.

Trong ngực cảm giác mềm mại biến mất, Lăng Lạc Trần nhìn thân ảnh Mộ Chỉ Ly, trong lòng cũng có chút không đành lòng, đi tới ôm ngang người Mộ Chỉ Ly, đi về phía chỗ mình nghỉ ngơi lúc trước.

Cách làm của Lăng Lạc Trần làm cho Mộ Chỉ Ly kinh hô một trận, song bờ vai của hắn cứng như sắt đá tràn đầy năng lượng, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu làm cho Mộ Chỉ Ly không tránh thoát ra là vì nàng kinh ngạc, Lăng Lạc Trần lại làm ra hành động như vậy, thật sự là có chút khó tin.

Đừng nói là Mộ Chỉ Ly, ngay cả Lăng Lạc Trần chính mình cũng không hiểu tại sao, nhưng là hắn không muốn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly nhịn đau bước đi.“Ông trời ơi, đến tột cùng bọn họ có quan hệ gì? Tại sao Lăng đại ca lại chủ động ôm nàng? Cái này không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Nữ nhân này có cái gì đặc biệt hơn người, tại sao Lăng đại ca lại đối tốt với nàng như vậy, vẻ ngoài quyến rũ như vậy, căn bản chính là kẻ lẳng lơ!”

. . . . . .

Đợi đến chỗ đó, Lăng Lạc Trần mới cẩn thận đem Mộ Chỉ Ly thả xuống, cùng lúc đó, mấy người bạn tốt của Lăng Lạc Trần cũng đi tới, bọn họ tự nhiên không giống với những người kia, ngược lại bọn họ đối với Mộ Chỉ Ly rất có hảo cảm.

“Chân của ngươi thế nào?” Người khác không biết, hắn cũng biết là có người cố ý hãm hại nàng, thì nàng mới bị như vậy.

Nghe được lời của Lăng Lạc Trần, Mộ Chỉ Ly lắc đầu nói: “Ta không sao.” Làm một thầy thuốc, nàng đối với thương tích của mình rất rõ ràng, chỉ cần châm mấy châm vào chân sẽ không có vấn đề gì.”

“Làm sao lại không có chuyện gì được? Mau nhìn xem sao.” Một vị nữ tử áo xanh đứng bên cạnh Lăng Lạc Trần có vẻ quan tâm mở miệng nói, nàng có thể nhìn ra lực đạo của cục đá không nhỏ, đấy cũng có thể là chuyện lớn, mà cũng có thể là chuyện nhỏ, người tu luyện mặc dù tố chất thân thể so với người thường mạnh hơn không ít, nhưng nếu là làm suy giảm gân cốt thì cũng không tốt.”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng nhìn về phía cô gái này, hằn là bằng hữu của Lăng Lạc Trần đi, gặp nàng không có bộ dạng ác ý, trên mặt nàng cũng là nở nụ cười, nàng đối với nữ tử này ấn tượng không tệ.

Mộ Chỉ Ly xem xét thương thế trên chân, đem ống quần khẽ kéo lên nhìn thấy mắt cá chân đã có màu xanh tím, mọi người nhìn một màn này đều hít một hơi lãnh khí: “Hẳn là nghiêm trọng như vậy, đem một viên Mai Khâu đan dùng thử chút đi.”

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, nói: “Không cần, tự ta làm được.” Thiên Huyền Đại Lục đối với trị liệu ngoại thương vốn là lạc hậu, cho dù dùng Mai Khâu đan cũng cần một ít thời gian mới khỏi, huống chi hiệu quả còn không có tốt bằng châm cứu.

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly, mấy người ở đây cũng có chút ít nghi ngờ, đây là ý gi?

Chợt, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly lấy ra năm cái ngân châm màu lam, ngân châm tinh xảo như vậy bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua là nàng lấy ngân châm ra ngoài để làm gì?

Lăng Lạc Trần nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly, cũng không có lên tiếng hỏi, nếu nàng lấy ra rồi, tất nhiên là có chỗ dùng đến.

Sau một khắc, mọi người đều kinh ngạc.

Đuôi ngân châm kia hắn là xuất hiện quang mang màu lam, tuy là ban ngày nhưng cũng sáng dị thường, chỉ thấy Mộ Chỉ Ly dùng tốc độ cực nhanh đem năm cái ngân châm đâm vào mắt cá chân bị xanh tím.

Hai tay không ngừng nặn, vê, đẩy, chuyển, đủ loại thủ pháp làm cho người ta hoa cả mắt, bọn họ không biết đến tột cùng Mộ Chỉ Ly đang làm cái gì vậy, nhưng là lại cũng biết tuyệt đối không phải là vớ vẩn, trong đó tất nhiên là còn có cái bí quyết nữa, hơn nữa bộ dạng Mộ Chỉ Ly chuyên chú mà thật tâm, nhìn thủ pháp của nàng thành thạo, bọn họ phảng phất thấy được phong phạm của đại sư.

Song, kinh ngạc lại ở phía sau, bởi vì thủ pháp của Mộ Chỉ Ly, vết sưng kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đã nhanh chóng biến mất rồi! Phảng phất như chưa từng xuất hiện, liền biến mất như kỳ tích vậy!

Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì? Mấy người mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, Lăng Lạc Trần mặc dù không hiểu, cũng là có chút nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.