Y Thủ Che Thiên

Quyển 5 - Chương 180: Mộ Ly là nữ tử?



Vốn có không ít người nghi ngờ Thiên Huyền thương hội, bởi vì nơi này ẩn giấu vô cùng thần bí, nên không có người nào có thể nghe ngóng được bất cứ điều gì. Nhưng theo hành vi hôm nay của ba người Mộ Chỉ Ly thì tuy rằng bọn họ vẫn không hiểu thực lực của Thiên Huyền thương hội thế nào nhưng ít ra bọn họ cũng biết đây là một thế lực đáng để tín nhiệm.

Đối với những tán tu vẫn luôn lưu lạc chốn Bồng Lai tụ địa mà nói thì Thiên Huyền thương hội chính là cơ hội để bọn hắn quật khởi, nhất là Mộ Chỉ Ly đã nói, Bồ Đề Đan chính là tài nguyên tu luyện mà bọn họ đều được nhận mỗi tháng, đây chính là điều kiện hấp dẫn bực nào chứ!

Đổi thành thế lực khác nói lời như vậy thì mọi người tuyệt đối sẽ không tin tưởng, nhưng nếu là Thiên Huyền thương hội thì mọi người không hề nghi ngờ. Nhưng khi mọi người nhìn thấy tu luyện giả Xuất Khiếu Cảnh mặc y phục cùng một màu thì liền có thể nhìn ra được nguyên nhân. Tuy Thiên Huyền thương hội mới thành lập không được bao lâu, nhưng những tu luyện giả này có thể trong thời gian ngắn tăng lên đến tu vi như vậy chính là vì Bồ Đề Đan.

- Những lời nói vừa rồi của Chỉ Ly thật sự rất khí phách, giết chết hai người giả trang trước mặt tất cả mọi người, thứ nhất có thể giết gà dọa khỉ, thứ hai danh tiếng của Thiên Huyền thương hội cũng vì vậy mà được truyền xa.

Trong mắt Ích Hàn lóe lên tia cơ trí, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo một tia ca ngợi.

Khóe môi Mộ Chỉ Ly giương lên:

- Việc làm của hai người kia quả thật quá ghê tởm, nếu như không phải chúng ta phát hiện ra thì không biết sẽ có bao nhiêu tu luyện giả mắc lừa nữa.

Bởi vì nàng là một dược sư nên trên con đường tu luyện ít vì vấn đề tiền bạc mà ảnh hưởng đến việc tu luyện, nhưng nếu như tán tu không có những tài nghệ khác thì muốn kiếm nhiều tài nguyên tu luyện ở chốn Bồng Lai tụ địa này chỉ có thể làm những chuyện tồi tệ, một vạn thượng phẩm tinh thạch đã là một con số không dễ dàng có được rồi.

Nếu như vì vậy mà bị lừa gạt thì không khác nào họa vô đơn chí. Nàng từng nếm trải loại đau khổ này, ban đầu ở Mộ gia, nếu không phải có Mộ Hàn Mặc cứu tế thì nàng đã sớm chết đói từ lâu rồi.

- Nói đến tình cảm của hai người cũng thật khiến cho người khác hâm mộ, trên thế gian này, người nam tử xuất sắc như Hàn huynh đệ không nhiều.

Ích Hàn vỗ vỗ vai Hàn Như Liệt, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra vẻ kính nể.

Hàn Như Liệt nhún nhún vai:

- Trên thế gian này, người nữ tữ xuất sắc như Ly Nhi cũng không nhiều, ba nghìn giọt nước trên sông chỉ có thể múc được một gáo, vốn là chuyện nên làm.

Hắn không giống những người nam tử khác hay thay đổi thất thường, hiển nhiên không lo lắng đến những thứ này.

Nghe nói vậy, Mộ Chỉ Ly trầm mặc trong chốc lát, sau đó độ cong trên khóe miệng lặng lẽ rộng thêm vài phần, Hàn Như Liệt vẫn luôn là hậu thuẫn lớn nhất chống đỡ sau lưng nàng.

Ích Hàn giật mình trong nháy mắt, đôi mắt đột nhiên sáng lên, tựa như hiểu được vài phần, khen:

- Huynh nói không sai, nàng ấy vốn xứng đáng để huynh làm như vậy, tuy rằng ta là người từng trải nhưng nhìn thấy hình ảnh này ngược lại khiến ta quên đi dự tính ban đầu.

Nhìn vẻ mặt bừng tỉnh ngộ của Ích Hàn thì Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau mỉm cười một tiếng, bọn họ đã trả qua rất nhiều khó khăn nên tình cảm rất sâu nặng mà nóng bỏng, cho nên càng chân thành đối đãi với tình cảm của mình hơn.

- Tiếp theo chúng ta trực tiếp đi đến xét duyệt công hội sao?

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu hỏi.

Ích Hàn dừng một chút:

- Chuyện xét duyệt công hội không phải một hai ngày có thể xong, ta thấy hay là để ta đi trước đến xét duyệt công hội bày tỏ ý tưởng của chúng ta trước, các ngươi đi trước đến tửu lâu nghỉ ngơi đi, thấy thế nào?

- Ta thấy để ta cùng đi với ngươi, Ly Nhi, nàng ở tửu lâu nghỉ ngơi đi, thế nào?

Hàn Như Liệt dò hỏi, chuyện này vốn là chuyện của Thiên Huyền thương hội, nếu như đem tất cả giao cho Ích Hàn xử lý thì có phần quá đáng rồi.

Mộ Chỉ Ly hiểu ý tứ của Hàn Như Liệt, nên khẽ gật đầu:

- Các ngươi đi đi, ta sẽ đến tửu lâu đó sắp xếp ổn thỏa trước, sau khi các ngươi làm xong chuyện thì đến tửu lâu đó tìm ta.

Ngón tay trắng ngần của nàng chỉ về hướng một tửu lâu cách đó không xa, Mộ Chỉ Ly ra hiệu.

- Được, vậy nàng hãy cẩn thận.

Giọng nói của Hàn Như Liệt vô cùng dịu dàng.

Nhìn Hàn Như Liệt và Ích Hàn rời đi, Mộ Chỉ Ly đi vào tửu lâu, sau đó thuê hai gian phòng.

Ngay sau đó Mộ Chỉ Ly liền ra khỏi tửu điếm, khó khắn lắm mới đi một chuyến đến Lâm Lang thành, hiển nhiên phải đi dạo chơi một trận mới được, dù sao thì nơi này mới chính là trung tâm của Bồng Lai tụ địa.

Đi bộ trong khu phố náo nhiệt, Mộ Chỉ Ly phát hiện cửa hiệu hai bên đường đều thuộc về các môn phái, chỉ nhìn vào ký hiệu môn phái kia liền có thể nhìn ra được, trong thời gian ngắn nàng liền nhìn thấy không ít cửa hàng của những môn phái quen thuộc.

Mỗi môn phái đều tham gia buôn bán, mà từng môn phái đều am hiểu thuật luyện chế những bảo bối khác nhau, mà những cửa hiệu này kiếm tiền tài cũng là vì chống đỡ lượng tinh thạch đã tiêu hao của môn phái mình. Tinh thạch trong căn cứ bí mật cũng đã tiêu hao kinh khủng như vậy, thế thì số lượng tinh thạch tiêu hao trong những môn phái khổng lồ tuyệt đối là một con số vô cùng khủng khiếp.

Nếu như Thiên Huyền thương hội cũng mở thêm một chi nhánh ở chỗ này thì chắc chắn là việc làm ăn buôn bán sẽ càng phát đạt hơn. Mộ Chỉ Ly không kềm được mà suy nghĩ, muốn mở cửa hiệu ở Lâm Lang Thành thì việc quan trọng nhất không phải ở chỗ lợi ích mà là địa vị

Nếu như không có địa vị thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có chỗ đứng ở Lâm Lang Thành, một khi thành công thì cũng đồng nghĩa với việc Thiên Huyền thương hội có địa vị nhất định ở Bồng Lai tụ địa.

Một đường đi tới, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng huyên náo. Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, Lâm Lang Thành luôn yên bình, theo lý phải không xảy ra những chuyện như vậy mới phải. Người qua đường xung quanh đều chen lấn nhau, dần dần dựa sát vào nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, bước chân nhấc lên tiếp tục đi về phía trước, tính tình của nàng luôn rất lạnh nhạt, những chuyện không liên quan đến nàng thì nàng sẽ không hỏi tới.

Nhưng khi Mộ Chỉ Ly đi qua cũng là lúc bước chân của nàng dừng lại. Thoáng nghi ngờ chuyển tầm mắt về trung tâm của biển người vây quanh, giọng nói này có chút quen thuộc. Trong đầu không tự chủ mà hiện lên một nữ tử trong suốt như mặt nước kia. Trước đây, nàng vội vàng rời khỏi, sau đó cũng chưa từng nghe tin tức của nàng ấy.

- Cam Thuần Nhi, túi càn khôn là do ngươi giữ, hiện tại túi càn khôn bị mất đi dĩ nhiên đây là trách nhiệm của ngươi! Lần này chúng ta muốn mua gì đó cũng không mua được, sau khi trở lại môn phái thì chính ngươi phải tự thỉnh tội!

Một giọng nói sắc bén xen lẫn chút cai nghiệt chậm rãi truyền ra, trên khuôn mặt nữ tử mặc áo yếm màu hồng phấn vô cùng giận dữ, hai mắt sáng rực nhìn nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt trước mặt.

Sắc mặt Cam Thuần Nhi tái nhợt, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ khó tin:

- Sư tỷ, quả thật là sư phụ giao túi càn khôn cho ta, thế nhưng sau khi ra khỏi cửa thì tỷ đã nói là đưa cho tỷ giữ, nó từ lâu đã không còn trong tay ta nữa rồi. Tỷ làm sao có thể nói bậy như thế?

Tiêu Tử Cận chợt cười một tiếng:

- Đùa gì thế? Sư phụ muốn giao túi càn khôn cho ngươi giữ thì làm sao lại ở trong tay ta được chứ! Ngươi thử hỏi chúng tỷ muội xem, rõ ràng chính ngươi đánh mất túi càn khôn, lại muốn đổ hết trách nhiệm trên đầu của ta, không ngờ ngươi là loại người tính toán như thế.

- Đúng vậy, túi càn khôn vẫn luôn do Thuần sư muội giữ, chúng ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.

- Sư muội, sư phụ yêu mến ngươi như vậy, coi như ngươi làm mất một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch thì chỉ cần ngươi thành tâm hối lỗi, chắc chắn sư phụ sẽ không trách cứ ngươi.

Nghe những sư tỷ khác phụ họa theo thì sắc mặt của Cam Thuần Nhi càng thêm tái nhợt:

- Các ngươi... Các ngươi làm sao có thể nói bậy như vậy? Rõ ràng là các ngươi đang vu oan cho ta!

- Lời này của sư muội không đúng rồi, chúng ta vốn chỉ nói ra sự thật thôi, thế nào lại vu oan cho ngươi? Cụ thể nên nói như thế nào với sư phụ thì ngươi tự mình suy nghĩ đi, đến lúc đó sư phụ tra hỏi chúng ta thì chúng ta đương nhiên sẽ nói ra sự thật!

Giọng nói của Tiêu Tử Cận lạnh như băng, trên gương mặt quyến rũ đang lặng lẽ xuất hiện một tia hả hê.

Cam Thuần Nhi không kềm được lui về sau hai bước, nàng khó mà tin được những vị sư tỷ trước kia rất quan tâm đến nàng lại cư xử như vậy. Đó chính là một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch! Làm mất nhiều tinh thạch như vậy thì cho dù là sư phụ có yêu mến nàng thì nàng cũng tuyệt đối không có kết quả tốt!

Những người này rõ ràng là thông đồng một giuộc với nhau, đem trách nhiệm đổ lên đầu nàng. Cuối cùng số tinh thạch kia có bị mất hay không cũng chưa biết, nói không chừng đã bị bọn họ giấu làm của riêng cũng không chừng! Lòng của Cam Thuần Nhi dần dần lạnh giá, giữa chân mày tràn đầy sự tuyệt vọng, lần này sợ rằng nàng không xong rồi.

Dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, cũng sẽ không có người nào tin tưởng lời nàng nói.

Cuối cùng Mộ Chỉ Ly đi đến bên trong biển người, nhìn thấy thân hình màu vàng nhạt kia thì khóe miệng không kềm được mà giương lên một nụ cười. Nữ tử trong suốt này để lại cho nàng một ấn tượng rất sâu sắc, nàng lương thiện như thế, đơn thuần như thế, đã là vô cùng hiếm thấy rồi.

Thế nhưng hình ảnh trước mắt này lại khiến cho mặt mày của nàng lạnh xuống, những vị sư tỷ này rõ ràng là thông đồng một giuộc với nhau, dù là ai cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cái gì mà túi càn khôn mất đi chứ, căn bản là đã bị các nàng cất giấu đi rồi.

Bốn người Tiêu Tử Cận xoay người định rời khỏi thì Cam Thuần Nhi cũng lặng người đứng tại chỗ, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ bối rối, dáng vẻ giống hệt như một con nai con, khiến cho người ta không đành lòng tổn thương nàng.

Đám người xung quanh nhìn thấy một màn này thì nhất thời có một số tiếng bàn luận vang lên, lại nhìn thân ảnh màu vàng nhạt đang đứng ngây người bên trong, trong lòng sinh ra mấy phần đồng cảm.

- Vị sư muội này thoạt nhìn đã bị sư tỷ ức hiếp, làm mất một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, một khi trở lại môn phái cũng không biết sẽ rơi vào kết cục gì.

- Ai, loại chuyện như vậy cũng không phải chưa từng thấy qua, sư tỷ ức hiếp sư muội là chuyện bình thường. Mà Linh Nguyệt Phái toàn là nữ tử thì chuyện này cũng phá lệ rất nhiều.

Tiếng bàn tán của mọi người truyền vào trong tai của Cam Thuần Nhi thì sắc mặt của nàng trở nên khó coi hơn vài phần. Đa số mọi người đều ngoảnh mặt làm thinh, sau khi xem xong náo nhiệt thì xoay người rời khỏi.

Tiêu Tử Cận nhìn thấy Cam Thuần Nhi không có đi theo thì dừng bước, trên khuôn mặt mang theo chút không kiên nhẫn:

- Thuần Nhi sư muội, mau đi theo chúng ta, chúng ta nên trở về môn phái rồi. Ngươi đừng hòng mượn cơ hội này chạy trốn, một khi ngươi chạy thì trách nhiệm này sẽ rơi trên đầu mấy người chúng ta!

Nghe Tiêu Tử Cận nói như vậy, trên khuôn mặt đau khổ của Cam Thuần Nhi đột nhiên tràn đầy sự dứt khoát:

- Nếu như trở về tránh không khỏi cái chết thì không bằng cứ chết ở chỗ này, ta sẽ không để cho mưu kế của các ngươi được như ý đâu!

Bốn người Tiêu Tử Cận nhanh chân bước đến bên cạnh của Cam Thuần Nhi:

- Đừng hòng!

Vừa nói, bốn người vừa kéo lấy hai tay của Cam Thuần Nhi, chế trụ nàng.

- Các ngươi buông ta ra! Ta sẽ không quay về!

Cam Thuần Nhi tức giận nói, Linh Nguyệt Phái vốn là một môn phái nhỏ, những năm gần đây càng ngày càng suy yếu. Một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch cũng không phải là một con số nhỏ, mà một đệ tử nho nhỏ như nàng lại mang đến tổn thất lớn như vậy cho môn phái, đương nhiên một khi trở về sẽ không thể nào chết thoải mái được rồi.

Bốn người không thèm để ý đến những lời Cam Thuần Nhi nói, cất bước đi tới phía trước, vô số tiếng bàn luận của mọi người xung quanh không hề ảnh hưởng đến bọn họ.

Cam Thuần Nhi liều mạng giãy giụa, nhưng lại không thể lay chuyển được sức mạnh của hai người bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng. Sở dĩ nàng đến Bồng Lai tụ địa là vì muốn tìm kiếm cơ hội, không chừng có thể nhìn thấy bóng dáng tuấn lãng kia.

Trước đây, khi nàng nghe hắn nói muốn đến Bồng Lai tụ địa thì nàng liền ghi tạc trong lòng, nhưng trước sau vẫn không có cơ hội đến đây. Lần này vất vả lắm mới có cơ hội, nhưng nàng chẳng những không gặp được bóng dáng kia mà còn gặp phải chuyện như vậy, thật sự đau lòng mà.

Tiếp theo sau, một thân ảnh màu trắng chặn đường đi của Tiêu Tử Cận.

- Mấy vị, ta thấy một trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đang ở trong túi áo của các ngươi, nhưng các ngươi lại đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu của vị sư muội này, dường như có phần không thỏa đáng!

Giọng nói tao nhã lộ ra sự băng lãnh nhàn nhạt, tuy dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự lãnh khốc.

Tiêu Tử Cận nhìn bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình thì ánh mắt lóe lên tia sáng bất định:

- Ngươi là người phương nào? Chuyện của Linh Nguyệt Phái chúng ta liên quan gì đến ngươi? Ta khuyên ngươi nên mau chóng rời khỏi đi, bằng không thì ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.

Ánh mắt của Cam Thuần Nhi rơi trên thân ảnh màu trắng kia, trong ánh mắt trong suốt lộ ra một tia nghi ngờ. Nàng khẳng định mình chưa từng gặp qua nữ tử này nhưng vì sao nhìn mặt nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Chẵng lẽ nữ tử này tương tự với bóng dáng mà nàng vẫn ngày nhớ đêm mong sao, cái này... Làm sao có thể?

Mộ Chỉ Ly quay sang mỉm cười với Cam Thuần Nhi một tiếng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ngược lại nhìn về Tiêu Tử Cận thì ánh mắt đột nhiên lạnh đi:

- Ta không nói đến việc các ngươi có chiếm đoạt tinh thạch hay không, thế nhưng các ngươi không được phép dẫn Thuần Nhi cô nương đi.

- Chuyện cười!

Tiêu Tử Cận cười lạnh một tiếng:

- Ngươi nói không được rời khỏi thì không rời khỏi sao? Nàng là đệ tử của Linh Nguyệt Phái, sao có thể tùy ý đi theo ngươi được?

- Bắt đầu từ hôm nay, nàng không còn là đệ tử của Linh Nguyệt Phái nữa, như thế thì có thể đi khỏi rồi!

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói:

- Nếu bây giờ các ngươi không đi thì ta không ngại sẽ máu nhuộm nơi này đâu.

Khóe miệng nàng giương lên một độ cong xinh đẹp, trên bờ môi đỏ thắm kia vương chút máu, thái độ lạnh nhạt đó khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Tiêu Tử Cận nhíu chặt mày, không biết sao giữa đường lại sinh ra một tên Trình Giảo Kim. Tuy nữ tử này chỉ có một mình, nhưng sự thách thức trong giọng nói đó lại cho người ta một cảm giác rất rõ ràng, nhưng Cam Thuần Nhi rõ ràng mới rời khỏi Linh Nguyệt Phái lần đầu tiên, làm sao lại có người đứng ra trợ giúp nàng?

Nhìn sự việc đột nhiên phát sinh biến hóa, mọi người vốn đã tản đi lại lần nữa tụ tập trở lại, nữ tử này lại xuất thủ ngăn cản? Chẳng lẽ nàng ta không biết làm như vậy sẽ đắc tội Linh Nguyệt Phái sao?

- Ngươi là...

Trong đầu của Cam Thuần Nhi trống rỗng, vốn là sự tuyệt vọng kia đã bị nàng quên lãng đi, nhưng nhìn thấy bóng dáng trước mắt thì lại hoảng hốt mãi không thôi.

Mộ Chỉ Ly có phần hổ thẹn, gật đầu một cái, trước đây nàng giả trang làm Mộ Ly cũng do tình cảnh bắt buộc mà thôi. Đối đãi với một nữ tử hồn nhiên trong sáng mà nàng lại nói dối như vậy thật sự chính là thiếu sót của nàng.

Trong lòng của Cam Thuần Nhi thoáng chấn động, nàng vậy mà thật sự là Mộ Ly! Người mà bản thân nàng vẫn luôn mong nhớ lại là một nữ tử? Nàng đã tưởng tượng ra nghìn vạn cảnh tượng khi bọn họ tương phùng, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghĩ tới cục diện như hôm nay.

Việc này... làm sao có thể chứ? Trước đây lúc nàng nhìn thấy Mộ Ly, nàng chỉ cảm thấy hắn vô cùng tuấn mỹ. Nhưng hiện tại hắn mặc y phục nữ nhi thì lại càng xinh đẹp đến rung động lòng người, đây là một mỹ nhân mà vừa nhìn liền khiến cho tất cả những nữ tử khác tự cảm thấy tự ti.

Cam Thuần Nhi bị đả kích nặng nề nên bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, như vậy thời gian qua nàng mong nhớ ngày đêm chẳng phải là một kẻ đần hay sao?

Lúc này Tiêu Tử Cận cũng cảm thấy nữ tử trước mắt có quen biết với Cam Thuần Nhi, hiển nhiên nàng ta lại càng không thể bỏ qua cho Cam Thuần Nhi. Tuy thực lực của nữ tử này rất mạnh, thế nhưng bốn người các nàng liên thủ với nhau vẫn có cơ hội chiến thắng!

- Động thủ! Bắt cô gái này cùng với Cam Thuần Nhi lại!

Vừa dứt lời, ngoại trừ Cam Thuần Nhi ra thì bốn người cùng lấy vũ khí ra, chậm rãi đi đến gần Mộ Chỉ Ly.

Nhìn bốn người đang đến gần mình thì Mộ Chỉ Ly đến nhìn cũng lười nhìn, lập tức vung tay lên, hai gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

- Giải quyết hết!

Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại lộ ra hàn băng sâu đậm từ trong miệng của Mộ Chỉ Ly truyền ra, giống như đôi mắt lạnh như băng của nàng vậy.

Tiêu Tử Cận nhìn thấy hai gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện thì cuối cùng trong mắt cũng tràn đầy vẻ sợ hãi. Vốn chỉ có một tu luyện giả Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ đã khiến cho các nàng cảm thấy bối rối rồi, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ra hai người thì bọn họ căn bản không có cơ hội chiến thắng.

Mọi người nhìn thấy hai gã hắc y nhân đột nhiên xuất hiện thì cảm thấy hình ảnh này sao quá quen thuộc, tất cả gần như đã rõ ràng thân phận của Mộ Chỉ Ly.

- Mộ Chỉ Ly! Cô nương này chính là Mộ Chỉ Ly của Thiên Huyền thương hội!

Không biết là người nào đó đã hô to một tiếng, sau đó mọi người đều chợt bừng tỉnh, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly xuất hiện thêm vài tia thông suốt.

- Hóa ra là Mộ Chỉ Ly, khó trách nàng ta không hề sợ Linh Nguyệt Phái.

- Bốn nữ tử Linh Nguyệt Phái này đụng phải xui xẻo rồi, Mộ Chỉ Ly là một người nói được làm được.

Nghe ba chữ "Mộ Chỉ Ly" thì vẻ mặt của bốn người Tiêu Tử Cận bỗng dưng rất khó coi, Cam Thuần Nhi làm sao có thể quen biết với Mộ Chỉ Ly? Sớm biết như vậy thì các nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, Thiên Huyền thương hội giàu có cỡ nào chứ? Để cho Cam Thuần Nhi trà trộn vào Thiên Huyền thương hội mới là thời cơ tốt nhất!

Chỉ là hiện giờ ván đã đóng thuyền rồi, các nàng đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa.

Vào giờ khắc này, bốn người đã không còn một chút chiến ý nào, xoay người muốn chạy đi. Hiện tại chạy thoát mới là chuyện quan trọng nhất!

Ánh mắt của Cam Thuần Nhi đờ đẫn, Mộ Ly - Mộ Chỉ Ly. Cho dù nàng ở Linh Nguyệt Phái cũng nghe nói đến tin tức về Mộ Chỉ Ly, còn từng cảm khái vì tên của hai người rất giống nhau, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới hai người căn bản là một người!

Mộ Chỉ Ly bước nhanh đến bên cạnh Cam Thuần Nhi, đỡ Cam Thuần Nhi đang ngồi dưới đất lên, quan tâm nói:

- Thuần Nhi cô nương, cô nương không sao chứ?

Cam Thuần Nhi thẩn thờ lắc đầu:

- Ta không sao, chỉ là không nghĩ tới ngươi chính là Mộ Chỉ Ly.

Khóe miệng Cam Thuần Nhi giương lên một nụ cười, chỉ là nụ cười này mang theo vài phần khổ sở.

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười:

- Mấy vị tỷ tỷ này của cô nương cũng không phải là người tốt, cho dù cô nương có trở Linh Nguyệt Phái cũng không có cách nào giao phó được. Ta thấy chi bằng cô nương cứ rời khỏi Linh Nguyệt Phái, gia nhập vào Thiên Huyền thương hội, cô nương thấy thế nào?

Nếu như một mình Cam Thuần Nhi quay trở về thì Linh Nguyệt Phái chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, vì sao bốn người đều ngã xuống chỉ có một mình Cam Thuần Nhi quay về. Nếu như nàng không giết bốn người thì một khi Cam Thuần Nhi quay trở về thì bốn người kia chắc chắn sẽ khiến cho Cam Thuần Nhi chịu oan ức, bất luận suy xét từ góc độ nào thì Cam Thuần Nhi chỉ có thể làm như vậy thôi.

Cam Thuần Nhi gật đầu:

- Ta không thể trở về được.

Cùng lúc đó, chỉ nghe thấy hai ba tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên mặt đất lổm chổm đá xanh xuất hiện mấy thi thể, tiếp theo đó hai gã hắc y nhân lần nữa biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.

Mọi người xung quanh truyền ra trận trận hít hà, mấy người này quả thật là tới vô ảnh đi vô tung, vì sao lại biến mất vào hư không chứ? Ai cũng không thể hiểu được.

- Ta thấy chúng ta đi về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cô nương đã bị kích động không nhỏ rồi.

Mộ Chỉ Ly thấy sắc mặt của Cam Thuần Nhi vẫn tái nhợt như cũ thì không kềm được mà đề nghị.

Cam Thuần Nhi không nói lời nào, Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không đi hỏi thăm, trực tiếp đỡ lấy Cam Thuần Nhi rời khỏi.

Hai người chậm rãi lách người ra khỏi vòng vây của mọi người, sau đó theo đường cũ trở về. Trước kia khi Mộ Chỉ Ly bọn họ dừng chân ở tửu lâu đều mướn nhiều hơn một gian phòng, mà Hàn Như Liệt và Ích Hàn vẫn chưa quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.