Y Thủ Che Thiên

Quyển 3 - Chương 125: Cuối cùng gặp nhau



Nhìn thấy Bạch Mạt Lăng ở trước mắt, thân thể Mộ Kình Lệ không nhịn được run rẩy.

Vốn tưởng rằng đời này ông cũng sẽ không gặp lại được nàng ấy, ông cũng không nghĩ lúc gặp nàng ấy thì không biết nên dùng thái độ gì. Không thể phủ nhận, trước kia ông hận Bạch Mạt Lăng, nếu không phải bởi vì lời nàng ta…, con của mình cũng sẽ không biến thành một hoạt tử nhân*(người thực vật), gia tộc cũng sẽ không luân lạc tới trình độ như vậy.

Nhưng đồng dạng, trong lòng của ông cũng rõ ràng đây hết thảy cũng không phải là nguyện ý của nàng ấy. Nếu nàng ấy không ra tay…, hiện tại con của mình đã chính là một người chết ! Tuy nói là hoạt tử nhân, nhưng ít ra bản thân mình cũng có ý nghĩ.

Bây giờ nhìn đến con của mình, lại làm cho ông nghĩ tới một màn thảm thiết ban đầu kia. Chuyển con ngươi nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, Bạch Mạt Lăng xuất hiện ở nơi này đây chẳng phải là Chỉ Ly đã đến Bạch gia?

“Cháu đã đi Bạch gia rồi?”

“Đi rồi, trước đó vài ngày cháu ở tại Bạch gia.” Mộ Chỉ Ly gật đầu nói, nàng biết Mộ Kình Lệ bây giờ đang nghĩ cái gì, lập tức cũng lên tiếng giải thích: “Ban đầu Bạch gia làm như vậy cũng là do e ngại thực lực Lôi gia, qua nhiều năm như vậy Bạch gia đối với chúng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy.

Ban đầu cháu cũng không biết những chuyện này, cho đến trước đó vài ngày mới biết được. Hiện tại Bạch gia và Lôi gia đã hoàn toàn trở thành cừu địch rồi, mẫu thân muốn trở lại xin tội với ông nội, cho nên cháu trở về cùng với mẫu thân.

Ông nội, ông tha thứ mẫu thân cháu đi. Ban đầu hết thảy cũng không phải là nguyện ý của mẫu thân cháu, lòng của ngài tựa như gương , khẳng định biết rõ ràng. Hiện tại hết thảy đã qua, cháu hi vọng chúng ta có thể một nhà đoàn viên.”

Trong mắt Mộ Chỉ Ly trừ chân thành tha thiết còn có nồng đậm khát vọng, qua nhiều năm như vậy nàng không có lúc nào buông ta ý nghĩ nhìn cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ.

“Một nhà đoàn tụ, phụ thân của cháu có thể cứu chữa?” Trong mắt Mộ Kình Lệ hiện lên vẻ hi vọng , những năm này mặc dù ông chưa bao giờ từng biểu hiện, nhưng chỉ có chính ông biết, ông hi vọng biết bao nhiêu con của mình có thể tỉnh lại.

Mỗi lần đêm khuya lúc một người , ông cũng sẽ nghĩ đến Mộ Thiên Tĩnh lúc nhỏ, cuộc sống phụ tử bọn họ ở chung một chỗ. . . . . .

” Hiện tại phụ thân không thể tỉnh lại, nhưng hãy cho cháu một chút thời gian, cháu nhất định sẽ làm cho chúng ta một nhà đoàn viên !” Trên mặt Mộ Chỉ Ly rất tự tin, nhìn bộ dáng nàng tự tin, Mộ Kình Lệ cũng bị làm cho đả động.

“Ông nội tin tưởng cháu!” Ông đã thấy được quá nhiều kỳ tích ở trên người Mộ Chỉ Ly, chỉ cần con bé nói có thể làm được, nhất định có thể làm được.

Thấy thế, khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong mờ. Nàng nhất định phải biểu hiện tự tin như vậy, chỉ có như vậy mới có thể để cho Mộ Kình Lệ tin tưởng mình, sự tin tưởng sẽ làm cho con người hạnh phúc rất nhiều.

Tầm mắt Mộ Kình Lệ lần nữa rơi xuống trên người Bạch Mạt Lăng, lúc này mắt của Bạch Mạt Lăng đã chứa đầy nước mắt, nàng thật sự không có mặt mũi đi gặp Mộ Kình Lệ, nhưng là nàng nhất định phải đi.

Nàng muốn tới xin tội, thỉnh cầu Mộ Kình Lệ tha thứ. Nàng là con dâu rất bất hiếu, việc nên làm còn không có làm còn mang đến tai nạn lớn như vậy cho gia tộc. Nàng muốn dùng thời gian tới để chuộc tội, thỉnh cầu toàn bộ Mộ gia tha thứ.

“Phịch”

Bạch Mạt Lăng trực tiếp quỳ gối trước mặt Mộ Kình Lệ, đối với Mộ Chỉ Ly đưa tay ra, không thèm để ý.

“Phụ thân, con dâu trở lại xin tội .” Trong giọng nói của Bạch Mạt Lăng mang theo đau đớn nồng đậm, trong lúc này bả vai gầy yếu không nhịn được mà run rẩy.

Mộ Kình Lệ nhìn Bạch Mạt Lăng đang quỳ, há miệng cũng không biết muốn nói những gì. Rất nhiều chuyện nói thì đơn giản, nhưng muốn hoàn toàn quên được cũng không dễ dàng như vậy.

“Con thẹn với Thiên Tĩnh, thẹn với phụ thân Ly nhi, hơn cả là thẹn với Mộ gia. Con tới xin tội , bất luận phụ thân để cho con làm cái gì con cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ phản đối, chỉ cầu phụ thân có thể cho con nhìn thấy mặt Thiên Tĩnh.” Bạch Mạt Lăng lúc này đã khóc không thành tiếng.

Giọng Mộ Kình Lệ khàn khàn, hai mắt lúc này cũng có vẻ ướt át, ông đang nhớ lại bộ dáng con mình lúc ban đầu thật phong nhã hào hoa . Cùng Bạch Mạt Lăng ở chung một chỗ quả nhiên là tài tử giai nhân, mà bây giờ cũng đã thành bộ dáng hôm nay.

So với lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Mạt Lăng, ông phát hiện hiện Bạch Mạt Lăng so với hai mươi năm trước nhìn thấy nàng khác rất nhiều, tựa hồ khuôn mặt u sầu này đã kéo dài thật nhiều năm.

Lập tức nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Thôi thôi, chuyện trước kia hết thảy tan thành mây khói. Chuyện lúc ban đầu ai cũng không muốn, hiện tại liền không nên nhắc lại .” Ông sẽ cố gắng quên, vì cháu gái mình và cũng vì con trai của mình.

Ông biết, nếu như mình không tha thứ Bạch Mạt Lăng…, Chỉ Ly cũng sẽ không vui vẻ. Ông không muốn làm cho Chỉ Ly không yên lòng, huống chi ông tin tưởng thành ý của Bạch Mạt Lăng, bất luận phát sinh cái gì thì luôn là người của mình.

So với Bạch Mạt Lăng thương tổn mình, mình đối với Chỉ Ly tạo thành thương tổn càng sâu sao? Nó có thể tha thứ mình, mình sống hơn nửa đời người vẫn không hơn một hài tử sao?

Nghe được lời Mộ Kình Lệ nói…, Bạch Mạt Lăng ngẩng đầu lên, nàng nghĩ tới mình sắp đối mặt rất nhiều loại trạng huống, cũng quyết định bất luận Mộ Kình Lệ gây khó khăn như thế nào thì cũng nhận lấy, dù sao những điều này là do mình mà ra .

Song, nàng duy chỉ có không nghĩ tới chính là Mộ Kình Lệ lại có thể dễ dàng tha thứ mình như vậy. Vốn là tảng đá trong lòng đột nhiên được thả xuống, song áy náy trong lòng đối với Mộ Kình Lệ cũng khắc sâu.

“Mau đứng dậy đi!” Mộ Kình Lệ chậm rãi lên tiếng nói, nếu là Thiên Tĩnh nhìn thấy một màn này nói vậy sẽ rất vui vẻ, chẳng qua là không biết lúc nào hắn có thể xuất hiện ở trước mặt của mình.

Ông trở thành lão già chỉ hy vọng trước khi mình chết có thể tạm biệt hắn , nghe được hắn lần nữa gọi mình một tiếng phụ thân, vậy là đủ rồi. . . . . .

Trước mặt Mộ Chỉ Ly nở một nụ cười, đỡ Bạch Mạt Lăng đứng dậy , cười hì hì hướng Mộ kình Lệ nói: “Cháu biết ông nội rất là đại lượng!”

“Ha ha!” Mộ Kình Lệ nghe những lời này của Mộ Chỉ Ly làm cho vui vẻ: “Nha đầu, chỉ có lúc này mới có thể nói ông nội thật tốt.”

“Làm sao có, cháu vẫn luôn là như vậy mà !” Lời nói xoay chuyển, lần nữa lên tiếng nói: “Ông nội, cháu cùng với mẫu thân đi xem phụ thân một chút.”

“Đi đi!”

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly và Mộ Kình Lệ …, mặt Bạch Mạt Lăng đầy vẻ kích động mãnh liệt, mặc dù muốn che dấu nhưng vô luận như thế nào cũng không che dấu được. Hai mươi năm rồi, nàng thời thời khắc khắc đều nhớ thương hắn, muốn gặp lại hắn, hôm nay rốt cục cũng như mong muốn rồi!

Bạch Mạt Lăng hai mươi năm bởi vì nguyên nhân phiền muộn này nên thân thể mới không tốt, bình thường bước đi cũng không có mau như Mộ Chỉ Ly, song hôm nay nàng đi trước Mộ Chỉ Ly , trong mắt tràn đầy kích động, không phát hiện chút nào mỏi mệt .

Mộ Chỉ Ly lập tức tăng nhanh tốc độ, nàng có lẽ cũng đã lâu chưa thấy phụ thân của mình. Hai người tăng tốc độ tiến về phía trước, rất nhanh đã tới mật thất phía sau núi.

Cửa đá từ từ mở ra, Bạch Mạt Lăng cơ hồ là trong nháy mắt liền thấy quan tài bằng băng đặt ở trong đó.

Trên mặt nhanh đỏ lên, lập tức chạy về phía hòm quan tài bằng băng. Khi nàng nhìn thấy trong quan tài bằng băng là tuấn nhan quen thuộc kia, lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Tay tại quan tài bằng băng miêu tả viền mặt Mộ Thiên Tĩnh , khóe miệng Bạch Mạt Lăng giương lên một nụ cười hạnh phúc , hai mươi năm mọi chuyện đều thay đổi, duy chỉ có hắn là không có .

Hắn vẫn anh tuấn như vậy, cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc. Lúc nào thấy hăn vĩnh viễn cũng là bộ dạng nho nhã này, mà nụ cười như tắm gió xuân làm cho nàng bị hắn hấp dẫn, nguyện ý để xuống hết thảy để cùng hắn ở chung một chỗ.

Như thời điểm ban đầu bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, nàng cũng biết hắn là do nàng cướp.

Bên trong quan tài băng hắn bình tĩnh như vậy, bộ dạng ôn hòa làm cho người ta cảm thấy rất là thư thái. Nàng vẫn còn nhớ được trước khi hắn chết một khắc, nhìn về phía mình trong mắt như cũ tràn đầy sủng nịch, khi đó hắn nói với nàng câu nói sau cùng —— hắn không ân hận.

Qua nhiều năm như vậy, nàng từng mấy bận muốn cứ như vậy chết đi, nhưng là mỗi lần nàng sẽ nhớ tới lúc ấy hắn nói với nàng, nhớ tới nụ cười nho nhã, cho nên khắc chế , vì chẳng qua là có thể lúc sinh thời có thể tạm biệt hắn .

“Thiên Tĩnh, ta tới nhìn chàng.” Bạch Mạt Lăng si ngốc nói, phảng phất ở trước mặt nàng không phải Mộ Thiên Tĩnh đang ngủ say , mà là một Mộ Thiên Tĩnh sống sờ sờ.

“Thật lâu không gặp, chàng có nhớ tới ta?” Khóe miệng Bạch Mạt Lăng gợi lên độ cong hạnh phúc: “Không cần phải nói ta cũng biết, cho nên ta tới giúp chàng. Sau này ta cũng sẽ không rời khỏi chàng. Không có người nào có thể tách chúng ta ra nữa.”

Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn hình ảnh duy mỹ và cảm động không có tiến lên, sợ quấy rầy hết thảy.

Cho đến khi Bạch Mạt Lăng khôi phục thái độ bình thường nàng mới tiến lên, nhìn Mộ Thiên Tĩnh, mặt nàng cũng lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, con đưa mẫu thân đến, hiện tại phụ thân nên vui vẻ !”

“Con biết phụ thân nhất định rất muốn ôm mẹ, con sẽ mau sớm làm cho phụ thân tỉnh lại , đến lúc đó một nhà chúng ta cũng sẽ rất hạnh phúc.”

. . . . . .

Mộ Chỉ Ly ở Mộ gia cũng không có ở lâu, bởi vì nàng cùng Bạch Mạt Lăng giống nhau muốn đi xin tội!

Vốn là Mộ Chỉ Ly chuẩn bị để cho Bạch Mạt Lăng ở tại trong viện của mình, cứ như vậy dễ dàng nhất, Mộ Kình Lệ cũng tính toán như vậy, song Bạch Mạt Lăng lại muốn ở trong mật thất tại sau núi, như vậy nàng có thể ngày ngày ở cùng Mộ Thiên Tĩnh.

Bọn họ là vợ chồng, vốn là nên ở cùng một chỗ. Với nàng , Mộ Thiên Tĩnh tỉnh hay là ngủ cũng không quan trọng, bởi vì trong lòng của nàng, hắn vẫn luôn sống .

So với tư niệm đau khổ trước kia, bây giờ có thể thấy hắn thật sự là hạnh phúc lớn nhất của nàng. Nàng ở chỗ này chờ Mộ Chỉ Ly trở lại, chờ nàng làm Mộ Thiên Tĩnh tỉnh lại, đợi đến khi đó Mộ Thiên Tĩnh mở mắt ra trước tiên liền có thể nhìn thấy nàng.

Đây chính là chuyện tình hạnh phúc nhất của nàng.

Vốn Mộ Kình Lệ không đồng ý, dù sao phía sau núi nơi đó vốn không thích hợp cho người ở lại, huống chi Mộ Thiên Tĩnh là ở bên trong quan tài băng, bên trong nhiệt độ không cần phải nói cũng rất lạnh, nhưng mà Bạch Mạt Lăng chuyện gì cũng nghe lời với chuyện này lại kiên quyết không đồng ý.

Cuối cùng, Mộ Kình Lệ thấy Bạch Mạt Lăng cố chấp như vậy sau cũng đồng ý. Trong lòng không khỏi cũng tăng thêm mấy phần cảm động, không phải không thừa nhận nhi tử cưới được vợ cũng không tệ lắm, chỉ là phần này tình cảm đã so với người bên cạnh hơn quá nhiều.

Một chuyện không ngờ , thái độ người Mộ gia đối Bạch Mạt Lăng cũng không có chút nào oán hận. Khi bọn hắn thấy hành động của Mộ Chỉ Ly hết thảy đã đủ để triệt tiêu chuyện lúc ban đầu.

Điều này làm cho Mộ Chỉ Ly yên tâm không ít, nàng không hy vọng mẹ ruột của mình ở Mộ gia sống quá khổ. Nhưng nếu thường xuyên có người ở sau lưng nói …, đương nhiên làm cho người ta khó chịu, bây giờ nhìn lại cho là mình suy nghĩ nhiều.

Dàn xếp Bạch Mạt Lăng xong, Mộ Chỉ Ly, Thiên nhi cùng với Mộ Dật Thần ba người bước trên con đường đi Hàn gia.

Vốn là từ lúc rời đi Bạch gia , Mộ Chỉ Ly tính toán đi Hàn gia trước, nàng có quá nhiều chuyện cần đi làm, nhưng là bây giờ là tối trọng yếu nhất chính là đi Hàn gia trước. Đối với Hàn gia mà nói, nàng Mộ Chỉ Ly chính là một tội nhân.

Bất luận đây là không phải là nàng nguyện ý, nhưng kết quả cũng là do nàng tạo thành ! Nếu như không phải bởi vì nàng, Liệt sẽ không rời đi, Hàn gia cũng sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy.

Là nàng sai, nếu là lỗi của nàng thì nàng sẽ phải gánh chịu! Bất luận kế tiếp muốn đối mặt là cái gì, nàng dũng cảm đối mặt.

Dọc theo đường đi, tâm tình Mộ Chỉ Ly có chút trầm trọng , trên dung nhan tuyệt mỹ cơ hồ không có biểu hiện . Nói đúng ra nhìn nàng có thêm phần lãnh mạc và tàn khốc.

Nàng tuyệt mỹ đi trên đường chỉ có vẻ lãnh mạc người lạ chớ tới gần , khí chất này làm cho người ta không dám tiến lên nói chuyện, chỉ là nhìn nàng thì có một loại cảm giác kính sợ.

Nhưng nếu bọn người Hàn Dĩnh Nhi lúc này sẽ phát hiện bộ dáng hiện tại của Mộ Chỉ Ly và lúc ra đại sát chiêu không có gì khác nhau, khí thế kia nghiễm nhiên giống nhau như đúc.

Thiên Nhi và Mộ Dật Thàn cũng trở nên trầm mặc không ít, hai người không có đấu võ mồm như ngày thường, dưới tình huống như vậy ai cũng không có hứng thú nói giỡn. Bọn họ rất lo lắng cho Chỉ Ly, mặc dù bọn họ có thể xác định Chỉ Ly sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nhưng là bọn họ biết trong lòng Chỉ Ly rất khổ sở.

Ở nơi này bọn họ giúp không được gì, cho nên bọn họ lựa chọn lẳng lặng theo ở bên cạnh nàng. Có lẽ bọn họ không có cách nào làm cho nàng giảm đi thống khổ, nhưng ít ra bọn họ có thể không để cho Chỉ Ly cảm thấy cô đơn.

Đương nhiên Mộ Chỉ Ly cũng biết nguyên nhân hai người bọn họ làm như vậy, trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng là bây giờ nàng thật không vui vẻ nổi. Cười cũng bất quá là miễn cưỡng cười vui, nếu thật như vậy, sợ là hai người bọn họ còn khó chịu hơn.

Dưới loại tình huống này không khí có chút trầm mặc, ba người cuối cùng cũng tới Hàn gia.

Mộ Chỉ Ly đứng ở cửa Hàn gia, đây bất quá là lần thứ hai đi tới Hàn gia. Không nghĩ tới lần đầu tiên và lần thứ hai chênh lệch to lớn như thế, quả nhiên là thế sự khó liệu a.

Thở một hơi thật dài, lúc này mới chậm rãi đi vào.

Người gác cửa tự nhiên cũng là biết Mộ Chỉ Ly, lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly một khắc trên mặt toát ra một vẻ kinh ngạc: “Mộ. . . . . . Mộ cô nương.”

“Phiền toái thông truyền một tiếng, nói Mộ Chỉ Ly tới xin tội.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt người trông cửa kinh ngạc càng sâu, chợt hiểu ra, trong lòng đối với Mộ Chỉ Ly cũng là thêm mấy phần hảo cảm.

Lúc trước bởi vì Thiếu chủ gặp chuyện không may, người gia tộc đối với Mộ Chỉ Ly – ý kiến khá lớn, ngay cả hắn cũng có chút ghét. Khi hắn xem ra bất luận như thế nào Mộ Chỉ Ly cũng phải tới Hàn gia bọn họ khai báo một phen , nhưng từ khi kết thúc cuộc thi đến chuyện sau cũng không thấy nàng ta, đương nhiên trong lòng không thể thống khoái.

Bây giờ nghe Mộ Chỉ Ly nói…, nghĩ đến cũng do mình lòng dạ hẹp hòi.

“Mộ cô nương chờ, ta đây đi vào thông truyền!” Vừa nói xong, người nọ chính là nhanh chóng hướng gia tộc chạy tới. Chuyện này rất là quan trọng, tuyệt đối không thể trì hoãn!

Đợi người nọ rời đi, Thiên Nhi không khỏi lên tiếng nói: “Chỉ Ly, lấy Hàn gia chủ sáng suốt, nói vậy nhất định sẽ hiểu rõ ràng chuyện này.”

“Tỷ, không nên lo lắng, chúng ta vẫn ở bên cạnh tỷ.” Mộ Dật Thần tay khoác lên trên bả vai Mộ Chỉ Ly, truyền lại lực lượng vô hình.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn hai người bên cạnh trên mặt lộ ra một tia ôn nhu: “Yên tâm đi, ta nhưng . . Ta không có dễ dàng tổn thương như vậy, huống chi đối phương là phụ thân của Liệt, bất luận ông nói như thế nào, làm gì ta cũng sẽ không có chút ý kiến.”

Mình làm cho con trai của ông ấy chưa biết sống chết như thế nào, làm phụ mẫu ai có thể chịu được?

Người thông truyền rất nhanh chạy trở lại, cũng không kịp thở gấp liền lên tiếng nói: “Mộ cô nương, vào đi thôi! Gia chủ đang đợi ngươi.”

“Đa tạ.” Mộ Chỉ Ly thở dài sau nhanh chóng hướng nội bộ Hàn gia đi tới.

Lúc Mộ Chỉ Ly xuất hiện ở Hàn gia, phàm là đệ tử Hàn gia tầm mắt tất cả đều rơi vào trên người của nàng. Trong khoảng thời gian này, bất luận là lúc trước ra mắt hay là chưa từng thấy Mộ Chỉ Ly , đối với Mộ Chỉ Ly ấn tượng cũng cực kỳ khắc sâu.

Mà khi bọn họ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly một khắc, mặc dù không có bất kỳ ai nói bọn họ lại có thể nhận ra được người này nhất định chính là Mộ Chỉ Ly .

“Ơ, đây không phải là Thiếu chủ phu nhân sao? Hiện tại Thiếu chủ bởi vì ngươi không thấy, ngươi hoàn hảo dám trở lại?” Trước mặt Hàn Thiểu Khiêm không che dấu chút nào bất mãn.

Hàn Như Liệt vẫn luôn là người mà hắn ở trong gia tộc kính nể nhất, cũng là kiêu ngạo toàn cả gia tộc. Mặc dù hắn cùng với Hàn Như Liệt quan hệ rất ít, nhưng không thể phủ nhận Hàn Như Liệt chính là đại ca hắn tôn kính.

Hiện tại Hàn Như Liệt bởi vì một cô gái mà sinh tử chưa biết, trong lòng của hắn có thể nào thoải mái? Cho nên nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền không nhịn được nói chuyện!

“Lời này của ngươi là có ý gì! Chỉ Ly cũng không phải là cố ý !” Thiên Nhi không khỏi chắn trước mặt Mộ Chỉ Ly, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Người này nói chuyện thật sự thật khó nghe, quả thực là xát muối trên vết thương Chỉ Ly.

“Không phải là cố ý là được ư? Căn bản nàng ta là hồng nhan họa thủy, nếu như không phải do nàng ta, Thiếu chủ làm sao có thể gặp chuyện không may!” Hàn Thiểu Khiêm nể nang, bởi vì Hàn Như Liệt mất tích, sĩ khí gia tộc gần đây xuống thấp rất nhiều.

Không chỉ có như thế, gia chủ cũng rất ít xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, mọi người đều biết hiện tại khó khăn nhất chính là gia chủ. Tuy nói là mất tích, nhưng mọi người trong lòng rõ ràng dưới tình huống này cơ hồ trăm phần trăm chính là chết!

“Ngươi. . . . . .” Lúc Thiên nhi chuẩn bị tiếp tục phản bác, Mộ Chỉ Ly liền đem Thiên Nhi kéo trở lại, nói: “Ngươi nói rất đúng, cũng là lỗi của ta.” Nàng không muốn đi cãi cọ cái gì, hiện tại Hàn gia mắng nàng cái gì cũng bình thường .

Nghe được lời Mộ Chỉ Ly nói…, Hàn Thiểu Khiêm lộ ra vẻ châm chọc: “Chớ ở trước mặt ta giả bộ rộng lượng, bất luận như thế nào chúng ta cũng sẽ không tha thứ ngươi! Cút ra khỏi Hàn gia!”

Những đệ tử khác Hàn gia nhìn thấy hai người trong lúc bộc phát xung đột cũng không có nói chuyện, bởi vì bọn họ không biết nên nói gì. Hàn Thiểu Khiêm lời nói rất khó nghe, nhưng không thể phủ nhận hắn cũng là bởi vì khổ sở mới có thể nói như vậy .

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly, tâm của bọn họ không đành lòng, muốn khuyên can cũng là không mở miệng được. . . . . .

Hàn Dĩnh Nhi nghe được động tĩnh bắt đầu từ bên trong phòng đi ra, này vừa ra tới chính là nghe được lời Hàn Thiểu Khiêm nói…, lập tức tức giận nói: “Hàn Thiểu Khiêm, ngươi đang ở đây nói mò những gì! Câm miệng !”

Lập tức bước nhanh tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nói: “Tẩu tử, tẩu đừng cùng hắn so đo, người khác chính là đặc biệt dễ dàng vọng động như vậy.”

Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Không có chuyện gì, hắn nói rất đúng.”

“Ngươi nhìn chính nàng ta nói như vậy, Hàn Dĩnh Nhi ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao “lấy tay bắt cá”*(ý như cánh tay thò ra ngoài) a, giúp đỡ một ngoại nhân a!”

“Cái gì ngoại nhân! Nàng ấy là tẩu tử, là người trong nhà!” Hàn Dĩnh Nhi hai tay chống nạnh, bộ dáng kia hiển nhiên lúc Hàn Thiểu Khiêm nói chuyện nàng liền muốn động thủ: “Ta cho ngươi biết, nếu như không phải là có tẩu tử …, hiện tại ta đã chết ở trên tay Lôi gia!

Ngươi…người này làm sao lại như vậy ,không phân biệt rõ trạng huống đây? Đại ca không thấy, chị dâu là người gặp khó khăn nhất, ngươi biết cái gì nha? Ta cho ngươi biết, ngươi bây giờ xéo ngay cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Hàn Dĩnh Nhi, ngươi quá đáng! Cái gì tẩu tử không tẩu tử , bọn họ còn không có lập gia đình đây!” Hàn Thiểu Khiêm hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Dĩnh Nhi: “Nếu như không phải bởi vì nàng ta, các ngươi làm sao sẽ cùng Lôi gia đụng chạm. Nếu như Thiếu chủ đã chết…, ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không!”

“Ngươi đối đãi tẩu tử như vậy, đại ca có thể trở lại sao? Ngươi biết rất rõ ràng tình cảm đại ca đối với tẩu tử, bây giờ ngươi làm như vậy, đại ca có vui được không? Huống chi, cho dù lúc trước cùng Lôi gia chưa từng có chuyện, thì lúc cướp lấy Long Tâm , với Lôi gia, chuyện căn bản là sẽ không có thay đổi.

Căn bản ngươi là không rõ tình huống, ngươi có tư cách gì nói chuyện!” Hàn Dĩnh Nhi thân hình vừa động chính là chuẩn bị xông qua cùng Hàn Thiểu Khiêm động thủ, quả thực là tức chết nàng!

Trong mấy ngày nay nàng rất lo lắng thương thế Mộ Chỉ Ly, sợ tẩu ấy gặp chuyện không may, thật vất vả nhìn thấy tẩu ấy tới, thế nhưng xảy ra tình huống như thế.

Mộ Chỉ Ly kéo Hàn Dĩnh Nhi lại, nói: “Dĩnh Nhi, thôi. Chuyện này vốn là bởi vì ta dựng lên, lần này ta tới chính là xin tội .” Nàng không muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng không hi vọng Hàn Dĩnh Nhi bởi vì mình mà cùng gia tộc có mâu thuẫn.

Đang lúc song phương ồn ào, đột nhiên truyền ra một đạo vô cùng thanh âm uy nghiêm: “Đều ở đây làm gì!”

Nghe vậy, mọi người rối rít nhìn về phía thanh âm truyền đến , nhìn thấy người tất cả mọi người yên tĩnh lại. Người này không phải là ai khác, chính là Hàn gia gia chủ Hàn Thành Hạo!

Hàn Thành Hạo nghiêm túc, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia tức giận, khiến cho Hàn gia đệ tử tại chỗ không dám phát ra một tiếng, tính tình gia chủ nhưng cực kì khủng bố .

“Ở trong gia tộc còn muốn nội đấu ! Hai người các ngươi diện bích tư quá cho ta !” Giọng nói phát ra không thể kháng cự , sau một khắc tầm mắt chính là nhìn xuống Mộ Chỉ Ly: “Ngươi đi theo ta!”

Hàn Thành Hạo xoay người chính là hướng trong gia tộc đi tới.

Mộ Chỉ Ly lập tức đi theo, Thiên Nhi và Mộ Dật Thần vốn định cùng Mộ Chỉ Ly cùng nhau đi trước, bởi vì bọn họ không rõ ràng lắm hiện tại Hàn Thành Hạo đến tột cùng là có thái độ gì.

Nếu là hận Mộ Chỉ Ly mà nói…, vậy thì nguy rồi.

Song, Mộ Chỉ Ly cũng cho hai người một ánh mắt, để cho bọn họ chờ tại nguyên một chỗ. Ý tứ của Hàn Thành Hạo rất rõ ràng là muốn một mình nói với nàng, bất luận đối mặt với cái gì, nàng thản nhiên tiếp nhận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.