Y Thủ Che Thiên

Quyển 4 - Chương 78: Liên thủ



Nhìn Đông Phương Ly đang cùng Lương Tĩnh Viên giao chiến mà không thể phân tâm, Lương Tĩnh Nam cảm thấy đây chính là cơ hội tốt nhất.

Hắn cần gì phải quan tâm đến thái độ của những người khác, nhất là nhìn vẻ mặt Lương Tĩnh Viên rõ ràng là không phản đối, cùng lắm thì đến lúc đó bị người khác nói bản thân thủ đoạn đê tiện thôi, dù thế nào cũng không thể để cho Đông Phương Ly chạy thoát lần nữa.

Vốn định thừa dịp Đông Phương Ly thi triển đại chiêu, ở sau lưng nàng bất ngờ xuất thủ, như vậy chiêu thức đang ngưng tụ của nàng sẽ không cách nào thành công, lúc đó hắn cùng với Viên thiếu song kiếm hợp bích, nàng chẳng phải chỉ còn đường chết thôi sao?

Chỉ là, tưởng tượng thì rất tốt đẹp, mà thực tế lại tàn nhẫn. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới Đông Phương Ly đã phát hiện ra hắn! Đến khi một loạt chi chít ánh sáng bắn về phía hắn, hắn muốn nhanh chóng tránh ra nhưng do sự việc diễn ra quá đột ngột cộng thêm khoảng cách quá gần, muốn tránh cũng tránh không nổi.

Lương Tĩnh Nam mặt xám như tro, thầm nghĩ bản thân xong rồi, nhưng đến khi mở mắt ra lần nữa lại phát hiện bản thân không bị hề hấn gì, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ nghi ngờ.

Ánh mắt chuyển sang phía Lương Tĩnh Hiểu ở bên cạnh, vừa nhìn khiến hắn không khỏi sững sờ, bởi vì Lương Tĩnh Hiểu trước mắt đã biến thành một châm nhân (người châm)! Bây giờ trên người hắn đang chi chít ngân châm a!

Trong mắt Lương Tĩnh Hiểu cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn Lương Tĩnh Nam trước mặt, lên tiếng nói: “Nam ca, huynh….huynh….cả người huynh toàn là ngân châm a!”

Nghe Lương Tĩnh Hiểu nói vậy, Lương Tĩnh Nam lúc này mới cúi đầu nhìn người mình, quả nhiên tình huống của mình cũng chẳng khác gì Lương Tĩnh Hiểu, cả người giống nhau đều là ngân châm. Mới nhìn thì thấy thật dọa người, nhưng kỳ quái chính là mặc dù trên người đầy ngân châm nhưng lại không cảm thấy có chỗ nào khó chịu.

Cái này rốt cuộc là như thế nào? Hai người không khỏi nhìn Đông Phương Ly đang giao chiến với Lương Tĩnh Viên, dù sao nàng ta sẽ không đến nỗi phóng mấy cây châm vô thưởng vô phạt như vậy lên trên người bọn họ chứ?

Lương Tĩnh Nam thử đứng dậy, phát hiện bản thân không có chỗ nào bất ổn, không khỏi nhíu mày: “Thế này là thế nào? Chẳng lẽ nàng ta làm như vậy là để ngăn cản chúng ta đánh lén?”

“Có lẽ là vậy, nàng ta đang giao thủ cùng Viên thiếu mà, làm sao có thời giờ để ứng phó với chúng ta, cho nên chỉ có thể tùy tiện phóng loạn mấy cây ngân châm.” Lương Tĩnh Hiểu gật đầu đáp, ngoài khả năng này ra thì cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Đông Phương Cường nhìn hai tên Lương Tĩnh Nam vẫn bình an vô sự kia, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. Lấy thực lực hiện giờ của Đông Phương Ly, mấy ngân châm tùy tiện phóng ra như vậy khó có khả năng giết được hai người đó, nhưng ít nhất cũng có thể để cho ngân châm đâm vào, làm sao có thể ghim sâu?

Trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh Đông Phương Ly mới giải độc cho Đông Phương Tinh xong, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy…….

Nhìn bộ dáng không bị chút hao tổn nào của bọn Lương Tĩnh Nam, khuôn mặt Lương Tĩnh Viên hiện lên vẻ châm chọc, nhìn Đông Phương Ly trước mặt, châm biến nói: “Chỉ bằng ngần này ngân châm mà muốn đối phó bọn họ? Ngươi đúng là mơ tưởng hão huyền!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh cũng cười ồ lên, những lời của Lương Tĩnh Viên quả thực đã nói hộ suy nghĩ trong lòng bọn họ. Đông Phương Ly này không phải đã làm ra một chuyện rất khôi hài sao?

Tuy nhiên, phản ứng của Mộ Chỉ Ly lại vượt quá dự liệu của bọn họ, trên dung nhan thanh lệ xuất hiện một nụ cười tuyệt mĩ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bọn hắn cứ thử rút bất kì cây châm ra mà coi?”

Đúng là một đám ngu ngốc, người nào nhìn kỹ thì sẽ không khó nhìn ra, vị trí ngân châm trên người Lương Tĩnh Nam cùng vói Lương Tĩnh Hiểu có thể nói là giống nhau như đúc, nếu như không phải cố ý thì làm gì có chuyện chuẩn xác như vậy?

“Hừ, rút thì rút, có gì phải sợ chứ!” vẻ mặt Lương Tĩnh Nam khinh thường nói, chỉ mấy cây ngân châm đâm ở bên ngoài thôi thì có thể làm được gì chứ? Đông Phương Ly này thật quá ngây thơ!

Tầm mắt mọi người không khỏi dời đến trên người Lương Tĩnh Nam, chỉ thấy hắn vươn tay phải rút ngân châm ở tay trái ra, lắc lắc tay trái của mình, rồi cười to, nói: “Ngươi căn bản là cố ý lừa bịp!”

Mộ Chỉ Ly chỉ nhún vai, đối với những lời của hắn ta cũng chẳng tỏ thái độ gì, kết ấn trên tay vẫn không dừng lại, Thiên Lực cuồn cuộn không ngừng dâng trào, mạnh mẽ tụ lại trên hai tay nàng.

Trong khi mọi người tay không ngừng chỉ trỏ về phía Đông Phương Ly, sắc mặt Lương Tĩnh Nam đột nhiên thay đổi: “Ta. . . . . . Tay của ta không cử động được…!”

Lương Tĩnh Viên khẽ nhíu mày, tiểu đệ này thật làm mất hết thể diện của hắn! Sau này trở về hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lương Tĩnh Nam làm tiểu đệ của mình nữa, sẽ chỉ làm trò cười cho người khác.

Lương Tĩnh Nam sợ hãi trợn to hai mắt, hắn chỉ thử cử động tay mình thì phát hiện ra không có chút cảm giác, cứ như không phải tay của hắn vậy. Trong lúc Lương Tĩnh Nam đang hoảng sợ, Lương Tĩnh Hiểu ở bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.

Vừa rồi thấy Lương Tĩnh Nam rút ngân châm ra mà không có bất cứ vấn đề gì, hắn cũng nhanh chóng rút ngân châm của mình ra, hiện tại cũng không thể nhúc nhích được nữa. Hai chân hắn hoàn toàn mất đi tri giác, mọi người chỉ nghe thấy “Ầm” một tiếng, cả người Lương Tĩnh Hiểu thẳng tắp đổ xuống!

Lúc này Lương Tĩnh Nam mới kịp phản ứng, chỗ nào trên cơ thể có ngân châm cắm vào thì có thể động đậy được, còn chỗ nào đã rút ra rồi thì hoàn toàn không cử động được! Đây là chuyện gì xảy ra? Mọi thứ đều có vẻ quỷ dị, thật sự khiến cho lòng người run sợ.

Nếu bị người ta đả thương đến tàn phế, bọn hắn còn có thể chấp nhận được, ấy vậy mà chỉ có mấy cây ngân châm đã làm cho bọn họ biến thành bộ dáng như vậy, thật là khó tin.

Đông Phương Cường cũng kinh ngạc, đây rốt cuộc là chiêu số quỷ dị gì? Ngân châm nhổ ra thân thể liền bị phế? Sau này bọn Lương Tĩnh Nam làm sao có thể mang cả một thân ngân châm này đi khắp nơi? Cái này hoàn toàn không có khả năng….

“Ngươi đã làm gì bọn họ?” Lương Tĩnh Viên nhìn Đông Phương Ly trước mặt đang cười tươi rói, nghiến răng nghiến lợi nói

“Không phải ngươi nhìn thấy ta làm cái gì sao? Đầu óc đã không tốt, sao đến cả mắt nhìn cũng không tốt vậy?” Nàng không có tâm tình mà đi giải thích những chuyện này cho bọn hắn, dù sao bọn Lương Tĩnh Nam bây giờ cũng vô phương cứu chữa, đời này chỉ có thể là hoạt tử nhân (người liệt toàn thân), trừ có thể nói chuyện ra, cái gì khác đều không làm được.

Trên thực tế, Mộ Chỉ Ly vừa chẳng qua chỉ là đem các huyệt vị trọng yếu trên người bọn Lương Tĩnh Nam phong bế (chặn lại) thôi, tạo thành một vòng tuần hoàn, thiếu một thứ cũng không được. Trừ phi đồng thời rút tất cả những ngân châm kia ra, nếu không cả cơ thể sẽ bị phế.

Nhưng không có Mộ Chỉ Ly nhắc nhở, sẽ không có ai làm như vậy, khi mà bọn hắn rút ra cây châm thứ nhất thì cũng có nghĩa là bọn họ đã hoàn toàn xong rồi.

Đối với những hậu quả mà hai người sau này phải đối mặt, Mộ Chỉ Ly không có chút mềm lòng. Người như thế chết không có gì đáng tiếc, nếu bọn hắn không chết thì sẽ là bản thân mình chết.

Nghe Đông Phương Ly giễu cợt, khuôn mặt Lương Tĩnh Viên càng trở nên âm trầm, rất rõ ràng, bất luận hắn có hỏi như thế nào, Đông Phương Ly cũng sẽ không nói ra nguyên nhân.

“Quyền Vi Thiên Địa!” Tiếng quát âm u đột nhiên phát ra từ trong miệng Lương Tĩnh Viên, sau một khắc chỉ thấy Lương Tĩnh Viên một quyền hung hăng công kích về phía Mộ Chỉ Ly, một loại chấn động cực kỳ hung hãn, như ẩn như hiện phát ra.

Kình khí cường hãn trong nháy mắt bắn ra từ người Lương Tĩnh Viên, nắm đấm mạnh mẽ phút chốc tăng lên mấy chục lần, quả đấm khổng lồ bao trùm cả người Lương Tĩnh Viên.

Đồng tử Mộ Chỉ Ly nháy mắt phóng đại, nhìn quyền phong đang mạnh mẽ lao về phía mình, lạnh lùng nói: “Tinh diệu Bắc Đẩu: Lục Tinh Cổ Vũ!”

Thanh âm Mộ Chỉ Ly vừa rơi xuống, mọi người chỉ thấy Thiên Lực thuần trắng từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly dữ dội tuôn ra, cùng lúc đó, không khí xung quanh Thiên Lực giống như bị hấp dẫn mà nhanh chóng quy tụ về phía Mộ Chỉ Ly.

Gần như trong chớp mắt, Thiên Lực màu trắng đã đến trạng thái nồng đặc, vây quanh người Mộ Chỉ Ly, khiến cho Mộ Chỉ Ly vốn đang khoác áo trắng lại càng giống như mộng ảo.

Không ai chú ý tới thời điểm Thiên Lực trong cơ thể Mộ Chỉ Ly trở nên cường thế, trên đỉnh của tòa di tích xuất hiện một làn thất thải quang mang (tia sáng bảy sắc) , chỉ trong giây lát. . . . . .

Nhưng cái Thiên Lực thuần trắng này chỉ xuất hiện không lâu rồi rất nhanh tiêu tán, cùng lúc đó, phía sau Mộ Chỉ Ly xuất hiện sáu ngôi sao màu tím. Những ngôi sao màu tím tản ra ánh sáng chói mắt, trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy tia sáng lấp lánh rực rỡ này khiến cho ngay cả ánh dương cũng bị lu mờ.

Trong mắt mọi người chỉ còn lại sáu ngôi sao sáng ngời dị thường này. Sáu ngôi sao này rất nhỏ, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác ngưng tụ đến cực hạn.

Rồi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, sáu ngôi sao màu tím này cùng với nắm đấm khổng lồ đang hung bạo kia mạnh mẽ va chạm vào nhau!

“Oành!”

Tiếng nổ tung ầm vang phát ra trong lúc hai người chạm trán, năng lượng Thiên Lực mạnh mẽ quét qua, chỉ một thoáng mặt đất dần dần rạn nứt, xuất hiện một vết nứt dài tới cả trượng.

Mọi người không tự chủ lui về phía sau mấy bước, để tránh bị cơn cuồng phong ảnh hưởng, chỉ có hai người Lương Tĩnh Nam và Lương Tĩnh Hiểu không thể nhúc nhích nên vẫn phải ở trong tâm cuồng phong, mà tiếng la hét của hai người cũng hoàn toàn chìm ngập trong tiếng nổ tung kia.

Một chiêu đối đầu chính diện này Mộ Chỉ Ly cũng không cảm thấy có gì dị thường, chỉ vì năng lượng trong cơ thể không ít, Thiên Lực trong cơ thể khai triển cũng không bị tổn thất gì.

Nhưng sau một chiêu này, năng lượng còn lại sau khi đột phá cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu, nếu giáp chiến tiếp chắc sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Không khỏi lên tiếng nói: “Xảo Xảo, ngươi đã tìm ra biện pháp tiến vào di tích chưa?” Mục đích hiện giờ của nàng chính là kéo dài thời gian, để cho Xảo Xảo có thể tìm ra phương pháp tiến vào di tích.

Rất rõ ràng, ngoài Lương Tĩnh Viên ra còn có một Đông Phương Cường rình rập ở bên cạnh, dựa vào bản thân nàng để tiến vào di tích không phải là điều dễ dàng gì. May là lực chiến đấu của nàng không kém, nếu không thì đã không đối phó nổi với hai tên cường giả này.

Kể từ khi đến đây, Xảo Xảo vẫn luôn đánh giá tòa di tích này, nhưng tòa di tích trước mắt này so với tòa di tích thứ tư mà Hàn Như Liệt tiến vào phức tạp hơn nhiều, muốn đi vào cũng không dễ dàng như vậy.

“Tòa di tích này rất quỷ dị, ta đến bây giờ vẫn chưa tìm được biện pháp đi vào.” Trong giọng nói của Xảo Xảo mang theo một tia thất bại, vốn tưởng rằng có nàng ra tay thì việc đi vào hẳn không có vấn đề gì, không nghĩ đến thế nhưng không có cách nào, thật sự thất sách. . . . . .

Mộ Chỉ Li trong lòng một mảng im lặng, nếu là nàng không thể tiến vào di tích, rốt cuộc chỉ có thể sống mái một phen với Lương Tĩnh Viên cùng Đông Phương Cường, điều này thật sự là. . . . . .

“Không vội, ngươi cứ xem xét lại đi.” Mộ Chỉ Ly an ủi, phương pháp tiến vào mỗi tòa di tích cũng không giống nhau, muốn phá giải cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nghe Mộ Chỉ Ly an ủi, Xảo Xảo lại càng thấy có lỗi, tâm thắt lại, càng thêm cố gắng nghiên cứu , nàng cũng không tin nàng tìm không được phương pháp!

Sau khi bụi mù tiêu tán, mọi người kinh ngạc phát hiện hai người Lương Tĩnh Viên và Đông Phương Ly lại đều không có gì đáng ngại đứng yên tại chỗ, chẳng qua là trên mặt đất nằm hai thi thể. . . . . .

Nhìn Đông Phương Ly không có chút nào khác thường, Lương Tĩnh Viên vô cùng ngạc nhiên. Thực lực của Đông Phương Ly rõ ràng yếu hơn so với mình, thế nhưng lại có có thể cùng hắn không phân cao thấp, rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy?

Nhìn thi thể của bọn Lương Tĩnh Nam nằm trên mặt đất, Lương Tĩnh Viên cũng không dám liều lĩnh như trước nữa, tùy tùng của hắn vốn không ít, nhưng bây giờ chỉ còn lại một người chủ nhân là hắn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không hay ho gì, chính diện đối đầu thật ra hắn không sợ, chỉ là nghĩ đến ngân châm quỉ dị mà Đông Phương Ly dùng để đối phó bọn Lương Tĩnh Nam, hắn mà không sợ thì đúng là lừa người.

Đông Phương Cường ở một bên quan sát tự nhiên chú ý tới Lương Tĩnh Viên trên mặt chần chờ, lập tức trực tiếp đi ra nói: “Lương huynh, Đông Phương Ly này trên người khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nếu tiếp tục lưu lại sớm muộn cũng là tai họa, không bằng chúng ta hai người liên thủ, huynh nghĩ sao?”

Đông Phương Cường rất thông minh, nếu như lúc trước hắn mở miệng, Lương Tĩnh Viên nhất định sẽ không đồng ý, nhưng Lương Tĩnh Viên đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy, hắn mở lời hắn nhất định sẽ tiếp nhận.

Hắn không quan tâm người khác thấy thế nào, thực lực Đông Phương Ly hiện giờ khiến hắn muốn bất chấp tất cả để nhanh chóng giết chết ả ta, nếu không, chờ đến khi rời khỏi truyền thừa chi địa, hắn có thể tưởng tượng đến cảnh bản thân bị bọn họ truy sát.

Nghe Đông Phương Cường nói vậy, trên mặt Lương Tĩnh Viên không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nhưng Đông Phương Ly là người Đông Phương gia đấy.”

“Đông Phương Ly giết đệ đệ của ta, ta cùng với nàng ta đã sớm là tử địch.” Nhìn ra nghi ngờ của Lương Tĩnh Viên, Đông Phương Cường vội vàng giải thích

“Thì ra là như vậy, nàng ta đúng là đáng hận, giết chết cũng là vì dân trừ hại.” Lương Tĩnh Viên đồng ý nói, bất luận như thế nào hắn nhất định phải giết Đông Phương Ly, nếu không mặt mũi của hắn biết để đâu?

Bị Đông Phương Liệt đoạt tòa di tích thứ tư chưa tính, toàn bộ tùy tùng đều bị Đông Phương Ly giết chết, nếu để cho nàng ta sống trở về, Lương Tĩnh Viên hắn đâu còn mặt mũi gặp người khác!

Việc hai người liên thủ khiến cho những người xung quanh đều xôn xao, Lương Tĩnh Viên và Đông Phương Cường đều được xem là những người có tiếng tăm, đối phó với một nữ tử có thực lực thấp hơn hai ngươi mà vẫn cần liên thủ, loại hành vi này thật sự khiến cho người ta khinh thường.

Thờ ơ nhìn hai người trước mắt kẻ xướng người họa, trong mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ vẻ trào phúng: “Không đối phó được ta tìm trợ thủ, những thứ này gọi là lời đường hoàng có ai sẽ tin tưởng?”

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng không có chút nào biến hóa, nhưng trong lòng lại có vài phần nặng nề. Thực lực của Lương Tĩnh Viên là Linh Tịch cảnh hậu kỳ, còn Đông Phương Cường là Linh Tịch cảnh trung kỳ, mà nàng mới là Linh Tịch cảnh sơ kỳ thôi.

Đối phó với một trong hai người đó thì còn có thể, nhưng đồng thời đối phó với hai người thì thật vô cùng khó khăn. Nếu đối phương đem nàng bức đến bước đường cùng như vậy, cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Cho dù thân phận Độc sư bị bại lộ thì cũng không sao, để cho bọn chúng biết một chút lợi hại của Độc sư đi!

Nghĩ tới đây, tâm Mộ Chỉ Ly lần nữa bình ổn lại.

Vẻ trào phúng không chút giấu diếm của Mộ Chỉ Ly khiến sắc mặt hai người Lương Tĩnh Viên và Đông Phương Cường rất khó coi, nếu trong hoàn cảnh khác bọn họ chắc chắn sẽ không dùng loại hành vi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.